Bác Sĩ Cảnh, Chữa Bệnh Cho Tôi

Bác Sĩ Cảnh, Chữa Bệnh Cho Tôi

Chương 01: ĐÊM ĐỊNH MỆNH

Bầu trời Hải La - một tỉnh nằm ở vùng ngoại ô thành phố của Liên Quốc đã chìm sâu vào bóng tối. Đêm nay cô phải ở lại bệnh viện trực nên về rất muộn. Đang cùng chiếc xe đạp của mình ung dung trên đoạn đường quen thuộc thì bỗng phía xa nơi gốc cây to bên lề ánh đèn ô tô sáng rực chiếu thẳng vào mặt khiến đồng tử cô khép lại cực hạn, theo phản xạ vốn có Cảnh Dạ Viên lập tức nâng tay che mắt.

Tuy nhiên, ngay sau đó sự chú ý của Cảnh Dạ Viên đã hoàn toàn va vào thân thể bất động của người đàn ông đang đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể vào vô lăng với phần đầu xe dập nát, biến dạng.

Lương tâm của một lương y không cho phép cô bỏ mặt ra về. Cảnh Dạ Viên lập tức đẩy chân chống xuống từng bước tiến đến gần. Thân ảnh đang ngất lịm, máu me khắp người tức khắc xâm lấn bao trùm lấy toàn bộ tâm trí. Không nghĩ được nhiều đoạn Cảnh Dạ Viên luồn tay qua mảng kính đã vỡ đi một mảnh nhỏ toan kéo khóa mở cửa. Tuy nhiên, người có tâm tri còn vật thể thì chẳng mang chút tâm trí. Năm ngón tay thon dài của Cảnh Dạ Viên vừa vượt qua được khe hẹp thì lập tức những góc cạnh sắc bén vô tình kia đã khứa sâu vào từng thớ thịt khiến mu bàn tay cô bị cào xé mọi bề, những giọt dịch đỏ chói cũng thi nhau theo lối mở mà thoát ly ra bên ngoài. Nhưng cơn đau đớn đó lại nào có thể ngăn cản được ý chí của Cảnh Dạ Viên. Cô nén nỗi rát buốt tái tê mà đẩy mạnh một lần nữa, tức khắc, cánh tay trắng ngần của Dạ Viên đã lọt thỏm vào bên trong. Cô khó nhằn lần tìm chiếc khóa cửa, mỗi một chuyển động của cô là mỗi một lần mang thêm vết cắt, mỗi một lần Dạ Viên xoay chuyển là mỗi một giọt máu hồng lại túa ra trong vô thức. Một lúc không lâu Cảnh Dạ Viên cũng chạm được vào móc khóa, cánh cửa móp méo tức thời bật chốt tung ra. Cảnh Dạ Viên vội vội vàng vàng nhoài người đặt tay lên động mạch cổ của Ân Chuẩn cẩn thận kiểm tra. Bất chợt khóe môi cô cong lên, cười như không cười, rất nhanh chóng đã trở lại vẻ lãnh cảm vốn có.

Vốn là thân con gái tay yếu chân mềm nên việc dìu nam nhân lực lưỡng như anh ra ngoài không phải là chuyện dễ dàng gì. Sau một hồi ì ạch Cảnh Dạ Viên mới dời được thân Lệnh Ân Chuẩn ra khỏi xe, một tay giữ lấy cánh tay anh đang choàng qua cổ mình, tay còn lại giữ chặt lấy hông anh vất vả dịch chuyển đến "người bạn thân" của cô đang chờ sẵn.

Cảnh Dạ Viên đặt để Lệnh Ân Chuẩn cẩn thận lên phía sau, mặc trời đông lạnh lẽo mà cởi phăng chiếc áo khoác để cố định anh với mình, lại dùng hết sức bình sinh còn đọng lại của thời khắc cuối ngày dồn hết vào đôi chân gầy gò xoay những vòng quay liên tục để có thể đến bệnh viện nhanh nhất. Thân là một bác sĩ, hơn ai hết Cảnh Dạ Viên hiểu rõ cuộc chạy đua với tử thần nó khốc liệt đến độ nào nên dù là một giây cô cũng không cho phép mình chần chừ trễ nải.

Cứ qua vài hàng cây cổ thụ to tướng Cảnh Dạ Viên lại xoay nhẹ người quan sát người đàn ông đang gục đầu vào lưng mình mà càng gắng sức đạp nhanh hơn nữa cũng vì thế mà những giọt mồ hôi trong suốt trên trán của cô lại toát ra nhiều hơn theo chiếc cổ cao mà lần xuống làm ướt cả một khoảng áo rộng.

Cuối cùng sau hơn 20 phút tận sức tận lực thì Cảnh Dạ Viên cũng đã rít phanh trước khu cấp cứu của bệnh viện Hoa Linh, bác sĩ, y tá thấy cô liền nhanh chân mang cán chạy ra tiếp nhận. Riêng phần Cảnh Dạ Viên cũng không màn thương tích mà giữ vai trò chính trong ca phẫu thuật.

Số đông người nhà của cậu quý tử Lệnh gia sau khi nhận được tin báo cũng đã tụ họp đông đủ, thấp thỏm ngồi bên ngoài chờ đợi.

30 phút, 1 tiếng rồi 2 tiếng vi hành ngang qua.

Nỗi sốt ruột xen lẫn chán nản của những con người chờ đợi bên ngoài cũng ngày một dâng cao. Lệnh Tư Đình khoanh tay làm ra vẻ trách móc:

-"Con đã nói ba chuyển Lệnh Ân Chuẩn về thành phố rồi mà ba không chịu. Giờ xem nào, bọn người dở hơi đã ở trong đó gần 2 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn im bặt. Nói không chừng Ân Chuẩn đã..."

-"Lệnh Tư Đình!"

Thừa biết miệng mồm Lệnh Tư Đình độc địa thế nào nên chẳng để cô ta thành câu vẹn ý ba anh đã nghiêm mặt gằn giọng khiến Lệnh Tư Đình một phen hoảng hốt mà lập tức câm nín. Đến cả thở cũng không dám thở mạnh.

"Cạch"

Bóng đèn đỏ bám mình vào tường vừa tắt thì cánh cửa phòng cấp cứu cũng được mở, Cảnh Dạ Viên thân vẫn còn trong bộ đồ Scrubs màu xanh đặc trưng bước ra.

Vừa thấy cô ba mẹ anh đã chóng tiến đến cất giọng:

-"Lệnh Ân Chuẩn thế nào rồi?"

-"Bác sĩ, thằng bé không sao chứ?"

Cảnh Dạ Viên cố che giấu đi vẻ mệt mỏi trên gương mặt từ tốn thông báo:

-"Do được đưa đến bệnh viện kịp thời, lượng máu mất cũng đã truyền đủ. Tạm thời đã qua cơn nguy kịch. Người nhà đừng quá lo."

-"Vậy chúng tôi có thể vào được chưa?"

Lệnh Thân Hinh từ dãy ghế đối diện đến gần lên tiếng. Cảnh Dạ Viên tiếp tục:

-"Chỉ là tình trạng không còn nguy hiểm nhưng vẫn phải được theo dõi sát sao, bệnh nhân hiện tại vẫn chưa tỉnh lại nên mong mọi người kiên nhẫn chờ đợi."

-"Chỉ là tình thế chẳng đặng đừng, miễn cưỡng lắm mới phải để cho các người có vinh dự chữa trị, bây giờ còn bắt chúng tôi phải đợi. Thật không ra làm sao cả."

Bà vợ cả của Lệnh Cầu đứng bên cạnh bĩu môi chê trách, lấy vẻ bề ngoài sang trọng mà khỏa lấp đi cái hạ đẳng bên trong mình. Hạng người như bà ta Cảnh Dạ Viên cũng đã gặp qua không ít nên cũng chẳng muốn đặt lòng chấp nhất, chỉ xoay người chờ đợi câu nói của Lệnh Cầu:

-"Tôi có thể đưa Lệnh Ân Chuẩn trở về thành phố không?"

-"Được. Nhưng không phải bây giờ. Hiện tại bệnh nhân vẫn còn rất yếu. Cần ổn định trước. Nếu giữa đường xảy ra bất thường nào thì không cách nào ứng cứu kịp thời cả."

-"Không thể hay là không muốn?"

-"Tôi vẫn chưa hiểu ý của phu nhân đây."

Cảnh Dạ Viên im lặng không phải cô sợ mà là cô chán. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Quách Tuyền Mai cứ muốn khuấy thì hà cớ gì cô lại chẳng thể động? Cảnh Dạ Viên hỏi lại, có phần bất ngờ trước phản ứng của cô nhưng rồi bà ta vẫn phơi bày ra ý tứ:

-"Phương tiện lẫn thiết bị y tế bây giờ hiện đại vượt bậc, nhà chúng tôi cũng dư sức mời một đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp, xuất sắc hơn các người nhiều thì có ở đâu mà chẳng thể đi chứ? Chỉ sợ là có người muốn kì kèo, day dưa với chúng ta thôi."

-"Chúng tôi có thể không giỏi như những vị bác sĩ tiếng tăm ngoài kia, trang thiết bị ở đây có thể không tối tân bằng các bệnh viện lớn trong thành phố. Nhưng. Có duy nhất một điều tôi tự tin về chính mình và những con người ngày đêm cống hiến tại đây đó chính là tâm huyết với nghề và phẩm chất cao quý của một lương y, thật ngại khi nói rằng chúng tôi chỉ có bằng và hơn chứ không hề thua kém bất kỳ một ai cả."

Cảnh Dạ Viên chẳng chút nể nang mà khảng khái buông lời khiến cho mẹ con bà ta cứng cả họng không thể thêm một câu từ nào nữa cả. Thấy thế cô nghiêm nghị nhìn thẳng vào Lệnh Cầu:

-"Lệnh lão gia quyết định thế nào?"

-"Nếu cô đã nói như vậy thì tôi không có ý kiến. Mong cô nói như thế nào thì hãy làm như thế ấy. Tin tưởng ở cô."

Lệnh Cầu bị bà ta làm cho bẻ mặt lại nhìn ra được cái khí chất không tầm thường toát ra từ cô gái trước mặt mà phải cân nhắc lựa lời. Cảnh Dạ Viên cũng không phản ứng lại nhiều chỉ buông ra đúng một câu đầy ý vị rồi rời đi trước hai cặp mắt tức anh ách của mẹ con Quách Tuyền Mai:

-"Đó là trách nhiệm của chúng tôi. Xin phép!"

Hot

Comments

Lyna Pham

Lyna Pham

kệ từ cho hấp dẫn bạn ơi

2024-08-27

1

Diễm Trinh

Diễm Trinh

định xem thấy bình luận tg ra chương chậm nên thấy hết muốn đọc

2022-04-25

0

Nguyễn Thị Ngọc Linh

Nguyễn Thị Ngọc Linh

Hóng a~~~

2021-12-16

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 01: ĐÊM ĐỊNH MỆNH
2 Chương 02: EM KHÔNG HIỂU HAY CỐ TÌNH KHÔNG HIỂU?
3 Chương 03: DI ĐỘNG CỦA MẸ NÈ
4 Chương 04: TIỂU HUYÊN GIẬN MẸ SAO?
5 Chương 05: CÒN MỘT NGƯỜI NỮA
6 Chương 06: CHỦ MƯU VỤ TAI NẠN
7 Chương 07: GIA THẾ THẬT CỦA CHI TĨNH ÂM
8 Chương 08: MẸ ƠI...HUYÊN SỢ...
9 Chương 09: CỚ SAO PHẢI KHỔ SỞ NHƯ THẾ NÀY HẢ MẸ?
10 Chương 10: VẾT SẸO
11 Chương 11: CỐ TÌNH NÓI DỐI, NHẪN TÂM CHE LẤP
12 Chương 12: NGƯỜI HỒI TƯỞNG, KẺ LỤC TÌM
13 Chương 13: TÔI CẦN MỘT BÁC SĨ RIÊNG
14 Chương 14: TRỄ 1 PHÚT PHI LƯƠNG 1 TUẦN
15 Chương 15: VÔ TÌNH HÔN NHƯNG ĐỌNG TÌNH LÀ CÓ Ý
16 Chương 16: CÓ PHẢI LÀ ÂN CHUẨN?
17 Chương 17: THƯỜNG LỆ BỊ PHÁ LỆ
18 Chương 18: "ĐI!"
19 Chương 19: LỬA TÀN, GẠO MÃI LÀ GẠO
20 Chương 20: CÔ ẤY ĐÃ LÀM MẸ?
21 Chương 21: NÁO LOẠN CĂN TIN
22 Chương 22: CHƯA ĐỦ MẤT MẶT HAY SAO?
23 Chương 23: SAO EM KHÔNG ĐẾN?
24 Chương 24: "ĐỀU DO TÔI, KHÔNG THỂ TRÁCH EM."
25 Chương 25: CÓ THẬT LÀ TRÙNG HỢP?
26 Chương 26: HAI NGƯỜI HỌ LÀ NÚT THẮT. EM CHÍNH LÀ MẤU CHỐT.
27 Chương 27: TIN LỆNH MIỄN CƯỠNG TRUYỀN
28 Chương 28: AI DÁM ĐUỔI EM TÔI GIẾT NGƯỜI ĐÓ
29 Chương 29: NGHĨA VỤ VỚI BẢN THÂN, EM ĐÃ HOÀN THÀNH CHƯA?
30 Chương 30: THỦ CẤP
31 Chương 31: BẠN LẠI HƠN CẢ HÔN THÊ
32 Chương 32: LỰA CHỌN GIỮA CON TIM VÀ LÝ TRÍ
33 Chương 33: ĐẶC QUYỀN CHƯA AI CÓ
34 Chương 34: DỪNG LẠI ĐI CHÚNG TA KHÔNG THỂ...
35 Chương 35: ĐAN HUYÊN VẪN CẦN NÓ
36 Chương 36: EM LÀ ĐANG MUỐN THAO TÚNG TÔI SAO?
37 Chương 37: TÔI MUỐN VỀ
38 Chương 38: MẮC BẪY
39 Chương 39: LẦN ĐẦU ANH RA TAY CŨNG LÀ LẦN NHỚ ĐỜI CỦA Ả
40 Chương 40: THẦN - LỤC ĐỐI ĐẦU
41 Chương 41: BAO GIỜ GẶP EM?
42 Chương 42: TÌM THẤY
43 Chương 43: KHÔNG NHẬN CŨNG PHẢI NHẬN
44 Chương 44: LẠI BỊ CHỌC TỨC
45 Chương 45: KHÔNG YÊU
46 Chương 46: TÓM ĐƯỢC
47 Chương 47: THA CHO MÀY THÌ TAO KHÔNG PHẢI LÀ LÃO THẦN
48 Chương 48: KẾT THÚC
49 Chương 49: MỘT LẦN LÀ QUÁ ĐỦ RỒI
50 Chương 50: TƯƠNG PHÙNG
51 Chương 51: TÌNH CỜ
52 Chương 52: TRÙNG HỢP
53 Chương 53: KHIÊU KHÍCH
54 Chương 54: HỔ ĐÓI GẶP MỒI
55 Chương 55: "TRONG MẮT ANH TÔI RẺ RÚNG ĐÁNG KHINH ĐẾN VẬY SAO LỆNH ÂN CHUẨN?"
56 Chương 56: TRINH BẠCH ANH NỠ CƯỚP
57 Chương 57: KHI KHOẮC HƯNG VỀ ĐÚNG THÂN PHẬN
58 Chương 58: TRẬN ẨU ĐẢ KỊCH LIỆT
59 Chương 59: THUA MỘT CON ĐIẾM
60 Chương 60: SỰ THẬT "LÀ DÌ"
61 Chương 61: BẮT ĐẦU RỒI
62 Chương 62: PHÁT SÚNG
63 Chương 63: TRẢ THÙ
Chapter

Updated 63 Episodes

1
Chương 01: ĐÊM ĐỊNH MỆNH
2
Chương 02: EM KHÔNG HIỂU HAY CỐ TÌNH KHÔNG HIỂU?
3
Chương 03: DI ĐỘNG CỦA MẸ NÈ
4
Chương 04: TIỂU HUYÊN GIẬN MẸ SAO?
5
Chương 05: CÒN MỘT NGƯỜI NỮA
6
Chương 06: CHỦ MƯU VỤ TAI NẠN
7
Chương 07: GIA THẾ THẬT CỦA CHI TĨNH ÂM
8
Chương 08: MẸ ƠI...HUYÊN SỢ...
9
Chương 09: CỚ SAO PHẢI KHỔ SỞ NHƯ THẾ NÀY HẢ MẸ?
10
Chương 10: VẾT SẸO
11
Chương 11: CỐ TÌNH NÓI DỐI, NHẪN TÂM CHE LẤP
12
Chương 12: NGƯỜI HỒI TƯỞNG, KẺ LỤC TÌM
13
Chương 13: TÔI CẦN MỘT BÁC SĨ RIÊNG
14
Chương 14: TRỄ 1 PHÚT PHI LƯƠNG 1 TUẦN
15
Chương 15: VÔ TÌNH HÔN NHƯNG ĐỌNG TÌNH LÀ CÓ Ý
16
Chương 16: CÓ PHẢI LÀ ÂN CHUẨN?
17
Chương 17: THƯỜNG LỆ BỊ PHÁ LỆ
18
Chương 18: "ĐI!"
19
Chương 19: LỬA TÀN, GẠO MÃI LÀ GẠO
20
Chương 20: CÔ ẤY ĐÃ LÀM MẸ?
21
Chương 21: NÁO LOẠN CĂN TIN
22
Chương 22: CHƯA ĐỦ MẤT MẶT HAY SAO?
23
Chương 23: SAO EM KHÔNG ĐẾN?
24
Chương 24: "ĐỀU DO TÔI, KHÔNG THỂ TRÁCH EM."
25
Chương 25: CÓ THẬT LÀ TRÙNG HỢP?
26
Chương 26: HAI NGƯỜI HỌ LÀ NÚT THẮT. EM CHÍNH LÀ MẤU CHỐT.
27
Chương 27: TIN LỆNH MIỄN CƯỠNG TRUYỀN
28
Chương 28: AI DÁM ĐUỔI EM TÔI GIẾT NGƯỜI ĐÓ
29
Chương 29: NGHĨA VỤ VỚI BẢN THÂN, EM ĐÃ HOÀN THÀNH CHƯA?
30
Chương 30: THỦ CẤP
31
Chương 31: BẠN LẠI HƠN CẢ HÔN THÊ
32
Chương 32: LỰA CHỌN GIỮA CON TIM VÀ LÝ TRÍ
33
Chương 33: ĐẶC QUYỀN CHƯA AI CÓ
34
Chương 34: DỪNG LẠI ĐI CHÚNG TA KHÔNG THỂ...
35
Chương 35: ĐAN HUYÊN VẪN CẦN NÓ
36
Chương 36: EM LÀ ĐANG MUỐN THAO TÚNG TÔI SAO?
37
Chương 37: TÔI MUỐN VỀ
38
Chương 38: MẮC BẪY
39
Chương 39: LẦN ĐẦU ANH RA TAY CŨNG LÀ LẦN NHỚ ĐỜI CỦA Ả
40
Chương 40: THẦN - LỤC ĐỐI ĐẦU
41
Chương 41: BAO GIỜ GẶP EM?
42
Chương 42: TÌM THẤY
43
Chương 43: KHÔNG NHẬN CŨNG PHẢI NHẬN
44
Chương 44: LẠI BỊ CHỌC TỨC
45
Chương 45: KHÔNG YÊU
46
Chương 46: TÓM ĐƯỢC
47
Chương 47: THA CHO MÀY THÌ TAO KHÔNG PHẢI LÀ LÃO THẦN
48
Chương 48: KẾT THÚC
49
Chương 49: MỘT LẦN LÀ QUÁ ĐỦ RỒI
50
Chương 50: TƯƠNG PHÙNG
51
Chương 51: TÌNH CỜ
52
Chương 52: TRÙNG HỢP
53
Chương 53: KHIÊU KHÍCH
54
Chương 54: HỔ ĐÓI GẶP MỒI
55
Chương 55: "TRONG MẮT ANH TÔI RẺ RÚNG ĐÁNG KHINH ĐẾN VẬY SAO LỆNH ÂN CHUẨN?"
56
Chương 56: TRINH BẠCH ANH NỠ CƯỚP
57
Chương 57: KHI KHOẮC HƯNG VỀ ĐÚNG THÂN PHẬN
58
Chương 58: TRẬN ẨU ĐẢ KỊCH LIỆT
59
Chương 59: THUA MỘT CON ĐIẾM
60
Chương 60: SỰ THẬT "LÀ DÌ"
61
Chương 61: BẮT ĐẦU RỒI
62
Chương 62: PHÁT SÚNG
63
Chương 63: TRẢ THÙ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play