Vừa nghe tiếng xe cô về Du Vân đã nhanh chóng chạy ra, ngay tức khắc chiếc áo sơ mi trắng nhuộm đỏ một màu đập vào mắt mà bà như chết lặng. Vội vã tiến đến quan sát từ đầu đến chân Cảnh Dạ Viên hoảng loạn:
-"Viên Viên, con làm sao thế này? Sao khắp người toàn máu không vậy? Tay còn băng bó chỉ đủ thấy các ngón thế kia nữa."
-"Mẹ à! Mẹ bình tĩnh lại đi. Không..."
-"Con kêu mẹ làm sao bình tĩnh được? Đêm qua nói là 10h trực xong sẽ về mà đợi hoài có thấy bóng dáng của con đâu. Sáng ra lại thành như vầy. Bảo mẹ không lo làm sao được đây? Rốt cuộc là con gặp chuyện gì?"
Trước cái phản ứng tích cực hóa này của Du Vân cô chỉ đành thở dài nín lặng. Kiên nhẫn đợi bà tuôn ra cạn ngôn kiệt từ Cảnh Dạ Viên mới từ tốn:
-"Không phải máu của con."
-"Vậy tại sao..."
-"Hôm qua trên đường về thì con gặp người bị tai nạn, không thể bỏ mặc nên phải đưa anh ta vào viện. Máu này là của người đó."
-"Vậy còn..."
-"Còn vết thương này là...là lúc gắn lại xích xe không cẩn thận nên bị càu trúng thôi. Không nghiêm trọng đâu. Mẹ đừng lo!"
Thừa đoán trước được Du Vân sẽ nói gì nên Cảnh Dạ Viên không ngần ngại mà cắt ngang lời. Cô đã là quá hiểu mẹ mình nếu để bà biết được vì cứu người không màn thân thể thì nói không chừng cả ngày hôm nay Cảnh Dạ Viên khó lòng mà ngon giấc được nên đành bóp bụng mà nói dối vậy.
Thấy mẹ cô phần nào yên tâm Cảnh Dạ Viên mới đảo mắt tìm kiếm. Không ai hiểu con bằng mẹ, vừa nhìn vào ánh mắt của cô bà đã biết Dạ Viên muốn gì.
-"Con bé sáng nay đi cắm trại với các bạn cùng lớp rồi."
-"Thế...còn ông ta?"
-"Không rượu thì cờ bạc."
Vừa dứt câu ánh mắt hai người liền dán vào nhau hiện lên nét buồn rõ rệt làm cho cái không gian ồn ào lúc nãy hóa chết lặng đi, mọi vật xung quanh đều như trùng xuống theo tâm tư của hai thân thể này.
Bữa cơm chiều vừa xong, Cảnh Dạ Viên đang dở tay trong bồn rửa chén thì điện thoại cô lại vang lên một hồi chuông dài. Nhanh chóng lau tay toan bước lại chiếc bàn tròn gần đó thì một thân ảnh nhỏ nhắn đã lất cất chạy đến:
-"Di động của mẹ nè!"
Nhìn cái bàn tay xíu xiu của cô bé khó nhọc giữ chiếc điện thoại mà Cảnh Dạ Viên không nén được lập tức khom người xoa xoa đầu bỏ lời cưng chiều:
-"Tiểu Huyên giỏi quá. Thưởng cho con nha!"
Cảnh Dạ Viên vừa đón lấy điện thoại đã đặt lên chiếc má phúng phính của Đan Huyên một nụ hôn, cô bé đỏ mặt sung sướng vội nhấc chân chạy lên phòng khách.
Cảnh Dạ Viên vừa nhìn thấy dãy số nhấp nháy liên hồi trên màn hình mà thản nhiên:
-"Sao vậy?"
-[Dạ Viên yêu dấu à. Tối nay cậu có thể đến sớm hơn một chút không?"
-"Để làm gì?"
Cô nheo mi tâm hỏi lại.
-["Ừm...thì...anh chàng hôm trước tớ kể với cậu, anh ấy...hẹn tớ đi ăn nên..."]
-"Hết ca vẫn còn rất sớm đấy cô nương."
-["Cậu đúng là không có kinh nghiệm gì hết. Lần đầu gặp gỡ phải để lại ấn tượng tốt đẹp chứ. Thế nên cần nhiều thời gian để chuẩn bị chu đáo."]
Thấy Dạ Viên không hồi âm Lý Tiên Nhiên tiếp tục nài nỉ bằng cái giọng điệu nũng nịu khiến cô phải sởn gai ốc khắp người:
-["Bác sĩ Cảnh nổi tiếng thương người độ lượng mà. Vậy thì phải giúp tớ chữa căn bệnh chăn đơn gối chiếc này chứ. Đi mà, năn nỉ cậu đó, Dạ Viên."]
-"Chịu thua cậu."
Cảnh Dạ Viên phải lắc đầu ngao ngán trước cái lí lẽ này của Tiên Nhiên đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
-["Yêu cậu chết mất. Dạ Viên là tốt nhất!"]
Tuy không thể trực tiếp nhưng Cảnh Dạ Viên vẫn có thể nhìn ra được gương mặt hớn hở của cô lúc bấy giờ, chỉ buông ra một câu bất lực:
-"Bạn như cậu thà không có thì tốt hơn. Khổ thân tôi."
-["Được rồi. Hậu tạ cậu sau, tạm biệt!"]
-"Đi chơi vui vẻ."
Tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng Cảnh Dạ Viên lại mừng thầm cho cô bạn này. Mà cầu chúc cho Lý Tiên Nhiên sớm tìm được mảnh ghép ưng ý, che chở, bảo vệ cho cô hết phần đời còn lại.
Nói hai người là đồng nghiệp: không sai. Nói hai người là bạn: lại chưa tới. Nói hai người là chị em: vẫn chưa đủ. Mà. Chính xác họ là tuổi thơ của nhau. Là thanh xuân của nhau. Và là tri kỉ của nhau. Cả hai đã cùng nhau trải qua những ngày thơ ấu thiếu thốn và gian nan, cùng nhau vượt tận mười mấy cây số để đến trường, bất kể ngày mưa hay nắng, mặc cho trời tuyết hay bão. Rồi cùng nhau đi làm, vạn bề vất vả, nhiều lúc còn chia sớt nửa ổ bánh mì, uống chung một cốc cà phê. Tuy nhiên vẫn là luôn bên cạnh quan tâm và giúp đỡ, có mặt khi đối phương cần, cùng vượt qua những tháng năm khổ sở nhất mà đi đến ngày hôm nay.
Người ta hay nói "Một người bạn tốt sẽ nhìn thấy giọt nước mắt đầu tiên, lau đi giọt nước mắt thứ hai và ngăn lại giọt nước mắt thứ ba." Cô và Tiên Nhiên là như vậy. Tình bạn của họ là tình bạn từ thuở hàn vi khốn khó, nảy nở từ hai cô bé ngây thơ, khờ dại và được chăm chút, lớn dần qua từng ngày bằng chính cái tâm và cái tình bên trong mỗi người. Tuy không giúp nhau được về vật chất giàu sang nhưng lại là nguồn động lực vô tận cho đối phương. Giữa cái thiên biến vạn hóa của dòng đời hối hả lẫn sự sản sinh không ngừng mưu kế thâm sâu bí, hiểm bên trong những con người ham mê phù phiếm xa hoa thì cái giản dị, chân thành của Cảnh Dạ Viên và Lý Tiên Nhiên càng trở nên quý giá và khiến nhiều người nhìn vào phải thèm thuồng, ao ước.
Updated 63 Episodes
Comments