Chương 2: Từ Mộng Nghiên

Tại sân bay quốc tế San Francisco. 

Một người đàn ông cao lớn, toàn thân đều được che kín, tay đang bế một đứa bé. Có thể nói để đặt chân được đến đây là cả một vấn đề của hai chú cháu. Thừa Trị rất khó khăn để đi qua được vòng kiểm tra an ninh ở sân bay. Tiêu Băng Anh hiện đang rất mệt mỏi, cả người đầy vết thương trên mặt còn có cả sẹo và vết bỏng khiến cô gục đi lúc nào không hay. 

Hai chú cháu không biết dừng chân ở đâu tại chỗ đất khách quê người thế này. Bất đắc dĩ Thừa Trị buộc phải "hành nghề" để kiếm tiền. Cậu bỏ Tiêu Băng Anh đến một nơi an toàn, ít người qua lại. Trước khi đi cũng dặn dò cô thật kỹ. 

"Băng Anh, con ở đây đợi chú, nhất định không được lên tiếng đâu nhé. Một chút chú sẽ quay lại." 

"Chú đi đâu vậy? Tiểu Anh sợ lắm... hic... Chú đừng đi." - Băng Anh níu lấy tay của Thừa Trị lại. 

"Chú đi một chút sẽ về. Con không được khóc có biết không? Và đặc biệt con không được nói ra tên thật của mình." 

"...."

Tiêu Băng Anh đôi mắt long lanh một màng nước, cô không biết cũng không hiểu những điều mà Thừa Trị dặn dò nhưng trong tình thế như này thì buộc cô phải tuân theo. Băng Anh cứ thế nhìn Thừa Trị rời đi mà trong lòng vô cùng hoảng loạn nhưng lại không bám bật khóc. 

Thừa Trị ngay sau đó cẩn thận lấy khẩu trang đeo vào, rút trong người ra một con dao bấm, kiếm một chỗ khá tối và vắng để hành động. 

Và sau một lúc thì cậu cũng đã tìm được một con mồi thích hợp. Đó là một người phụ nữ trung niên, Thừa Trị đứng phía sau bức tường có thể thấy rõ bà ta cũng thuộc dạng "quý tộc thượng lưu" nên cậu quyết sẽ ra tay. Xung quanh bao trùm bởi sự vắng lặng, Thừa Trị nhân cơ hội này mà chuẩn bị hành động. Cậu ngó nghiêng tứ phía, xác nhận an toàn rồi ngay lập tức tiến đến nơi người phụ nữ đó đang đứng, vô cùng nhanh nhẹn mà kề sát lưỡi dao sắt mát lạnh vào cổ cô ta. 

"Đưa hết tiền ra đây." 

Người phụ nữ đó ú ớ trong họng, có lẽ bà ta không hiểu tiếng Trung Quốc nên cũng không biết Thừa Trị đang nói gì. Cậu nhìn vào biểu cảm bà ta cũng hiểu được đôi ba phần nên liền nhanh chóng hành động. Cậu giựt lấy túi xách, một tay cầm dao khống chế, một tay mở túi xách ra. Nhìn thấy trong đó có một khoảng tiền mặt thì cậu liền vét sách rồi quăng túi xách xuống đất. 

Thừa Trị đang định chạy thoát thì người phụ nữ đó lại cắn mạnh vào tay của cậu khiến đau đớn mà liền bỏ ra. Bà ta thấy cơ hội đã đến nên liền hô hoán. 

"Help me! Help me!" 

Nghe thấy tiếng hô hoán của bà ta bỗng nhiên từ phía xa có ba thanh niên mặc đồ đen chạy đến. Thừa Trị có thể nhìn thấy rõ trong tay bọn họ còn có súng thì nhanh chóng chạy đi. 

Ba thanh niên kia dường như nhận ra cậu nên liền một mực đuổi theo. Thừa Trị bất chấp để chạy thoát thân nhưng chưa chạy được bao lâu thì cậu đã bị chặn lại trong một con hẻm, ba tên thanh niên đó từ từ áp sát cậu. 

"Nói, con nhóc họ Tiêu đâu?" 

"Tôi không biết." 

"Không biết hả?" 

Một tên nói rồi liền vung tay đấm mạnh vào bụng Thừa Trị khiến cậu ngã gục xuống nền đất. Thấy cậu đau đớn ngã xuống, tên đó còn cười khẩy một cái, ngồi xuống đưa tay nắm lấy tóc của cậu rồi kéo mạnh ra phía sau. 

"Nói, con nhóc đó đang ở đâu?"

"Tôi không... biết." 

"Mày đang lừa ai vậy? Không biết? Không biết mà tối qua mày đã đột nhập vào biệt thự còn bế một đứa bé chạy trốn vậy mà nói không biết hả?" - Tên đó quát lớn, một tay lại tiếp tục đấm vào mặt cậu khiến máu chảy ra ở khóe miệng. 

"Tụi bây... cứ giết tao... đi." 

"Giết? Mạng mày đương nhiên không đáng giá một xu nhưng còn con nhóc đó, nó đang nắm chìa khóa để vào mật thất một khi nó chưa tìm được nó thì mày đừng hòng chết. Tụi bây, kéo nó đứng dậy." 

Hai tên thuộc hạ còn lại nhanh chóng bước đến mà lôi Thừa Trị đứng dậy. Trên cầm đầu bóp cổ cậu rồi dí chặt vào bức tường. 

"Nói! Tụi tao sẽ cho mày chết nhẹ nhàng." 

"Chết nhẹ nhàng như cách lão Phương đã làm đó sao?" 

"Cũng có thể là vậy!" 

Thừa Trị cười khinh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tên đó: "Nếu vậy thì hãy cùng nhau chết." 

................

Lúc này trên một chiếc ô tô có một cậu thanh niên chạc tầm 20 tuổi kế bên là chàng vệ sĩ. Phương Nhật Minh chán chườm chỉ biết chống tay lên cửa ngắm nhìn cảnh sắc về đêm. Anh cũng không biết bản thân có thể trụ vững được bao lâu nữa trước căn bệnh quái gở này. Nó đã theo anh suốt 11 năm nay khiến anh chẳng thể nào sống vui vẻ một ngày. Cách đây vài tiếng trước, Phương Nhật Minh trong lúc đang làm việc thì lại phát bệnh buộc phải đến ngay bệnh viện vào giữa đêm. 

"Thiếu gia, ngày mai cậu nhất định phải đến bệnh viện để kiểm tra đấy." 

"Anh Lưu à, tôi biết rồi anh đừng càm ràm như thế. Anh là vệ sĩ hay là bảo mẫu của tôi vậy?" 

Phương Nhật Minh bực bội mà liền đáp trả Lưu Viễn khiến cậu cũng không biết nên nói những gì. Tính khí của chàng thiếu gia này đúng là càng ngày càng khó ở quá đi mất, lúc nóng lúc lạnh chẳng thể nào lường trước được, nhiều lúc bản thân Lưu Viễn cũng không biết là anh đang bị bệnh về tim hay về não nữa. Nếu không phải biết Phương Nhật Minh từ nhỏ và hiểu được tính cách của anh thì chắc chắn cậu sẽ "giết chết" anh lâu rồi. 

Sau khi bị "bảo mẫu" Lưu Viễn nhắc nhở Phương Nhật Minh cũng chẳng còn tâm tình nhìn ngắm cảnh sắc về đêm. Phương Nhật Minh nhìn xuống, bàn tay nghịch phá chiếc điện thoại. Cho đến khi chiếc xe chạy ngang qua một công viên vắng vẻ, ánh sáng từ những cái đèn ngoài kia chiếu thẳng vào màn hình điện thoại khiến nó phản chiếu thẳng lên gương mặt của anh. Phương Nhật Minh khẽ nhắm mắt lúc này bên tay lại vang vọng tiếng khóc

của trẻ con. Phương Nhật Minh liếc nhìn ở ngoài, dù chỉ thoáng qua nhưng anh vẫn có thể thấy gõ ở gần công viên có một cô gái cả người đầy máu, hai chân quỳ xuống dưới đất cầu xin một người đàn ông to lớn đang đứng bên cạnh. Trong lòng Phương Nhật Minh cảm thấy không an tâm. 

"Dừng xe!" - Anh ra lệnh cho tài xế. 

Lưu Viễn ngồi kế bên nhìn thấy sắc mắt anh thay đổi cũng liền lo lắng. "Thiếu gia, cậu..." 

"Đừng nhiều lời, xuống xe, cứu người." - Anh nói xong thì liền không khoan nhượng mà đạp tung cửa bước ra ngoài. Lưu Viễn không hiểu chuyện gì nhưng cũng cùng anh rời khỏi xe. 

Phương Nhật Minh nhanh chóng chạy đến chỗ của Tiêu Băng Anh. Cô lúc này cả người đầu máu, bàn tay nhỏ bé níu lấy ống quần của tên đó. 

"Tiểu Anh sẽ theo... chú về... Cầu xin chú tha cho chú... chú Thừa, đừng giết chú ấy, con cầu xin.. chú." - Tiêu Băng Anh nghẹn ngào, giọng run rẩy sợ sệt mà cất lên nhưng dường như tên đó không có một chút nhân tính nào cả. Một chân dứt khoát đá Tiêu Băng Anh sang một bên. Thừa Trị thấy cô bị đánh liền khó khăn mà bò đến kéo cô vào trong lòng. 

"Tôi cầu xin anh... Hãy tha cho con bé, nó chỉ có 10 tuổi thôi..." 

"Được, bảo nó đưa sợi dây chuyền đây." - Tên đó thẳng thắn nói. 

"Không thể được." 

"Vậy thì các người buộc phải chết thôi." 

Tên đó nói xong thì liền giơ khẩu súng lên. Tay đang định bóp cò thì từ phía sau có tiếng người gọi. 

"Dừng lại." 

Hắn ta vừa quay lại thì ngay lập tức bị Lưu Viễn đá cho một cước, khẩu súng trong tay cũng đã rơi xuống đất. Thừa Trị to mắt ngạc nhiên, trong lòng cũng tự hỏi cậu thanh niên này là ai chứ? Sao lại giúp cậu trong thời khắc sinh tử thế này? 

"Các người là ai?" - Hắn ta hỏi. 

Phương Nhật Minh nghe thấy hắn hỏi bằng tiếng Trung thì đôi mày anh chợt nhíu lại. Là người đồng hương sao? Anh quay sang nhìn hai chú cháu của cô. 

"Hai người không sao chứ?" - Phương Nhật Minh hỏi rồi nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Băng Anh.

Thừa Trị thấy anh bước đến thì bỗng kéo Băng Anh lùi về sau. Cậu định cất lời hỏi mấy lời thì chợt thấy tên đó tay đã có khẩu súng trên tay. 

"Cẩn thận." 

Đoàng... 

Thừa Trị bất chấp vết thương, vươn tay kéo lấy Phương Nhật Minh khiến anh ngã xuống đất còn cậu thì bị viên đạn ghim trúng ngay ngực. Lưu Viễn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền không ngần ngại mà rút khẩu súng phía sau thắt lưng mà bắn cho tên đó một viên đạn khiến hắn chết không kịp ngáp. 

Tiêu Băng Anh một lần nữa thấy máu loang ra thì đôi mắt hiện rõ vẻ bàng hoàng. Thừa Trị lúc này ngã bịch xuống đất, Tiêu Băng Anh đôi tay run run sờ lấy người của cậu. 

"Chú... Chú Thừa... Chú đừng làm con sợ." 

Thừa Trị dường như đã chẳng thể nào trụ được nữa, cậu tận dụng một chút hơi tàn đưa tay vào trong túi lấy ra sợi một dây chuyền đặt vào tay của Tiêu Băng Anh. Sợi dây chuyền dính đầy máu đỏ tươi khiến tay cô run lẩy bẩy không dám giữ chặt. 

"Giữ nó.. thật tốt và hãy... hãy đi tìm... tìm..." 

Chưa thể gắng sức nói hết câu thì đôi tay của cô đã buông lỏng, hai mắt cũng đã nhắm lại. Tiêu Băng Anh như chết lặng, bàn tay nhỏ bé sờ vào gương mặt của cậu. 

"Chú Thừa... Chú bị sao vậy? Chú lên tiếng đi. Mau lên tiếng đi mà. Mau tỉnh lại đi. Chú không thể bỏ con như vậy. Tỉnh dậy đi mà, chú Thừa...." 

Tiêu Băng Anh gào thét, từng vệt máu trên ngón tay của cô in thẳng lên mặt của cậu khiến cho ai cũng kinh hãi. Phương Nhật Minh ngồi kế bên cũng không kiềm được nước mắt, anh tiến lại nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của Tiêu Băng Anh. 

"Đừng khóc nữa, người cũng đã chết rồi." 

"Không... Không phải như vậy, các người lừa tôi đúng không? Không phải như vậy? Không phải..." 

Tiêu Băng Anh như hóa điên, nhìn lại bàn tay đầy máu của mình mà còn kinh sợ hơn. Trong vô thức cô lại lùi người ra phía sau,đôi mắt bàng hoàng nhìn vào lòng bàn tay, đầu thì kịch liệt lắc. Phương Nhật Minh cũng chẳng thể kiềm lòng được mà tiến lại ôm lấy Tiêu Băng Anh. 

"Mọi chuyện kết thúc rồi, bình tĩnh, không có ai hại em nữa." 

"Chú Thừa chết rồi, là tôi đã hại chú ấy. Nhưng... Nhưng mà..."

"Không phải, chú ấy vì cứu em nên mới hy sinh bản thân mình. Em không được như vậy, em phải sống cho thật tốt." 

Tiêu Băng Anh siết chặt người của anh, cả thân người rút vào lòng anh mà khóc òa. Phương Nhật Minh cũng chẳng biết làm thế nào chỉ có thể xoa đầu cô trấn an. 

"Không sao rồi. Giờ có thể nói cho tôi biết tên của em không?" 

"Tên... " - Tiêu Băng Anh ngây người, từng ngón tay thoáng chốc lại vấu vào người anh. Cô nhớ lại lời dặn của Thừa Trị lúc trước, miệng lắp bắp nói: "Tên là Từ... Mộng... Nghiên." 

Chapter
1 Chương 1: Thảm Sát Tiêu Gia
2 Chương 2: Từ Mộng Nghiên
3 Chương 3: "Chú"
4 Chương 4: Bước Ngoặt Thay Đổi
5 Chương 5: Cuộc Sống Mới
6 Chương 6: Tình Cảm Khó Nói
7 Chương 7: Say Tỉnh, Tỉnh Say
8 Chương 8: Buồn Vui Lẫn Lộn
9 Chương 9: Rắc Rối Đáng Yêu
10 Chương 10: Biết Được Sự Thật
11 Chương 11: Không Muốn San Sẻ
12 Chương 12: Tâm Tư Trong Lòng
13 Chương 13: Lửa Trong Tim
14 Chương 14: For Your Smile
15 Chương 15: Bộc Phát
16 Chương 16: Năm Tháng Ấy Sẽ Không Quên
17 Chương 17: Vì Em Mà Thay Đổi
18 Chương 18: I Love You 3000
19 Chương 19: Điều Bất Ngờ
20 Chương 20: Có Thể Không?
21 Chương 21: Về Nước
22 Chương 22: Chỉ Là Khởi Đầu
23 Chương 23: Vi Lão Bất Tôn
24 Chương 24: Ngôi Nhà Mới
25 Chương 25: Nỗi Sợ
26 Chương 26: Từng Cơn Sóng Vỗ
27 Chương 27: Không Lời Giải Đáp
28 Chương 28: Chuyện Ngoài Ý Muốn
29 Chương 29: Nỗi Lòng Của Anh
30 Chương 30: Thanh Trừng Kẻ Phản Bội
31 Chương 31: Bên Thềm Sinh Tử (1)
32 Chương 32: Bên Thềm Sinh Tử (2)
33 Chương 33: Mọi Việc Đều Bình An
34 Chương 34: Không Quen Lại Thành Quen
35 Chương 35: Gặp Nhau Không Vui
36 Chương 36: Được Như Ý Muốn
37 Chương 37: Căn Bệnh Kỳ Lạ
38 Chương 38: Gặp Lại Người Quen
39 Chương 39: Chỉ Tốt Với Mình Em
40 Chương 40: Tất Cả Chỉ Là Lừa Dối
41 Chương 41: Mảnh Ghép Tình Yêu Đích Thực
42 Chương 42: Là Cô Tiêu Băng Anh
43 Chương 43: Sự Khởi Đầu Đẫm Nước Mắt (1)
44 Chương 44: Sự Khởi Đầu Đẫm Nước Mắt (2)
45 Chương 45: Không Tình Nguyện
46 Chương 46: Chúng Ta Của Sau Này
47 Chương 47: Giọt Nước Mắt Dành Cho Nhau
48 Chương 48: Hoa Nở Rơi Trong Tim
49 Chương 49: Là Một Kẻ Ngu Ngốc
50 Chương 50: Thật Nhiều Cho Lần Đầu
51 Chương 51: Nỗi Đau Nối Tiếp Nỗi Đau
52 Chương 52: Là Một Kẻ Đáng Thương
53 Chương 53: Tâm Bệnh Khó Chữa
54 Chương 54: Kết Quả Không Ngờ Đến
55 Chương 55: Không Thật Lòng
56 Chương 56: Kế Hoạch Bỏ Trốn
57 Chương 57: Quay Trở Về Nhà
58 Chương 58: Rắc Rối Không Thể Tránh
59 Chương 59: Nỗi Bi Thương Trong Tim
60 Chương 60: Đáy Mắt Khô Cạn Lệ
61 Chương 61: Bất Lực
62 Chương 62: Muộn Màng
63 Chương 63: Một Người Đến Sau
64 Chương 64: Từng Phút Giây Nhói Đau Tựa Quay Về
65 Chương 65: Rũ Quên Tất Thảy
66 Chương 66: Thay Đổi Sẽ Tốt Hơn
67 Chương 67: Từ Mộng Nghiên Đã Chết Rồi
68 Chương 68: Làn Khói Đã Tan
69 Chương 69: Đặt Dấu Chấm Hết
70 Chương 70: Lợi Dụng Hay Yêu Thương?
71 Chương 71: Ẩn Giấu Sau Lớp Mặt Nạ
72 Chương 72: Vật Mới Nơi Cũ
73 Chương 73: Đại Cuộc Nghiệt Ngã
74 Chương 74: Mưu Sâu Kế Hiểm
75 Chương 75: Sâu Thẳm Trong Tim
76 Chương 76: Đại Hôn Không Thành
77 Chương 77: Cái Bẫy Của Lòng Tham Và Tình Người
78 Chương 78: Cái Giá Cho Lòng Người Tàn Độc
79 Chương 79: Là Hại Hay Bị Hại?
80 Chương 80: Món Quà Cưới Nhuốm Máu
81 Chương 81: Tỉnh Dậy Sau Cơn Mơ
82 Chương 82: Nắm Quyền
83 Chương 83: Số Phận Thảm Thương
84 Chương 84: Nhẫn Nhịn Hay Buông Bỏ?
85 Chương 85: Đánh Đổi
86 Chương 86: Biến Loạn
87 Chương 87: Là Kẻ Vô Tình
88 Chương 88: Tất Cả Chỉ Là Ảo Mộng
89 Chương 89: Là Muốn Hay Không Muốn?
90 Chương 90: Bất Lực Và Thê Lương
91 Chương 91: Là Ghen Tức
92 Chương 92: Hành Động
93 Chương 93: Gặp Họa Sát Thân
94 Chương 94: Là Ai Thua Ai?
95 Chương 95: Hy Sinh Thầm Lặng (1)
96 Chương 96: Xoa Dịu Trái Tim
97 Chương 97: Vở Kịch Đắt Giá
98 Chương 98: Nhuốm Đỏ Tình Yêu Nhịn Trong Đau Đớn
99 Chương 99: Anh Em Tương Tàn
100 Chương 100: Sự Hối Hận
101 Chương 101: Quyết Định Điên Rồ
102 Chương 102: Đã An Ổn Chưa?
103 Chương 103: Trả Giá
104 Chương 104: Kế Hoạch Đẫm Máu
105 Chương 105: Xứng Đáng?
106 Chương 106: Xóa Đi
107 Chương 107: Điều Cuối Cùng
108 Chương 108: Cái Giá Đau Đớn
109 Chương 109: Vực Sâu Tuyệt Vọng
110 Chương 110: Bầu Trời Tuyết (End)
Chapter

Updated 110 Episodes

1
Chương 1: Thảm Sát Tiêu Gia
2
Chương 2: Từ Mộng Nghiên
3
Chương 3: "Chú"
4
Chương 4: Bước Ngoặt Thay Đổi
5
Chương 5: Cuộc Sống Mới
6
Chương 6: Tình Cảm Khó Nói
7
Chương 7: Say Tỉnh, Tỉnh Say
8
Chương 8: Buồn Vui Lẫn Lộn
9
Chương 9: Rắc Rối Đáng Yêu
10
Chương 10: Biết Được Sự Thật
11
Chương 11: Không Muốn San Sẻ
12
Chương 12: Tâm Tư Trong Lòng
13
Chương 13: Lửa Trong Tim
14
Chương 14: For Your Smile
15
Chương 15: Bộc Phát
16
Chương 16: Năm Tháng Ấy Sẽ Không Quên
17
Chương 17: Vì Em Mà Thay Đổi
18
Chương 18: I Love You 3000
19
Chương 19: Điều Bất Ngờ
20
Chương 20: Có Thể Không?
21
Chương 21: Về Nước
22
Chương 22: Chỉ Là Khởi Đầu
23
Chương 23: Vi Lão Bất Tôn
24
Chương 24: Ngôi Nhà Mới
25
Chương 25: Nỗi Sợ
26
Chương 26: Từng Cơn Sóng Vỗ
27
Chương 27: Không Lời Giải Đáp
28
Chương 28: Chuyện Ngoài Ý Muốn
29
Chương 29: Nỗi Lòng Của Anh
30
Chương 30: Thanh Trừng Kẻ Phản Bội
31
Chương 31: Bên Thềm Sinh Tử (1)
32
Chương 32: Bên Thềm Sinh Tử (2)
33
Chương 33: Mọi Việc Đều Bình An
34
Chương 34: Không Quen Lại Thành Quen
35
Chương 35: Gặp Nhau Không Vui
36
Chương 36: Được Như Ý Muốn
37
Chương 37: Căn Bệnh Kỳ Lạ
38
Chương 38: Gặp Lại Người Quen
39
Chương 39: Chỉ Tốt Với Mình Em
40
Chương 40: Tất Cả Chỉ Là Lừa Dối
41
Chương 41: Mảnh Ghép Tình Yêu Đích Thực
42
Chương 42: Là Cô Tiêu Băng Anh
43
Chương 43: Sự Khởi Đầu Đẫm Nước Mắt (1)
44
Chương 44: Sự Khởi Đầu Đẫm Nước Mắt (2)
45
Chương 45: Không Tình Nguyện
46
Chương 46: Chúng Ta Của Sau Này
47
Chương 47: Giọt Nước Mắt Dành Cho Nhau
48
Chương 48: Hoa Nở Rơi Trong Tim
49
Chương 49: Là Một Kẻ Ngu Ngốc
50
Chương 50: Thật Nhiều Cho Lần Đầu
51
Chương 51: Nỗi Đau Nối Tiếp Nỗi Đau
52
Chương 52: Là Một Kẻ Đáng Thương
53
Chương 53: Tâm Bệnh Khó Chữa
54
Chương 54: Kết Quả Không Ngờ Đến
55
Chương 55: Không Thật Lòng
56
Chương 56: Kế Hoạch Bỏ Trốn
57
Chương 57: Quay Trở Về Nhà
58
Chương 58: Rắc Rối Không Thể Tránh
59
Chương 59: Nỗi Bi Thương Trong Tim
60
Chương 60: Đáy Mắt Khô Cạn Lệ
61
Chương 61: Bất Lực
62
Chương 62: Muộn Màng
63
Chương 63: Một Người Đến Sau
64
Chương 64: Từng Phút Giây Nhói Đau Tựa Quay Về
65
Chương 65: Rũ Quên Tất Thảy
66
Chương 66: Thay Đổi Sẽ Tốt Hơn
67
Chương 67: Từ Mộng Nghiên Đã Chết Rồi
68
Chương 68: Làn Khói Đã Tan
69
Chương 69: Đặt Dấu Chấm Hết
70
Chương 70: Lợi Dụng Hay Yêu Thương?
71
Chương 71: Ẩn Giấu Sau Lớp Mặt Nạ
72
Chương 72: Vật Mới Nơi Cũ
73
Chương 73: Đại Cuộc Nghiệt Ngã
74
Chương 74: Mưu Sâu Kế Hiểm
75
Chương 75: Sâu Thẳm Trong Tim
76
Chương 76: Đại Hôn Không Thành
77
Chương 77: Cái Bẫy Của Lòng Tham Và Tình Người
78
Chương 78: Cái Giá Cho Lòng Người Tàn Độc
79
Chương 79: Là Hại Hay Bị Hại?
80
Chương 80: Món Quà Cưới Nhuốm Máu
81
Chương 81: Tỉnh Dậy Sau Cơn Mơ
82
Chương 82: Nắm Quyền
83
Chương 83: Số Phận Thảm Thương
84
Chương 84: Nhẫn Nhịn Hay Buông Bỏ?
85
Chương 85: Đánh Đổi
86
Chương 86: Biến Loạn
87
Chương 87: Là Kẻ Vô Tình
88
Chương 88: Tất Cả Chỉ Là Ảo Mộng
89
Chương 89: Là Muốn Hay Không Muốn?
90
Chương 90: Bất Lực Và Thê Lương
91
Chương 91: Là Ghen Tức
92
Chương 92: Hành Động
93
Chương 93: Gặp Họa Sát Thân
94
Chương 94: Là Ai Thua Ai?
95
Chương 95: Hy Sinh Thầm Lặng (1)
96
Chương 96: Xoa Dịu Trái Tim
97
Chương 97: Vở Kịch Đắt Giá
98
Chương 98: Nhuốm Đỏ Tình Yêu Nhịn Trong Đau Đớn
99
Chương 99: Anh Em Tương Tàn
100
Chương 100: Sự Hối Hận
101
Chương 101: Quyết Định Điên Rồ
102
Chương 102: Đã An Ổn Chưa?
103
Chương 103: Trả Giá
104
Chương 104: Kế Hoạch Đẫm Máu
105
Chương 105: Xứng Đáng?
106
Chương 106: Xóa Đi
107
Chương 107: Điều Cuối Cùng
108
Chương 108: Cái Giá Đau Đớn
109
Chương 109: Vực Sâu Tuyệt Vọng
110
Chương 110: Bầu Trời Tuyết (End)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play