Tại sân bay quốc tế San Francisco.
Một người đàn ông cao lớn, toàn thân đều được che kín, tay đang bế một đứa bé. Có thể nói để đặt chân được đến đây là cả một vấn đề của hai chú cháu. Thừa Trị rất khó khăn để đi qua được vòng kiểm tra an ninh ở sân bay. Tiêu Băng Anh hiện đang rất mệt mỏi, cả người đầy vết thương trên mặt còn có cả sẹo và vết bỏng khiến cô gục đi lúc nào không hay.
Hai chú cháu không biết dừng chân ở đâu tại chỗ đất khách quê người thế này. Bất đắc dĩ Thừa Trị buộc phải "hành nghề" để kiếm tiền. Cậu bỏ Tiêu Băng Anh đến một nơi an toàn, ít người qua lại. Trước khi đi cũng dặn dò cô thật kỹ.
"Băng Anh, con ở đây đợi chú, nhất định không được lên tiếng đâu nhé. Một chút chú sẽ quay lại."
"Chú đi đâu vậy? Tiểu Anh sợ lắm... hic... Chú đừng đi." - Băng Anh níu lấy tay của Thừa Trị lại.
"Chú đi một chút sẽ về. Con không được khóc có biết không? Và đặc biệt con không được nói ra tên thật của mình."
"...."
Tiêu Băng Anh đôi mắt long lanh một màng nước, cô không biết cũng không hiểu những điều mà Thừa Trị dặn dò nhưng trong tình thế như này thì buộc cô phải tuân theo. Băng Anh cứ thế nhìn Thừa Trị rời đi mà trong lòng vô cùng hoảng loạn nhưng lại không bám bật khóc.
Thừa Trị ngay sau đó cẩn thận lấy khẩu trang đeo vào, rút trong người ra một con dao bấm, kiếm một chỗ khá tối và vắng để hành động.
Và sau một lúc thì cậu cũng đã tìm được một con mồi thích hợp. Đó là một người phụ nữ trung niên, Thừa Trị đứng phía sau bức tường có thể thấy rõ bà ta cũng thuộc dạng "quý tộc thượng lưu" nên cậu quyết sẽ ra tay. Xung quanh bao trùm bởi sự vắng lặng, Thừa Trị nhân cơ hội này mà chuẩn bị hành động. Cậu ngó nghiêng tứ phía, xác nhận an toàn rồi ngay lập tức tiến đến nơi người phụ nữ đó đang đứng, vô cùng nhanh nhẹn mà kề sát lưỡi dao sắt mát lạnh vào cổ cô ta.
"Đưa hết tiền ra đây."
Người phụ nữ đó ú ớ trong họng, có lẽ bà ta không hiểu tiếng Trung Quốc nên cũng không biết Thừa Trị đang nói gì. Cậu nhìn vào biểu cảm bà ta cũng hiểu được đôi ba phần nên liền nhanh chóng hành động. Cậu giựt lấy túi xách, một tay cầm dao khống chế, một tay mở túi xách ra. Nhìn thấy trong đó có một khoảng tiền mặt thì cậu liền vét sách rồi quăng túi xách xuống đất.
Thừa Trị đang định chạy thoát thì người phụ nữ đó lại cắn mạnh vào tay của cậu khiến đau đớn mà liền bỏ ra. Bà ta thấy cơ hội đã đến nên liền hô hoán.
"Help me! Help me!"
Nghe thấy tiếng hô hoán của bà ta bỗng nhiên từ phía xa có ba thanh niên mặc đồ đen chạy đến. Thừa Trị có thể nhìn thấy rõ trong tay bọn họ còn có súng thì nhanh chóng chạy đi.
Ba thanh niên kia dường như nhận ra cậu nên liền một mực đuổi theo. Thừa Trị bất chấp để chạy thoát thân nhưng chưa chạy được bao lâu thì cậu đã bị chặn lại trong một con hẻm, ba tên thanh niên đó từ từ áp sát cậu.
"Nói, con nhóc họ Tiêu đâu?"
"Tôi không biết."
"Không biết hả?"
Một tên nói rồi liền vung tay đấm mạnh vào bụng Thừa Trị khiến cậu ngã gục xuống nền đất. Thấy cậu đau đớn ngã xuống, tên đó còn cười khẩy một cái, ngồi xuống đưa tay nắm lấy tóc của cậu rồi kéo mạnh ra phía sau.
"Nói, con nhóc đó đang ở đâu?"
"Tôi không... biết."
"Mày đang lừa ai vậy? Không biết? Không biết mà tối qua mày đã đột nhập vào biệt thự còn bế một đứa bé chạy trốn vậy mà nói không biết hả?" - Tên đó quát lớn, một tay lại tiếp tục đấm vào mặt cậu khiến máu chảy ra ở khóe miệng.
"Tụi bây... cứ giết tao... đi."
"Giết? Mạng mày đương nhiên không đáng giá một xu nhưng còn con nhóc đó, nó đang nắm chìa khóa để vào mật thất một khi nó chưa tìm được nó thì mày đừng hòng chết. Tụi bây, kéo nó đứng dậy."
Hai tên thuộc hạ còn lại nhanh chóng bước đến mà lôi Thừa Trị đứng dậy. Trên cầm đầu bóp cổ cậu rồi dí chặt vào bức tường.
"Nói! Tụi tao sẽ cho mày chết nhẹ nhàng."
"Chết nhẹ nhàng như cách lão Phương đã làm đó sao?"
"Cũng có thể là vậy!"
Thừa Trị cười khinh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tên đó: "Nếu vậy thì hãy cùng nhau chết."
................
Lúc này trên một chiếc ô tô có một cậu thanh niên chạc tầm 20 tuổi kế bên là chàng vệ sĩ. Phương Nhật Minh chán chườm chỉ biết chống tay lên cửa ngắm nhìn cảnh sắc về đêm. Anh cũng không biết bản thân có thể trụ vững được bao lâu nữa trước căn bệnh quái gở này. Nó đã theo anh suốt 11 năm nay khiến anh chẳng thể nào sống vui vẻ một ngày. Cách đây vài tiếng trước, Phương Nhật Minh trong lúc đang làm việc thì lại phát bệnh buộc phải đến ngay bệnh viện vào giữa đêm.
"Thiếu gia, ngày mai cậu nhất định phải đến bệnh viện để kiểm tra đấy."
"Anh Lưu à, tôi biết rồi anh đừng càm ràm như thế. Anh là vệ sĩ hay là bảo mẫu của tôi vậy?"
Phương Nhật Minh bực bội mà liền đáp trả Lưu Viễn khiến cậu cũng không biết nên nói những gì. Tính khí của chàng thiếu gia này đúng là càng ngày càng khó ở quá đi mất, lúc nóng lúc lạnh chẳng thể nào lường trước được, nhiều lúc bản thân Lưu Viễn cũng không biết là anh đang bị bệnh về tim hay về não nữa. Nếu không phải biết Phương Nhật Minh từ nhỏ và hiểu được tính cách của anh thì chắc chắn cậu sẽ "giết chết" anh lâu rồi.
Sau khi bị "bảo mẫu" Lưu Viễn nhắc nhở Phương Nhật Minh cũng chẳng còn tâm tình nhìn ngắm cảnh sắc về đêm. Phương Nhật Minh nhìn xuống, bàn tay nghịch phá chiếc điện thoại. Cho đến khi chiếc xe chạy ngang qua một công viên vắng vẻ, ánh sáng từ những cái đèn ngoài kia chiếu thẳng vào màn hình điện thoại khiến nó phản chiếu thẳng lên gương mặt của anh. Phương Nhật Minh khẽ nhắm mắt lúc này bên tay lại vang vọng tiếng khóc
của trẻ con. Phương Nhật Minh liếc nhìn ở ngoài, dù chỉ thoáng qua nhưng anh vẫn có thể thấy gõ ở gần công viên có một cô gái cả người đầy máu, hai chân quỳ xuống dưới đất cầu xin một người đàn ông to lớn đang đứng bên cạnh. Trong lòng Phương Nhật Minh cảm thấy không an tâm.
"Dừng xe!" - Anh ra lệnh cho tài xế.
Lưu Viễn ngồi kế bên nhìn thấy sắc mắt anh thay đổi cũng liền lo lắng. "Thiếu gia, cậu..."
"Đừng nhiều lời, xuống xe, cứu người." - Anh nói xong thì liền không khoan nhượng mà đạp tung cửa bước ra ngoài. Lưu Viễn không hiểu chuyện gì nhưng cũng cùng anh rời khỏi xe.
Phương Nhật Minh nhanh chóng chạy đến chỗ của Tiêu Băng Anh. Cô lúc này cả người đầu máu, bàn tay nhỏ bé níu lấy ống quần của tên đó.
"Tiểu Anh sẽ theo... chú về... Cầu xin chú tha cho chú... chú Thừa, đừng giết chú ấy, con cầu xin.. chú." - Tiêu Băng Anh nghẹn ngào, giọng run rẩy sợ sệt mà cất lên nhưng dường như tên đó không có một chút nhân tính nào cả. Một chân dứt khoát đá Tiêu Băng Anh sang một bên. Thừa Trị thấy cô bị đánh liền khó khăn mà bò đến kéo cô vào trong lòng.
"Tôi cầu xin anh... Hãy tha cho con bé, nó chỉ có 10 tuổi thôi..."
"Được, bảo nó đưa sợi dây chuyền đây." - Tên đó thẳng thắn nói.
"Không thể được."
"Vậy thì các người buộc phải chết thôi."
Tên đó nói xong thì liền giơ khẩu súng lên. Tay đang định bóp cò thì từ phía sau có tiếng người gọi.
"Dừng lại."
Hắn ta vừa quay lại thì ngay lập tức bị Lưu Viễn đá cho một cước, khẩu súng trong tay cũng đã rơi xuống đất. Thừa Trị to mắt ngạc nhiên, trong lòng cũng tự hỏi cậu thanh niên này là ai chứ? Sao lại giúp cậu trong thời khắc sinh tử thế này?
"Các người là ai?" - Hắn ta hỏi.
Phương Nhật Minh nghe thấy hắn hỏi bằng tiếng Trung thì đôi mày anh chợt nhíu lại. Là người đồng hương sao? Anh quay sang nhìn hai chú cháu của cô.
"Hai người không sao chứ?" - Phương Nhật Minh hỏi rồi nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Băng Anh.
Thừa Trị thấy anh bước đến thì bỗng kéo Băng Anh lùi về sau. Cậu định cất lời hỏi mấy lời thì chợt thấy tên đó tay đã có khẩu súng trên tay.
"Cẩn thận."
Đoàng...
Thừa Trị bất chấp vết thương, vươn tay kéo lấy Phương Nhật Minh khiến anh ngã xuống đất còn cậu thì bị viên đạn ghim trúng ngay ngực. Lưu Viễn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền không ngần ngại mà rút khẩu súng phía sau thắt lưng mà bắn cho tên đó một viên đạn khiến hắn chết không kịp ngáp.
Tiêu Băng Anh một lần nữa thấy máu loang ra thì đôi mắt hiện rõ vẻ bàng hoàng. Thừa Trị lúc này ngã bịch xuống đất, Tiêu Băng Anh đôi tay run run sờ lấy người của cậu.
"Chú... Chú Thừa... Chú đừng làm con sợ."
Thừa Trị dường như đã chẳng thể nào trụ được nữa, cậu tận dụng một chút hơi tàn đưa tay vào trong túi lấy ra sợi một dây chuyền đặt vào tay của Tiêu Băng Anh. Sợi dây chuyền dính đầy máu đỏ tươi khiến tay cô run lẩy bẩy không dám giữ chặt.
"Giữ nó.. thật tốt và hãy... hãy đi tìm... tìm..."
Chưa thể gắng sức nói hết câu thì đôi tay của cô đã buông lỏng, hai mắt cũng đã nhắm lại. Tiêu Băng Anh như chết lặng, bàn tay nhỏ bé sờ vào gương mặt của cậu.
"Chú Thừa... Chú bị sao vậy? Chú lên tiếng đi. Mau lên tiếng đi mà. Mau tỉnh lại đi. Chú không thể bỏ con như vậy. Tỉnh dậy đi mà, chú Thừa...."
Tiêu Băng Anh gào thét, từng vệt máu trên ngón tay của cô in thẳng lên mặt của cậu khiến cho ai cũng kinh hãi. Phương Nhật Minh ngồi kế bên cũng không kiềm được nước mắt, anh tiến lại nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của Tiêu Băng Anh.
"Đừng khóc nữa, người cũng đã chết rồi."
"Không... Không phải như vậy, các người lừa tôi đúng không? Không phải như vậy? Không phải..."
Tiêu Băng Anh như hóa điên, nhìn lại bàn tay đầy máu của mình mà còn kinh sợ hơn. Trong vô thức cô lại lùi người ra phía sau,đôi mắt bàng hoàng nhìn vào lòng bàn tay, đầu thì kịch liệt lắc. Phương Nhật Minh cũng chẳng thể kiềm lòng được mà tiến lại ôm lấy Tiêu Băng Anh.
"Mọi chuyện kết thúc rồi, bình tĩnh, không có ai hại em nữa."
"Chú Thừa chết rồi, là tôi đã hại chú ấy. Nhưng... Nhưng mà..."
"Không phải, chú ấy vì cứu em nên mới hy sinh bản thân mình. Em không được như vậy, em phải sống cho thật tốt."
Tiêu Băng Anh siết chặt người của anh, cả thân người rút vào lòng anh mà khóc òa. Phương Nhật Minh cũng chẳng biết làm thế nào chỉ có thể xoa đầu cô trấn an.
"Không sao rồi. Giờ có thể nói cho tôi biết tên của em không?"
"Tên... " - Tiêu Băng Anh ngây người, từng ngón tay thoáng chốc lại vấu vào người anh. Cô nhớ lại lời dặn của Thừa Trị lúc trước, miệng lắp bắp nói: "Tên là Từ... Mộng... Nghiên."
Updated 110 Episodes
Comments