Ba tháng sau...
Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, Tiêu Băng Anh đã có một gương mặt xinh đẹp, trông cô như một thiên thần nhỏ đáng yêu vô cùng. Phương Nhật Minh lúc nào cũng nâng niu cô như một tiểu công chúa, lúc nào cũng dịu dàng và luôn nuông chiều cô hết mực.
Tiêu Băng Anh cũng đã cởi mở với mọi người hơn. Dạo này cô lại rất hay bám lấy anh và đôi khi là chọc tức khiến cho Phương Nhật Minh chỉ đành biết thở dài. Sở dĩ Tiêu Băng Anh dám làm vậy là vì cô biết anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô. Bởi thế thành ra cũng đã lớn gan hơn, cô cũng biết xụ mặt hoặc tỏ ra hờn dỗi khi không vừa ý thứ gì. Lúc ấy Phương Nhật Minh nheo mắt lại nhìn cô, khi anh sắp nổi giận thì cô lại cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt là ngay lập tức vẻ mặt của anh liền ôn hòa trở lại.
Lúc này ở trên thư phòng. Tiêu Băng Anh bị phạt đứng một góc để học lại các từ vựng tiếng Anh và người đóng vai thầy giáo ác ma không ai khác chính là Lưu Viễn. Suốt hai tháng nay, vị thiếu gia quyền lực Nhật Minh đã buộc cậu phải dạy tiếng Anh cho con thỏ ngốc Từ Mộng Nghiên này. Nhưng khỏi hỏi cũng biết là Lưu Viễn bị cô chọc điên tới mức nào.
Cậu để ý rất nhiều lần rồi, mỗi khi Tiêu Băng Anh giở chứng không chịu học với cậu là y như rằng não sẽ ngừng hoạt động ngay, hỏi gì cũng không biết, nói gì cũng không nghe buộc cậu phải quát mắng để cho anh vào cuộc. Rồi cứ thế Phương Nhật Minh phải đích thân dạy cho cô và lúc đó cô nói tiếng Anh chẳng khác nào tiếng mẹ đẻ của mình. Xem thử có tức không chứ.
"Thuộc chưa? Còn định ăn vạ đến đấy bao giờ? Thiếu gia hôm nay bận việc rồi không có về đâu mi khỏi bày trò." Lưu Viễn cảnh cáo.
"Chú là đồ hung dữ. Nghiên Nghiên không có muốn học với chú."
"Nhóc con. Mi muốn chết phải không?"
Cốp...
Lưu Viễn bước đến cốc vào đầu cô một cái. Tiêu Băng Anh phùng mang trợn má nhìn cậu, còn đang định đáp trả lại thì cô chợt nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài. Dù không biết là ai nhưng mà phải ăn vạ trước đã.
"Huhu... Nghiên Nghiên biết lỗi rồi... hức chú đừng đánh nữa. Aaaa." Tiêu Băng Anh khóc đến thảm thương, còn tự giả bộ kêu đau như thể đang bị hành hạ dữ lắm vậy.
Và...
Đùng...
Cánh cửa ngay lập tức mở toang ra, Phương Nhật Minh xuất hiện. Nhìn thấy thỏ ngốc Từ Mộng Nghiên đang khóc mà trong lòng anh sôi trào cả lên, nhanh chóng bước đến ôm cô vào lòng cũng không quên quăng cho Lưu Viễn một cái liếc sắc lẹm.
"Đừng khóc, nín đi." Phương tiên sinh nhẹ nhàng dỗ dành bảo bối của mình. Tiêu Băng Anh đã kiếm được chỗ dựa nên đã tém tém lại một chút.
"Chú Lưu vừa đánh Nghiên Nghiên... hức... Chú ấy xấu."
"Này..."
"Im miệng." Phương Nhật Minh quát lên. Lưu Viễn kinh ngạc nhìn anh, cái quái gì vậy. Đừng nói là anh đang tin vào những giọt nước mắt cá sấu đó nha.
"Nghiên Nghiên, em về phòng đợi tôi nha." Anh nhẹ nhàng khuyên bảo.
Tiêu Băng Anh thấy vậy cũng phải ngoan ngoãn mà rời đi nhưng vừa bước ra khỏi cánh cửa thì liền lau sạch hết nước mắt.
Lúc này ở trong phòng. Phương Nhật Minh gương mặt đằng đằng sát khí mà nhìn cậu.
"Anh dạy được không được thì thôi chứ gì đánh con bé!"
"Tôi... Thiếu gia, cậu đi tin những lời đó hả? Tôi chỉ cốc đầu con bé rất nhẹ, tại nó muốn ăn vạ thôi." - Lưu Viễn giải thích.
"Tôi biết anh không thích Nghiên Nghiên nhưng có cần bạo lực đến vậy không? Còn để tôi biết lần nữa thì coi chừng đó."
Phương Nhật Minh lạnh giọng cảnh cáo rồi bước đi về phòng. Đúng là khiến anh tức chết rồi, thường ngày anh mắng còn không dám mắng mà hôm nay cậu lại khiến cô khóc đến vậy nếu Lưu Viễn không phải là người thân thì anh đã tẩn cậu một trận rồi.
Quay trở về phòng, Phương Nhật Minh bước vào thì đã thấy thỏ ngốc Từ Mộng Nghiên đang nghịch điện thoại trên giường. Anh thở hài một hơi rồi bước vào.
"Nghiên Nghiên à. Sao không học bài đi? Gần hai tháng nữa là đi học rồi. Em không học tiếng Anh cho vững là không đi học được đâu!"
"Chú à. Nghiên Nghiên không có muốn học với chú Lưu hay là chú dạy cho Nghiên Nghiên đi."
"Tôi rất bận, ban ngày đi làm tối về lại phải học thêm rất nhiều thứ nên không có nhiều thời gian đâu. Em chịu khó học với chú Lưu đi." Anh khuyên giải.
"Vậy chú hứa với Nghiên Nghiên một điều nha." Cô giọng nũng nịu cất lên.
"Em nói đi."
"Chú cho Nghiên Nghiên đi gặp chú Thừa nha. Lâu rồi Nghiên Nghiên không có đi thăm chú ấy."
Phương Nhật Minh trầm ngâm. Không phải anh không muốn mà là do lần trước Tiêu Băng Anh đi thăm xong thì tối lại gặp ác mộng, mấy ngày liền như người không hồn làm anh rất lo lắng.
"Đi nha chú." Tiêu Băng Anh ra sức năn nỉ, cô còn ôm lấy cánh tay của anh mà mè nheo.
Phương Nhật Minh đứng trước sự dễ thương cũng không kiềm được mà phải đồng ý. Anh thở dài rồi bảo tiếp: "Cuối tuần này tôi sẽ đưa em đi nhưng từ đây đến đó em phải ngoan ngoãn, học cho thật tốt, tôi trả bài mà không thuộc là không có được đi đâu nhé."
"Vâng ạ." Tiêu Băng Anh vui vẻ cười đến híp mắt.
Và thế là cuối tuần đó Phương Nhật Minh buộc phải giữ lời hứa để đưa cô đi thăm mộ của Thừa Trị. Tiêu Băng Anh từ sáng sớm đã rất háo hức, cô nhanh chóng thay đồ trước khi đi cũng mang theo sợi dây chuyền ấy.
Khí trời hôm nay cũng đã bớt lạnh hơn rất nhiều, dù sang cũng sắp sang mùa xuân rồi nên không khí cũng trông lành và ấm áp hơn hẳn. Phương Nhật Minh cùng Tiêu Băng Anh lái xe đến nơi mà Thừa Trị đang yên nghỉ.
Đến nơi, Phương Nhật Minh cũng khá ngạc nhiên vì không biết từ khi nào trong cốp xe của anh lại có khăn lau và hoa tươi như vậy. Tiêu Băng Anh thân người nhỏ bé ôm mọi thứ ra khỏi xe.
Cô đích thân lau sạch đi những đám tuyết phủ lên ngôi mộ, lại còn cắm hoa rất đẹp nữa chứ. Phương Nhật Minh cũng khá ngạc nhiên về cô bé này. Trong lúc anh đang định ngồi xuống phụ cô thì cô liền ngăn lại.
"Uấy, chú à. Nghiên Nghiên cảm thấy hơi lạnh, chú có thể..."
"Ca cao nóng phải không? Tôi sẽ đi mua cho em. Ngồi đây đợi nhé." Anh hiểu ý và sau đó liền lập tức đi mua.
Tiêu Băng Anh sau khi thấy anh rời đi thì mới nhìn sang ngôi mộ trước mắt, bàn tay nhỏ bé sờ lên phần mộ, giọng nhỏ nhẹ cất lên: "Chú Thừa, Tiểu Anh đến thăm chú đây. Chú yên tâm, khi Tiểu Anh lớn lên sẽ tìm những kẻ đó báo thù, sẽ không để cho chú và ba mẹ chết oan đâu."
Cô vừa nói nước mắt lại khẽ rơi xuống. Tiêu Băng Anh biết hiện tại một đứa bé như cô không thể làm được gì nhưng chí ít cô vẫn có thể "nũng nịu" Phương Nhật Minh để gián tiếp biết được chút ít thông tin. Ít nhất cũng biết được kẻ đã giết chú Thừa.
Mười phút sau, Phương Nhật Minh trở lại, anh đã mua một phần cacao nóng hổi cho cô. Tiêu Băng Anh vui vẻ nhận lấy, cố gắng che đậy cảm xúc của mình lại mà gượng cười.
Sau khi lau dọn mọi thứ sạch sẽ thì cả hai cùng nhau ra về. Ngồi trên xe, Tiêu Băng Anh đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Nhìn thấy từng bông hoa đào vừa chớm nở khiến cô rất nhớ về quê hương của mình. Còn nhớ, vào mùa xuân năm ngoái cô còn được ba mẹ dẫn đi ngắm hoa đào, xem ao cá nhưng giờ đã không còn nữa rồi.
"Này, Nghiên Nghiên. Em sao vậy?"
Thấy cô mãi im lặng nên Phương Nhật Minh liền lên tiếng. Tiêu Băng Anh nghe anh gọi thì hơi giật mình.
"Dạ không có gì đâu ạ."
"Lại nhớ về gia đình phải không? Mà em thích hoa đào lắm à? Nãy giờ cứ thấy em nhìn chăm chăm vào nó."
"Vâng ạ, Nghiên Nghiên rất thích hoa đào vì mùa hoa đào nở cũng là lúc Nghiên Nghiên ra đời."
"Vậy à."
..........
Buổi chiều hôm đó...
Tiêu Băng Anh trong lúc đang xếp lại tập vở thì bỗng anh gọi cô xuống dưới nhà. Cô không biết gì nhưng vẫn xuống. Vừa xuống hết cầu thang thì đã thấy Phương Nhật Minh tau đeo găng tay, đội mũ bên cạnh còn có vài dụng cụ trồng cây.
"Gì vậy chú?"
"Theo tôi ra vườn đi."
Tiêu Băng Anh vì tò mò nên cũng đi theo anh. Ra tới khu vườn thì cô lại to mắt ngạc nhiên. Bên cạnh luống hoa hồng thì có đặt vài gốc cây đào con ở đó.
"Chú định trồng cây ạ?"
"Chẳng phải em bảo rất thích hoa đào sao? Có muốn cùng tôi trồng không?"
"Vâng ạ."
Nghe lời đề nghị của anh khiến cô không thể nào kiềm lại được. Tiêu Băng Anh sau đó đã cùng anh đào đất, trồng cây. Từng cây con được đặt xuống ngay ngắn, bàn tay nhỏ bé của Tiêu Băng Anh nhấn nhấn xuống đất giúp cây cố định hơn. Phương Nhật Minh ngồi làm bên cạnh, nhìn thấy nụ cười vui tươi, hồn nhiên của cô cũng khiến anh vui lòng.
"Nghiên Nghiên à, đừng nghịch nữa. Mau tưới nước đi kìa."
"Nghiên Nghiên biết rồi, chú đừng càm ràm nữa." Tiêu Băng Anh chu môi hờn dỗi. Nói trắng ra cô cũng chỉ là một đứa bé, cho dù có suy nghĩ chín chắn đến đâu thì tâm trí cũng không thể nào mất hết sự nghịch ngợm và hồn nhiên.
Làm xong thì Tiêu Băng Anh liền ngồi phịch ra đất, cả tay chân, quần áo, mặt mày đều lấm lem trông như với vừa đi cày ruộng về vậy.
"Chú ơi. Khi nào mấy cây này mới lớn mà nở hoa vậy ạ?"
"Chắc có lẽ vào năm sau thì chúng ta sẽ có hoa để ngắm."
"Sao lâu vậy ạ? Nghiên Nghiên muốn nó nở thật nhanh vì rất nhanh nữa là đến sinh nhật của Nghiên Nghiên rồi."
"Hoa đào trong vườn không nở kịp nhưng khi đến sinh nhật của em tôi sẽ đưa em đi ngắm hoa đào, có được không?" - Phương Nhật Minh vui vẻ nói.
"Thật không ạ? Chú không được gạt Nghiên Nghiên đâu nha. Chú phải đưa Nghiên Nghiên đi ngắm hoa đấy nhé." - Tiêu Băng Anh ngây thơ nói.
"Sẽ không nuốt lời."
Updated 110 Episodes
Comments