Huyết Tình: Lặng Thầm Để Yêu Em
Tại Tiêu gia.
Hiện tại lúc này xung quanh ngôi biệt thự đã bị người của Phương Triết bao vây. Toàn bộ thuộc hạ đều bị giết sạch đến không còn một người. Tiêu Băng Anh đang được mẹ Tiêu ôm lấy trong lòng, đến tiếng nấc cô cũng không dám cất lên.
"Tiêu Kỳ! Ông có giao tài liệu đó ra không?"
"Tôi thật sự không có giữ. Chẳng phải ông đã lục khắp nhà rồi đó sao?" - Ba Tiêu bất lực mà nói. Ông cũng không hiểu những giấy tờ mua bán đó có ý nghĩa gì mà lão Phương lại sống chết để tìm được như thế. Nhưng mà hiện tại những thứ đó ba Tiêu không hề nắm giữ thì lấy đâu ra mà giao nộp.
Trái với sự sợ hãi tột cùng của cả Tiêu gia thì Phương Triết chỉ cười nham hiểm. Ông ta đi qua đi lại phòng khách, nhìn thấy Tiêu Băng Anh đang sợ mà rút trong lòng mẹ Tiêu thì liền chợt nảy ra suy nghĩ điên rồ. Ông ta bước đến, một tay mạnh bạo kéo Băng Anh ra khỏi lòng của mẹ Tiêu. Ba của cô thấy cảnh đó định tiến lên một bước thì năm khẩu súng của thuộc hạ lập tức chĩa vào. Ba Tiêu dằn lòng, hai chân run rẩy mà quỳ xuống.
"Triết, tôi xin ông hãy tha cho con gái của tôi, nó chỉ có 10 tuổi thôi..."
"Tha sao? Dễ thôi, đưa tất cả giấy tờ đây nếu không thì..." - Lão Phương nói xong thì chợt rút một con dao bấm trong túi ra, lưỡi dao sắc nhọn từ từ áp sát vào gương mặt trắng nõn của cô. Tiêu Băng Anh nhìn thấy liền hoảng sợ mà giãy giụa. Nhưng Phương Triết không hề nhân nhượng hay nương tay một chút gì cả, gương mặt của cô chạm vào lưỡi dao tạo nên một đường máu dài.
"Ba mẹ, cứu con với. Tiểu Anh không muốn chết đâu huhu..."
Tiêu Băng Anh khóc lớn, từng giọt máu vẫn rỉ trên gương mặt của cô. Mẹ Tiêu nhìn thấy thế đau lòng đến mức cổ họng nghẹn lại không thể nói được. Còn ba Tiêu thì cũng chẳng khá hơn là bao, nhìn thấy tiểu công chúa vì ông mà bị kéo vào chuyện này thì không khỏi tự trách.
"Tiêu Kỳ! Ông đừng thách thức sức chịu đựng của tôi. Tôi không biết có thể giữ chắc con dao này được bao lâu đâu."
"Tôi thật sự không có giữ nó, cho dù ông có giết cả nhà tôi thì cũng vậy thôi."
"Vậy à. Vậy thì tôi thà giết lầm còn hơn bỏ sót rồi." - Phương Triết cười nham hiểm, ông ta mạnh tay đẩy mạnh Tiêu Băng Anh sang một bên khiến cô mất thăng bằng mà đầu đập mạnh vào cạnh bàn bất tỉnh.
"Tiểu Anh! Tiểu Anh!" - Mẹ Tiêu liên tục gọi tên cô nhưng cô vẫn không thể nào tỉnh lại, máu trên đầu chảy xuống từng đường kèm thêm vết máu trên mặt làm cô trông bây giờ thật đáng sợ.
" Phương Triết, tôi xin ông... Vợ chồng chúng tôi chết không hối tiếc như Băng Anh... Con bé.. con bé còn quá nhỏ xin ông hãy tha cho nó một mạng."
Mẹ Tiêu cất giọng cầu xin không ngần ngại mà dập đầu mạnh xuống nền gạch. Nhưng dường như Phương Triết chẳng có một chút gì gọi là cảm động. Ông ta xoay người bước đến bên chỗ đàn em, tay nhanh chóng lấy một cây súng ngắn. Ba Tiêu thấy tình hình đã thêm tồi tệ liền kéo vợ và con vào lòng mình. Phương Triết thấy cả ba người đều sợ hãi thì rất thỏa mãn, ông ta bước lại gần rồi ngồi xổm xuống. Bàn tay lạnh lẽo khẽ chạm vào gương mặt của Tiêu Băng Anh.
"Tiêu phu nhân. Chắc bà cũng hiểu câu diệt cỏ phải diệt tận gốc nếu không xuân sang cỏ nảy mầm mà phải không?"
"Lão Phương. Tôi xin ông, Tiểu Anh con bé còn quá nhỏ."
"Đã muộn rồi." - Phương Triết nói xong rồi cười lạnh một cái, tay cầm khẩu súng vuốt nhẹ vài cái rồi lên đạn. Cả gia đình ba người của cô ôm nhau chờ đợi cái kết và như dự đoán Phương Triết đã không để bọn họ chờ lâu.
Đoàng... Đoàng...
Hai tiếng súng chát chúa vang lên, ba và mẹ Tiêu chết ngay tại chỗ chỉ còn lại Tiêu Băng Anh là đang bất tỉnh. Phương Triết chần chừ đến cuối cùng vẫn là giơ súng lên mà bóp cò. Nhưng... Điều bất ngờ lại xảy ra, cây súng trong tay Phương Triết đột nhiên lại hết đạn. Ông ta trầm lặng vài giây rồi lại nhìn đứa bé gái gương mặt đầy máu vẫn là có chút không đành. Lúc này ngoài cửa có một thuộc hạ chạy vào.
"Ông chủ, phía của lão Triệu có biến động rồi và đang cần người chi viện."
"Được rồi. Tụi bây, phóng hỏa." - Phương Triết lạnh giọng nói rồi quay lưng đi. Đám thuộc hạ nghe theo mệnh lệnh mà liền đổ dầu và xăng các loại khắp xung quanh ngôi nhà và sau đó thì chỉ cần một cái bật lửa nữa là êm đẹp.
Đám lửa nổi lên giữa bầu trời đêm nhưng chẳng có ai hay biết đến. Ngọn lửa dần dần lan vào phía trong, khắp gian phòng từ bàn ghế đến tranh ảnh cây kiểng đều bị ngọn lửa đỏ rực bao vây. Trong ánh lửa đó có một người bước đến bên cạnh Tiêu Băng Anh.
"Tiểu Anh, Tiểu Anh. Mau tỉnh dậy, nhanh lên!"
Băng Anh nghe thấy tiếng kêu thì dần dần mở mắt ra. Ngay lập tức cái nóng rát da liền khiến cô khó chịu, bộ não còn chưa tiêu hóa được những thứ diễn ra thì cô lại nhìn thấy ba mẹ bất động nằm trên vũng máu.
"Ba mẹ. Hai người sao vậy?"
"Tiểu Anh à, đây không phải những lúc kích động đâu. Nhanh đi thôi, ở đây không an toàn nữa rồi." - Thừa Trị lên tiếng, một tay lại kéo cô đứng dậy. Nhưng Tiêu Băng Anh hai tay cứ nắm lấy bàn tay của ba và mẹ.
"Chú Thừa, ba mẹ con sao vậy? Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?" - Tiêu Băng Anh vừa khóc vừa hỏi.
"Tiểu Anh, con nghe chú nói, ba mẹ con đã chết rồi nhưng con còn sống thì hãy mau chạy. Một lát nữa lửa lan tới đây thì sẽ không đi được nữa đâu."
Cậu đốc thúc, tay thì vừa mạnh bạo vừa dứt khoát kéo Băng Tiêu Anh đứng dậy. Thừa Trị nắm chặt tay cô rồi len lỏi qua đám cháy để đi đến cửa sau.
Nhưng thật không may cánh cửa đã bị ngọn lửa bao vây không thể nào thoát ra được. Trong lúc cấp bách Thừa Trị chỉ còn cách phá cửa kính để thoát thân. Cậu dùng những vật dụng cứng xung quanh đó mà phá cửa. Đang trong lúc loay hoay tìm lối ra thì chỗ của Băng Tâm Anh bỗng có một thanh gỗ rơi xuống.
"Aaaaaa."
"Băng...Anh..."
................
Sáng ngày hôm sau.
Chỉ sau một đêm đám cháy đã thiêu rụi hoàn toàn căn nhà, tất cả mọi thứ chỉ còn lại một đống đổ nát. Ngay lập tức các trang báo điện tử lớn đều đồng loạt đưa tin nhưng chẳng có tờ báo nào đề cập đến nguyên nhân gây ra đám cháy khiến cho dư luận rất tò mò. Phía cảnh sát cũng chỉ báo cáo về thiệt hại và số thương vong chứ không điều tra sâu để biết nguyên nhân.
Tại biệt thự Từ gia.
Từ lão gia đang ngồi thưởng trà buổi sáng thì bỗng tivi liền phát vụ cháy kinh hoàng ở Tiêu gia. Từ Tín Châu thấy được tin tức thì liền đơ người ra vài giây. Ngay sau đó ông liền cho thuộc hạ đi tìm hiểu thì biết được toàn bộ người ở Tiêu gia đã chết.
Từ Tín Châu không chấp nhận nổi sự việc mà lên cơn đau tim phải đi vào bệnh viện. Ông không tin là con gái của mình đã chết mà lại chết thảm như vậy, đến xác cũng chẳng còn nguyên. Ông Từ sau đó cũng đến hiện trường thì chỉ còn lại một đống tro tàn.
"Ông chủ, đã thống kê được số người cụ thể." - Một tên thuộc hạ đến báo cáo.
"Mau nói."
"Bao gồm cả thuộc hạ và người hầu luôn là 30 cộng thêm 20 người lạ nữa, có thể là xác thuộc hạ của hung thủ tuy nhiên không tìm được xác của trẻ con."
"Không tìm thấy! Có lẽ nào..." - Từ lão gia khụy xuống. Tên thuộc hạ bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy ông.
"Ông chủ, ông đừng kích động. Có thể... Có thể Tiêu tiểu thư đã được cứu sống nên mới không tìm thấy xác."
"Tất cả thủ hạ đều bị giết, vợ chồng Băng Yến đều chết hết thì ai cứu được con bé đây. Chỉ sợ, chết không toàn thây, bị thiêu rụi trong đám lửa luôn rồi." - Từ lão gia nghẹn giọng nói. Nhưng trong lòng ông cũng không bao giờ muốn điều đó xảy ra. Chỉ trong một đêm từ con gái, con rể đến cháu gái đều bị xác hại thì làm sao ông có thể chịu nổi chứ. Từ Tín Châu ông xin thề sẽ rửa được mối thù này, dùng máu kẻ thù để rửa sạch mối huyết thù này cho Tiêu gia, để cho con gái ông có thể nhắm mắt xuôi tay.
Updated 110 Episodes
Comments
Hoàng Xuân
bao giờ ra tiếp vậy tác giả
2021-10-14
0
KimDuyên
“Tôi thật sự không có...giết thôi thì cũng vậy thôi.” 😳 À thì, chị đã bỏ qua một lỗi chính tả be bé... 🤧
2021-10-06
0