Sáng hôm sau, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, từng tia nắng len lỏi vào trong căn phòng bừa bãi kia, nào là hoa, nào là quần áo vứt tứ tung trên sàn nhà nữa. Đỗ Vy Vy đang ngủ bị ánh sáng chói mắt làm cho tỉnh giấc, cô đưa tay che miệng, ngáp một tiếng, trong lòng thầm oán than.
Cô còn chưa ngủ đủ cơ mà, sao trời đã sáng như vậy rồi?
Đỗ Vy Vy hơi nâng người dậy, một cơn đau ê ẩm từ dưới thân bỗng nhiên ập đến làm khuôn mặt cô nàng hơi nhăn lại, phải dựa lưng vào thành giường, không thì ngã xuống đất mất. Cô kêu lên một tiếng, chân tay thì đau ê ẩm, đến cử động cũng khó khăn. Đỗ Vy Vy nhận ra tiếng nói của mình hình như đã trở nên khàn đặc rồi thì phải.
Cũng đúng thôi.
Hôm qua Hạ Uyên Trạch dày vò cô lâu đến như thế, dù Đỗ Vy Vy có trúng thuốc nhưng cũng phải khóc lóc cầu xin người đàn ông kia mau dừng lại. Kêu suốt một đêm như thế, cổ họng đương nhiên phải khàn đi rồi.
Nhưng mà cũng phải công nhận rằng, thể lực của Hạ Uyên Trạch tốt thật đấy.
Hành hạ cô đến ba giờ sáng mới chịu buông tha kìa.
Tuy Hạ Uyên Trạch không được thông minh, nhưng anh lại có thể lực vô cùng tốt. Nghĩ đến những chuyện diễn ra vào tối hôm qua, gương mặt Đỗ Vy Vy bất giác đỏ lên, cô có chút ngượng ngùng khi mọi chuyện đi quá nhanh như thế. Mặc dù là tín đồ của những cuốn tiểu thuyết thịt thà đầy đủ kia, thế nhưng Đỗ Vy Vy vẫn chưa thích nghi được, không ngờ bản thân lại tiến xa cùng Hạ Uyên Trạch như thế.
Mà phải thừa nhận một điều rằng, kỹ thuật cùng với sức khỏe của Hạ Uyên Trạch vô cùng tốt. Cộng với sự hướng dẫn cùng với nghiên cứu kỹ lưỡng cuốn tiểu thuyết dành cho sắc nữ kia, Hạ Uyên Trạch đã khiến cho Đỗ Vy Vy cảm nhận được một khoái cảm khó diễn tả thành lời.
Quả thật, lần đầu có chút đau nhưng mà cũng có niềm vui, cũng có sự sung sướng nữa.
Càng nghĩ, gương mặt cô nàng lại càng đỏ lên. Đã thế, Hạ Uyên Trạch bên cạnh lại lên tiếng, kéo lấy tay cô: "Vy Vy, sao mặt em tự dưng lại đỏ như thế kia? Có phải vợ bị bệnh không? Để chồng đưa Vy Vy di bệnh viện nhé?" Hạ Uyên Trạch chồm dậy, đưa tay sờ trán Đỗ Vy Vy vì tưởng rằng vợ mình bị sốt.
Toàn thân Đỗ Vy Vy đột nhiên cứng đờ.
Cô máy móc quay sang nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội kia, khóe môi hơi giật giật.
Cô nàng khó khăn mở miệng hỏi: "Anh tỉnh dậy từ lúc nào thế? Tại sao lại không lên tiếng?" Đỗ Vy Vy thật muốn đào một cái hố rồi chui xuống dưới đó quá, đừng nói là Hạ Uyên Trạch đã nhìn thấy hết rồi đấy nhá.
"Anh dậy từ lâu rồi." Hạ Uyên Trạch thành thật trả lời, nhân cơ hội ôm lấy vợ mình: "Nhưng nhìn vợ ngủ say quá, anh không muốn đánh thức. Vy Vy đẹp lắm. Sáng nào anh cũng được ngắm Vy Vy, thật tốt." Anh cảm thán, đặc biệt là nhớ đến những ngày tháng sau này có vợ ở bên cạnh.
Nụ cười trên khuôn mặt Đỗ Vy Vy đóng băng lại, vẻ mặt trở nên gượng gạo vô cùng.
Nói như vậy là Hạ Uyên Trạch nhìn thấy hết vẻ mặt thỏa mãn kia của cô rồi?
Ôi trời ơi!
Thế có chết không chứ lị?
Xấu hổ quá! Ai lại biểu hiện rõ ràng ra mặt như thế chứ.
Trong khi Đỗ Vy Vy chưa biết phải xoay sở như thế nào, Hạ Uyên Trạch đã vùi đầu vào trong cổ cô, làm nũng hệt như một đứa trẻ: "Vy Vy, em còn chưa trả lời anh, sao mặt em lại đỏ lên như thế kia? Có phải là vợ bị bệnh rồi đúng không?" Nghe nói bị bệnh thật sự rất mệt, anh chả muốn vợ mình khổ đâu.
Cô nàng nhanh chóng đánh trống lảng sang chuyện khác, tuyệt đối không nói tiếp vấn đề này nữa: "Em chẳng có vấn đề gì đâu, Uyên Trạch, anh đừng lo. Dậy rồi thì mau thay quần áo đi, rồi chúng ta còn phải đi gặp ông nội nữa." Cô kéo Hạ Uyên Trạch dậy, nhìn đồng hồ cũng đã muộn rồi đấy, tí nữa thì quên còn phải đi dâng trà.
"Nhưng vợ ơi, chồng không biết mặc quần áo. Cũng chả biết làm gì cả."
"Không sao, em sẽ từ từ dạy cho anh."
Đỗ Vy Vy bắt đầu công cuộc dạy cho Hạ Uyên Trạch mặc quần áo, rồi vệ sinh cá nhân như thế nào, hệt như một người mẹ đang dạy dỗ cho con trai vậy. Lớn rồi, chẳng thể phụ thuộc vào người khác mãi được. Nhưng mà khổ cái nỗi Hạ Uyên Trạch kia cứ dính lấy cô không buông, đã thế còn chẳng thèm nghe Đỗ Vy Vy nói nữa.
Thật sự bất lực mà.
Người nào đó hết đòi ôm xong đến hôn, hễ Đỗ Vy Vy nói đến đoạn quan trọng là Hạ Uyên Trạch lại hôn cô một cái, làm mặt mũi cô nàng đỏ như trái cà chua chín vậy đấy. Vừa tức vừa xấu hổ, nhưng Đỗ Vy Vy lại chỉ đành bất lực về con người ngốc nghếch này.
Nhiều lúc cô muốn đánh người lắm chứ, nhưng Hạ Uyên Trạch giờ có khác gì đứa trẻ ba tuổi đâu, ai lại ra tay đánh trẻ con chứ.
Cuối cùng, Đỗ Vy Vy phải nói với anh: "Hạ Uyên Trạch, anh nghiêm túc lại cho em. Phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình, đừng dựa dẫm vào người khác. Anh nếu làm tốt, em sẽ có phần thưởng cho anh, chịu không? Đừng có cả ngày ôm ấp nhau như thế, nóng chết đi được." Khi đọc truyện, Đỗ Vy Vy được biết, Hạ Uyên Trạch từ nhỏ đã bị người ta ghẻ lạnh, rất muốn người khác cổ vũ nhưng chẳng ai quan tâm cả.
Chính vì thế, Đỗ Vy Vy mới cổ vũ anh, điều này có thể giúp cho Hạ Uyên Trạch thêm trưởng thành.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, anh đã thuần thục toàn bộ mọi thứ. Anh có thể tự mặc quần áo, ban đầu tuy có chưa đẹp, nhưng như vậy là ổn rồi. Vệ sinh cá nhân vô cùng giỏi, Đỗ Vy Vy cũng phải công nhận điều đó. Hạ Uyên Trạch vốn dĩ rất thông minh, chẳng qua do gặp tai nạn nên mới như vậy thôi.
Không những thế, vì thấy Đỗ Vy Vy kêu đau người, chẳng muốn đi lại, Hạ Uyên Trạch đã nhanh nhẹn vào trong nhà tắm, đem ra một chậu nước, tươi cười nói với cô: "Vy Vy, em rửa mặt, đánh răng đi. Đừng đi lại nhiều, sẽ khó chịu." Hạ Uyên Trạch đang thể hiện sự quan tâm trong lòng mình với Đỗ Vy Vy bằng những hành động nhỏ nhặt nhất.
Thấy anh như thế, trong đôi mắt long lanh của Đỗ Vy Vy lóe lên những tia cảm động, người nào cũng có thể nhận ra được. Sao Hạ Uyên Trạch lại có thể đáng yêu như thế chứ? Một người chồng tốt như vậy, thế mà bà nữ chính trong chuyện này lại không cần mà đi gian díu với kẻ khác, đúng là bị mù rồi.
Tìm được ông chồng vừa đẹp trai vừa dịu dàng, tuy là hơi ngốc một chút, có ai lại không thích chứ.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai vợ chồng xuống nhà ăn sáng, rồi đi đến nhà chính gặp ông nội. Đây là những lễ nghi cần phải có mà.
Nhưng tới cổng, hai người đã bắt gặp một cô gái, nhìn cô ta chỉ trạc hai mươi tuổi mà thôi. Tuy nhiên, điều khiến cho Đỗ Vy Vy khó chịu chính là thái độ của cô ta.
Vừa thấy Hạ Uyên Trạch, cô ta đã bĩu môi khinh bỉ, thậm chí chửi thẳng vào mặt anh: "Úi chà, tên ngốc hôm nay cũng đến đây hả? Cưới được vợ trông cũng ra dáng phết nhỉ, tuy nhiên vẫn chỉ là tên đần độn mà thôi, có gì phải tự hào chứ? Người kết hôn cùng anh chắc cũng có vấn đề hay chỉ vì tiền thôi nhỉ?" Tuy là con gái người giúp việc trong gia đình, nhưng cô ta vẫn chả coi Hạ Uyên Trạch ra gì cả.
Đỗ Vy Vy nhíu mày nhìn cô ta, người phụ nữ kia dường như đang cố tình bắt nạt chồng cô đây mà. Cô cũng biết sơ qua, Hạ Uyên Trạch thường xuyên bị người khác bắt nạt. Cô khoanh tay trước ngực, hai mắt hơi híp lại, để xem cô ta muốn làm cái gì đây?
"Mau chóng cút về nhà đi tên ngốc ạ, nơi này chỉ dành cho những người sang trọng, chẳng phải dành cho kẻ ngốc nghếch, bần hèn như anh đâu." Cô ta nhếch môi, không hề để vị thiếu gia này vào trong mắt: "Hoặc nếu như muốn vào, mau chóng nộp tiền ra đây. Không có tiền thì biến về, cẩn thận tôi đánh hai người đấy." Tiếp theo đó chính là tiếng cười khinh bỉ.
Nhưng chưa kịp đắc ý, Đỗ Vy Vy đã vung tay tát cho cô ta hai cái thật mạnh, làm cho dấu tay in đậm trên gương mặt kia. Người phụ nữ trừng mắt, bực mình muốn xông lên đánh người, nhưng Đỗ Vy Vy đã chỉ tay cảnh cáo cô ta: "Cẩn thận cái miệng của cô một chút, không tôi đánh gãy răng cô bây giờ. Chẳng qua chỉ là con của người giúp việc trong nhà thôi, cô chưa đủ quyền để yêu cầu chúng tôi làm theo ý cô. Cô có tin là tôi cho cô cút khỏi nơi này luôn không?"
"Cô dám?" Người phụ nữ ôm mặt, ánh mắt bừng bừng lửa giận.
"Có gì mà tôi không dám. Cô tưởng tôi dễ bắt nạt như Hạ Uyên Trạch à? Tôi cảnh cáo cô, từ nay về sau cấm được động tới anh ấy. Dù Hạ Uyên Trạch có làm sao thì cũng có tôi lo liệu, cô lo làm tốt nhiệm vụ bản thân được giao đi. Còn bây giờ, ngay lập tức biến khỏi mắt tôi." Thanh âm vô cùng sắc bén vang lên.
Có Đỗ Vy Vy ở đây, xem ai dám làm gì Hạ Uyên Trạch?
Tưởng bắt nạt chồng cô là dễ à?
Cô ta tức tối lắm, nhưng địa vị của Đỗ Vy Vy trong nhà quá lớn, nên chủ đành ôm theo một bụng tức rời đi.
Hạ Uyên Trạch nét mặt trùng xuống, anh kéo tay Đỗ Vy Vy, buồn bã hỏi cô: "Vy Vy, anh ngốc lắm à? Vì điều này mà mọi người mới ghét anh như thế? Vy Vy có phải cũng giống như họ không?"
"Đừng nói linh tinh. Hạ Uyên Trạch, anh chẳng cần để ý đến những lời mà bọn họ nói đâu." Đỗ Vy Vy trực tiếp ngắt lời: "Em không ghét anh, đừng suy nghĩ nhiều. Sau này đừng có nghĩ mình là kẻ ngốc, Hạ Uyên Trạch, anh rất thông minh. Cho nên vui vẻ lên đi. Yên tâm, có em ở đây, không ai bắt nạt được anh cả."
Chàng trai vui vẻ gật đầu, khoác tay Đỗ Vy Vy.
Tuy anh không hiểu mấy lời Vy Vy nói, nhưng có vợ ở đây thật là tốt.
Updated 127 Episodes
Comments
Nhung Nguyễn
giả ah
2024-04-11
0
Hắc Bang
Cha nội này ngóc thật k vậy 🤣
2023-01-23
0
Thanh Hằng
suất sắc quá chị ơi
2022-09-25
0