Chương 4: Người không thể động vào

Tuy người dì kia sợ hãi đến xanh cả mặt, nhưng bà ta quyết không từ bỏ. Người đàn bà đó gân cổ lên cãi cho bằng được: "Con nhỏ như mày là ai mà dám xen vào chuyện của tao chứ? Có giỏi thì mày làm cho tao xem nào? Hạ Uyên Trạch đánh thằng bé ra bộ dạng như thế này, tao quyết phải làm đến cùng." Lần này, bà ta không giành được tiền bồi thường thì sẽ không chịu dừng lại. 

"Bác trai, bác là trưởng bối, cháu cũng biết bác rất yêu quý Hạ Uyên Trạch, nhưng mà thằng nhóc này đánh cháu trai cháu như thế, bác cũng phải cho cháu một lời giải thích đi." Bà ta khoanh tay quay sang trực tiếp mở lời với ông Hạ Lăng Sơn: "Tuy nó là cháu đích tôn nhà họ Hạ nhưng cũng không được tùy tiện đánh người như thế."

Người dì đó làm nhà họ Hạ ầm ĩ một phen, cuối cùng toàn thể người trong nhà phải ngồi xuống giải quyết với nhau.

Bà ta cứ khoa trương hết cỡ, nói rằng Hạ Uyên Trạch ra tay với đứa nhóc kia rất mạnh, làm người thằng bé chằng chịt những vết bầm tím rồi. Không những thế, người đàn bà lại còn trắng trợn nói rằng: "Mọi người đừng có nói những vết thương trên người nó là do tôi đánh. Ai mà biết được lúc nãy nó chơi đá bóng với đám trẻ con có bị ngã hay không? Bác trai, cháu chỉ đánh nó mấy cái nhẹ nhàng, chưa là gì so với Hạ Uyên Trạch đã làm đâu." Ánh mắt bà ta tràn trề là sự ghét bỏ khi hướng về chàng trai ngốc nghếch kia.

Ông Hạ Lăng Sơn trầm mặc, những nếp nhăn trên gương mặt ngày một sâu hơn: "Có gì thì từ từ nói, đâu cần phải sồn sồn lên như thế. Cháu nhìn Uyên Trạch nó ở trong tình trạng này, làm sao mà có thể ra tay đánh người được chứ? Cứ từ từ hỏi hai đứa xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã nào."

Đến giờ, ông vẫn chưa tin cháu trai mình lại có thể ra tay đánh người. 

Uyên Trạch như thế nào, ông hiểu vô cùng rõ.

Đến một con kiến thằng bé còn chẳng dám giết chứ đừng nói là đứa trẻ to xác kia.

"Bác trai, đến bây giờ bác còn bênh vực cho Hạ Uyên Trạch được à?" Người dì trợn ngược mắt lên, gân xanh nổi đầy trên trán, bà ta gầm gừ: "Ngay cả quản gia nhà chúng ta cũng đã đứng ra làm chứng rồi bác còn không tin sao? Bác chiều chuộng Hạ Uyên Trạch vừa thôi, cẩn thận nó làm ra những chuyện xấu xa mà bác chẳng biết đấy."

Lồng ngực người đàn ông phập phồng, ánh mắt bà ta kiên định nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút, người ta hoàn toàn có thể nhận ra là có vài tia sợ hãi lóe lên. Dường như bà ta đang che giấu điều gì đó.

Hạ Lăng Sơn nhất thời nghẹn họng, ông chưa biết phải làm như thế nào thì dì ta đã hất cằm về phía quản gia mà nói: "Ông nhất định phải làm chứng cho cháu tôi. Những hành vi mà Hạ Uyên Trạch đã gây ra ông phải khai hết toàn bộ." Xong bà ta kiêu ngạo, chống tay lên hông hướng mắt về phía những người đang ngồi ngay tại phòng khách: "Bác trai, nếu như chuyện cháu đích tôn nhà họ Hạ ra tay đánh người truyền ra ngoài thì nó sẽ tồi tệ như thế nào chắc bác biết chứ nhỉ? Đặc biệt khi pháp luật vào cuộc, khắp giới truyền thông đều sẽ biết đấy. Cháu chẳng qua chỉ muốn chút tiền bồi thường thôi, bác chỉ cần đáp ứng cháu, cháu sẽ bỏ qua toàn bộ mọi thứ đã diễn ra ngày hôm nay."

Bà ta không ngần ngại mà uy hiếp Hạ Lăng Sơn. 

Nay có quản gia làm chứng, dì ta chẳng cần phải sợ điều gì cả. Hơn nữa, Hạ Lăng Sơn vô cùng coi trọng mặt mũi, đặc biệt lại yêu thương Hạ Uyên Trạch như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ không để cho thằng nhóc đó xảy ra chuyện gì hay là bị ảnh hưởng đến thanh danh đâu. Mục tiêu mà bà ta muốn chỉ là tiền mà thôi.

Trong khi Hạ Lăng Sơn trầm ngâm suy nghĩ, thì trong nhà lại nổi lên những tiếng xì xầm.

Mọi ánh mắt khinh bỉ, giễu cợt, mỉa mai đều hướng về phía Hạ Uyên Trạch. Người đàn ông ngốc nghếch ấy chỉ biết đứng im tại chỗ mà nghe mọi người chỉ trỏ, chửi mắng thẳng vào mặt mình. 

"Hạ Uyên Trạch, mày lần này lần nhà họ Hạ mất hết mặt mũi rồi. Thật chẳng hiểu nổi, tại sao mày lại là thành viên trong nhà họ Hạ cơ chứ?"

"Sinh mày ra chỉ làm xấu mặt nhà họ Hạ mà thôi. Đã ngốc nghếch như trẻ con, lại chuyên đi phá phách, gây chuyện nữa chứ. Tốt nhất mày nên ngoan ngoãn ở trong nhà mà sống nốt phần đời còn lại đi, đừng có chạy ra ngoài gây chuyện nữa. Nhà họ Hạ chưa muốn mất mặt vì mày thêm lần nữa đâu."

"Biến đi!"

"Biến ngay đi!"

Bên tai Hạ Uyên Trạch liên tục vang lên những tiếng chửi rủa, rồi đuổi anh đi. Người nào người nấy thay nhau mắng anh, nói Hạ Uyên Trạch là kẻ bất tài vô dụng, không làm được gì thì đừng mang họ Hạ nữa.

Anh ngó trước ngó sau tìm kiếm Đỗ Vy Vy, nhưng cô lại chẳng ở đây.

Âm thanh vang lên ngày một nhiều hơn, Hạ Uyên Trạch nghe xong mà sắc mặt tái mét không một cắt máu, hốc mắt đỏ ửng lên. Toàn thân anh như bị đóng băng, hai bả vai khẽ run rẩy vì bị dọa cho sợ hãi. Nước mắt cứ thế chảy ra ngoài. 

Hạ Uyên Trạch chỉ biết đứng ở đó để cho người ta mắng nhiếc, sỉ nhục mà chẳng biết phải làm gì cả.

Vy Vy, em đâu rồi?

Vợ ơi, chồng sợ lắm, em đến đây đi!

Đừng để anh một mình mà hu hu. 

Hạ Uyên Trạch khóc nhưng lại không dám phát ra tiếng, anh cắn chặt môi chịu đựng. Anh càng khóc, người ta lại càng chửi nhiều hơn.

Dì Hạ Uyên Trạch thấy thế thì vô cùng đắc ý. Bà ta tự tin rằng bản thân mình thắng chắc rồi.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Hạ Lăng Sơn cũng đưa ra quyết định. Ông chấp nhận cho người đàn bà kia một số tiền, để cho bà ta giữ kín những việc xảy ra ngày hôm nay. Cháu trai ông, Hạ Uyên Trạch đã ở trong tình trạng như thế này rồi, nếu như ở ngoài kia người ta lại còn bàn tán nữa thì sợ rằng đứa trẻ này sẽ không chịu nổi mất.

Tuy ông biết bên trong có ẩn tình nhưng Hạ Lăng Sơn chỉ đành nhượng bộ. 

Đang định lên tiếng thì Đỗ Vy Vy ở ngoài bước vào, cô dẫn theo đám trẻ con chơi cùng Hạ Uyên Trạch lúc nãy theo, lời nói đanh thép vang lên: "Khoan đã. Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, sao bà lại đắc ý tưởng rằng bản thân mình có thể một tay che trời được chứ? Những người chứng kiến mọi chuyện đều đang ở đây, lúc nãy sự việc xảy ra như thế nào, mọi người cứ hỏi chúng nó là biết."

"Vy Vy à, đây là…?" Hạ Lăng Sơn ngờ vực. 

Đỗ Vy Vy trả lời: "Dạ, chúng là những người đã chơi cùng với Uyên Trạch vừa nãy. Mọi chuyện như thế nào cứ hỏi chúng nó đi ông ạ!" 

Cô đã âm thầm ra ngoài, tìm những đứa trẻ chơi đá bóng với Hạ Uyên Trạch lúc nãy, hỏi chúng rõ sự tình. Đây là nhân chứng, để xem người dì kia còn cãi được nữa không đây? Chứ một mình Đỗ Vy Vy cãi nhau tay đôi với bà ta chắc chắn chẳng ổn chút nào, hơn nữa bà ta còn cậy có quản gia làm chứng nữa chứ.

Nhìn thấy Đỗ Vy Vy, Hạ Uyên Trạch run rẩy chạy tới tóm chặt tay cô, nước mắt không ngừng rơi. Cô chua xót an ủi anh: "Đừng sợ! Em ở đây, chẳng có kẻ nào có thể làm hại anh được cả. Cứ yên tâm dao cho em!"

"Mấy đứa, các em kể lại những gì mà các em thấy lúc nãy đi. Kể với chị như thế nào thì bây giờ kể lại như vậy." Đỗ Vy Vy bảo mấy đứa trẻ cả người lấm lem bên kia.

Sau đó, cả đám từ từ kể lại.

Thật ra, đứa trẻ kia vì lấy đi dây buộc tóc của một bạn nữ mà không chịu trả lại, khiến cho bạn ấy khóc lóc om sòm lên. Hạ Uyên Trạch vì thấy bé gái ấy bị bắt nạt, cho nên mới chạy tới lấy lại đồ cho cô bé, chẳng may xô ngã cháu của người đàn bà kia mà thôi. Không làm gì được, thằng bé liền òa khóc, nói Hạ Uyên Trạch bắt nạt mình, rồi về mách bà.

Người dì kia ngay lập tức tin tưởng, hơn nữa bà ta còn đang muốn kiếm cớ để vòi tiền bồi thường nên mới dẫn cháu trai đến đây làm loạn.

Mọi chuyện đã rõ ràng, Hạ Lăng Sơn tức giận đập mạnh tay xuống bàn, không khí như đóng băng lại, chẳng một ai dám thở mạnh. Ông mắng người dì kia như tát nước vào mặt: "Đúng là hồ đồ mà. Chưa rõ mọi chuyện mà dám đến đây làm loạn, lại còn ra tay đánh người như thế, mày không để người nhà họ Hạ vào mắt hay gì. Mày làm thằng bé sợ như thế giờ tính sao đây?"

Xúc phạm cháu ông, cơn giận này Hạ Lăng Sơn không nuốt trôi được.

"Bác… bác trai…" Người đàn bà lắp ba lắp bắp, sắc mặt bà ta vô cùng khó coi, vội vàng giải thích: "Là cháu hồ đồ, cháu sai rồi. Mong bác bỏ qua cho cháu. Cháu chưa tìm hiểu rõ mọi chuyện mà nghi oan cho Uyên Trạch, cháu biết lỗi rồi. Bác trai, bác đừng tức giận nữa."

Vẻ mặt ngông nghênh lúc nãy đã mất sạch, nay chỉ còn là sự sợ hãi thôi.

Hạ Lăng Sơn hừ lạnh một tiếng: "Bỏ qua? Tao nhắm mắt cho qua nhiều lần như vậy, nhưng bây giờ thì không được. Ngậm máu phun người, nhà họ Hạ chẳng có kẻ nào như vậy cả. Mau về quê đi, nơi này không chứa chấp nổi loại người như mày." Ông thẳng thừng đuổi người mà chả chút kiêng nể gì cả.

Bà ta vốn muốn nói gì, nhưng Hạ Lăng Sơn cứng rắn như thế, bà ta chỉ có thể uất ức rời khỏi ngôi nhà này.

Sau đó, vì Đỗ Vy Vy có công giải oan cho Hạ Uyên Trạch, ông nội trực tiếp đem năm phần trăm cổ phần trong công ty cho cô.

Chưa dừng lại ở đó, Hạ Lăng Sơn còn tuyên bố với mọi người có mặt trong nhà: "Mấy người nghe cho kỹ đây, sau này hãy lấy bài học này mà rút kinh nghiệm. Đừng có nghĩ đến việc làm hại Uyên Trạch, nếu không, lão già này sẽ lấy năm phần trăm cổ phần của mấy người cho Vy Vy."

Người nào người nấy chả dám thé một câu dù ai cũng cảm thấy bất bình. 

Đỗ Vy Vy một bên khẽ cảm thán, Hạ Uyên Trạch, ông chồng ngốc này của cô đúng là một cái cây hái ra tiền mà. 

Hot

Comments

Phong Truong

Phong Truong

ok

2022-05-31

2

Kim Anh

Kim Anh

Chù giúp nhẹ cái có 5% nhà giàu nhẹ

2022-04-14

3

t.y_vy

t.y_vy

Ko những là cây hái ra tiền mà sau này còn là 1 cây ATM di động chạy bằng cơm nx đó

2022-02-10

6

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Xuyên không đến đêm tân hôn
2 Chương 2: Bảo vệ cho chồng
3 Chương 3: Hạ Uyên Trạch đánh người?
4 Chương 4: Người không thể động vào
5 Chương 5: Lo lắng của Đỗ Vy Vy
6 Chương 6: Cùng nhau trở về nhà họ Đỗ
7 Chương 7: Đỗ Vy Vy trả đũa
8 Chương 8: Chú út Hạ Cung Minh
9 Chương 9: Hạ Cung Minh dở trò
10 Chương 10: Khắp nơi đều là nguy hiểm
11 Chương 11: Đừng hòng dở trò
12 Chương 12: Chạm mặt bạn trai cũ
13 Chương 13: Rời khỏi nhà họ Hạ
14 Chương 14: Chồng ngốc khó chiều
15 Chương 15: Ra ngoài mua sắm
16 Chương 16: Đồ bảo hộ
17 Chương 17: Điều kiện của Hạ Cung Minh
18 Chương 18: Thử lòng
19 Chương 19: Tạo em bé
20 Chương 20: Hạ Cung Minh dở trò
21 Chương 21: Tới nhà anh họ
22 Chương 22: Họp lớp
23 Chương 23: Dạy dỗ Lệ Tư Kỳ
24 Chương 24: Lệ Tư Kỳ nổi điên
25 Chương 25: Thân phận chẳng thể ngờ tới
26 Chương 26: Cả ngày cãi vã
27 Chương 27: Ông nội xảy ra chuyện
28 Chương 28: Không cho phép làm phẫu thuật
29 Chương 29: Đưa Hạ Uyên Trạch vào công ty
30 Chương 30: Mượn tiền không thành
31 Chương 31: Gia đình vô tình
32 Chương 32: Đến công ty
33 Chương 33: Bị nhân viên coi thường
34 Chương 34: Ra mặt giúp đỡ
35 Chương 35: Xung đột trực tiếp
36 Chương 36: Dở trò sau lưng
37 Chương 37: Hãm hại không thành
38 Chương 38: Toàn bộ đều nằm trong dự đoán
39 Chương 39: Tiệc rượu
40 Chương 40: Xử lý trà xanh
41 Chương 41: Ghen
42 Chương 42: Ý đồ xấu xa
43 Chương 43: Người phụ nữ không biết điều
44 Chương 44: Quyến rũ không thành
45 Chương 45: Bị bắt tại trận
46 Chương 46: Hạ thuốc
47 Chương 47: Suýt nữa rơi vào bẫy
48 Chương 48: Đêm thác loạn (H)
49 Chương 49: Xử lý Đỗ Liên Tâm
50 Chương 50: Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn (1)
51 Chương 51: Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn (2)
52 Chương 52: Âm mưu thâm hiểm
53 Chương 53: Cái chết bất ngờ
54 Chương 54: Tội danh giết người
55 Chương 55: Bị bắt ngồi tù
56 Chương 56: Đối xử tàn nhẫn
57 Chương 57: Truy tìm bằng chứng
58 Chương 58: Bản di chúc lạ lùng
59 Chương 59: Không chịu khuất phục
60 Chương 60: Đôi co quyết liệt
61 Chương 61: Khó khăn chồng chất
62 Chương 62: Quyết định của Đỗ Vy Vy
63 Chương 63: Thỏa thuận
64 Chương 64: Đâu mới là con người thật?
65 Chương 65: Dò hỏi
66 Chương 66: Tìm đến gây sự
67 Chương 67: Cuộc họp cổ đông
68 Chương 68: Vạch tội (1)
69 Chương 69: Vạch tội (2)
70 Chương 70: Giải thích
71 Chương 71: Bách Điền bị cho ra rìa
72 Chương 72: Hạ Uyên Trạch trở về
73 Chương 73: Chịu bao nhiêu cực khổ
74 Chương 74: Làm nũng
75 Chương 75: Sự thật (1)
76 Chương 76: Sự thật (2)
77 Chương 77: Sự thật (3)
78 Chương 78: Cự tuyệt giúp đỡ
79 Chương 79: Hạ Cung Minh trốn thoát
80 Chương 80: Âm mưu giết người
81 Chương 81: Hạ Uyên Trạch gặp tai nạn
82 Chương 82: Vượt qua nguy hiểm
83 Chương 83: Đề phòng bất trắc
84 Chương 84: Hạ Cung Minh sập bẫy
85 Chương 85: Mối quan hệ ít người biết đến
86 Chương 86: Thân phận là gì?
87 Chương 87: Hạ Uyên Trạch tỉnh lại
88 Chương 88: Mất trí nhớ
89 Chương 89: Thái độ thay đổi
90 Chương 90: Khiến người khác tổn thương
91 Chương 91: Phải biết yêu thương mình
92 Chương 92: Ba vợ đến mượn tiền
93 Chương 93: Chúng ta ly hôn đi!
94 Chương 94: Mang thai (1)
95 Chương 95: Mang thai (2)
96 Chương 96: Không còn quan hệ gì nữa
97 Chương 97: Bạn thân dạy dỗ
98 Chương 98: Tình cảm giấu kín
99 Chương 99: Nhớ ra mọi chuyện
100 Chương 100: Bạn thân đối đầu
101 Chương 101: Cuộc sống chật vật
102 Chương 102: Sự theo đuổi cuồng nhiệt
103 Chương 103: Bạn nhỏ Hạo Thiên
104 Chương 104: Hãy thử bắt đầu lần nữa
105 Chương 105: Hội ngộ sau năm năm
106 Chương 106: Hạ mình cầu xin
107 Chương 107: Đỗ Vy Vy cự tuyệt
108 Chương 108: Cha con gặp được
109 Chương 109: Nó là con anh sao?
110 Chương 110: Từ chối quyết liệt
111 Chương 111: Tích cực theo đuổi
112 Chương 112: Con muốn có ba
113 Chương 113: Xảy ra chuyện
114 Chương 114: Biến thành kẻ ngốc
115 Chương 115: Khoảng thời gian sống chung
116 Chương 116: Quan hệ ngoài ý muốn
117 Chương 117: Suy nghĩ cho kỹ
118 Chương 118: Phát hiện sự thật
119 Chương 119: Vô cùng tức giận
120 Chương 120: Cầu xin một cơ hội
121 Chương 121: Quay về bên nhau (1)
122 Chương 122: Quay về bên nhau (2)
123 Chương 123: Quay về bên nhau (3)
124 Chương 124: Nỗi lo sợ của Hạ Uyên Trạch
125 Chương 125: Yêu cầu của kẻ bắt cóc
126 Chương 126: Ngàn cân treo sợi tóc
127 Chương 127: Đại kết cục: Viên mãn
Chapter

Updated 127 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không đến đêm tân hôn
2
Chương 2: Bảo vệ cho chồng
3
Chương 3: Hạ Uyên Trạch đánh người?
4
Chương 4: Người không thể động vào
5
Chương 5: Lo lắng của Đỗ Vy Vy
6
Chương 6: Cùng nhau trở về nhà họ Đỗ
7
Chương 7: Đỗ Vy Vy trả đũa
8
Chương 8: Chú út Hạ Cung Minh
9
Chương 9: Hạ Cung Minh dở trò
10
Chương 10: Khắp nơi đều là nguy hiểm
11
Chương 11: Đừng hòng dở trò
12
Chương 12: Chạm mặt bạn trai cũ
13
Chương 13: Rời khỏi nhà họ Hạ
14
Chương 14: Chồng ngốc khó chiều
15
Chương 15: Ra ngoài mua sắm
16
Chương 16: Đồ bảo hộ
17
Chương 17: Điều kiện của Hạ Cung Minh
18
Chương 18: Thử lòng
19
Chương 19: Tạo em bé
20
Chương 20: Hạ Cung Minh dở trò
21
Chương 21: Tới nhà anh họ
22
Chương 22: Họp lớp
23
Chương 23: Dạy dỗ Lệ Tư Kỳ
24
Chương 24: Lệ Tư Kỳ nổi điên
25
Chương 25: Thân phận chẳng thể ngờ tới
26
Chương 26: Cả ngày cãi vã
27
Chương 27: Ông nội xảy ra chuyện
28
Chương 28: Không cho phép làm phẫu thuật
29
Chương 29: Đưa Hạ Uyên Trạch vào công ty
30
Chương 30: Mượn tiền không thành
31
Chương 31: Gia đình vô tình
32
Chương 32: Đến công ty
33
Chương 33: Bị nhân viên coi thường
34
Chương 34: Ra mặt giúp đỡ
35
Chương 35: Xung đột trực tiếp
36
Chương 36: Dở trò sau lưng
37
Chương 37: Hãm hại không thành
38
Chương 38: Toàn bộ đều nằm trong dự đoán
39
Chương 39: Tiệc rượu
40
Chương 40: Xử lý trà xanh
41
Chương 41: Ghen
42
Chương 42: Ý đồ xấu xa
43
Chương 43: Người phụ nữ không biết điều
44
Chương 44: Quyến rũ không thành
45
Chương 45: Bị bắt tại trận
46
Chương 46: Hạ thuốc
47
Chương 47: Suýt nữa rơi vào bẫy
48
Chương 48: Đêm thác loạn (H)
49
Chương 49: Xử lý Đỗ Liên Tâm
50
Chương 50: Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn (1)
51
Chương 51: Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn (2)
52
Chương 52: Âm mưu thâm hiểm
53
Chương 53: Cái chết bất ngờ
54
Chương 54: Tội danh giết người
55
Chương 55: Bị bắt ngồi tù
56
Chương 56: Đối xử tàn nhẫn
57
Chương 57: Truy tìm bằng chứng
58
Chương 58: Bản di chúc lạ lùng
59
Chương 59: Không chịu khuất phục
60
Chương 60: Đôi co quyết liệt
61
Chương 61: Khó khăn chồng chất
62
Chương 62: Quyết định của Đỗ Vy Vy
63
Chương 63: Thỏa thuận
64
Chương 64: Đâu mới là con người thật?
65
Chương 65: Dò hỏi
66
Chương 66: Tìm đến gây sự
67
Chương 67: Cuộc họp cổ đông
68
Chương 68: Vạch tội (1)
69
Chương 69: Vạch tội (2)
70
Chương 70: Giải thích
71
Chương 71: Bách Điền bị cho ra rìa
72
Chương 72: Hạ Uyên Trạch trở về
73
Chương 73: Chịu bao nhiêu cực khổ
74
Chương 74: Làm nũng
75
Chương 75: Sự thật (1)
76
Chương 76: Sự thật (2)
77
Chương 77: Sự thật (3)
78
Chương 78: Cự tuyệt giúp đỡ
79
Chương 79: Hạ Cung Minh trốn thoát
80
Chương 80: Âm mưu giết người
81
Chương 81: Hạ Uyên Trạch gặp tai nạn
82
Chương 82: Vượt qua nguy hiểm
83
Chương 83: Đề phòng bất trắc
84
Chương 84: Hạ Cung Minh sập bẫy
85
Chương 85: Mối quan hệ ít người biết đến
86
Chương 86: Thân phận là gì?
87
Chương 87: Hạ Uyên Trạch tỉnh lại
88
Chương 88: Mất trí nhớ
89
Chương 89: Thái độ thay đổi
90
Chương 90: Khiến người khác tổn thương
91
Chương 91: Phải biết yêu thương mình
92
Chương 92: Ba vợ đến mượn tiền
93
Chương 93: Chúng ta ly hôn đi!
94
Chương 94: Mang thai (1)
95
Chương 95: Mang thai (2)
96
Chương 96: Không còn quan hệ gì nữa
97
Chương 97: Bạn thân dạy dỗ
98
Chương 98: Tình cảm giấu kín
99
Chương 99: Nhớ ra mọi chuyện
100
Chương 100: Bạn thân đối đầu
101
Chương 101: Cuộc sống chật vật
102
Chương 102: Sự theo đuổi cuồng nhiệt
103
Chương 103: Bạn nhỏ Hạo Thiên
104
Chương 104: Hãy thử bắt đầu lần nữa
105
Chương 105: Hội ngộ sau năm năm
106
Chương 106: Hạ mình cầu xin
107
Chương 107: Đỗ Vy Vy cự tuyệt
108
Chương 108: Cha con gặp được
109
Chương 109: Nó là con anh sao?
110
Chương 110: Từ chối quyết liệt
111
Chương 111: Tích cực theo đuổi
112
Chương 112: Con muốn có ba
113
Chương 113: Xảy ra chuyện
114
Chương 114: Biến thành kẻ ngốc
115
Chương 115: Khoảng thời gian sống chung
116
Chương 116: Quan hệ ngoài ý muốn
117
Chương 117: Suy nghĩ cho kỹ
118
Chương 118: Phát hiện sự thật
119
Chương 119: Vô cùng tức giận
120
Chương 120: Cầu xin một cơ hội
121
Chương 121: Quay về bên nhau (1)
122
Chương 122: Quay về bên nhau (2)
123
Chương 123: Quay về bên nhau (3)
124
Chương 124: Nỗi lo sợ của Hạ Uyên Trạch
125
Chương 125: Yêu cầu của kẻ bắt cóc
126
Chương 126: Ngàn cân treo sợi tóc
127
Chương 127: Đại kết cục: Viên mãn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play