Đỗ Vy Vy dắt tay Hạ Uyên Trạch vào bên trong, dừng trước sảnh lớn nhà họ Hạ, hai người đã nhìn thấy một ông lão ngồi trên ghế, đang ung dung vui vẻ nói điều gì đó với họ hàng. Đoán rằng đó chính là Hạ Lăng Sơn, ông nội Hạ Uyên Trạch đây mà.
Ông ấy khoảng hơn tám mươi tuổi, nhưng lại có gương mặt hiền hậu, bộ râu trắng muốt trước cằm càng tô điểm thêm sự phúc hậu. Tuy đã già nhưng trên người Hạ Lăng Sơn vẫn toát lên khí chất của một người chủ gia đình, một người lãnh đạo cả gia tộc to lớn.
Chững lại một lát, Đỗ Vy Vy nhanh chóng lấy lại tinh thần, kéo tay Hạ Uyên Trạch vào nhà. Đến trước mặt Hạ Lăng Sơn, cô lễ phép cúi đầu: "Cháu chào ông nội, chúng cháu đến rồi ạ. Mong ông thông cảm, trên đường tới đây cháu và anh ấy gặp chút vấn đề cho nên đến hơi muộn ạ." Vừa chào hỏi, Đỗ Vy Vy vừa giải trình nguyên nhân cô cùng Hạ Uyên Trạch đến đây muộn.
Theo như cô biết, nhà họ Hạ rất có nguyên tắc, Đỗ Vy Vy chưa muốn đắc tội với người khác trong nhà đâu, mặc dù ông nội rất yêu quý hai người.
Thấy cháu trai và cháu dâu mình thân mật như thế, khuôn mặt ông Hạ Lăng Sơn vui vẻ vô cùng, cười đến mức tít cả mắt lại, để lộ những vết nhăn nơi khóe mắt. Ông lắc đầu, ngữ khí nghe như tâm trạng đang vô cùng tốt: "Không sao. Hai đứa mau ngồi xuống đi, ông không trách các cháu đâu. Dù sao hôm qua cũng là đêm tân hôn của hai đứa mà, dậy muộn một chút cũng không sao mà. Sau này cố gắng sinh cho ông mấy đứa chắt là được."
Đỗ Vy Vy chỉ dạ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp có chút đỏ lên vì bị trêu chọc như vậy.
Nhưng cô chưa ngồi xuống ngay, theo lễ nghi, Đỗ Vy Vy bưng lấy tách trà, dâng đến trước mặt ông nội: "Ông ơi, cháu mời ông dùng trà ạ!" Cô cũng đã tìm hiểu sơ qua rồi, con hay cháu dâu khi gả vào nhà họ Hạ đều phải làm như vậy, dâng trà cho chủ gia đình.
Hạ Uyên Trạch chẳng hiểu gì cả, nhưng thấy Đỗ Vy Vy dâng trà, anh cũng bắt chước làm theo. Người đàn ông ngây thơ ngồi xuống giống vợ mình, bập bẹ lên tiếng: "Ông nội, uống trà!" Tuy chưa nói rõ ràng, nhưng trong lời Hạ Uyên Trạch thể hiện sự kính trọng dành cho ông nội.
Trước đây, người quan tâm đến Hạ Uyên Trạch chỉ có mình ông nội mà thôi. Còn những người khác, chỉ tốt với anh ở vẻ bề ngoài, bên trong thì đang âm thầm lên kế hoạch làm thế nào để loại bỏ anh. Mà Hạ Uyên Trạch ngây thơ chẳng biết rằng mình đang trở thành mục tiêu của người khác.
Thấy cháu trai và cháu dâu hòa thuận cũng như biết giúp đỡ lẫn nhau như vậy, Hạ Lăng Sơn lại càng vui hơn nữa. Ông nhận trà từ hai đứa, rồi kêu vợ chồng chúng nó ngồi xuống ghế.
Chắc Vy Vy cũng mệt vì đêm hôm qua rồi.
Càng nhìn cô cháu dâu này ông lại càng ưng ý. Hạ Uyên Trạch sau một đêm lại thay đổi nhiều như thế, ông thật sự ngạc nhiên và bất ngờ, đương nhiên là cũng cảm thấy vui vẻ nữa. Lần này ông đã chọn đúng người rồi, có lẽ Vy Vy sau này sẽ giúp đỡ rất nhiều cho Uyên Trạch cho mà xem.
Cả gia đình trò chuyện vui vẻ, đột nhiên một họ hàng xa của Hạ Uyên Trạch lên tiếng hỏi: "Cháu trai, đêm tân hôn hôm qua, hai đứa đã làm những gì vậy?" Sau khi câu hỏi vang lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Đỗ Vy Vy và Hạ Uyên Trạch.
Cô nàng Đỗ Vy Vy còn ngượng ngùng chưa biết phải nói gì thì Hạ Uyên Trạch đã nhanh nhảu đáp: "Dạ, chúng cháu tạo em bé ạ! Mọi người dạy cháu như thế nào thì cháu làm theo thôi. Vy Vy cũng rất thích, cô ấy cũng hướng dẫn cháu vô cùng tỉ mỉ nữa." Anh chàng ấy ngây thơ thốt lên những lời khiến cho người ta cũng phải xấu hổ ấy mà cứ tưởng rằng là bình thường, thậm chí Hạ Uyên Trạch còn nắm lấy tay Đỗ Vy Vy đang ngồi bên cạnh.
Chưa dừng lại ở đó, Hạ Uyên Trạch còn kể lại vô cùng chi tiết cả quá trình hai người những gì đã làm trong đêm tân hôn nữa chứ. Không những thế, mấy lời xấu hổ mà Đỗ Vy Vy nói mà Hạ Uyên Trạch cũng dám kể lại. Từng sự hướng dẫn, hay là khích lệ, còn cộng thêm có chút ham muốn của con người ta nữa.
Đỗ Vy Vy mặt đỏ tía tai khi nghe thấy Hạ Uyên Trạch miêu tả, toàn thân cô cứng đờ, cả người nóng bừng lên, cổ họng nghẹn lại chẳng thể lên tiếng thanh minh được.
Tức ghê chứ lị.
Đây là chuyện nhạy cảm mà trời, Hạ Uyên Trạch sao lại nói toạc ra như thế chứ?
Sau này Đỗ Vy Vy nào dám gặp ai nữa.
Bây giờ cô đang muốn đào một cái hố mà chui xuống đây này.
Ngược lại với Đỗ Vy Vy đang xấu hổ, mọi người trong nhà ai cũng phì cười, nhất là ông Hạ Lăng Sơn. Xem ra rất nhanh thôi ông sẽ có chắt để bế rồi.
Mọi người bàn tán sôi nổi, hỏi thăm Hạ Uyên Trạch vài thứ, chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm trưa. Cháu trai cháu dâu cũng đói rồi, Hạ Lăng Sơn không nỡ để cho hai đứa nó chịu khổ, liền mở miệng nói với mọi người, thanh âm đem theo sự trầm ấm: "Thôi, mấy đứa vào ăn cơm đi. Đừng buôn nữa. Uyên Trạch chắc cũng cần phải ăn cơm rồi."
Thế là mọi người lần lượt đi vào phòng ăn.
Dùng cơm xong, do ham chơi, Hạ Uyên Trạch chẳng ngồi im được, lại nhìn thấy mấy đứa trẻ nhà hàng xóm đang chơi đá bóng, người nào đó sáng mắt tỏ vẻ vô cùng thích thú, ghé sát tai Đỗ Vy Vy: "Vợ ơi, anh có thể ra ngoài kia chơi không?" Anh chỉ tay về phía trước, ngoài cửa nhà.
Đỗ Vy Vy nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó cô liền gật đầu: "Được rồi, anh ra đó chơi đi. Nhưng phải chú ý giờ giấc đấy."
Có được sự đồng ý từ bà xã, Hạ Uyên Trạch liền hí hửng chạy ra ngoài chơi đá bóng cùng mấy đứa trẻ hàng xóm.
Bên này, Đỗ Vy Vy cùng ông nội đang cùng nhau trò chuyện, một thời gian sau, ngoài kia có người dắt theo một đứa trẻ đang khóc nhè cùng với Hạ Uyên Trạch vào trong nhà. Bà ta liền làm ầm ĩ lên: "Bác trai à, mọi người đâu hết rồi, mau ra đây mà xem Hạ Uyên Trạch đánh người này. Đánh cháu tôi ra nông nỗi này, thế có chết không chứ lị?"
Nghe thấy tiếng gào thét, mọi người đều chạy ra.
Ông Hạ Lăng Sơn vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bác trai à, bác xem thằng nhóc Hạ Uyên Trạch này đã làm gì thằng bé nhà cháu rồi đây này!" Bà ta la làng lên, kéo đứa trẻ đang khóc kia lên trước mặt Hạ Lăng Sơn: "Nó đánh thằng bé như thế, lỡ như có mệnh hệ gì thì phải làm sao?"
"Không thể nào!"
Hạ Uyên Trạch làm sao có thể đánh người được chứ?
"Bác không tin cháu thì hỏi quản gia đi, ông ta chứng kiến toàn bộ mọi chuyện đấy."
Hạ Lăng Sơn yêu cầu quản gia kể lại, ông ấy gật đầu thừa nhận: "Dạ, đúng là có chuyện này ạ. Là cậu Uyên Trạch ra tay đánh người."
Mọi người trong nhà đều bàng hoàng.
Đỗ Vy Vy thấy Hạ Uyên Trạch toàn thân nhếch nhác, gương mặt hơi tái nhợt đi dường như đang sợ hãi kia, cô cảm thấy dường như có chuyện gì đó ẩn giấu đằng sau. Chứ Hạ Uyên Trạch nhát như thế làm gì có chuyện đánh người cơ chứ?
Nhìn sang người bên cạnh, Đỗ Vy Vy nhíu mày, người này hình như là hàng xóm bên cạnh nhà họ Hạ.
Mà từ từ đã.
Theo những gì cô đã đọc qua thì người đang đứng trước mặt Đỗ Vy Vy đây là dì Hạ Uyên Trạch, có họ hàng xa với nhà họ Hạ, ngày ngày ăn ở không tại nhà này. Bà ta thường xuyên kiếm chuyện với Hạ Uyên Trạch, luôn tìm cách để hãm hại chồng cô kiếm tiền bồi thường. Tham vọng của người đàn bà này thật sự rất lớn đấy.
Đỗ Vy Vy có thể khẳng định một trăm phần trăm rằng, bà ta là có mục đích nên mới kéo Hạ Uyên Trạch đến đây.
Có được lời khẳng định từ quản gia, người dì kia lại càng được nước làm tới. Bà ta nhìn Hạ Uyên Trạch, dùng tay đánh bùm bụp lên người anh chàng ngốc nghếch ấy: "Cái thằng ngốc này, sao mày lại có thể làm như vậy cơ chứ? Mày đánh cháu tao thành ra bộ dạng này thì nó sống như thế nào đây? Mau bồi thường đi, không tao sẽ kiện mày tội hành hung người khác đấy." Bà ta trợn ngược mắt lên, vô cùng hung hăng quát tháo, đánh Hạ Uyên Trạch liên tục.
Mà người đàn ông ấy bị bà ta dọa cho sợ hãi, anh chỉ biết run rẩy để cho người khác đánh như vậy.
Bà ta một câu đòi tiền, hai câu đòi tiền.
Quả nhiên là vì bồi thường cho nên bà ta mới làm loạn như vậy.
Đỗ Vy Vy nhìn Hạ Uyên Trạch bị người khác đánh, cô vô cùng khó chịu, ngay lập tức chạy đến, kéo tay bà ta ra: "Bà làm cái gì vậy? Có chuyện gì thì bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, ai cho phép bà động tay động chân như thế hả?"
Hạ Uyên Trạch ngay lập tức núp phía sau Đỗ Vy Vy, anh ôm chặt lấy cánh tay cô, toàn thân run lên bần bật.
"Con nhỏ này, mày là ai, đừng có xen vào chuyện này." Dì ta chẳng chút kiêng nể, đẩy Đỗ Vy Vy ra, càng ngày càng quá đáng: "Bác trai, nếu hôm nay mọi người không bồi thường, cháu nhất định sẽ làm tới bến chuyện này. Hạ Uyên Trạch đánh một đứa trẻ, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng biết mặt mũi nhà họ Hạ giấu đi đâu nhỉ?" Bà ta thẳng thừng uy hiếp.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, của ai biết xử lý như thế nào cả.
Đỗ Vy Vy càng thêm bực mình, cô đối chất trực tiếp với bà ta: "Bà muốn kiện thì cứ kiện cho tôi xem. Dù sao Hạ Uyên Trạch đánh người được xem như tội nhẹ mà thôi, tâm trí anh ấy cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, ngược lại còn bà, ra tay đánh người tội không nhẹ đâu. Tôi đã quay lại toàn bộ cảnh tượng vừa nãy rồi." Cô giơ điện thoại lên, Đỗ Vy Vy đã quay lại toàn bộ sự việc vừa nãy rồi.
Lần này xem bà ta sẽ xử trí như thế nào đây?
Người đàn bà kia nhất thời á khẩu khi Đỗ Vy Vy mở đoạn phim vừa quay được kia.
Updated 127 Episodes
Comments
ig : griselda_131 🌷
hay
2023-08-02
0
zero
tuổi con ngan con
2022-05-12
5
Kim Anh
Hay lắm Vy ơi
2022-04-14
1