Chương 2: Cho rằng Tố đoan là cô

CHAP 2 - Cho rằng Tố Đoan là cô

Cơn tức ấp ủ bấy lâu trong lòng nay lại bộc phát..

" Đợi khi ra khỏi đây tôi sẽ báo công an gông cổ anh vì tội bắt người trái phép..!? "

Cô nghẹn ngào nói

Lòng anh bây giờ là khoảng trời đen tối

Khó chịu trước câu nói vừa rồi...

Nó dống như một câu thách thức vậy...

" Em giỏi lắm..! có giỏi thì báo luôn tại đây cho tôi xem này? "

Nói rồi..

Anh đưa chiếc điện thoại của mình..

Cô sợ hãi, coi như mình thua vì không thể đối đầu được với người đàn ông này..

*Mộ tống gia chắc chắn không hề tầm thường, có lẽ là khách VIP bên xế hộp bạc....

Chiếc xe di chuyển về phía ngoại ô..

Cô gào khóc thảm thiết đòi mở cửa ra cho bằng được.

" B..ỏ...bỏ tôi ra.. hức.. hức..!! " nhìn Mẫn nhi khóc, Mộ tống gia rất thương nhưng không thể nào làm gì khác.

" Ồn ào quá..! "

Mộ tống gia lập tức bế cô lên đùi.. Chưa bao giờ anh thấy cô phiền đến như vậy.

* Bịch... *

Người Mẫn nhi gầy, không quá khó khăn để người đàn ông này không đủ khả năng để nhấc bổng..

Mộ tống gia nhanh tay giữ chặt eo cô lại, khoảng cách giữa hai người gần như đã chạm đến da thịt.

Thân cô rã rời, mềm nhũn.

Nhẹ đến đau lòng ngồi lên người anh..

( Gầy quá cũng khổ.. các bn ạ..!! 😂 )

Cái tư thế này thật là xấu hổ mà.. Mẫn nhi nhăn nhó, chống đối muốn kháng cự.

Đèn đường chỉ lướt qua mà không một tia sáng nào rõ ràng, ngoài những bóng cây bên đường yếu ớt chiếu vô mặt anh..

Góc nghiêng hoàn mĩ, bánh cuốn.

Con ngươi lạnh băng.. Bàn tay to lớn sờ nhẹ lên mông, làm cô càng thêm sợ hãi

Mặt Mẫn nhi thì đang đỏ phừng phừng, xen lẫn cả xấu hổ

Cô không dám vô tư mà ngồi thoải mái, khi mình lại ngồi trên đùi một người đàn ông lạ mặt ...

Tim Mẫn nhi gần như muốn lòi ra ngoài, chỉ cần một chút nữa thôi..

Là cái phần váy cũn cỡn bên dưới có thể thấy được hết nội y bên trong, cũng tại cô làm trót rượu nên phải ăn mặc như thế chứ

Nếu không bây giờ đâu có ngại như vậy?

Hình .. hình như cái đó, bên dưới của anh hơi căng thì phải, chẳng lẽ nào..

Thằng nhỏ ngóc đầu dậy..?

Mẫn nhi trợn tròn mắt, đôi mắt long lanh tựa như đã biết chuyện gì sắp xảy ra nếu như quá muộn..

Má từ trắng tự nhiên giờ đây cũng đã thành đỏ

Cô hoảng hốt, đưa tay chặn trước ngực...

Tư thế phòng thủ, tay vo tròn thành nắm đấm tự vệ..Mặc dù mù võ, nhưng Mẫn nhi cố tỏ ra mình đã biết..

" A..á..a..làm ơn cho tôi xuống đi.. cầu xin anh đấy, xin anh!! "

Trước mặt Mộ tống gia là bầu ngực trắng muốt, căng tròn nhìn thật khiêu gợi của cô. Cộng thêm anh nhớ lại lúc trước đêm tân hôn hai người đã làm tình nồng nhiệt đến cỡ nào khi ngày cô té vách núi và biến mất..

( Nhầm người rồi anh ơi 😒

Làm ơn thả chj ấy ra.... để em thế chỗ Mẫn nhi choa :33 hớ hớ..😝 )

Làm cho Mộ tống gia càng thêm thích thú không biết thằng nhỏ đã ngóc đầu dậy khi nào..

Anh xấu hổ quay mặt ra ngoài cửa sổ, lấy tay che lên khóe miệng một cười một cách đầy damdang*..

Cô vẫn ngồi trên đùi và không ngừng chửi rủa..

" Biến thái...! anh là kẻ biến thái "

" E ..hèm!

Đêm động phòng gần như đã thấy hết rồi, em cần gì phải xấu hổ hả..? Chỉ tại lúc đó chúng ta cưới muộn thôi..! em không nhớ sao..? "

Mộ tống gia cố tình ho để gây sự chú ý, lần này có lẽ anh đã rất thoải mái để nói chuyện

Giọng khàn đặc, mang sự trưởng thành theo hơi thở, anh luôn là như vậy!

" Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải Tố đoan..!

Cưới cái gì chứ? tôi chỉ mới là học sinh cấp 3 còn chưa biết một cái gì tới hôn nhân? Mà anh bảo là động phòng rồi..? "

Cô sợ hãi không thốt nên lời..Kẻ này thật sự quá biến thái.. là một tên bệnh hoạn đích thực

Rốt cuộc người đàn ông này là ai mà tự nhận đã làm qua cô?

Mộ tống gia nhẹ nhàng thả Mẫn nhi xuống..

" Ngoan tôi thương, không hư như thế nữa, có phải em giận cái gì nên mọi nói như vậy không? tổn thương em gieo tôi 3 năm qua vẫn chưa bù lại đấy..! "

Anh nghẹn ngào nói khi nhớ về khoảnh khắc nghe tin cô mất.

Nữa chặng đường đó hai người im lặng không nói thêm gì, anh thì vẫn cố gắng bắt đầu câu chuyện, nhưng đổi lại là sự im lặng mà cô mang đến..

Anh cũng không nói gì, chỉ nghĩ là Mẫn nhi đang dỗi, vì lâu nay không gặp..

Nếu như là người ngoài, thì người phụ nữ này xác định..

Nhưng cô là Tố đoan bé nhỏ, thì có thể được tha thứ.

Em ấy vẫn bướng bỉnh như ngày nào..

Vậy.. đúng là Tố đoan rồi, đích thị là em ấy rồi chắc chắn không phải người ngoài...!!

Anh cứ khăng khăng có là Tố đoan của mình, và không có ý định thả cô ra.

ĐẾN CĂN BIỆT THỰ: gần ngoại ô..

Bước xuống, anh mở cửa..

Lúc này Cẩn nam cũng bắt taxi về đến nhà, hắn cùng đàn em cúi đầu chào anh, đợi sẵn trước cổng căn biệt thự..

" Đem phu nhân lên lầu thay đồ..! "

Mộ tống gia lạnh lẽo nói, khuôn mặt không còn cưng chiều cô như trước nữa mà thay vào đó là vẻ mặt thật bất cần đời, thật khác hẳn với khi nãy..

. . .

Tại phòng thay đồ đám người hầu nháo nhào lên lục lọi mãi mới tìm được bộ đồ nhẹ nhàng ưa nhìn nhất, trong khi đó là hàng ngàn các kiểu váy lòe loẹt..tô điểm khoa trương.

Váy bọn họ đang tìm thuộc loại giản dị

Cổ áo kín mít chỉ cần lòi một ít xương quai xanh.

Mẫn nhi thật sự không muốn thay.. cô cứ tìm cách né tránh, nhưng cuối cùng không được.

Bọn họ ra ngoài hết, chỉ còn lại 1 người.

" Đây...! thưa Phu nhân người vào thay đồ đi..! " Cảm cảm nói:

Cô nghe vậy có chút bối rối..

" Đừng gọi chị là phu nhân...nghe thật không quen tai..! cứ gọi là Tiểu nhi..! Trần Thị Mẫn Nhi là được rồi..! "

Con bé lộ biểu cảm không đồng ý..

" Thân phận con thấp hèn...sao dám gọi như thế ạ? "

Mẫn nhi cười trừ, sau đó liền đổi chủ đề

" Em bao nhiêu tuổi rồi? "

Cảm cảm cười nhẹ, có vẻ ngược ngùng..

" Dạ..16.. 16 tuổi..! tên là cảm cảm.. mọi người ở đây hay gọi con như vậy..! "

" Thế thì từ nay chúng ta là bạn thân nhé..? " mục đích của cô chỉ là muốn tiếp cận con bé mà thôi

Cảm cảm kinh ngạc, lắc đầu lia lịa.. dường như con bé sợ lắm..

Trong biệt thự có quy cũ..! :

" Người hầu không được làm bạn với chủ nhân.. nếu con ngang hàng với phu nhân thì có khác nào con chui vào chỗ chết đâu..! "

Nghe câu này cũng khiến cô thốt không nên lời..

Thời đại này còn cổ hủ vậy sao, pháp luật đâu hết cả rồi? Để chưng à?

Nói chuyện với Cảm cảm một hồi Mẫn nhi mới biết rõ về gia đình của em..

Từ nhỏ Cảm cảm đã mồ côi cha mẹ, không ai nương tựa mà đành ở đợ nhà họ hàng

Nay lớn lên, phải trả cho bọn họ một số tiền..

Không có, nên em bị bán vào biệt thự của Mộ tống, kiểm tra qua các bước tuyển chọn nghiêm ngặt nhất.. và đến được đây.

Biết đến đó cũng khiến lòng Mẫn nhi nhức nhối..

Đúng là trùng hợp mà..cũng giống như cô vậy cha lẫn mẹ có lẽ đều cũng đã biệt tăm, mấy năm liền chỉ còn lại bà nội.

Nay bà cũng qua đời bỏ lại Mẫn nhi một mình bơ vơ hiu quạnh..

Đến cả mẹ cũng không biết mặt là ai thì đừng nói là cha..?

Cô bước vào phòng tắm:

Bên trong đây thật rộng...nhìn thật có không gian riêng tư, ngăn nào ra ngăn nấy rất đều đặn, còn có cả vòi hoa sen mạ vàng nữa

Không biết nó là vàng giả hay thật nhỉ ?

Bước ra, Mẫn nhi nhìn xung quanh không thấy ai.

Cả con bé Cảm cảm khi nãy cũng không có, cô đi khắp căn phòng, mở cửa ra nhưng đã bị khóa.

" Chết tiệt..! sao lại khóa kia chứ, mình có phải là tù nhân đâu mà nhốt? "

Loay hoay một hồi, cuối cùng cô cũng tìm thấy được có một chiếc cửa sổ thông gió, có thể leo xuống bên dưới mà thoát ra ngoài..

Nhưng đối với người nhát gan như Mẫn nhi mà nói, lại càng nguy hiểm..

Cô do dự không biết quyết như thế nào, cuối cùng cũng lấy hết can đảm mà mở toang cách cửa rộng ra..

Rồi định trèo xuống bằng cách bám vào các thanh sắt bên tường...

" Cạch.. " tiếng chìa khóa mở, cách cửa đẩy vô.

Thật không may là Cảm cảm bước vào, con bé hốt hoảng suýt thì làm rơi cả ổ khóa vào chân:

" Phu nhân...phu nhân..! người đừng như thế.. không sẽ hại chết con mất, quản gia mà biết con không chăm sóc người không tốt, sẽ phạt con mất..! "

Con bé thút thít cầu xin.. níu lấy chân cô..

Giờ này ở Paris cũng không còn sớm, gió rít mạnh lên, thổi cả phần tóc sau gáy của Mẫn nhi lên cao

Làm cô mất thăng bằng, chút nữa thì té xuống dưới rồi..

May mà con bé kịp nắm chặt vạt áo sau lưng, nếu không thì cô đã...

Không còn cách nào Mẫn nhi đành từ bỏ ý định đó:

Tức vì lần nãy bỏ trốn thất bại, cô hậm hực hỏi:

" Anh ta đâu rồi..? "

Mẫn nhi nói không đầu không đuôi làm con bé Cảm cảm không hiểu cái gì..

" Ai thưa phu nhân? à...con biết rồi..!"

" Có.. phải là thiếu gia không ạ? "

Cô: " Ừ.. Anh ta là thiếu gia của cái nhà này sao? "

" Dạ.. đúng rồi!

Thiếu gia đi ra ngoài có việc, chỉ còn mình quản gia và vài người làm khác thôi..! "

" Chắc giờ này là đã về rồi đó.. ạ "

" Có phải phu nhân đói rồi không? "

Con bé hơi có chút quan tâm, cô thì vẫn thẫn thờ không để ý.

Mẫn nhi gật bừa, mục đích là muốn xuống dưới xem tình hình

Trước hết, cô cần phải thoát khỏi đây.. và báo công an, đã có 1 tên bệnh hoàn bắt giữ người trái phép..

Xuống lầu, đập vào mắt cô là một người đàn ông cao ráo, anh mặc chiếc áo sơ-mi trắng, trên cổ còn đang đeo cà vạt, nhìn qua sofa là chiếc áo vest đen đang vứt ngang, vứt dọc.. trên bàn cả một đống tài liệu còn đang dang dở.

Mộ tống thở phả mạnh, mang theo một chút tư duy.. sự tập trung cao độ vào máy tính và giá cổ phiếu tăng nhanh trên thị trường..

Góc nghiêng hút hồn, cùng sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, con mắt lạnh lùng khuôn mặt đẹp không góc chết..

Cô bần thần nhìn theo anh.. người.. người..đàn ông này sao lại đẹp trai đến vậy?

Đôi tay thon dài thoăn thoắt bấm máy tính tìm tư liệu, đầu ngón tay hồng nhạt từng đường gân và mạch máu đều rõ nét...

Có thể làm sao xuyến con tim này..

Ôi, cô thật là...

Hot

Comments

Nhi Nguyễn

Nhi Nguyễn

Kkkk

2022-05-05

1

Trần Hương

Trần Hương

cô giống tố đoan đến thế ư

2022-03-22

2

KEELIN😘

KEELIN😘

thế Mẫn Nhi có phải Tố Đoan ko tác giả🤔🤔

2021-12-19

6

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play