Tiêu Nguyên ngồi bên cạnh thấy mắt cậu nhìn Lục Bác cùng với gương mặt khó hiểu thì lập tức biết tại sao cậu lại như vậy nên cậu giải thích.
"Cậu đang khó hiểu là tại sao lớp trưởng lại nhiều bạn nữ thích như vậy đúng không?"
"Đúng rồi. Chẳng phải anh ta rất bình thường sao?"
"Bìn... Bình thường á?"
"Ừm. Bình thường mà?"
"Không bình thường đâu a. Lớp trưởng nhìn rất đẹp trai, thân hình lại còn là siêu đẹp, có múi nữa đó, nhà lại còn giàu, nhưng mà tính cách thì có hơi lạnh một chút, mà đó cũng là gu của các bạn nữ nên đương nhiên là các bạn nữ sẽ thích rồi."
"Hả? Vậy thôi á?"
"Còn học giỏi nữa nè. Nói chung cậu ấy là mẫu người yêu lý tưởng của các bạn nữ á."
"Ồ! Vậy có ai từng tỏ tình cậu ta chưa?"
"Đương nhiên là rồi. Rất nhiều nữa là đằng khác. À hoa khôi của trường cũng đã từng tỏ tình cậu ấy rồi, còn là dám tỏ tình trước mặt nhiều người nữa cơ. Có vẻ là muốn lợi dụng đám đông này để khiến cho lớp trưởng đồng ý nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?"
"Nhưng mà cuối cùng cậu ấy vẫn không đồng ý. Còn là thẳng thừng từ chối luôn."
"Phũ phàng vậy á?"
"Ừm đúng rồi. Mấy bạn nữ kia cũng biết chuyện lớp trưởng đánh cái cậu mà lấy dây chuyền của cậu ấy á, đều biết cả rồi mà sau đó vẫn thích cơ.
Còn bảo là cậu ấy nam tính các thứ nữa, rồi nói việc này là do cái cậu kia sai chứ đâu phải lớp trưởng sai.
Mà đúng là do cậu kia sai trước thật, tại cậu ta lấy dây chuyền của lớp trưởng nên lớp trưởng mới như vậy. Chứ nếu cậu ta không đụng vào đồ của lớp trưởng thì ai làm gì cậu ta đâu chớ."
"Nhưng mà như vậy có hơi ác nhỉ? Đánh người ta bầm dập cả người luôn cơ mà.."
"Thì mình đã nói cho cậu trước đó rồi mà.. Dây chuyền đó quan trọng với cậu ấy lắm."
"À.."
"Vậy giờ cô hoa khôi kia sao rồi, Tiêu Nguyên?"
"Thì vẫn thích lớp trưởng nhưng mà không dám thổ lộ nữa."
"Bị từ chối như vậy mà còn thích á?"
"Ừm.."
Tiếng chuông đột nhiên reo lên, cô giáo cũng đã bước vào lớp nên cả hai cũng không nói gì nữa.
Khi tan học thì Lục Bác và Hoàng Nhiên cũng giống như ngày hôm qua, là lên thư viện. Nhưng có một điều không giống như ngày hôm qua là hôm nay không có con mèo kia.
Cậu hôm nay cũng chỉ xem được một video vì thời gian của một video rất dài a, một video là cỡ 5-6 tiếng gì đó rồi, lúc xem xong một video thì trời đã chuyển tối nên phải về nhà.
Cậu khi xem xong cũng không hiểu vài chỗ nên có hỏi lớp trưởng, anh cũng giảng lại cho cậu. Cậu sau đó thì cũng đã hiểu hơn.
Học xong thì cùng dọn dẹp, rồi cùng về nhà nhưng chỉ đi được một đoạn đường là Hoàng Nhiên phải rẽ vào hẻm để về nhà.
Mà đường về nhà của cậu thì có rất nhiều đường nhưng đường này là nhanh, gọn, lẹ nhất nên cậu mới chọn con đường này là mặc định luôn.
Mặc dù con đường này có chút sợ nhưng mà nó về nhà nhanh nên Hoàng Nhiên cũng bỏ đi cảm giác sợ đó. Với lại đi hồi bữa giờ cũng chẳng sao nên cậu không lo có chuyện xấu gì xảy ra nữa.
Khi đi vào hẻm được nửa đường thì cậu ngoảnh đầu lại, đi đến đầu hẻm khi nãy bước vào. Khi quay lại thì thấy Lục Bác vẫn đứng đó mà nhìn vào phía mình.
Cậu cũng không nghĩ gì mà đi lại chỗ anh nói: "Cho tôi Facebook của cậu đi."
"Làm gì?"
"Nhắn tin hỏi bài chớ còn làm gì a?"
"Lên lớp hỏi không được?"
"Hỏi trên Facebook cho nhanh."
"Không..."
Anh còn chưa nói xong câu cậu đã chặn họng anh mà kiếm cớ nói: "Nhanh lên. Để tí trời tối về đáng sợ lắm, con hẻm tối thui à.."
Anh nhìn vào mắt cậu một chút, sau đó lấy điện thoại trong túi ra. Nhấn nhấn cái gì đó.
"Tên?"
"Hoàng Nhiên."
Anh tiếp tục bấm trên màn hình.
"Gửi lời mời rồi, tí về tự đồng ý đi. Tôi cũng không có dùng nhiều đâu."
"Được. Vậy tôi về đây. Pái pai." Nói rồi cậu vui vẻ quay đầu vào bên trong hẻm rồi chạy đi luôn.
Anh khi không còn thấy cậu nữa thì cũng tiếp tục đi. Không lâu sau đó anh cũng tới nhà.
Khi anh vào nhà thì nhà cũng chẳng có ai, phòng cũng chỉ có hai căn, một phòng bếp ở giữa ngăn cách hai phòng, vừa vào nhà thì đã thấy phòng khách.
Hình như là... Anh sống một mình. Căn phòng này là ở chung cư nhìn rất cao cấp nha, chung cư này có hai loại phòng.
Một là chỉ có một phòng, các phòng bếp, phòng khách thì đều có, hai là sẽ như căn phòng của anh. Đương nhiên là căn nhà kiểu giống như căn nhà anh đang ở thì sẽ mắc hơn khá nhiều rồi.
Vì Lục Bác thích sống thoải mái nên mới mua luôn căn phòng như thế này. Không biết vì lý do gì mà anh không sống cùng bố mẹ, chắc là ở uẩn khúc phía sau.
Anh vừa về là vứt balo lên sofa, sau đó thì đi vào phòng tắm. Một lúc lâu sau anh đi ra, anh không mặc áo, chỉ quấn một cái khăn dài màu trắng quanh eo.
Thân hình của anh đúng là cực phẩm luôn nha. Eo thon nhưng không phải kiểu mảnh khảnh, trên bụng thì lại có múi, múi nào ra múi nấy, cơ ngực nhìn rất mê người. Nhìn cực kì cường tráng nhưng lại quyến rũ.
Lục Bác đi tới ngồi lên sofa, vuốt điện thoại, có vẻ là đang đặt đồ ăn thì phải. Khoảng mười lăm phút sau có người bẫm chuông. Anh nhìn vào màn hình trên tường rồi nhấn nút bên cạnh.
"Giao đồ ăn ạ?"
Người đàn ông kia nhìn xung quanh, khi thấy màn hình trước mắt thì mới nói: "Đúng rồi ạ."
Lục Bác đi ra phía cửa mở cửa ra, người đàn ông kia đưa bịch đồ ăn trên tay sang cho anh.
"Cảm ơn quý khách đã đặt."
"Ừm.."
Xong rồi thì anh đóng cửa luôn, đi vào ngồi lên ghế sofa mở bịch đồ ăn ra rồi ăn. Còn về vấn đề tiền thì anh đã thanh toán qua mạng nên đương nhiên là không cần trả nữa rồi.
Cậu bên này ăn đã xong nên đi lên phòng, nằm trên giường nhắn tin cho anh.
"Hii.."
Anh đang lướt điện thoại thì thấy tin nhắn tới, định không trả lời nhưng nhìn lại tên thì chần chừ một chút mới nhắn:
"?"
"Cái video... Có mang về nhà học được không a? Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian hơn một chút."
"Thì cũng được đó."
"Thật sao? Vậy sao cậu không nói tôi?"
"Cậu có hỏi tôi đâu?"
"... Vậy mai tôi lấy về nhé?"
"Được thì được đó, nhưng mà ..."
"Nhưng mà sao?"
"Cậu không lấy được đâu."
"Hả? Anh mới nói lấy được mà?"
"Thì là được, nhưng chỉ tôi mới lấy được thôi."
"Tại sao?"
"Vì tôi là lớp trưởng, cũng là người học khá tốt nên người quản lý thư viện đương nhiên là cho tôi lấy rồi."
"Vậy anh lấy cho tôi đi."
"Sao tôi phải lấy cho cậu?"
"Thì để tôi học a?"
"Thì lên ngồi thư viện cũng được?"
"Như vậy tốn thời gian lắm. Giúp tôi đi."
"Phải có gì đó tôi mới giúp cậu chứ?"
"Ả?"
"Nếu không thì thôi. Ngày mai lại tiếp tục lên thư viện mà học nhé!"
"Thôi thôi. Cậu muốn tôi làm gì cũng được."
"Được thôi."
"Vậy cậu muốn tôi làm gì?"
"Giờ chưa nghĩ ra. Khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói cho cậu."
"Ò, được."
"Mà video ấy chỉ mượn được tám cái thôi còn ba cái cuối là phải tiếp tục lên đó học."
"Cũng được, còn ba cái video thì mất khoảng ba ngày. Còn đỡ hơn là mất mười một ngày để xem mười một cái video."
"Ồ."
Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây, hai người cũng chẳng có ý định nhắn gì thêm. Sáng hôm sau bố vẫn đưa Hoàng Nhiên đến trường. Cậu cũng chẳng nói gì nữa, vì khi bố đã nói rồi thì sẽ làm nên cậu kệ luôn.
Cậu đã bước vào cổng trường rồi đang nhìn về phía trước thì thấy bóng dáng của người kia nên chạy lại.
"Ủa sao nay đi sớm vậy? Bình thường thấy gần vào lớp cậu mới đi mà nhỉ?"
"Tôi đến còn sớm hơn cậu đó, chỉ là không thích vào lớp sớm thôi."
"À.."
Hai người bọn họ cùng đi vào lớp, trên đường vào thì các nữ sinh đứng xung quanh cứ la hét um sùm làm đầu Hoàng Nhiên có hơi nhức. Cuối cùng cũng hiểu nỗi khổ của Lục Bác rồi.
Updated 34 Episodes
Comments
Serein
Ủng hộ tác giả
2021-11-06
1
Nguyệt Linh: )🐢
Văn phong của bạn đỉnh quá
2021-11-05
1
Hoa Ngọc
truyện hay nha. iu tg quá
2021-11-03
1