Tập 2:

Từ ngày nhận lời tỏ tình từ Tuấn, cậu ta bỗng trở thành cái đuôi luôn bám theo tôi. Sáng sớm cậu ta đứng sẵn ở cổng trường chờ tôi và dắt tôi đi mua đồ ăn sáng. Chiều về thì đứng canh ở cửa lớp cùng tôi đi học về. Ban đầu tôi cảm thấy cậu ta rất phiền, mấy lần tôi đuổi cậu ta đi nhưng Tuấn không nghe theo, khăng khăng bám lấy tôi.

Nói mãi không được, lâu dần tôi cũng quen với sự xuất hiện của cậu ta bên cạnh. Từ ngày yêu đương với Tuấn, tôi đỡ tốn thời gian sạc xe đạp điện vì đa phần cậu ta sẽ chở tôi đi học thêm tầm buổi chiều và đón về lúc tối muộn. Có mấy lần mẹ tôi gặng hỏi nhưng tôi phải bịa lí do đi cùng xe với cái Mai, nếu không mẹ sẽ tức giận mất. Mẹ tôi là người cầu toàn, luôn mong muốn con mình học giỏi nên không bao giờ cho phép tôi yêu đương nhăng nhít.

Thực ra cuộc tình của tôi và Tuấn, có mỗi cậu ta là người chủ động mở lời tất cả mọi chuyện còn tôi chỉ ậm ừ đáp vài câu. Dũng khí muốn trêu đùa chàng trai fuckboy của tôi luôn bị dập tắt bởi đống bài vở. Nhiều lúc ra quán cafe học bài, Tuấn cứ ngồi cạnh nói liên tục mà tôi chẳng có thời gian đếm xỉa đến.

Gần đến kì thi cuối kì 1, do nhà bên cạnh đang sửa nên tôi phải ra quán cafe học và Tuấn cũng đi cùng. Trong lúc tôi chăm chú giải mấy phương trình khó nhằn của môn toán thì cậu ta ngồi chơi game hăng say. Dù không để ý lắm nhưng mấy lần nghe thấy cậu ta chửi thề, tôi ngó sang xem và thấy Tuấn thua mấy ván liền.

Chắc có lẽ do chơi toàn thua nên Tuấn chán nản đáp điện thoại sang một bên, nằm gục xuống bàn và quay mặt sang nhìn tôi. Bị cậu ta nhìn chằm chằm liên tục khiến tôi hơi ngượng ngập. Tôi ngẩng đầu lên hỏi:

- Sao cậu cứ nhìn tôi mãi thế?

- Tôi ngắm người yêu mình có gì là sai.

Tuấn bật cười, vui đùa trả lời tôi. Chỉ có điều, tôi không có tâm trạng để ý đến cậu ta, vẫn tiếp tục cắm mặt làm bài.

Chợt Tuấn giật lấy tờ giấy photo trong tay tôi, cậu ta giấu về phía sau lưng và nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy hài lòng. Tôi chẳng quan tâm cậu ta nghĩ gì, chỉ với tay đến giành lại tờ giấy.

- Trả lại đề cho tôi.

- Sao đi chơi với tôi cậu cứ cắm mặt vào bài vở thế?

- Tôi nói trước là tôi đến đây để học mà, chính cậu cứ đòi đi theo đấy chứ.

Nghe tôi nói vậy, Tuấn không ngang ngược nữa. Cậu ta trả lại tờ photo cho tôi rồi lại nằm dài ra bàn than ngắn thở dài.

- Chúng ta yêu đương lạ kì thế? Sao cậu không bao giờ nói chuyện với tôi mà cứ làm bài thế?

- Tôi không có thời gian để chơi.

- Giải trí một chút đâu có sao? Điểm cậu bao giờ đứng nhất trường nên không cần phải cố gắng vậy đâu.

Câu nói của Tuấn khiến tôi khựng lại. Không ngờ được cậu ta có suy nghĩ thiển cận như vậy. Tôi thở dài ngao ngán, nhìn cậu ta bằng ánh mắt chán nản.

- Cậu chẳng hiểu gì hết. Nếu tôi không học thì chắc chắn sẽ có người khác vượt lên vị trí số một của tôi mà tôi lại không thích điều đó.

- Tại sao chứ? Đã bao giờ cậu từng đứng vị trí thứ hai chưa?

- Rồi. - Nhắc tới chuyện này, tâm trạng tôi bỗng trùng xuống khi nhớ lại kỉ niệm lần đó. - Hồi học cấp 1 có lần tôi thi học sinh giỏi văn cấp thành phố chỉ được giải nhì, mẹ đã mắng tôi rất nhiều.

Nói xong, bầu không khí giữa tôi và Tuấn trở nên yên tĩnh đến lạ lùng. Cứ nghĩ cậu ta chẳng còn gì để hỏi nên tôi tiếp tục làm bài tập của mình. Nhưng vừa mới đặt bút xuống thì Tuấn chợt đứng lên, cầm lấy điện thoại trên bàn của tôi rồi nói:

- Muốn lấy lại điện thoại thì đi cùng tôi tới một chỗ.

Nói xong, cậu ta đút điện thoại của tôi vào túi áo trước ngực rồi cầm chìa khoá xe đi thẳng xuống dưới. Hành động đường đột của Tuấn khiến tôi ngớ người ra vài phút, sau đó định thần lại thì mau chóng dọn sách vở lên bàn cho vào cặp rồivđuổi theo cậu ta. Vừa đi tôi vừa không tiếc lời chửi rủa tên đáng ghét này.

Vừa bước ra khỏi quán càe, tôi đã nhìn thấy Tuấn ngồi trên con xe phân phối lớn đỗ trước cửa. Nhìn cậu ta ung dung, bình thản, trên môi vẫn treo nụ cười bất cần mà khiến tôi tức quá. Một đống bài phải làm tự nhiên tên này bày trò gì nữa chứ.

Tôi hậm hực đi đến, vỗ mạnh vào vai cậu ta.

- Trả điện thoại cho tôi.

Tuấn lắc đầu:

- Lên xe, cùng tôi đến chỗ này rồi tôi trả.

- Không được. Như vậy lãng phí quá nhiều thời gian của tôi.

- Thế cậu về nhà học đi, không cần lấy lại điện thoại đâu.

Tuấn nói vậy nghe có được không chứ? Sao người ta bảo có bạn trai sướng lắm, luôn nuông chiều bạn mà tên "bạn trai" của tôi chẳng như vậy chút nào, suốt ngày chỉ bày trò phá đám là giỏi. Đột nhiên Tuấn nổ máy, lẽ nào cậu ta chuẩn bị rời đi. Tôi hốt hoảng giữ chặt lấy cánh tay cậu ta, vội nói:

- Chỉ cần đi cùng cậu là cậu sẽ trả tôi điện thoại đúng không?

- Đúng.

- Nhưng không được đưa tôi đến những chỗ không lành mạnh.

Nghe tôi nói vậy, Tuấn nhìn tôi bằng ánh mắt chán nản. Cậu ta bày ra vẻ lười biếng, nói:

- Cậu bớt suy diễn đi, lên xe mau.

Tuấn không nói rõ càng khiến tôi lo lắng, chần chừ không lên xe. Sau đó, cậu ta buộc phải xuống nước giải thích:

- Tôi không hấp đến mức hại bạn gái mình đâu.

Nghe được câu nói này, tôi tạm tin lời Tuấn và trèo lên xe cậu ta.

Hot

Comments

Loan Pham

Loan Pham

Đọc chap này nhớ tới thời sinh viên cũng có cái đuôi, ngày nào cũng ghé nhà trọ chờ tui đi học

2022-06-27

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play