Lớn tiếng như vậy để làm gì, dọa chết người rồi a. Tụng Thương liếc mắt với hắn, bĩu môi khinh thường.
Sắc mặt của người nào người nấy cũng đều cứng ngắt, còn mang theo nét sợ hãi.
Bọn họ vội vàng quỳ xuống đất, chuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn thịnh nộ của đế vương.
“Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận.”
Hắn im lặng một lúc, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi tức giận. Cũng may hắn không phải là đế vương vô tình máu lạnh, nếu không e là bây giờ Ngự Thánh cung đã nhuộm đầy máu tanh. Hắn hỏi:
“Ngô tổng quản, đây là chuyện gì thế này?”
Ngô tổng quản bị gọi tên, suýt chút ba hồn bảy vía cũng bay mất. Ông ta vuốt trán, lời nói ra vấp váp vì sợ:
“H… hồi bẩm bệ hạ… Nô tài thật sự không rõ… Chúng nô tài cả buổi đều ở cạnh người, vừa về đến các nương nương đã ở đây. Thật… thật sự không rõ sự tình.”
“Nuôi các ngươi chỉ tổ tốn gạo!”
Ai cũng im như thóc, chẳng dám hó hé lấy một chữ, chỉ có một vị phi tần can đảm dám lên tiếng:
“Bệ hạ bớt giận, chúng thần thiếp nghe nói người vừa dưỡng thần về xong nên muốn đến… Đến để hầu hạ người mà thôi.”
Nàng ta vươn tay, còn chưa kịp chạm đến long bào đã bị hắn hung hăng hất ra. Ngón tay chỉ thẳng vào mặt nữ nhân, nộ khí lại vọt lên cao:
“Từ khi nào hành tung của trẫm đều bị các người nắm rõ như vậy? Có phải là chê mình sống quá lâu rồi không!”
Ngữ khí của hắn lộ rõ sự tức giận, mùi hương quanh quẩn nữ nhân làm hắn cảm thấy ngứa ngáy không thôi:
“Trẫm cần các nàng hầu hạ sao? Không phải trẫm đã từng nói nếu không có việc gì thì đừng xuất hiện ở trước mặt trẫm, các nàng xem lời của trẫm như gió thoảng qua tai?”
Hắn lạnh mặt quét mắt qua bọn họ một lần nữa, cảnh cáo:
“Các nàng nghe cho rõ đây, đây là lần cuối trẫm nhắc nhở các nàng. Còn muốn ăn ngon mặc đẹp, có người cung phụng thì tốt nhất là ngoan ngoãn an phận, bằng không đừng trách trẫm máu lạnh.”
Đây là tình huống gì đây?
Tụng Thương nghệch mặt, không tin vào những gì mà mình vừa nghe. Nàng còn cho rằng hoàng đế Thanh Thống là một kẻ có vấn đề thần kinh.
Nhiều mỹ nhân như vậy, đến nàng còn bị xao động, một nam nhân như hắn ta lại… Mỡ đã dâng đến miệng lại còn chê!
Thế rốt cuộc hắn có phải là nam nhân không?
“Ta nói ngươi đấy hoàng đế, có phải là ngươi bị điên rồi không. Dù có không thích bọn họ đi chăng nữa, ngươi cần gì phải quát lớn như vậy. Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Tên thái giám đang giữ hoàng yến bị uy nghiêm của hoàng đế làm cho run sợ, hắn sợ bị vạ lây, sợ chết nên cơ thể không tự chủ được mà run rẩy. Kết quả bất cẩn tụt tay để bay mất con chim.
Nàng chóng chớp lấy cơ hội bay lên, duỗi mình một cái rồi đứng ở trên cao quan sát tình hình.
Căn phòng bỗng chốc trở nên ngột ngạt, nàng khó hiểu nhìn hắn, nghĩ mãi cũng không tỏ được nguyên nhân gì.
“Cút hết cho trẫm! Kẻ nào chậm chân một bước! Chém!”
Hể, hắn xem mạng người là cỏ rác sao, muốn chém là chém, giết là giết? Có một hoàng đế như vậy, đúng là xui xẻo cho Thanh Thống.
Hắn đã nói như vậy rồi còn có kẻ nào dám ở lại. Bọn họ lén đưa mắt nhìn nhau rồi vội vàng rời khỏi Ngự Thánh cung.
“Ngươi đừng có như vậy được không, đuổi hết đi rồi thì làm sao bản tiên tử có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Tụng Thương thấy các mỹ nhân đi hết thì lo lắng vô cùng, không lẽ lần nào bọn họ đến cũng bị xua đuổi như vậy ư, rồi biết bao giờ nhiệm vụ mới hoàn thành đây.
“Này các mỹ nhân, các người đông như vậy lại sợ một tên như hắn sao. Các ngươi muốn tranh sủng lại không dám làm liều, có biết cái gọi là chủ động tấn công không?”
“Ta không tin các ngươi cùng lúc tấn công hắn thì hắn không có chút phản ứng gì! Này, đứng lại đi!”
Tụng Thương cảm thấy phiền chết đi được, mặc cho nàng có nói thế nào thì bây giờ họ nghe cũng không hiểu.
Cung phi, thái giám, từng người cứ thế mà lần lượt rời đi.
Đợi đã! Đừng thấy sóng cả mà ngã tay chèo chứ!!
Trong lúc khó khăn mới lộ được thông minh, không phải tiên pháp của nàng có thể khiến hắn nổi lòng ham muốn sao?
Được rồi, nếu hắn không chịu chủ động vậy thì nàng sẽ giúp hắn muốn cưỡng lại cũng khó.
Thần tiên còn chịu không được, người phàm như hắn sẽ nhanh lộ ra thú tính.
Tụng Thương lại cười khoái chí, đắc ý tuyên bố:
“Bạo quân, hôm nay lão nương sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại!”
Dứt lời, Tụng Thương ngay tức khắc thi triển tiên pháp, sử dụng hết mười phần công lực, dùng mê tình pháp để truyền dục hỏa lên người hắn.
Nàng từ trên cao tấn công xuống, hi vọng đánh nhanh thắng gọn. Chỉ còn cách có vài bước chân nữa đã có thể khiến hắn dục hỏa cuộn trào, thế nhưng….
“Ch… chuyện gì thế này.”
Không biết từ đâu một năng lực rất lớn phát ra từ miếng ngọc bội, không chỉ vô hiệu mê tình pháp, mà còn phản pháp khiến nàng văng xa.
Tụng Thương kinh ngạc nhìn miếng ngọc bội đeo trên người hắn, rốt cuộc đó là thứ gì, đánh mạnh như vậy, khiến nàng cũng trở về hình dáng ban đầu.
Trong chớp mắt, Tri Sở cảm nhận được có bóng dáng của nữ nhân đâu đây. Không phải đều đã đuổi đi hết rồi?
Hắn quay lại nhìn, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy con chim hoàng yến khi nãy nằm bẹp dưới đất.
Hắn tự hỏi có phải là nhìn lầm rồi không, nhưng vẫn đinh ninh lúc nãy hắn rõ ràng nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân.
“Sao ngươi lại ở đây?” – Khom người, hắn vẫn chẳng thay đổi tính nết, thô bạo nhấc nàng lên.
Updated 102 Episodes
Comments