Chương 2: Mình ghét cậu ta.

Mùng năm tháng chín lần nữa lại đến, các trường trên toàn thành phố hôm ấy đều khai giảng. Đâu đâu trên đường phố cũng thấy tấp nập cô cậu học sinh. Hôm nay, cũng là ngày Gia Hân bước vào ngôi trường cấp ba đầy mới mẻ ấy- Nơi cô sẽ dành hết những năm tháng đẹp đẽ nhất ở đây.

Sáng hôm khai giảng, Gia Hân đã dậy từ rất sớm. Năm giờ sáng, cô bước ra khỏi chiếc giường êm ái của mình. Rửa mặt và làm vệ sinh cá nhân xong, liền đi lấy chiếc áo dài treo trên giá đồ ở góc phòng. Chiếc áo dài trắng tinh tươm đã được mẹ ủi thẳng từ tối hôm trước. Cầm chiếc áo dài trên tay, cô lại cảm thấy có chút bỡ ngỡ,chính cô cũng không ngờ bản thân bây giờ đã là học sinh THPT.

Hôm nay, tâm trạng của cô bạn nhỏ có điều gì đó thay đổi rất sâu sắc và rạo rực. Đó là những sự tò mò, mòng chờ và mơ mộng về cuộc sống cấp ba của cô. Cô hy vọng sẽ làm quen được nhiều bạn, càng hy vọng bản thân sẽ có những thành tích nhất định tại ngôi trường ấy.

Đứng suy ngẫm một hồi, Gia Hân cuối cùng cũng thay xong bộ trang phục. Ngắm nhìn bản thân trong gương, đến cô cũng phải gật gù tấm tắc.

Xét tổng thể từ đầu đến chân, Gia Hân trông rất tươm tất, tinh tế. Dáng người nhỏ nhắn, cô cao mét sáu bảy, ba vòng đều ở số đo tiêu chuẩn,vòng một và ba không được xếp vào loại khủng nhưng cũng không phải là quá khiêm tốn.Nhìn chung, khi diện áo dài  trông vô cùng thuận mắt và tôn dáng. Cô nhìn vào gương, rồi lấy chiếc lược chải tóc, tóc cô không ngắn, dài ngang vai và đặc biệt rất suôn và đen óng. Chẳng mấy chốc,mái tóc đã được buộc lên thành kiểu đuôi gà. Thoạt nhìn qua, cô nữ sinh ấy quá đỗi trong trẻo và sáng sủa.

Dưới lầu phát lên tiếng gọi có phần hấp tấp và hối hả:

- Con à, mau xuống ăn sáng.

- Vâng mẹ.

- Nhanh lên, cẩn thận muộn.

Gia Hân trả lời mẹ một cách qua loa rồi nhanh chóng với vội chiếc cặp mới toanh ngay bàn bên, rồi nhanh chóng đi xuống bên dưới nhà.

Dưới lầu,bố cô- Ông Toàn đang mặc quân phục uy nghiêm đã ngồi sẵn trên bàn ăn.Trái ngược với vẻ uy nghiêm và có phân hơi dữ của mình, ông Toàn được đánh giá là người hiền lành, yêu thương vợ con, là người đàn ông của gia đình đúng nghĩa. Đặc biệt là ông rất chiều chuộng cô con gái út của mình, nói chuyện bao giờ cũng nhẹ nhàng và từ tốn với cô. Đến cả người anh trai cũng đã từng rất ghen tị với em gái vì người bố lúc nào cũng nghiêm khắc với cậu còn cô thì không.

Sáng hôm đó, gia đình nhỏ của Gia Hân chỉ có vỏn vẹn ba người trên bàn ăn. Bởi lẽ, Huy Hoàng đã sớm đến trước Đại Học báo danh vào tháng trước. Căn nhà vốn ít người, nay lại càng ít, không khí cũng theo đó mà trầm lắng xuống hẳn. Cả ba mẹ và Gia Hân đều chỉ tập trung vào phần thức ăn trước mặt, chẳng ai bàn luận điều gì với nhau.

Ăn bữa sáng xong, Gia Hân đeo chiếc cặp để bên cạnh chân bàn ăn lên vai rồi chào bố mẹ đi học.

- Bố, mẹ con đi đây.

- Hay để bố đưa con đi nhé!

- Không cần đâu ạ, con đi năm phút là tới ngay.

- Vậy con đi cẩn thận nhé!

- Vâng.

Gia Hân ngồi bệt xuống sàn nhà, vừa xỏ giày vừa đáp lời bố cô.

Trường cấp ba này không xa nhà cô, chỉ cần đi đến con ngõ nhà cô, băng qua khu phố sầm uất bên cạnh là có thể đến. Nếu đi với tốc độ nhạn chỉ cần năm phút sẽ đến. Lúc đó đồng hồ chỉ mới điểm sáu giờ hai mươi, vậy nên Gia Hân đi cũng khá thong thả, chẳng vội vàng gì cả.

So với ngôi trường cấp hai của cô ngày ấy, thì trường cấp ba vẫn gần và mất ít thời gian di chuyển hơn cả. Vừa ngắm không gian xung quanh, Gia Hân lại đột nhiên nhớ đến người anh trai của mình. Ngày nhỏ, mỗi ngày cô đi học đều anh trai đưa đi đón về, bất kể năng mưa  Huy Hoàng dường như chẳng bỏ xót một ngày nào. Nhớ lại những kỉ niệm đó, Gia Hân cảm thấy có chút gì đó khó tả, cũng cảm thấy lạc lõng hơn ngày thường.

Một hồi lâu sau đó, cô cũng đã đến trường. Từ trước đến giờ, Gia Hân chỉ nghe anh trai hoặc bố cô kể về ngôi trường này thôi, dù nhà gần trường nhưng chẳng bao giờ ghé sang. Vậy nên, có lẽ hôm khai giảng ấy là ngày đầu tiên cô chứng kiến ngôi trường ấy. Quả thật, ngôi trường to hơn rất nhiều so với trí tưởng tượng của cô bạn.

Sân trường vô cùng đông túc, tấp nập học sinh. Trên sâng là những hàng ghế vuông đã được xếp thành hàng dài thẳng tắp để chuẩn bị cho buổi khai giảng. Đảo mắt một vòng, Gia Hân tiếp tục bước về phía trước trong sự vô định. Bởi cô vẫn chưa xác định được lớp của mình ở khu nào.

Dần dần, cô bước lên cầu thang dãy A của trường học. Nhìn tới nhìn lui, cô vẫn chưa thể tìm được phòng học của mình. Khi đi đến tầng hai của tầng lầu, cô đột nhiên gặp hai cậu thanh niên nọ, chẳng biết xui xẻo thế nào mà một trong hai người đã vô tình đạp phải tà áo dài của cô, khiến cô trực tiếp ngã xuống đất.

Cũ ngã không mạnh, nhưng tà áo dài của cô vốn đã bị váy bẩn bởi người thanh niên lạ mặt, nay vừa bám bụi dưới đất khiến tà áo dài trắng tinh chốc lát trở nên đem nhẻm khó coi. Ấy thế, người làm cô té cúng chẳng thèm xin lỗi hay đỡ cô dậy, cậu ta chỉ nhợt nhạt hỏi

một cách bất cần:

-Không sao chứ?

Gia Hân còn chưa kịp trả lời, cậu bạn đi cùng của thanh niên ấy đã vội đáp:

- Đi thôi mày, cậu ta chẳng sao đâu.

- Ồ.

Nói rồi, hai người con trai đó cứ từ từ mà khuất đi sau các dãy phòng, bỏ lại Gia Hân còn chông chênh đang cố gắng định thần mà đứng dậy. Phủi vội tà áo dài với tâm trạng có chút rối bời và khó chịu. Mới là ngày đầu tiên đi học, vậy mà lại có chuyện không hay xảy ra. Nghĩ bụng, Gia Hân lại càng giận hai cậu thanh niên ấy, cô thầm nghĩ có chết cũng không muốn gặp lại hai người đó.

Mò mẫm các dãy phòng trên tầng ba một hồi, Gia Hân cuối cùng cũng tìm thấy được phòng lớp mình. Với số điểm bốn ba phẩy bảy lắm, cô được tuyển thẳng vào một lớp muỗi nhọn của trường- Lớp 10A1.

Vừa đến cửa lớp, Gia Hân đã va phải những ánh mắt vô cùng vô duyên và lạ lẫm. Họ nhìn cô trông như sinh vật lạ. Nhìn xuống tà áo dài bẩn lấm lem của mình, cô có chút e thẹn và xấu hổ. Ấy rồi, cô chỉ cúi thấp đầu rồi đi hẳn đến chỗ ngồi nơi góc lớp. Xung quanh có cả những lời giễu cợt,thì thầm to nhỏ, có người còn cười rõ to:

- Này, cậu ta làm sao thế?

- Haha... Mới ngày đầu đi học đã té xuống vũng bùn à?

- Nhọ nhờ?

....

Có vẻ như lớp học mới này đã để lại ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp tròng lòng cô gái nhỏ. Mọi thứ thật sự khác xa với những gì cô tưởng tượng trước đó. Ai ai cũng xa lạ, chẳng ai có thiện ý với cô. Nhớ ngày đó cô có hai đứa bạn thân, tiếc thế nào mà lên đầu lớp chín một đứa thì sang Mỹ định cư, một đứa thì theo mẹ về quê vì bố mẹ ly hôn. Cứ thế, ba cô gái chia xa nhau mà không để lại bất kì phương thức liên lạc nào.

Có thể nói, Gia Hân là một người có nội tâm sống động, nhưng trong sự sống động đó có gì đó rất mông lung và e dè. Bề ngoài của cô từ đó đến giờ vẫn luôn rất nhút nhát, việc gì cũng dè dặt. Nhìn xung quanh, ai cũng bắt đầu chào hỏi nhau, cô cũng muốn nói chuyện, làm quen với họ nhưng bản thân lại không đủ dũng khí nên lại thôi.

Vì rảnh rỗi sinh nhàm chán, nên Gia Hân đã lôi những cuốn sách từ trong cặp ra rồi bắt đầu nghiền ngẫm từng trang một. Đột nhiên, có tiếng động mạnh đến mức phân tán sự tập trung của cô.

" Rầm."

Ngước mặt lên nhìn, Gia Hân có chút bỡ ngỡ đến sững người. Trước mặt cô là người thanh niên lúc nãy, cô chẳng ngờ được bản thân đi ngược đi xuôi lại tiếp tục gặp ngay cậu ta. Cô bạn không dấu nỗi sự chán ghét và khó chịu rồi hỏi:

- Tại sao lại là cậu?

- Tại sao không phải là tôi?

Cậu trả lời của đối phương càng khiến Gia Hân thêm phần tức giận hơn:

- Thế cậu đi chỗ khác mà ngồi, lại đây làm gì?

Gia Hân hất cằm về phía chỗ trống ở bàn trên rồi nói:

- Cậu lên đó ngồi đi.

Nhưng không, từ đâu đó mà cậu thanh niên đi cùng cậu ta lúc nãy bước tới, ngồi ngay vào chỗ trống ấy rồi nói:

- Chỗ này tôi ngồi mất rồi, nên đành gửi Đăng Khoa nhà tôi ở chỗ cậu nhé!

Xung quanh là tiếng cảm thán của nhiều người, nam có nữ có:

- Cậu ta là Đăng Khoa à?

- Ôi không ngờ đấy, học sinh được tuyển thẳng đó nha.

- Cậu ta là idol của tôi đấy, vừa đẹp trai lại tài giỏi, chẳng biết ở đâu ra nữa.

- Nam thần lòng tớ, đẹp trai quá đi.

Đúng thật, nhan sắc của cậu bạn Đăng Khoa này chẳng tầm thường. Cậu là một chàng trai cao ráo, khoảng một mét tám, người gầy và đặc biệt ngũ quan rất hài hòa. Các đường nét trên khuôn mặt cậu ta rất thanh tú: cặp mắt sáng, đen láy và nhạy, sóng mũi cao cao, bờ môi lại mỏng và cong nhẹ. Đặc biệt là da cậu rất trắng, nhưng trông không hề giống một công tử bột mà lại rất mạnh mẽ và soái. Cậu ta có phần cao lãnh, nhưng cũng rất thư thái và tự tại.

Ấy rồi, Gia Hân phải đành bụng để cậu ta làm bạn cùng bàn bất đắc dĩ. Nhưng trong lòng cô vẫn còn muôn vàn sự có chịu và định kiến về người đang ngồi bên cạnh. Cô nghĩ thầm: " Sao trên đời này có người kì cục vậy chứ? Mình ghét cậu ta.

Nhưng nhiều năm sau, trong thời gian sống ở nước ngoài cô đã ngẫm nghĩ lại rất nhiều về giây phút ấy, giây phút mà thiếu nữ nhút nhát như cô gặp được ánh sáng làm rực rỡ thanh xuân của mình. Giá như quay trở lại lúc ấy, cô đã hy vọng  bản thân mình có thể đối xử nhẹ nhàng hơn với cậu. Ước gì, cậu sẽ mãi là cậu, là chàng trai của ngày hè rực rỡ.

Hot

Comments

Giai Tuệ

Giai Tuệ

Tội nghiệp nu9 mới ngày đầu đi học đã xui xẻo vậy rồi.

2021-11-14

8

Sallyy

Sallyy

Tác giả nhớ ra tiếp nữa nhé. Mình đang chờ ạ.

2021-11-11

7

Pipi123

Pipi123

Truyện hay qué 👍👍💯💯

2021-11-11

7

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play