Chàng Trai Ấy Là Ánh Sáng Thanh Xuân Của Tôi
Mùa hè năm 2012, Gia Hân đang ngồi trước laptop trong căn phòng nhỏ của mình. Đối diện bàn là chiếc cửa sổ quen thuộc có len lỏi những tia nắng ngày hè. Những tia nắng ấy thật rực rỡ, sáng chói và có lẽ, nó cũng chính là mở đầu cho cái gọi là thanh xuân.
Gia Hân lúc này đây, khuôn mặt lộ rõ lo lắng không yên, ai nhìn vào cũng chẳng khó phát hiện sự bất an của cô. Bởi lẽ, hôm nay là ngày công bố điểm thi cấp ba.
Có thể nói, cô bé Gia Hân này không được tính là ngốc nghếch nhưng cũng không hẳn là quá đỗi thông minh xuất chúng. Cô nàng là kiểu người luôn lấy sự nỗ lực, cần cù và chăm chỉ để bù trừ cho sự thông minh. Vì thế, mỗi ngày trước khi thi tuyển sinh, cô đều thức đến tối khuya để giải đề. Lúc thì hai giờ, muộn hơn thì ba giờ, có lúc cô còn thức trắng cả đêm chỉ để giải một tờ đề. Trong lý lẽ của cô luôn cho rằng bản thân cần phải làm hết tất cả dạng bài, đọc qua hết tất cả sách thì mới có đủ kĩ năng để làm, cô luôn nghĩ thà thừa còn hơn thiếu.
Gia Hân có một người anh trai- Huy Hoàng. Đúng với cái tên của mình, cậu thiếu gia này từ bé đến lớn làm gì cũng có thành tích tốt hơn người, Huy Hoàng thuộc loại người bản chất thông minh, tài năng thiên bẩm. Nếu cô lúc nào cũng cần mẫn học hành để có chính quả thì cậu lại không như thế. Đối với cậu, việc học chẳng có gì to tác, đặt bút sẽ xong ngay. Với bản chất thiên tài, cậu nhẹ nhàng vượt qua mười hai năm trên ghế nhà trường để bước vào cánh cổng Đại Học Quân Sự- Mơ ước từ bé của cậu thiếu gia. Năm Gia Hân thi tuyển sinh cũng là năm cậu trở thành sinh viên năm nhất, chính thức là một quân nhân.
Với bản tính thông minh sẵn có, Huy Hoàng lúc nào cũng có vấn đề với cách học tập của em gái. Cậu cho rằng cách học của Gia Hân có phần cực đoan, không khả quan. Điều đó hoàn toàn đúng, bởi việc thức đến tận khuya để giải đề trong một thời gian dài liên tục chẳng phải chuyện hay ho gì. Trước kì thi chuyển cấp của em gái, cậu đã vô số lần thấy em mình vì học mệt mà ngủ quên ngay trên bàn từ lúc nào không hay, là một người anh thì ai mà chẳng xót, ấy thế cậu ra sức khuyên răn cũng chẳng được gì.
Thoáng cái Gia Hân cũng đã vào phòng thi của môn đầu tiên. Lúc thi Văn cô làm bài khá suôn sẻ. Đến lượt Toán và Anh thì... hừm.. cũng không tệ. Thật ra, Văn là sở trường của cô, còn Toán và Anh học không tốt bằng, phải luôn nỗ lực và rất cố gắng mới có thể qua được hai môn này ở các kì thi. Ngày hôm ấy thi xong, cô thở phào nhẹ nhõm. Vừa mừng lại vừa lo. Mà đúng ra, đối với cô thì có lẽ là sự lo lắng lớn hơn cả. Cứ như thế, cô luôn hồi hộp, nghĩ ngợi cho đến ngày nhận điểm .
Thầm nghĩ lại về lúc thi Toán và Anh, cô gái nhỏ chợt cảm thấy hơi sợ. Cô lo sợ bản thân sẽ làm sai, càng sợ vì hôm thi run quá mà phát huy không tốt. Phải đấu tranh tư tưởng hồi lâu mới có dũng khí để nhập số báo danh tra cứu điểm. Cô run đến độ nhập nhầm số báo danh tận hai lần, thầm nghĩ nếu lần này mà rớt cấp ba, cuộc sống của cô sẽ về đâu, người mẹ dịu hiền nhất định sẽ biến thành con sư tử hung bạo trong vườn sở thú và bắt cô cuốn gói ra ngoài đường cho xem. Nghĩ thôi đã thấy sợ, cô liền hít một hơi dài, vừa lấy tay lau mồ hôi trên trán rồi trấn an bản thân. Cô nhấp vào nút ENTER trên bàn phím, kết quả đã được hiển thị trên màn hình,cô run khẽ, cảm thấy không đủ can đảm để nhìn, liền vội lấy tay che mắt.
Đúng lúc đó, Huy Hoàng đi qua phòng cô, chợt thấy thái độ của đứa em gái nhỏ, cậu ta không nhịn được mà cười thành tiếng. Thái độ của cậu như vậy cũng chẳng khó hiểu, hơn ai hết cậu rất rõ em mình. Cậu biết cô là người rất có chí hướng, mục đích rõ ràng, đặc biệt hơn cả cô rất kiên cường và nỗ lực. Vậy nên dù thái độ có phần trêu đùa nhưng Huy Hoàng lại rất tự tin vào kết quả của em gái.
Cậu chậm rãi bước đến chỗ cô, ngỏ ý đọc điểm giùm, cô cũng gật đầu đồng ý. Cậu bắt đầu đọc điểm: Văn 8.25, cô thầm mừng và tự nhủ, xem ra phát huy vẫn như cũ. Cậu đọc đến Toán, tim cô như ngừng đập, dơ tay lên ra hiệu khoan đọc. Huy Hoàng cũng chiều ý em mà dừng, cô tiếp tục hít một hơi thật sâu. Người anh trai này quả là biết trêu chọc em gái, biết cô đang lo lắng lại đọc theo kiểu nửa vời, cậu nói :" Toán với Văn .... ừm.. hơi căng nhé!" Cô sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu. Cậu tiếp tục đọc, Toán 9 và Anh 9,25 cùng một lúc.Vẫn còn run chưa kịp hoàn hồn, liền thử tính nhẩm điểm theo. Toán, Văn nhân đôi cộng Anh. Cô chợt la lên:" Aaaaaa..., 43,75 điểm." Cô vừa vui sướng, vừa bất ngờ, không nghĩ rằng bản thân đã làm bài thi Toán và Anh cao đến thế. Tự cảm thấy quả nhiên trời không phụ lòng người, không uổn công cô thức khuya dậy sớm, cày ngày cày đêm.
Năm ấy, Gia Hân đăng kí vào một trường điểm ở thành phố Nha Trang, dù chưa có điểm chuẩn nhưng với số điểm ấy, cô tự tin là mình đã trót lọt bước vào cảnh cổng trường cấp ba. Sau khi nhận điểm, cô vui mừng đến phát khóc. Vừa cười vừa day mạnh vào tay của người anh trai và nói:" Em đậu rồi, con đậu rồi ba mẹ ơi". Cả nhà khi biết điểm của Gia Hân đều lấy đỗi làm vinh hạnh, nhất là mẹ của Gia Hân, bà cứ đem chuyện hai người con đều đỗ đạt mà khoe với hội chị em trong xóm không biết chán.
Sau một hồi khoe điểm đầy vui mừng, Gia Hân quay lại phòng. Thầm nghĩ, vậy là chỉ một tháng nữa thôi, cuộc sống cấp ba cô hằng mong ước sẽ bắt đầu rồi. Gia Hân của năm đó, cô mang trong mình biết bao nhiêu là mơ ước thanh xuân và tuổi trẻ. Cô đã vẽ sẵn cho bản thân mình một lý tưởng, một ước mơ ở ngôi trường cấp ba ấy, nhưng thật ra những năm tháng tuổi trẻ của cô đều chẳng đi đúng hướng cô muốn. Dù mọi thứ năm cấp ba của cô khác với những gì cô vạch ra thì Gia Hân của sau này vẫn phải cảm ơn nó. Vì đó chính là thanh xuân của cô.
Cùng vào thời điểm ấy lúc này, Đăng Khoa- cậu thiếu niên 16 với dáng vẻ lười biếng của mình đang ngồi lì trong phòng chơi game. Cậu ta là học sinh được tuyển thẳng nhờ có thành tích môn Toán vượt trội ở kì thi tỉnh. Trong khi các bạn bè đồng trang lứa bù đầu bù cổ ôn thi, cậu chỉ ở nhà ăn rồi ngủ. Hôm ấy nhận điểm thi, cậu bạn thân Minh Khôi lo lắng đến thất thần chạy sang.
- Hôm nay có điểm rồi\, lo quá đi mất.
Chẳng an ủi bạn mình được mấy câu, cậu ta còn nói rõ vô tâm:
- Năng lực tốt\, ắt sẽ qua.
Cậu bạn Minh Khôi ngỏ ý mượn máy tính của cậu để tra điểm, cậu ta cũng không keo kiệt mà ra hiệu ngỏ ý cứ dùng thoải mái. May thay, năm đó điểm của Minh Khôi cũng rất tốt, lại qua điểm chuẩn tận mấy điểm, cậu ta vui mừng ôm cổ Đăng Khoa rồi la hét muốn um trời.
- Mừng quá đi mất\, cứ tưởng kì này phải đi bán vé số rồi.
- Xí\, không phải nên cảm ơn anh đây đã kèm cậu học à?
- Đúng thế\, đúng thế. Nhất định sẽ báo đáp đầy đủ.
Hai thiếu niên vừa nói chuyện vừa đùa giỡn trong phòng.
Con người Đăng Khoa thật ra khá tốt. Cậu là đứa trẻ mà đi đến đâu, bất kể người nào cũng không tiếc lời mà khen ngợi, ai cũng cho rằng cậu nhất định sẽ có tiền đồ xán lạn. Vôn dĩ cậu rất thông minh, lại đặc biệt có tài năng nổi trội ở môn Toán, ấy thế mà bản tính cậu lại rất gần gũi, không tự cao tự đại, ai ai hỏi bài cậu đều tận tình hướng dẫn, cũng chính vì tính cách đó mà giữa cậu và Minh Khôi đều không có khoảng cách giữa người trên cao kẻ ở dưới, cả hai cậu thiếu niên thật sự rất hòa hợp từ tính cách đến hay động.
Từ ngày nhận điểm thi, tâm trạng lúc nào cũng phơi phới hẳn ra. Nguyên cả một tháng trời, cô cứ ở nhà hết ăn lại ngủ, thi thoảng ngâm nga vài câu hát. Giọng hát của cô không xuất sắc như ca sĩ, nhưng thật ra cũng khá thuận tai, chỉ tiếc là lên nốt cao thì hơi... ứm ừm... Nhưng chung quy lại tất cả, Gia Hân đã vượt qua cánh cửa cấp hai đầy xuất sắc, cùng hướng về cấp ba thôi.
Updated 31 Episodes
Comments
Kaly❤️
Chéo với nhau nh
2021-11-30
0
Nhã Tịnh
Anh trai nu9 dễ thương quá àaaa
2021-11-12
6
Tinaaa Nguyễn
Tác giả nhớ ra truyện ạ! Mình thích các thể loại vậy lắm, mình sẽ ủng hộ nhiều nhiều.😍
2021-11-11
6