Chúng Ta Còn Xa Lạ

Vừa sáng sớm thì Kim Thư đã chuẩn bị xong cho buổi học sáng nay. Bây giờ chỉ còn ngồi xem lại một số dữ liệu đã tìm được để trả lời cho câu hỏi của giảng viên đặt ra xem như là bài tập về nhà. Những dữ liệu này cũng khá là thú vị, toàn là kiến thức mới mẻ, rất đáng để tiếp thu.

Đưa mắt nhìn sang đồng hồ thấy không còn sớm nên cô đã đi quanh phòng gọi Ngọc Nhi và Ái Ái dậy. Bây giờ chuẩn bị và ăn sáng là kịp giờ vào học rồi.

-Ái Ái, Ngọc Nhi, hai bạn dậy đi. Sắp đến giờ học rồi đó.

-Ưm...

Ái Ái với tay lấy đồng hồ ở kệ trên đầu ra xem. Nhăn nhó mặt mày, cô ấy nói giọng ngáy ngủ.

-Oáp, mới năm giờ bốn mươi lăm mà. Bạn không ngủ được thì cũng đừng phá chứ.

-Hình như sáng nay có tiết của thầy Vũ đúng không?

-Đúng rồi! Hôm trước thầy có bảo về tìm dữ liệu nữa. Hai bạn nhanh chóng soạn bài đi.

Vừa nghe Kim Thư nói xong thì Ngọc Nhi đã vội bước chân xuống giường lấy đồ đi thay. Tuy rằng giảng viên không quan tâm ân cần như thời cấp ba nhưng vẻ ngoài nghiêm khắc cũng khiến sinh viên nể sợ. Tiết học của thầy ấy không thể lơ là được, chỉ cần bị phê bình thì số phận lập tức hẩm hiu ngay.

-Ái Ái, bạn còn không mau dậy đi. - Kim Thư liên tục lay tay cô bạn vẫn còn ngáy ngủ.

-Năm phút. - Ái Ái giơ bàn tay năm ngón lên. - Cho mình năm phút nữa.

-Haiz, tụi mình còn phải soạn đồ rồi ăn sáng nữa đó. Bạn không dậy là tụi mình không đợi được đâu.

Quay về bàn học soạn lại tài liệu bỏ vào ba lô. Những sách vở cần dùng cho hôm nay Kim Thư đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần soạn lại thêm một số tài liệu nữa là được rồi.

Trong khi đợi Ái Ái và Ngọc Nhi thì Kim Thư mở điện thoại vào trang chủ của trường xem có hoạt động gì mới không. Chẳng bao lâu nữa sẽ có hoạt động dã ngoại chào đón tân sinh viên nhưng địa điểm và thời gian cụ thể vẫn chưa được thông báo chính thức.

-Mình nghe nói sắp tới có dã ngoại. Kim Thư, bạn có đi không?

Ngọc Nhi bước vào phòng, vừa lau tóc vừa hỏi.

-Có chứ! Hoạt động này của trường cũng thú vị mà. Mình thấy đa số thời gian đều ở trường, bây giờ được thư giãn một chút cũng tốt.

-Hình như có thể hủy đăng ký. Mình dự tính sẽ về nhà một chuyến để thăm cha mẹ. Mẹ mình vừa bị bệnh rồi.

-Mẹ bạn làm sao vậy? Có nặng lắm không?

-Chỉ là một chút bệnh cũ tái phát. Không có gì nghiêm trọng lắm.

-Vậy ổn rồi. Khi nào có lịch cụ thể bạn cứ hỏi thử xem. Chắc là cũng sắp đến ngày đó rồi á.

-Uhm, để mình hỏi xem sao.

Kim Thư và Ngọc Nhi nhìn nhau mỉm cười tít cả mắt. Tự nhiên cảm thấy bản thân quá may mắn khi có hai người bạn này là bạn cùng phòng với mình. Ngày đầu tiên gặp nhau còn bỡ ngỡ lắm nhưng rất nhanh chóng cả ba đã trở nên thân thiết, lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau.

-Hai bạn đang bàn tính chuyện gì vậy? Nghe chẳng rõ gì hết. - Ái Ái đưa tay dụi mắt.

-À, chuyến dã ngoại sắp tới thôi.

-Ò, mình nghe đồn là đi hai ngày một đêm đó. - Vươn vai một cái, Ái Ái đi lấy quần áo để thay. - Hi vọng sau chuyến đi thì cô gái ế hẩm hiu như mình sẽ nhanh chóng có người yêuuuuu.

-Không dám đâu ha! Ai mà gặp sức ăn của bạn thì có vắt chân lên cổ cũng chạy không kịp. - Ngọc Nhi bật cười trêu chọc.

-Mình chỉ ăn nhiều một chút thôi. Béo hơn các bạn cũng chỉ một chút.

-Ờ thì một chút!

-Ngọc Nhi, mình không đánh thì bạn không sợ hả?

Ái Ái cau có tiến lại doạ nạt khiến Ngọc Nhi vội đứng dậy chạy sang hướng khác.

Kim Thư ngồi nhìn hai cô bạn trêu nhau mà chỉ biết bật cười. Lúc nào hai người họ cũng như vậy hết, gặp mặt là kiếm chuyện móc mỉa nhau không thôi. Những cô gái vừa mười tám vẫn còn yêu đời lắm cơ. Tuy nhiên thứ gì cũng có nhưng người yêu lại không bao giờ.

...

Bước dọc trên con đường với hai hàng cây xanh mát. Người con trai này là Phạm Thiên Đăng, thủ khoa khối D toàn quốc của năm học này. Mẹ là doanh nhân thành đạt còn cha thì là giảng viên của trường đại học quốc tế mà anh đang theo học. Có ai đâu xa, chính là giảng viên Phạm Thanh Vũ, người nổi tiếng nghiêm khắc nhất trường. Cha đã nghiêm khắc mà con trai lại trầm tính, khó gần hơn gấp bội.

Thiên Đăng ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh với những áng mây cứ trôi nhẹ nhàng. Từ trước đến bây giờ đi đâu cũng chỉ một mình, không một mảnh tình vắt vai, không một buổi hò hẹn. Không phải bản thân kén chọn, chỉ là vẫn chưa nhìn thấy người con gái nào khiến anh có cảm giác nhất định phải bảo vệ, chở che. Thay vì lao tâm khổ trí vào chuyện tình cảm thì lại dồn hết tâm trí vào chuyện học hành. Không đơn giản để trở thành thủ khoa, anh cũng không phải là thiên tài hay thông minh đĩnh ngộ. Có lẽ đã có thêm một chút may mắn ở trong đó.

Đang trên đường đến giảng đường thì gặp phải Như Ý, cô bạn học cùng trường trung học và phổ thông nhưng khác lớp. Bao nhiêu năm trôi qua, tuy biết mặt nhau nhưng cả hai không thân thiết cho lắm. Thiên Đăng thì ít ngó ngàng đến người khác còn cô bạn này thì hay bắt chuyện. Cùng lắm cũng chỉ trả lời qua loa, anh hoàn toàn hiểu hành động của Như Ý nhưng bản thân không thích thì không cần phải cho ai hi vọng cả.

-Thiên Đăng! - Vừa thấy anh đến thì Như Ý đã vẫy tay chào.

-Chào bạn! - Anh cất giọng.

-Mình có mua một ít thức ăn và sữa, tặng cho bạn.

Trong khi cô ấy vui vẻ chìa chiếc túi ra trước mặt thì Thiên Đăng đã cho hai tay vào túi, tỏ ý không muốn nhận.

-Mình ăn sáng rồi!

Anh vừa quay người bước tiếp thì Như Ý lại chạy ra phía trước chắn đường. Nhíu mày nhìn anh, cô mím chặt đôi môi mềm.

-Chúng ta là bạn học từ thời trung học mà sao bạn cứ hờ hững với mình vậy chứ? Một ít quà này có là bao đâu. Bạn nhận đi!

-Không nhận!

Thong dong hai tay vào túi, Thiên Đăng tiếp tục bước hướng về phía phòng học còn Như Ý lại lẽo đẽo chạy theo sau. Từ xa Kim Thư và hai cô bạn cũng vừa đến trước sảnh. Những gì vừa diễn ra cả ba đều chứng kiến không sót một giây.

-Ủa? Thiên Đăng hôm nay cũng học ở đây à? - Ái Ái không khỏi thắc mắc.

-Mình có biết đâu. - Ngọc Nhi nhún vai. - Chắc là vậy rồi đó.

-Aiz, cô bạn Như Ý này. Có cần công khai như vậy không? Thiên Đăng mà nhận thì chắc chắn bạn ấy sẽ đánh dấu chủ quyền với mọi người cho xem.

Cả ba nhìn nhau rồi tiếp tục đi vào phòng học. Từ đầu đến cuối Kim Thư đều im lặng hoàn toàn, không nói không rằng câu nào. Nhìn theo hai người phía trước rồi bĩu môi một cái. Anh ta như vậy thế mà vẫn có người theo đuổi cơ đấy. Người gì đâu không thể nói quá năm từ, trả lời lại trống không, cộc lốc. Chẳng lẽ con gái thời nay đều có gout lạ lùng như thế sao?

Ngày hôm nay nghe tin Thiên Đăng đến giảng đường của thầy Vũ là sinh viên đều kéo nhau đến khá là đông. Thiên Đăng ngồi ở bàn đầu, Kim Thư thì ngồi ở gần cuối nhưng xung quanh tứ phía đều nghe bàn tán xôn xao về anh ấy, có người còn lấy hẳn điện thoại ra chụp ảnh các kiểu nữa. Trong khi họ và hai cô bạn thân cứ mê mẩn anh chàng Thiên Đăng kia thì Kim Thư lại khá là thắc mắc: "Có gì để mê?".

Chẳng bao lâu giảng viên đã vào giảng đường. Đây chính là giáo sư, thạc sĩ Phạm Thanh Vũ, cha của thủ khoa toàn quốc khối D Phạm Thiên Đăng. Cha học cao như vậy chả trách con trai lại quá nổi trội. Ấy vậy mà Thiên Đăng không hề khoa trương, ít khi nhắc đến cha mẹ và gia thế của mình. Ai muốn biết thì tìm hiểu còn không thì thôi.

-E hèm!

Nhìn một lượt cả giảng đường, ông đẩy gọng kính trên mặt. Ánh mắt nhìn vào tài liệu trong tay nhưng miệng đã cất lời.

-Hôm nay tiết học của tôi hình như rất có sức hút.

-Đúng rồi thầy, chúng em thích tiết học của thầy mà. - Một trong những sinh viên cất tiếng.

-Phải đó thầy! - Tất cả đồng thanh.

-Vậy ai có thể nêu chủ đề của tiết học trước tôi nói là gì không? Hình như tôi còn cho câu hỏi liên quan đến chủ đề đó để tìm dữ liệu thì phải.

Nghe giảng viên nói xong thì ai nấy đều im bặt. Những sinh viên có mặt ở tiết trước cũng không lên tiếng gì. Nói như vậy là thầy muốn gọi một ai đó để trả lời mà thôi.

- Cậu bạn áo trắng ngồi ở bàn đầu. Cho tôi biết tiết trước tôi nói về chủ đề gì? - Ông đưa mắt nhìn Thiên Đăng.

Đứng thẳng người, anh nhìn ông và dõng dạc nói:

-Thưa thầy, hôm nay là tiết đầu tiên em đến.

-Được rồi, ngồi xuống đi.

Lấy ra một sấp tài liệu trong cặp, ông ấy tiếp tục quét mắt nhìn cả giảng đường. Nói là nói như vậy chứ dạy trò nào thì ông đều biết rõ. Ngày hôm nay không có Thiên Đăng thì làm gì được đông đủ như vậy.

-Lần trước tôi có cho một chủ đề, đa số các em đều thực hiện rất tốt. Ở đây có hai bài trình bày rất rõ ràng, gần như là đầy đủ là của bạn Như Ý và Kim Thư. Mong rằng các em cứ như vậy, phát huy hết năng lực của mình trong năm nay và cả những năm học sau này.

-Dạ, cảm ơn thầy.

Kim Thư vui vẻ mở sách và chú tâm vào bài học mới. Bước chân vào ngôi trường này chính là mơ ước bấy lâu cho nên cô sẽ cố gắng từng giây, từng phút một. Không những muốn tốt nghiệp với thành tích tốt mà cô còn muốn học song ngành. Vậy nên chỉ xếp trình độ năm hai xong là có thể đăng ký học thêm một nghành nữa.

"Reeng... Reeng..."

Tiếng chuông reo báo hết tiết vang lên. Kim Thư cùng Ái Ái và Ngọc Nhi sắp xếp hết sách vở vào cặp rồi đi ra ngoài theo cửa sau. Cả nhóm vừa ra khỏi cửa thì đã gặp một anh chàng đứng đợi sẵn từ lúc nào. Trông thấy anh ấy, Kim Thư bảo hai người bạn cứ đi trước còn mình thì vui vẻ đi đến.

-Anh Thế Kha!

-Kim Thư! Hôm nay anh mang sách mà em cần đây. - Anh chìa quyển sách trong tay ra.

-Em cảm ơn anh nha. - Cô mỉm cười và nhận lấy.

-Em đói chưa? Hay là chúng ta đến nhà ăn đi.

-Dạ được.

Hai người cùng nhau đi hương đến nhà ăn. Người con trai này là Lục Thế Kha, hàng xóm cạnh bên nhà của Kim Thư. Hiện tại đang học khoa công nghệ thông tin của trường. Hai người đã thân thiết với nhau từ nhỏ, anh ấy cũng hay giúp đỡ cho cô rất nhiều, lúc nào cũng nuông chiều như em gái ruột thịt của mình vậy. Chỉ cần cô thích thì không hề từ nan.

Đối với Kim Thư thì xem tình cảm giữa cả hai chính là anh trai và em gái, không hơn không kém. Nhưng đối với Thế Kha lại khác. Anh đem lòng thương thầm cô gái nhỏ này từ thuở bé. Khi gặp mặt lần đầu tiên cho đến bây giờ cảm xúc trong lòng vẫn không thay đổi. Là người rất giỏi che giấu cảm xúc nên lúc nào anh cũng che giấu đi những tình cảm dạt dào mỗi khi được bên cạnh, được đi cùng nhau trên một con đường như thế này. Nhiều lần rất muốn nói ra như anh lại sợ Kim Thư không thích mình và xa lánh, mối quan hệ này sẽ dần dà phai nhạt đi.

Vào bên trong nhà ăn, anh ngó nghiêng nhìn một lượt rồi nói:

-Em chọn bàn trước đi, ăn gì thì anh lấy cho.

-Hôm nay không biết có thịt kho không nữa. Không có thịt thì anh lấy cá giúp em nha.

-Uhm, anh biết rồi.

Kim Thư nhìn xung quanh thấy còn nhiều bàn trống nên đã đi mua một ít nước uống. Buổi trưa ở đây cũng không đông lắm, với lại hôm nay cô đến hơi trễ nên cũng vắng hơn đôi chút.

Chọn hai chai nước ép rồi quay lại bàn. Không bao lâu sau thì Thế Kha cũng đã mang thức ăn đến. Ngồi ở phía đối diện, anh mỉm cười tươi tắn, trong mắt cũng chỉ ngắm nhìn mỗi cô gái nhỏ trước mặt.

-Anh có lấy thêm một ít canh cho em dễ nuốt đó.

-Cảm ơn anh! Em cũng có mua nước ép nè. Cho anh một chai. - Cô mỉm cười tít cả mắt.

-Cảm ơn em!

Kim Thư đã bắt đầu ăn phần cơm của mình nhưng Thế Kha vẫn cứ ngồi nhìn cô một cách ngây dại. Lúc nào cô cũng như thế, luôn nghĩ đến những người xung quanh. Tự nhủ bản thân sao may mắn quá, được biết, được ở bên cạnh cô cho đến tận bây giờ.

-Ừm... Sao anh không ăn đi? Mặt em dính gì hả? - Cô hỏi.

-Không có! Anh ăn ngay đây.

-Dạ!

Cùng lúc này Thiên Đăng và hai người bạn cũng đã vào nhà ăn dùng bữa trưa. Xếp hàng lấy xong phần ăn thì tìm bàn trống để ngồi. Bất chợt trông thấy Kim Thư cười nói vui vẻ với đàn anh, Cao Hoàng liền vỗ vai Bảo Nam một cái.

-Kìa! Người ta có bạn trai rồi. Ở đó mà mơ với mộng suốt ngày.

-Sao bạn biết Kim Thư có bạn trai? - Bảo Nam liếc mắt nhìn.

-Thân thiết vậy còn gì?

-Vậy sang đó ngồi bàn bên cạnh đi. Nghe nói chuyện là biết thôi.

-Cũng được!

Hai người họ vừa nói dứt câu thì Thiên Đăng đã ngồi xuống bàn trống cách Kim Thư tận sáu bàn.

-Ơ? Sao lại ngồi ở đây? - Bảo Nam ngồi xuống đối diện, nhíu mày nhìn anh.

-Còn hỏi? Mấy chuyện tò mò này thì chỉ có bạn thôi. Quân tử chẳng ai nghe lén.

Nhận được cái liếc mắt từ Bảo Nam, Cao Hoàng nhún vai rồi ngồi xuống bên cạnh anh ấy. Bảo Nam đưa tay xoa cằm, mắt nhìn Kim Thư xong thì nhìn sang Thiên Đăng không thể gian xảo hơn.

-Nói vậy chứ mình đâu có cưa cẩm Kim Thư đâu. Mình để ý giúp Thiên Đăng đây này.

-Ai mượn bạn vậy? - Cao Hoàng nheo mắt.

-Chứ bạn không thấy rõ à? Kim Thư va vào Thiên Đăng, làm bẩn cả tài liệu mà giờ chúng còn nằm lù lù trong phòng kìa. Duyên phận đến, mình nhất định phải mai mối thành công cho hai người.

Buông muỗng xuống, Thiên Đăng đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn Bảo Nam, hoàn toàn không để lộ một chút cảm xúc. Khó có ai đoán được những thứ anh đang nghĩ là gì.

Thấy ánh mắt vô cảm kia thì Bảo Nam đã nín bặt. Vốn Thiên Đăng không quan tâm chuyện bên lề. Thích gì thì bản thân sẽ tự thực hiện nên có lẽ chuyện mai mối này cũng không hứng thú nốt.

-Không nói nữa, không nói nữa.

Trông thấy Bảo Nam đã thôi luyên thuyên, ngoan ngoãn dùng bữa trưa thì Thiên Đăng lại tiếp tục phần cơm đang dang dở. Anh không hiểu sao lại có thể chơi cùng hai người này bấy lâu nay. Lúc nào cũng luyên thuyên không thôi, đôi lúc còn gây ra vô số hoạ. Nhưng lại không thể phủ nhận, ở ký túc xá không có họ cũng sẽ mất vui.

Hot

Comments

Thỏ nhỏ đáng yêu

Thỏ nhỏ đáng yêu

Sau cậu k cho đấu ngoặc kép vào lời nói của nhân vật nhỉ

2021-11-25

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play