Có lẽ do gào khóc một trận tâm trạng Mộc Anh cũng vơi đi một chút, cứ thế một người một xe dắt bộ về phía trường học.
Chợt nhận ra sắp đối mặt với phòng giám thị, lòng cô lại nặng trĩu.
Dắt xe vào bãi, gửi xe xong, cô bạn nhấc từng bước chân nặng nề đi về hướng phòng giám thị trình diện. Dường như đã quen với gương mặt của Mộc Anh, cô giám thị khinh khỉnh nói:
“Bấm số điện thoại phụ huynh đi.”
Cứ giờ này, nếu có điện thoại gọi tới, là mẹ của cô, bà Bạch Tú Kỳ sẽ biết rằng là ai gọi, không gọi đi trễ thì gọi mắng vốn đủ điều.
Bấm dãy số quen thuộc, chuông đổ ba lần bên kia đã có một giọng nói lanh lảnh vang lên:
“Alo!”
Mộc Anh từ từ mở miệng nói:
“Alo! mẹ, con đi trễ, cô giám thị muốn nói chuyện với mẹ.”
Bà Kỳ mỉa mai đáp:
“Sáng lại còn gấp gáp lắm cơ mà, không kịp ăn sáng nữa đấy, bây giờ lại đi trễ à, hay nhỉ.”
Mộc Anh lí nhí đáp:
“Con bị tai nạn, xe hư nên phải dẫn bộ một đoạn, nên bị trễ.”
Bà Kỳ lại dửng dưng nói:
“Cô nói thế thì tôi biết thế, chứ tôi không đi cùng cô, đi đâu hay làm gì, sao tôi biết được,
lúc nào cũng biết kiếm cớ, tôi còn bận lắm việc, không có rảnh đâu mà suốt ngày tiếp điện thoại nghe người ta chửi,
chỉ có học thôi mà cũng không xong, thì làm gì sống.”
Không nghe nói gì nữa, chỉ có tiếng thở dài. Mộc Anh đưa điện thoại cho giám thị, rồi lùi ra sau lủi thủi đứng trong một góc,
dường như cũng đã quen với cái góc đó rồi, khuôn mặt cũng không có cảm xúc gì, chỉ là cứ đứng im đó.
Cô giám thị bắt đầu nói một tràng như kịch bản viết sẵn dành cho các học sinh đi học trễ:
“Alo, chị là phụ huynh Mộc Anh lớp mười một A hai phải không, tôi là giám thị khối mười một thuộc trường Thổ Bình,
nay ngày đầu đi học, mà đã đi học trễ rồi, lớp mười một rồi còn gì,
nếu học sinh không tự giác được thì phụ huynh phải nhắc nhở Mộc Anh chứ."
Đầu dây bên kia nói gì đó, có lẽ là chối đây đẩy trách nhiệm, cô giám thị lên giọng một chút:
"Phụ huynh nói như vậy đâu có được, đến trường thì thuộc trách nhiệm trong trường, còn con em mình đi học trễ,
mình phải có trách nhiệm nhắc nhở nó chứ, năm sau lên mười hai cũng trễ như vậy sao phụ huynh."
Cô giám thị lại nói tiếp, cứ như cô là cái đứa rất hay đi trễ vậy:
"Tôi còn lạ gì với Mộc Anh chứ, các thầy cô bộ môn khác ai cũng nói Mộc Anh lúc nào cũng đi học trễ, không sót một môn nào hết.
Phụ huynh xem lại, nhắc nhở con em mình nha, cứ trễ hoài vầy là bị hạ hạnh kiểm nha phụ huynh.
Ừ, ừ, cũng thông cảm lắm nên mới gọi điện thoại chứ không là mời phụ huynh lên đó,
nhưng đi trễ ba lần thì phụ huynh phải chịu khó lên dùm nhé. Rồi, vậy tôi giải quyết cho Mộc Anh lên lớp.
Phụ huynh nhớ nhắc nhở con em mình nha. Rồi, xin phép phụ huynh tôi cúp máy đây.”
Cúp máy, giám thị quay sang liếc Mộc Anh một cái thay cho câu nói “bó tay” quay về bàn viết viết gì đó, rồi kí rẹt rẹt, ngẩng đầu về phía Mộc Anh, nói:
“Lên lớp đi, giải quyết cho lần này thôi đó, lần sau mời phụ huynh lên cho tôi,
hiền với các anh các chị, thì các anh các chị làm tới đúng không. Hiền thì không để cho hiền mà, toàn ưa nặng.”
Cũng như một thói quen Mộc Anh tiến tới nhận tờ giấy nói:
“Cám ơn cô, thưa cô em lên lớp.”
Cầm tờ giấy ra khỏi phòng giám thị, Mộc Anh nhìn chua chát vào tờ giấy với dòng chữ và nét ký quen thuộc “GIẤY VÀO LỚP.”
Cô thầm nghĩ:
“Gì mà các bộ môn khác cũng thế chứ, mình canh đi trễ cao lắm chỉ hai lần, mà nói riếc thì thôi rồi, đi trễ đến quen mặt thì có mà bị đuổi rồi.”
Đặt mông xuống ghế ngồi rồi, lấy tập vở ra thầm thở phào:
“Thế là hết buổi sáng, cuối cùng cũng vào lớp rồi.”
Đôi khi, tự thâm tâm cô nhủ rằng:
“Chỉ đi trễ hai bữa thôi, ba bữa sẽ bị mời phụ huynh.”
Vì hoàn cảnh của cô khá đặc biệt, nên việc mời phụ huynh sẽ rất phiền phức, cô tự nói với lòng:
“Phải làm sao bơi qua được mấy năm cấp ba này, chỉ còn một năm nữa thôi, rồi cô sẽ…sẽ tự do sao? Hay sẽ được học đại học?”
Nghĩ tới đây, cô không biết sẽ thế nào nữa:
“Aiyo, sao mà phiền quá, không biết đến bao giờ mới vượt qua được đây.”
Nhưng lại tự an ủi mình rằng:
“Cái gì mà chả có kết thúc, khi kết thúc rồi, xem chừng mình còn nể mình đó, sao khi đó, mình lại có thể vượt qua được quãng thời gian học sinh kia chứ.”
Hôm nay, chỉ mới là ngày đầu tiên của năm học mới, người ta nói “đầu xuôi đuôi lọt” cô nghĩ sao mà thấy tương lai mình một màu xám xịt thế kia. Đang còn suy nghĩ lung tung, bạn bên cạnh quay sang nói:
“Áo dài cậu sao vậy, bẩn hết tà rồi đấy, mới ngày đầu đi học đã gặp chuyện rồi, chắc khi nãy cô giám thị lại làm quá phải không?”
Mộc Anh quay sang đáp:
“Mình quen rồi, hồi sáng đi bị tai nạn, quẹt xơ xơ thôi.”
Ngoài miệng cô nói như thế, nhưng cô nghĩ:
“Xơ xơ, hư hết cái xe đạp, có lẽ mai đi xe buýt, rồi từ từ kiếm cách sửa sau vậy.”
Updated 117 Episodes
Comments
Trần Ann
cũng hay đi học trễ
2022-01-15
2
Đình Đình
hồi còn đi học cũng y vầy nè. đi trễ chỉ vài ba phút cổng trường mà đóng cũng tính là đi trễ rồi. hồi đó còn xài điện thoại bàn ở nhà, cứ đúng 8 giờ mà thấy có điện thoại là mẹ biết là trường gọi mắng vốn đi trễ
2021-12-02
2