CHƯƠNG 5: ĂN TRƯA

Cuối cùng, cũng đã hoàn thành xong năm tiết học sáng nay, bạn bè xếp tập vở ra về, ai nhà gần trường thì đi về nhà, ai nhà xa trường, thì ở lại trường tự mua cơm mang vào trường ăn.

Mộc Anh cất tập vở vào cặp xong, mệt mỏi trườn dài ra bàn nhắm mắt nghỉ ngơi, mười phút sau cô giật bắn mình bởi tiếng kêu của Triệu Cảnh Dực:

“Tiểu Anh bảo bối, ăn cơm nào, hôm nay không những có đậu hũ dồn thịt, mua thêm cho cậu chả cá nữa.”

Nói xong lôi từ trong cặp ra đập bẹp một tiếng trên bàn:

“Lại thêm một xấp bánh tráng cuốn nữa nha, nhất cậu rồi đấy. Thấy mình thương cậu không,

xem như hôm nay mình bồi bổ cho cậu, sáng giờ gặp toàn âm binh không thôi, mau ăn cho nóng.”

Cô ngồi thẳng lưng dậy, nhận phần ăn của mình khinh khỉnh nói:

“Cái tên Hoa Kiều nhà cậu, đừng có mở miệng là tiểu Anh bảo bối nữa được không, cậu kêu con cậu sao, mình da mặt mỏng, còn biết xấu hổ.”

Cậu chàng cười khà khà:

“Kêu con cũng được, kêu gì cũng được, chỉ biết là tiểu Anh nhà mình là tốt nhất, ăn thôi, đói quá.

À, nay học hướng nghiệp, ba lớp gộp lại lên hội trường học, mình ngồi chung với cậu nha, để bảo vệ cậu.”

Cô nàng vừa ăn vừa liếc Cảnh Dực ý nói ai bảo vệ ai còn chưa biết đó.

Cậu bạn hiểu ý, chỉ ngậm ngùi ăn cơm của mình. Cậu vừa ăn vừa nhớ lại, buổi chiều nọ trong nhà vệ sinh nam.

Đang rửa tay thì có một đám tầm năm hay bảy học sinh đi vào:

“Cảnh Dực mười một A một phải không?”

Nghe có người kêu đích danh tên mình, cậu bạn liền ngẩng đâu lên:

“Sao? Chuyện gì?”

Học sinh khi nãy lên tiếng:

“Ngon, mày biết anh là ai không? Mười hai C ba, nay anh nói cho mày biết liệu mà tránh xa Hà Ny mười B năm ra,

động vào người của anh thì xác định rồi đó, khôn hồn nghe lời tí đi anh tha.”

Cảnh Dực cười khẩy nói:

“Con cá khô tanh rình đó, có cho cũng chả ai thèm động.”

Nói xong, cậu bước ra cửa, thì có một lực nắm cổ áo kéo mạnh về phía sau khiến cậu choáng váng chưa kịp hoàn hồn,

thì bị bồi thêm một đấm, cậu bạn liền ngã nhào xuống nền, mấy học sinh còn lại đang tính nhào vô đánh hội đồng thì nghe một giọng nữ vang lên:

“Ô, em vào nhầm rồi.”

Cậu học sinh đánh Cảnh Dực thấy Mộc Anh đi vào, liền chột dạ lên tiếng:

“Anh lỡ tay khều con muỗi ấy mà em gái.”

Còn Mộc Anh tuy miệng đang nói nhưng mắt liếc qua Cảnh Dực,

thấy mép miệng bạn có máu liền hiểu ra vấn đề, tiến về phía Cảnh Dực lên tiếng nói tiếp:

“Con muỗi to thế mà cậu cũng không đập được, để nó chích cho chảy máu thế kia à,

nhanh mau đứng lên cho mấy anh đi, chắn đường sao mấy anh đi qua được.”

Vừa nói cô vừa chạy tới kéo bạn đứng lên, đưa ra ngoài, trước khi đi, cô quay lại hướng thẳng về phía cậu học sinh đã đánh Cảnh Dực,

dùng hết sức bình sinh đạp thẳng vào hạ bộ của cậu ta, sau đó cô tiếp tục nhanh chân đạp gãy ống nước trước mặt họ, nước bắn lên tung tóe ướt hết các học sinh còn lại,

riêng cậu bạn bị đạp kia thì lé mắt ôm trọn hạ bộ, mặc cho nước bắn, cậu ta đau đớn gào lên:

“Con chó cái mày dám...”

Cô bày vẻ mặt vô tội đáp:

“Ơ, con muỗi to quá, em lỡ chân khều nhẹ thôi.”

Nói rồi cô kéo thẳng Cảnh Dực ra ngoài, chưa đi được hai bước thì đã nghe tiếng nói trước mặt:

“Các em đi lên phòng giám thị hết cho tôi.”

Trong phòng giám thị, từng học sinh xếp thành hàng ngang, mặt cuối xuống đất hết,

duy chỉ có Mộc Anh vẫn cứ dửng dưng như chuyện không liên quan gì đến cô vậy, giám thị đanh giọng chất vấn:

“Ai cho các em đánh nhau trong trường, các em có biết đánh nhau trong trường là vi phạm quy định không, tại sao lại đánh nhau?”

Hỏi không thấy ai trả lời, giám thị quay sang nhìn Mộc Anh,

thấy cô có vẻ như chuyện không liên quan gì đến mình, giám thị lại càng sôi máu quát:

“Em là con gái, vào nhà vệ sinh nam làm gì?”

Thấy cô bạn vẫn cứ dửng dưng, giám thị tới trước mặt cô, quát lớn hơn:

“Tôi hỏi lại lần nữa, em là con gái, vào nhà vệ sinh nam để làm gì?”

Cô đáp:

“Đập muỗi.”

Vừa đáp xong các học sinh còn lại đều nhìn Mộc Anh với ánh mắt “vậy mà cũng nói được.”

Cô nhìn mấy học sinh nam kia với ánh mắt thách thức “có ngon tụi mày nói ra hết đi, xem tụi bay dám không.”

Thấy vậy, các học sinh đó ỉu xìu lên tiếng:

“Tụi em không đánh nhau, tụi em chỉ giỡn, vô tình làm gãy ống nước.”

Giám thị quay sang Cảnh Dực hỏi như không tin:

“Sao trên miệng em có máu?”

Cậu chàng dửng dưng đáp:

“Xịt nước, đi không cẩn thận bị trượt ngã.”

Thấy đã hỏi xong, không có gì nghiêm trọng, giám thị quay sang Cảnh Dực và Mộc Anh nói:

“Hai em quay về lớp, em là con gái đó, liệu hồn. Các em còn lại ngồi tại chỗ viết kiểm điểm rồi mời phụ huynh lên gặp tôi.”

Cảnh Dực và Mộc Anh liếc nhìn mấy học sinh còn lại rồi hiên ngang bước ra cửa. Ra tới cửa, Cảnh Dực khoác tay lên vai Mộc Anh nói với vẻ sùng bái:

“Tiểu Anh nhà ta oách thật đấy, xuất hiện kịp thời cứu giá trẫm, nói, thích gì trẫm thưởng.”

Mộc Anh cười khinh, quay qua hất tay Cảnh Dực xuống:

“Ai là tiểu Anh nhà cậu, còn lần sau cho cậu đền tiền ống nước chết cậu luôn.”

Cảnh Dực vỗ ngực nói tiếp:

“Lão Triệu đây cho cậu đạp thoải mái, cậu thích đạp gãy bao nhiêu cái ống nước cũng được, mình đền tất.”

Mộc Anh nhìn bạn, cười khổ nói:

“Xem như kiếp trước mình mắc nợ cậu đi, về lớp đây.”

Đang nghĩ tới đây, tiếng của Mộc Anh gọi kéo cậu quay lại hiện tại, cậu thầm nghĩ:

“Quá khứ huy hoàng quá.”

Cậu nói với Mộc Anh:

“Cậu nói xem, tính ra từ hồi lớp mười tới lớp mười một, cậu đạp gãy ko biết bao nhiêu cái ống nước rồi tiểu Anh hả? không chừng còn trong tương lai nữa đấy.”

Mộc Anh lườm cậu ta rồi hỏi:

“Cậu ngứa da rồi phải không, không thích ăn cơm lại thích ăn đòn rồi sao.

Tên tàu lai nhà cậu gọi cho đúng tên mình xem, là Mộc Anh, ko phải tiểu Anh, cũng không phải Anh Anh, mà là Mộc Anh.”

Nói xong nhìn vào hộp cơm của Cảnh Dực hỏi:

“Cậu có ăn cá không?”

Cảnh dực nhìn vẻ nghi ngờ hỏi lại:

“Làm sao?”

Cô nói:

“Lấy xương ra cho mình đi, mình muốn cá của cậu.”

“Biết ngay mà, được được cho cậu tất, tiểu...”

Chưa nói hết câu thấy cô lườm, cậu chàng im luôn. Ngồi lấy xương cá rồi gắp qua cho Mộc Anh.

Cũng chỉ với Mộc Anh, Cảnh Dực mới nói nhiều như thế, và cô cũng vậy, chỉ đối với đối phương họ mới là chính họ.

Không cần phải phô trương, không cần phải dè chừng hay giữ gìn hình tượng gì cả.

Tình bạn giữa họ không chút lợi dụng hay tư lợi, dù là một chút cũng không. Một người bạn tốt biết tất cả những câu chuyện hay ho của bạn, nhưng một người bạn thân sẽ sống trong những câu chuyện đó cùng với bạn.

Chapter
1 CHƯƠNG 1 : TAI NẠN BẤT NGỜ
2 CHƯƠNG 2: CUỘC GỌI QUEN THUỘC
3 CHƯƠNG 3: BỊ THƯƠNG
4 CHƯƠNG 4: THÂN PHẬN CỦA MỘC ANH
5 CHƯƠNG 5: ĂN TRƯA
6 CHƯƠNG 6: GẶP LẠI
7 CHƯƠNG 7: BỮA CƠM GIA ĐÌNH
8 CHƯƠNG 8: TRIỆU CẢNH DỰC
9 CHƯƠNG 9: XE BUÝT
10 CHƯƠNG 10: TRÁI ĐẤT HÌNH TRÒN!
11 CHƯƠNG 11: BỮA SÁNG CỦA EM CÓ NGON KHÔNG?
12 CHƯƠNG 12: CHÚ CHƯA ĂN SÁNG SAO?
13 CHƯƠNG 13: CẬU CƯỚI MÌNH SAO?
14 CHƯƠNG 14: ĐI THƯ VIỆN
15 CHƯƠNG 15: TRAO ĐỔI
16 CHƯƠNG 16: KHI CƯỜI CŨNG ĐƯỢC ĐẤY!
17 CHƯƠNG 17: TIN NHẮN
18 CHƯƠNG 18: ĐẤU KHẨU
19 CHƯƠNG 19: SỐ ĐIỆN THOẠI MAY MẮN
20 CHƯƠNG 20: GHÉT RA MẶT
21 CHƯƠNG 21: VUI VẺ
22 CHƯƠNG 22: TÔI VÀ CẬU ẤY KHÁC NHAU SAO?
23 CHƯƠNG 23: ẤM ÁP
24 CHƯƠNG 24: TIỆC ĐẠI THỌ
25 CHƯƠNG 25: TIỆC ĐẠI THỌ 2
26 CHƯƠNG 26: ĐI ĂN RIÊNG
27 CHƯƠNG 27: CHÚ SIÊU THẬT ĐẤY!
28 CHƯƠNG 28: ĐẤU LÒNG
29 CHƯƠNG 29: THẬT SỰ MẾN ANH RỒI!
30 CHƯƠNG 30: ĐIỀU VÔ LÍ, LÀ BƯỚC ĐỘT PHÁ RẤT LỚN
31 CHƯƠNG 31: DI CHỨNG ĐỂ LẠI TRÊN LƯNG
32 CHƯƠNG 32: TÂM TƯ CỦA TRIỆU CẢNH DỰC
33 CHƯƠNG 33: TẬP HƯ
34 CHƯƠNG 34: NỔI LOẠN
35 CHƯƠNG 35: BO XÌ
36 CHƯƠNG 36: CẢNH DỰC BỊ DẠY DỖ
37 CHƯƠNG 38: CÓ CHÚT KHÔNG NỠ
38 CHƯƠNG 38: BẾ TẮC
39 CHƯƠNG 39: BẠN TRAI ĐẤY, CÓ ĐẸP TRAI KHÔNG?
40 CHƯƠNG 40: CHỈ ĐI NGANG THÔI!
41 CHƯƠNG 41: SỰ KHẲNG ĐỊNH CỦA ÔNG LĂNG!
42 CHƯƠNG 42: TỰ MÀ LO LẤY THÂN
43 CHƯƠNG 43: LÀM LÀNH
44 CHƯƠNG 44: VIÊM RUỘT THỪA
45 CHƯƠNG 45: THẬT SỰ THÍCH CẢM GIÁC NÀY
46 CHƯƠNG 46: NHỚ ANH
47 CHƯƠNG 47: CÔNG ĂN VIỆC LÀM HẲN HOI RỒI
48 CHƯƠNG 48: BẠN MỚI
49 CHƯƠNG 49: MỘC ANH ĐI LÀM
50 CHƯƠNG 50: NGÀY ĐẦU TIÊN “ĐI LÀM”
51 CHƯƠNG 51: XUNG ĐỘT
52 CHƯƠNG 52: CẢNH DỰC TỨC GIẬN
53 CHƯƠNG 53: CHỚM NỞ
54 CHƯƠNG 54: HÓA THÙ THÀNH BẠN
55 CHƯƠNG 55: THẬT KHÓ HIỂU
56 CHƯƠNG 56: CHỐN DUNG THÂN
57 CHƯƠNG 57: KHÓ NGỦ
58 CHƯƠNG 58: THÓI QUEN THẬT ĐÁNG SỢ.
59 CHƯƠNG 59: TÌNH HUỐNG XẤU HỔ
60 CHƯƠNG 60: MỞ LÒNG
61 CHƯƠNG 61: THẦY GIÁO MỚI
62 CHƯƠNG 62: PHÁT HIỆN GÌ ĐÓ
63 CHƯƠNG 63: CŨNG CÓ CÁI EM SỢ NHẤT
64 CHƯƠNG 64: HOẢNG LOẠN
65 CHƯƠNG 65: NGUYÊN NHÂN
66 CHƯƠNG 66: ĐAU LÒNG
67 CHƯƠNG 67: TỰ SỰ
68 CHƯƠNG 68: ÍCH KỶ LÀ BẢN TÍNH CỦA CON NGƯỜI
69 CHƯƠNG 69: BỊ PHÁT HIỆN RỒI!
70 CHƯƠNG 70: BỊ TRẢ THÙ
71 CHƯƠNG 71: TÔI CHỈ LÀ KHÁCH NHÀ CHÚ SAO?
72 CHƯƠNG 72: PHẢI LÀ QUAN TRỌNG NHẤT!
73 CHƯƠNG 73: HAI KẺ CÔ ĐƠN
74 CHƯƠNG 74: HAY TÔI LẠI TIẾP TỤC GIẢ NGU NHỈ?
75 CHƯƠNG 75: BÁM NGƯỜI
76 CHƯƠNG 76: LÀM CHỦ CHO ANH
77 CHƯƠNG 77: CHUYẾN ĐI 1
78 CHƯƠNG 78: CHUYẾN ĐI 2
79 CHƯƠNG 79: CHỊ TRÀ
80 CHƯƠNG 80: EM PHẢI ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG 1
81 CHƯƠNG 81: EM PHẢI ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG 2
82 CHƯƠNG 82: LÀM KHÓ ANH
83 CHƯƠNG 83: SAI LÀ SAI, KHÔNG ĐƯỢC BIỆN MINH
84 CHƯƠNG 84: CHƠI XẾP HÌNH
85 CHƯƠNG 85: BỊ HÀNH HUNG
86 CHƯƠNG 86: SIÊU CỰC PHẨM
87 CHƯƠNG 87: XẢY RA CHUYỆN
88 CHƯƠNG 88: XÉ LÒNG
89 CHƯƠNG 89: GIÁO SƯ HỌ TRA TÊN NAM
90 CHƯƠNG 90: NHÌN VẬY NHƯNG KHÔNG PHẢI VẬY
91 CHƯƠNG 91: XÓT ANH
92 CHƯƠNG 92: DÁM ĐỘNG VÀO NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG
93 CHƯƠNG 93: ĐI LÀM THÊM
94 CHƯƠNG 94: ĐỒNG DAO
95 CHƯƠNG 95: YÊU CHIỀU
96 CHƯƠNG 96: KHÔNG CHO PHÉP UỐNG TRÀ XANH
97 CHƯƠNG 97: HẠNH PHÚC CHỈ ĐƠN GIẢN NHƯ THẾ
98 CHƯƠNG 98: SỰ IM LẶNG CHÍNH LÀ TIẾNG KHÓC LỚN NHẤT CỦA MỘT CÔ GÁI
99 CHƯƠNG 99: ANH LÀ NGƯỜI THÂN CỦA EM
100 CHƯƠNG 100: NỖI LÒNG CỦA MỘC ANH
101 CHƯƠNG 101: BUỔI SÁNG NGỌT NGÀO
102 CHƯƠNG 102: VỊ TRÍ TRUNG CUNG
103 CHƯƠNG 103: GIỚI HẠN CỦA MỘT NGƯỜI
104 CHƯƠNG 104: NĂM CUỐI CẤP
105 CHƯƠNG 105: SẮP BÃO
106 CHƯƠNG 106: BÃO TỚI
107 CHƯƠNG 107: VỨT BỎ NÓ
108 CHƯƠNG 108: NHẬP VIỆN
109 CHƯƠNG 109: MỘT PHEN KINH HOÀNG
110 CHƯƠNG 110: SẼ ỔN THÔI
111 CHƯƠNG 111: XÓT XA
112 CHƯƠNG 112: BÃO TAN
113 CHƯƠNG 113: GIEO GIÓ GẶT BÃO
114 CHƯƠNG 114: VỀ NHÀ
115 CHƯƠNG 115: TIỂU THƯ TRIỆU GIA
116 CHƯƠNG 116: NIỀM KIÊU HÃNH CỦA BỐ MẸ
117 CHƯƠNG 117: ĐẠI KẾT CỤC
Chapter

Updated 117 Episodes

1
CHƯƠNG 1 : TAI NẠN BẤT NGỜ
2
CHƯƠNG 2: CUỘC GỌI QUEN THUỘC
3
CHƯƠNG 3: BỊ THƯƠNG
4
CHƯƠNG 4: THÂN PHẬN CỦA MỘC ANH
5
CHƯƠNG 5: ĂN TRƯA
6
CHƯƠNG 6: GẶP LẠI
7
CHƯƠNG 7: BỮA CƠM GIA ĐÌNH
8
CHƯƠNG 8: TRIỆU CẢNH DỰC
9
CHƯƠNG 9: XE BUÝT
10
CHƯƠNG 10: TRÁI ĐẤT HÌNH TRÒN!
11
CHƯƠNG 11: BỮA SÁNG CỦA EM CÓ NGON KHÔNG?
12
CHƯƠNG 12: CHÚ CHƯA ĂN SÁNG SAO?
13
CHƯƠNG 13: CẬU CƯỚI MÌNH SAO?
14
CHƯƠNG 14: ĐI THƯ VIỆN
15
CHƯƠNG 15: TRAO ĐỔI
16
CHƯƠNG 16: KHI CƯỜI CŨNG ĐƯỢC ĐẤY!
17
CHƯƠNG 17: TIN NHẮN
18
CHƯƠNG 18: ĐẤU KHẨU
19
CHƯƠNG 19: SỐ ĐIỆN THOẠI MAY MẮN
20
CHƯƠNG 20: GHÉT RA MẶT
21
CHƯƠNG 21: VUI VẺ
22
CHƯƠNG 22: TÔI VÀ CẬU ẤY KHÁC NHAU SAO?
23
CHƯƠNG 23: ẤM ÁP
24
CHƯƠNG 24: TIỆC ĐẠI THỌ
25
CHƯƠNG 25: TIỆC ĐẠI THỌ 2
26
CHƯƠNG 26: ĐI ĂN RIÊNG
27
CHƯƠNG 27: CHÚ SIÊU THẬT ĐẤY!
28
CHƯƠNG 28: ĐẤU LÒNG
29
CHƯƠNG 29: THẬT SỰ MẾN ANH RỒI!
30
CHƯƠNG 30: ĐIỀU VÔ LÍ, LÀ BƯỚC ĐỘT PHÁ RẤT LỚN
31
CHƯƠNG 31: DI CHỨNG ĐỂ LẠI TRÊN LƯNG
32
CHƯƠNG 32: TÂM TƯ CỦA TRIỆU CẢNH DỰC
33
CHƯƠNG 33: TẬP HƯ
34
CHƯƠNG 34: NỔI LOẠN
35
CHƯƠNG 35: BO XÌ
36
CHƯƠNG 36: CẢNH DỰC BỊ DẠY DỖ
37
CHƯƠNG 38: CÓ CHÚT KHÔNG NỠ
38
CHƯƠNG 38: BẾ TẮC
39
CHƯƠNG 39: BẠN TRAI ĐẤY, CÓ ĐẸP TRAI KHÔNG?
40
CHƯƠNG 40: CHỈ ĐI NGANG THÔI!
41
CHƯƠNG 41: SỰ KHẲNG ĐỊNH CỦA ÔNG LĂNG!
42
CHƯƠNG 42: TỰ MÀ LO LẤY THÂN
43
CHƯƠNG 43: LÀM LÀNH
44
CHƯƠNG 44: VIÊM RUỘT THỪA
45
CHƯƠNG 45: THẬT SỰ THÍCH CẢM GIÁC NÀY
46
CHƯƠNG 46: NHỚ ANH
47
CHƯƠNG 47: CÔNG ĂN VIỆC LÀM HẲN HOI RỒI
48
CHƯƠNG 48: BẠN MỚI
49
CHƯƠNG 49: MỘC ANH ĐI LÀM
50
CHƯƠNG 50: NGÀY ĐẦU TIÊN “ĐI LÀM”
51
CHƯƠNG 51: XUNG ĐỘT
52
CHƯƠNG 52: CẢNH DỰC TỨC GIẬN
53
CHƯƠNG 53: CHỚM NỞ
54
CHƯƠNG 54: HÓA THÙ THÀNH BẠN
55
CHƯƠNG 55: THẬT KHÓ HIỂU
56
CHƯƠNG 56: CHỐN DUNG THÂN
57
CHƯƠNG 57: KHÓ NGỦ
58
CHƯƠNG 58: THÓI QUEN THẬT ĐÁNG SỢ.
59
CHƯƠNG 59: TÌNH HUỐNG XẤU HỔ
60
CHƯƠNG 60: MỞ LÒNG
61
CHƯƠNG 61: THẦY GIÁO MỚI
62
CHƯƠNG 62: PHÁT HIỆN GÌ ĐÓ
63
CHƯƠNG 63: CŨNG CÓ CÁI EM SỢ NHẤT
64
CHƯƠNG 64: HOẢNG LOẠN
65
CHƯƠNG 65: NGUYÊN NHÂN
66
CHƯƠNG 66: ĐAU LÒNG
67
CHƯƠNG 67: TỰ SỰ
68
CHƯƠNG 68: ÍCH KỶ LÀ BẢN TÍNH CỦA CON NGƯỜI
69
CHƯƠNG 69: BỊ PHÁT HIỆN RỒI!
70
CHƯƠNG 70: BỊ TRẢ THÙ
71
CHƯƠNG 71: TÔI CHỈ LÀ KHÁCH NHÀ CHÚ SAO?
72
CHƯƠNG 72: PHẢI LÀ QUAN TRỌNG NHẤT!
73
CHƯƠNG 73: HAI KẺ CÔ ĐƠN
74
CHƯƠNG 74: HAY TÔI LẠI TIẾP TỤC GIẢ NGU NHỈ?
75
CHƯƠNG 75: BÁM NGƯỜI
76
CHƯƠNG 76: LÀM CHỦ CHO ANH
77
CHƯƠNG 77: CHUYẾN ĐI 1
78
CHƯƠNG 78: CHUYẾN ĐI 2
79
CHƯƠNG 79: CHỊ TRÀ
80
CHƯƠNG 80: EM PHẢI ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG 1
81
CHƯƠNG 81: EM PHẢI ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG 2
82
CHƯƠNG 82: LÀM KHÓ ANH
83
CHƯƠNG 83: SAI LÀ SAI, KHÔNG ĐƯỢC BIỆN MINH
84
CHƯƠNG 84: CHƠI XẾP HÌNH
85
CHƯƠNG 85: BỊ HÀNH HUNG
86
CHƯƠNG 86: SIÊU CỰC PHẨM
87
CHƯƠNG 87: XẢY RA CHUYỆN
88
CHƯƠNG 88: XÉ LÒNG
89
CHƯƠNG 89: GIÁO SƯ HỌ TRA TÊN NAM
90
CHƯƠNG 90: NHÌN VẬY NHƯNG KHÔNG PHẢI VẬY
91
CHƯƠNG 91: XÓT ANH
92
CHƯƠNG 92: DÁM ĐỘNG VÀO NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG
93
CHƯƠNG 93: ĐI LÀM THÊM
94
CHƯƠNG 94: ĐỒNG DAO
95
CHƯƠNG 95: YÊU CHIỀU
96
CHƯƠNG 96: KHÔNG CHO PHÉP UỐNG TRÀ XANH
97
CHƯƠNG 97: HẠNH PHÚC CHỈ ĐƠN GIẢN NHƯ THẾ
98
CHƯƠNG 98: SỰ IM LẶNG CHÍNH LÀ TIẾNG KHÓC LỚN NHẤT CỦA MỘT CÔ GÁI
99
CHƯƠNG 99: ANH LÀ NGƯỜI THÂN CỦA EM
100
CHƯƠNG 100: NỖI LÒNG CỦA MỘC ANH
101
CHƯƠNG 101: BUỔI SÁNG NGỌT NGÀO
102
CHƯƠNG 102: VỊ TRÍ TRUNG CUNG
103
CHƯƠNG 103: GIỚI HẠN CỦA MỘT NGƯỜI
104
CHƯƠNG 104: NĂM CUỐI CẤP
105
CHƯƠNG 105: SẮP BÃO
106
CHƯƠNG 106: BÃO TỚI
107
CHƯƠNG 107: VỨT BỎ NÓ
108
CHƯƠNG 108: NHẬP VIỆN
109
CHƯƠNG 109: MỘT PHEN KINH HOÀNG
110
CHƯƠNG 110: SẼ ỔN THÔI
111
CHƯƠNG 111: XÓT XA
112
CHƯƠNG 112: BÃO TAN
113
CHƯƠNG 113: GIEO GIÓ GẶT BÃO
114
CHƯƠNG 114: VỀ NHÀ
115
CHƯƠNG 115: TIỂU THƯ TRIỆU GIA
116
CHƯƠNG 116: NIỀM KIÊU HÃNH CỦA BỐ MẸ
117
CHƯƠNG 117: ĐẠI KẾT CỤC

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play