CHƯƠNG 4: THÂN PHẬN CỦA MỘC ANH

Trên đường đi Mộc Anh không về lớp ngay, mà đi vào nhà vệ sinh, trong lúc đi vệ sinh, cô nghe một tiếng nói quen thuộc vang lên:

“Mình mới là không thèm nói tới con nhỏ đó, chị gì chứ, hơn mình có một tuổi, cũng đòi làm chị, không có cửa nhé,

có chui từ bụng mẹ mình ra không mà đòi làm chị mình, cũng chỉ là con nuôi, con nuôi là đã từng không cha không mẹ, đã là không cha không mẹ thì chỉ là con hoang.”

Ngưng một chút, cô bạn lại hạ giọng nói tiếp với bạn mình:

“Mình nói cậu nghe, không chấp nhận là chị thì nhà mình cũng cho nó một danh phận, đó là con ở của nhà mình,

xem như thuê một giúp việc đi, thay vì trả lương cho nó thì bố mẹ mình nuôi ăn, nuôi ở, nuôi học nó, cũng là công bằng rồi còn gì, chả có gì khiến nó lỗ cả,

lại còn cho phép nó gọi bố mẹ mình là bố mẹ nữa đấy. Tính ra là nó quá hời còn gì. Một con ở đợ cao cấp đấy.”

Giọng bạn nữ kia đáp lại:

“Thì ra là thế à, chỉ là con nuôi thôi sao, vậy mà còn tưởng đại tiểu thơ xịn nhà họ Lâm cơ đấy,

hóa ra chỉ là hàng giả, vậy mà tới trường còn hống hách, ra vẻ ta đây,

đây là tin giật gân nhất nha, nghĩ mà xem, cao thủ tiếng Anh trường Thổ Bình là tiểu thư dỏm.”

Nói rồi cả hai cười hô hố với nhau, Mộc Uyển mỉa mai nói:

“Mình mới là hàng thật đây nhé, là Lâm đại tiểu thơ chính tông đấy.”

Không ai khác, chính là Mộc Uyển, em gái khác cha khác mẹ của Mộc Anh, cô và bạn mình đang rửa tay bên ngoài,

cuộc đối thoại đã lọt vào tai của Mộc Anh, cô lập tức đứng lên mở cửa bước ra ngoài, cố tình đóng rầm cửa lại,

hai cô nàng đang cười ha hả thì nghe tiếng đóng cửa giật bắn mình, quay qua thì thấy Mộc Anh đã đứng sau lưng họ rồi.

Chợt thấy da gà nổi rần khắp người, đôi bạn cảm thấy chột dạ, Lâm Mộc Uyển cười ngượng lí nhí nói:

“Chị cũng ở đây sao?”

Cô lạnh lùng đáp lại:

“Đây là nhà vệ sinh, Lâm tiểu thơ nói xem.”

Mộc Uyển còn chưa kịp lên tiếng thì cô bạn kia đã chen vào:

“Còn tưởng ai, thì ra là Lâm đại tiểu thơ...giả à!”

Chữ giả cô cố ý nhấn mạnh và nói to hơn:

“Nên biết thân biết phận một chút, còn không xem lại mình là ai, cứ tỏ vẻ mình là công chúa cơ đấy.”

Trong khi cô bạn đang nói thì Mộc Uyển đưa tay can cô bạn, ý nói đừng nói nữa. Nhưng cô bạn nào có nghe, cứ tiếp tục nói:

“Cốt khỉ vẫn hoàn cốt khỉ, có dát vàng lên người cũng không thành công chúa nổi, đừng có ra vẻ hống hách, ta đây. Còn không biết xấu hổ.”

Nói xong cô bạn tính rửa tay tiếp, thì Mộc Anh bước hai bước lên phía chỗ rửa tay chen ngang người hai cô bạn,

mở nước rửa tay, rửa song quay sang nhìn hai đứa đang ngây ra, cô cười khinh một cái đứng sang một bên dùng lực đập gãy ống nước,

nước từ đó xịt bắn ra tung tóe, hai đứa Mộc Uyển không kịp né, nước bắn lên người hai cô nàng, chỉ nghe tiếng hét thất thanh, tiếng nói chói tai vang lên:

“Mày đang làm cái gì vậy, cái đứa con hoang kia?”

Cô dửng dưng đáp lại:

“Mày là không thấy hay đang giả mù, đứa con hoang đang lên mặt hống hách đấy, ngu ạ!”

Cô đáp như là đương nhiên. Cô bạn kia giận run người quát:

“Mày, mày, mày…”

Còn chưa nói hết câu thì bị Mộc Anh chen ngang:

“Mày, mày cái gì, nói còn không trôi mà đòi mắng người à.”

Quay qua Mộc Uyển cô hất cằm nói:

“Chọn bạn mà chơi nhé em gái.”

Nói song cô lập tức quay ra cửa, đúng lúc cậu bạn Triệu Cảnh Dực vừa đi tới cửa, nhìn vào trong thấy một màn nước bắn tung tóe vào hai cô bạn kia, cậu quay sang hỏi Mộc Anh:

“Lại làm sao nữa, có bị thương ở đâu không?”

Mộc Anh không cảm xúc dửng dưng đáp:

“Chó cắn.” Đáp xong đi thẳng về lớp.

Hai cô gái đứng đấy ướt như chuột lột, áo dài lụa đã mỏng, lại còn dính nước khiến cho nội y bên trong càng lộ rõ hơn. Bỗng tiếng nói nũng nịu của cô bạn kia vang lên:

“Cảnh Dực, sao anh lại có thể thích một đứa con gái đáng ghét như thế kia chứ, cái thứ con hoang không cha không mẹ đấy nó…”

Chưa nói hết câu thì Cảnh Dực chen ngang nói:

“Màu đen cơ đấy, cô giáo không nói rằng, không cho phép mặc loại có màu tới trường à?”

Nói rồi cậu lập tức quay người bỏ đi, để lại hai cô nàng đang căm phẫn, mặt đỏ bừng lên.

Riêng Mộc Uyển gương mặt trở nên hung ác hơn. Ngực thở phập phồng.

Lại quay sang phía Cảnh Dực, sau khi tạm biệt Mộc Anh để quay về lớp, đang loay hoay lấy tập vở chuẩn bị tiết sau, thì nghe một cô bạn cùng lớp chạy về nói:

“Cảnh Dực, có mấy đứa lớp mười đang gây sự với Mộc Anh của cậu trong nhà vệ sinh đó, cậu đi xem thử xem sao.”

Cậu đỏ mặt hỏi lại:

“Mình? Vào nhà vệ sinh nữ sao?”

Cô bạn kia đáp vẻ đương nhiên:

“Mộc Anh của cậu cũng vào nhà vệ sinh nam cứu cậu đấy thôi, cậu còn ngồi đấy mình sợ không ai cản nổi Mộc Anh của cậu đâu.”

Cảnh Dực vừa nghe câu “không ai cản nổi” cậu hoàn hồn lại, lập tức chạy qua nhà vệ sinh nữ, vừa tới cửa thì thấy Mộc Anh bước ra cửa rồi.

Cậu quay về lớp thì nghe loáng thoáng câu chuyện của Mộc Anh trong nhà vệ sinh, đại khái đã hiểu nguyên nhân vì sao lại xảy ra chuyện, cậu thầm cười chua xót trong lòng:

“Vẫn là Tiểu Anh nhà mình hiểu chuyện nhất, chưa hề gây sự trước với ai, vẫn là con nhím lúc cần xù tự khắc xù.”

Còn bên đám bạn trong lớp của cậu lại bàn tán về thân phận của Mộc Anh, dù gì cô cũng là một học sinh không nhiều thì ít cũng nổi tiếng trong trường,

nên thân phận cũng theo đó mà nổi lên, thì ra là con nuôi, trong đó cũng lẫn lộn cảm xúc, người khinh thường,

người thương hại, cũng có người có thái độ trung hòa im lặng không nói gì. Đang xôn xao thì tiếng chuông vào học vang lên.

Hot

Comments

Đình Đình

Đình Đình

nữ này cường â

2021-12-02

2

Toàn bộ
Chapter
1 CHƯƠNG 1 : TAI NẠN BẤT NGỜ
2 CHƯƠNG 2: CUỘC GỌI QUEN THUỘC
3 CHƯƠNG 3: BỊ THƯƠNG
4 CHƯƠNG 4: THÂN PHẬN CỦA MỘC ANH
5 CHƯƠNG 5: ĂN TRƯA
6 CHƯƠNG 6: GẶP LẠI
7 CHƯƠNG 7: BỮA CƠM GIA ĐÌNH
8 CHƯƠNG 8: TRIỆU CẢNH DỰC
9 CHƯƠNG 9: XE BUÝT
10 CHƯƠNG 10: TRÁI ĐẤT HÌNH TRÒN!
11 CHƯƠNG 11: BỮA SÁNG CỦA EM CÓ NGON KHÔNG?
12 CHƯƠNG 12: CHÚ CHƯA ĂN SÁNG SAO?
13 CHƯƠNG 13: CẬU CƯỚI MÌNH SAO?
14 CHƯƠNG 14: ĐI THƯ VIỆN
15 CHƯƠNG 15: TRAO ĐỔI
16 CHƯƠNG 16: KHI CƯỜI CŨNG ĐƯỢC ĐẤY!
17 CHƯƠNG 17: TIN NHẮN
18 CHƯƠNG 18: ĐẤU KHẨU
19 CHƯƠNG 19: SỐ ĐIỆN THOẠI MAY MẮN
20 CHƯƠNG 20: GHÉT RA MẶT
21 CHƯƠNG 21: VUI VẺ
22 CHƯƠNG 22: TÔI VÀ CẬU ẤY KHÁC NHAU SAO?
23 CHƯƠNG 23: ẤM ÁP
24 CHƯƠNG 24: TIỆC ĐẠI THỌ
25 CHƯƠNG 25: TIỆC ĐẠI THỌ 2
26 CHƯƠNG 26: ĐI ĂN RIÊNG
27 CHƯƠNG 27: CHÚ SIÊU THẬT ĐẤY!
28 CHƯƠNG 28: ĐẤU LÒNG
29 CHƯƠNG 29: THẬT SỰ MẾN ANH RỒI!
30 CHƯƠNG 30: ĐIỀU VÔ LÍ, LÀ BƯỚC ĐỘT PHÁ RẤT LỚN
31 CHƯƠNG 31: DI CHỨNG ĐỂ LẠI TRÊN LƯNG
32 CHƯƠNG 32: TÂM TƯ CỦA TRIỆU CẢNH DỰC
33 CHƯƠNG 33: TẬP HƯ
34 CHƯƠNG 34: NỔI LOẠN
35 CHƯƠNG 35: BO XÌ
36 CHƯƠNG 36: CẢNH DỰC BỊ DẠY DỖ
37 CHƯƠNG 38: CÓ CHÚT KHÔNG NỠ
38 CHƯƠNG 38: BẾ TẮC
39 CHƯƠNG 39: BẠN TRAI ĐẤY, CÓ ĐẸP TRAI KHÔNG?
40 CHƯƠNG 40: CHỈ ĐI NGANG THÔI!
41 CHƯƠNG 41: SỰ KHẲNG ĐỊNH CỦA ÔNG LĂNG!
42 CHƯƠNG 42: TỰ MÀ LO LẤY THÂN
43 CHƯƠNG 43: LÀM LÀNH
44 CHƯƠNG 44: VIÊM RUỘT THỪA
45 CHƯƠNG 45: THẬT SỰ THÍCH CẢM GIÁC NÀY
46 CHƯƠNG 46: NHỚ ANH
47 CHƯƠNG 47: CÔNG ĂN VIỆC LÀM HẲN HOI RỒI
48 CHƯƠNG 48: BẠN MỚI
49 CHƯƠNG 49: MỘC ANH ĐI LÀM
50 CHƯƠNG 50: NGÀY ĐẦU TIÊN “ĐI LÀM”
51 CHƯƠNG 51: XUNG ĐỘT
52 CHƯƠNG 52: CẢNH DỰC TỨC GIẬN
53 CHƯƠNG 53: CHỚM NỞ
54 CHƯƠNG 54: HÓA THÙ THÀNH BẠN
55 CHƯƠNG 55: THẬT KHÓ HIỂU
56 CHƯƠNG 56: CHỐN DUNG THÂN
57 CHƯƠNG 57: KHÓ NGỦ
58 CHƯƠNG 58: THÓI QUEN THẬT ĐÁNG SỢ.
59 CHƯƠNG 59: TÌNH HUỐNG XẤU HỔ
60 CHƯƠNG 60: MỞ LÒNG
61 CHƯƠNG 61: THẦY GIÁO MỚI
62 CHƯƠNG 62: PHÁT HIỆN GÌ ĐÓ
63 CHƯƠNG 63: CŨNG CÓ CÁI EM SỢ NHẤT
64 CHƯƠNG 64: HOẢNG LOẠN
65 CHƯƠNG 65: NGUYÊN NHÂN
66 CHƯƠNG 66: ĐAU LÒNG
67 CHƯƠNG 67: TỰ SỰ
68 CHƯƠNG 68: ÍCH KỶ LÀ BẢN TÍNH CỦA CON NGƯỜI
69 CHƯƠNG 69: BỊ PHÁT HIỆN RỒI!
70 CHƯƠNG 70: BỊ TRẢ THÙ
71 CHƯƠNG 71: TÔI CHỈ LÀ KHÁCH NHÀ CHÚ SAO?
72 CHƯƠNG 72: PHẢI LÀ QUAN TRỌNG NHẤT!
73 CHƯƠNG 73: HAI KẺ CÔ ĐƠN
74 CHƯƠNG 74: HAY TÔI LẠI TIẾP TỤC GIẢ NGU NHỈ?
75 CHƯƠNG 75: BÁM NGƯỜI
76 CHƯƠNG 76: LÀM CHỦ CHO ANH
77 CHƯƠNG 77: CHUYẾN ĐI 1
78 CHƯƠNG 78: CHUYẾN ĐI 2
79 CHƯƠNG 79: CHỊ TRÀ
80 CHƯƠNG 80: EM PHẢI ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG 1
81 CHƯƠNG 81: EM PHẢI ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG 2
82 CHƯƠNG 82: LÀM KHÓ ANH
83 CHƯƠNG 83: SAI LÀ SAI, KHÔNG ĐƯỢC BIỆN MINH
84 CHƯƠNG 84: CHƠI XẾP HÌNH
85 CHƯƠNG 85: BỊ HÀNH HUNG
86 CHƯƠNG 86: SIÊU CỰC PHẨM
87 CHƯƠNG 87: XẢY RA CHUYỆN
88 CHƯƠNG 88: XÉ LÒNG
89 CHƯƠNG 89: GIÁO SƯ HỌ TRA TÊN NAM
90 CHƯƠNG 90: NHÌN VẬY NHƯNG KHÔNG PHẢI VẬY
91 CHƯƠNG 91: XÓT ANH
92 CHƯƠNG 92: DÁM ĐỘNG VÀO NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG
93 CHƯƠNG 93: ĐI LÀM THÊM
94 CHƯƠNG 94: ĐỒNG DAO
95 CHƯƠNG 95: YÊU CHIỀU
96 CHƯƠNG 96: KHÔNG CHO PHÉP UỐNG TRÀ XANH
97 CHƯƠNG 97: HẠNH PHÚC CHỈ ĐƠN GIẢN NHƯ THẾ
98 CHƯƠNG 98: SỰ IM LẶNG CHÍNH LÀ TIẾNG KHÓC LỚN NHẤT CỦA MỘT CÔ GÁI
99 CHƯƠNG 99: ANH LÀ NGƯỜI THÂN CỦA EM
100 CHƯƠNG 100: NỖI LÒNG CỦA MỘC ANH
101 CHƯƠNG 101: BUỔI SÁNG NGỌT NGÀO
102 CHƯƠNG 102: VỊ TRÍ TRUNG CUNG
103 CHƯƠNG 103: GIỚI HẠN CỦA MỘT NGƯỜI
104 CHƯƠNG 104: NĂM CUỐI CẤP
105 CHƯƠNG 105: SẮP BÃO
106 CHƯƠNG 106: BÃO TỚI
107 CHƯƠNG 107: VỨT BỎ NÓ
108 CHƯƠNG 108: NHẬP VIỆN
109 CHƯƠNG 109: MỘT PHEN KINH HOÀNG
110 CHƯƠNG 110: SẼ ỔN THÔI
111 CHƯƠNG 111: XÓT XA
112 CHƯƠNG 112: BÃO TAN
113 CHƯƠNG 113: GIEO GIÓ GẶT BÃO
114 CHƯƠNG 114: VỀ NHÀ
115 CHƯƠNG 115: TIỂU THƯ TRIỆU GIA
116 CHƯƠNG 116: NIỀM KIÊU HÃNH CỦA BỐ MẸ
117 CHƯƠNG 117: ĐẠI KẾT CỤC
Chapter

Updated 117 Episodes

1
CHƯƠNG 1 : TAI NẠN BẤT NGỜ
2
CHƯƠNG 2: CUỘC GỌI QUEN THUỘC
3
CHƯƠNG 3: BỊ THƯƠNG
4
CHƯƠNG 4: THÂN PHẬN CỦA MỘC ANH
5
CHƯƠNG 5: ĂN TRƯA
6
CHƯƠNG 6: GẶP LẠI
7
CHƯƠNG 7: BỮA CƠM GIA ĐÌNH
8
CHƯƠNG 8: TRIỆU CẢNH DỰC
9
CHƯƠNG 9: XE BUÝT
10
CHƯƠNG 10: TRÁI ĐẤT HÌNH TRÒN!
11
CHƯƠNG 11: BỮA SÁNG CỦA EM CÓ NGON KHÔNG?
12
CHƯƠNG 12: CHÚ CHƯA ĂN SÁNG SAO?
13
CHƯƠNG 13: CẬU CƯỚI MÌNH SAO?
14
CHƯƠNG 14: ĐI THƯ VIỆN
15
CHƯƠNG 15: TRAO ĐỔI
16
CHƯƠNG 16: KHI CƯỜI CŨNG ĐƯỢC ĐẤY!
17
CHƯƠNG 17: TIN NHẮN
18
CHƯƠNG 18: ĐẤU KHẨU
19
CHƯƠNG 19: SỐ ĐIỆN THOẠI MAY MẮN
20
CHƯƠNG 20: GHÉT RA MẶT
21
CHƯƠNG 21: VUI VẺ
22
CHƯƠNG 22: TÔI VÀ CẬU ẤY KHÁC NHAU SAO?
23
CHƯƠNG 23: ẤM ÁP
24
CHƯƠNG 24: TIỆC ĐẠI THỌ
25
CHƯƠNG 25: TIỆC ĐẠI THỌ 2
26
CHƯƠNG 26: ĐI ĂN RIÊNG
27
CHƯƠNG 27: CHÚ SIÊU THẬT ĐẤY!
28
CHƯƠNG 28: ĐẤU LÒNG
29
CHƯƠNG 29: THẬT SỰ MẾN ANH RỒI!
30
CHƯƠNG 30: ĐIỀU VÔ LÍ, LÀ BƯỚC ĐỘT PHÁ RẤT LỚN
31
CHƯƠNG 31: DI CHỨNG ĐỂ LẠI TRÊN LƯNG
32
CHƯƠNG 32: TÂM TƯ CỦA TRIỆU CẢNH DỰC
33
CHƯƠNG 33: TẬP HƯ
34
CHƯƠNG 34: NỔI LOẠN
35
CHƯƠNG 35: BO XÌ
36
CHƯƠNG 36: CẢNH DỰC BỊ DẠY DỖ
37
CHƯƠNG 38: CÓ CHÚT KHÔNG NỠ
38
CHƯƠNG 38: BẾ TẮC
39
CHƯƠNG 39: BẠN TRAI ĐẤY, CÓ ĐẸP TRAI KHÔNG?
40
CHƯƠNG 40: CHỈ ĐI NGANG THÔI!
41
CHƯƠNG 41: SỰ KHẲNG ĐỊNH CỦA ÔNG LĂNG!
42
CHƯƠNG 42: TỰ MÀ LO LẤY THÂN
43
CHƯƠNG 43: LÀM LÀNH
44
CHƯƠNG 44: VIÊM RUỘT THỪA
45
CHƯƠNG 45: THẬT SỰ THÍCH CẢM GIÁC NÀY
46
CHƯƠNG 46: NHỚ ANH
47
CHƯƠNG 47: CÔNG ĂN VIỆC LÀM HẲN HOI RỒI
48
CHƯƠNG 48: BẠN MỚI
49
CHƯƠNG 49: MỘC ANH ĐI LÀM
50
CHƯƠNG 50: NGÀY ĐẦU TIÊN “ĐI LÀM”
51
CHƯƠNG 51: XUNG ĐỘT
52
CHƯƠNG 52: CẢNH DỰC TỨC GIẬN
53
CHƯƠNG 53: CHỚM NỞ
54
CHƯƠNG 54: HÓA THÙ THÀNH BẠN
55
CHƯƠNG 55: THẬT KHÓ HIỂU
56
CHƯƠNG 56: CHỐN DUNG THÂN
57
CHƯƠNG 57: KHÓ NGỦ
58
CHƯƠNG 58: THÓI QUEN THẬT ĐÁNG SỢ.
59
CHƯƠNG 59: TÌNH HUỐNG XẤU HỔ
60
CHƯƠNG 60: MỞ LÒNG
61
CHƯƠNG 61: THẦY GIÁO MỚI
62
CHƯƠNG 62: PHÁT HIỆN GÌ ĐÓ
63
CHƯƠNG 63: CŨNG CÓ CÁI EM SỢ NHẤT
64
CHƯƠNG 64: HOẢNG LOẠN
65
CHƯƠNG 65: NGUYÊN NHÂN
66
CHƯƠNG 66: ĐAU LÒNG
67
CHƯƠNG 67: TỰ SỰ
68
CHƯƠNG 68: ÍCH KỶ LÀ BẢN TÍNH CỦA CON NGƯỜI
69
CHƯƠNG 69: BỊ PHÁT HIỆN RỒI!
70
CHƯƠNG 70: BỊ TRẢ THÙ
71
CHƯƠNG 71: TÔI CHỈ LÀ KHÁCH NHÀ CHÚ SAO?
72
CHƯƠNG 72: PHẢI LÀ QUAN TRỌNG NHẤT!
73
CHƯƠNG 73: HAI KẺ CÔ ĐƠN
74
CHƯƠNG 74: HAY TÔI LẠI TIẾP TỤC GIẢ NGU NHỈ?
75
CHƯƠNG 75: BÁM NGƯỜI
76
CHƯƠNG 76: LÀM CHỦ CHO ANH
77
CHƯƠNG 77: CHUYẾN ĐI 1
78
CHƯƠNG 78: CHUYẾN ĐI 2
79
CHƯƠNG 79: CHỊ TRÀ
80
CHƯƠNG 80: EM PHẢI ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG 1
81
CHƯƠNG 81: EM PHẢI ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG 2
82
CHƯƠNG 82: LÀM KHÓ ANH
83
CHƯƠNG 83: SAI LÀ SAI, KHÔNG ĐƯỢC BIỆN MINH
84
CHƯƠNG 84: CHƠI XẾP HÌNH
85
CHƯƠNG 85: BỊ HÀNH HUNG
86
CHƯƠNG 86: SIÊU CỰC PHẨM
87
CHƯƠNG 87: XẢY RA CHUYỆN
88
CHƯƠNG 88: XÉ LÒNG
89
CHƯƠNG 89: GIÁO SƯ HỌ TRA TÊN NAM
90
CHƯƠNG 90: NHÌN VẬY NHƯNG KHÔNG PHẢI VẬY
91
CHƯƠNG 91: XÓT ANH
92
CHƯƠNG 92: DÁM ĐỘNG VÀO NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG
93
CHƯƠNG 93: ĐI LÀM THÊM
94
CHƯƠNG 94: ĐỒNG DAO
95
CHƯƠNG 95: YÊU CHIỀU
96
CHƯƠNG 96: KHÔNG CHO PHÉP UỐNG TRÀ XANH
97
CHƯƠNG 97: HẠNH PHÚC CHỈ ĐƠN GIẢN NHƯ THẾ
98
CHƯƠNG 98: SỰ IM LẶNG CHÍNH LÀ TIẾNG KHÓC LỚN NHẤT CỦA MỘT CÔ GÁI
99
CHƯƠNG 99: ANH LÀ NGƯỜI THÂN CỦA EM
100
CHƯƠNG 100: NỖI LÒNG CỦA MỘC ANH
101
CHƯƠNG 101: BUỔI SÁNG NGỌT NGÀO
102
CHƯƠNG 102: VỊ TRÍ TRUNG CUNG
103
CHƯƠNG 103: GIỚI HẠN CỦA MỘT NGƯỜI
104
CHƯƠNG 104: NĂM CUỐI CẤP
105
CHƯƠNG 105: SẮP BÃO
106
CHƯƠNG 106: BÃO TỚI
107
CHƯƠNG 107: VỨT BỎ NÓ
108
CHƯƠNG 108: NHẬP VIỆN
109
CHƯƠNG 109: MỘT PHEN KINH HOÀNG
110
CHƯƠNG 110: SẼ ỔN THÔI
111
CHƯƠNG 111: XÓT XA
112
CHƯƠNG 112: BÃO TAN
113
CHƯƠNG 113: GIEO GIÓ GẶT BÃO
114
CHƯƠNG 114: VỀ NHÀ
115
CHƯƠNG 115: TIỂU THƯ TRIỆU GIA
116
CHƯƠNG 116: NIỀM KIÊU HÃNH CỦA BỐ MẸ
117
CHƯƠNG 117: ĐẠI KẾT CỤC

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play