Ai Đó Gọi Là Thanh Xuân

Ai Đó Gọi Là Thanh Xuân

CHƯƠNG 1 : TAI NẠN BẤT NGỜ

Thổ Thành.

Đã bốn giờ ba mươi phút sáng, Mộc Anh mơ màng, mò mẫm tắt báo thức trên điện thoại, mệt mỏi xuống giường,

vệ sinh cá nhân xong, xuống nhà dắt xe đi chợ, về nấu bữa sáng cho cả nhà. Lạch cạch lạch cạch tiếng chén bát va vào nhau trong bếp:

“Bố, mẹ. Đồ ăn sáng xong rồi, con đi học đây.”

Tiếng người phụ nữ đáp lại:

“Không ăn sáng rồi đi hả, để bụng trống đi học là...”

Còn chưa dứt lời thì Mộc Anh nói chen vào:

“Không kịp.”

Miệng nói nhưng chân đã đạp xe đi rồi. Giọng người đàn ông không vui nói :

“Bà kệ nó đi, mau kêu Uyển Uyển xuống ăn sáng kẻo trễ, nay ngày tựu trường tôi đưa con bé tới trường luôn.”

Người phụ nữ gọi với lên tầng:

“Uyển Uyển à, mau xuống ăn sáng rồi đi học con. Mau nào! Mẹ yêu.”

Mộc Uyển từ trên cầu thang nhìn mẹ bất lực:

“Nữa rồi.”

Người đàn ông bực bội nói:

“Bà có để cho con nó ăn sáng không?”

Ông nhìn lên con gái bảo:

“Nào, mau xuống ăn đi con.”

Cô gái quay ngang dọc hỏi:

“Chị đâu rồi mẹ, chị không ăn sáng à?”

Người phụ nữ khinh khỉnh trả lời:

“Người ta lúc nào cũng gấp gáp, nó đi trước rồi, kệ nó, con ăn đi kẻo muộn.”

Ngày ngày khi mọi người trong nhà còn đang say giấc, Mộc Anh đã phải dậy từ bốn giờ ba mươi phút sáng,

để đi chợ, nấu bữa sáng cho cả nhà, đúng sáu giờ mỗi ngày cô phải ra khỏi nhà để tới trường, vì rất nhiều lí do,

nào kẹt xe, nào lủng bánh xe, rất rất nhiều lí do, nhưng lí do chính đó là, cô không hề muốn ăn sáng chung với gia đình, hai chữ “gia đình” với cô rất xa xỉ. Thật chua chát!

Sau khi ra khỏi nhà, Mộc Anh đạp xe được một quãng thì bánh xe bị lủng, cô phải dắt bộ một đoạn mới có tiệm sửa xe, đi thẳng tới tiệm sửa xe quen thuộc:

“Chú ơi vá dùm con cái bánh xe, chú mau dùm con với, con muộn giờ mất.”

Cô dường như là khách quen ở đây, vừa thấy cô, chú sửa xe đang ăn tô bún cũng bỏ ngang ra vá xe cho cô, chú nói:

“Nay lại lủng nửa hả con, nói bố mua cho cái xe đạp hẳn hoi mà đi học, tiền vá xe của con chắc cũng mua được cái xe đạp mới rồi đó.”

Cô cười ngại ngùng nhẹ nhàng nói:

“Con thấy xe này vẫn còn chạy tốt chán chú ạ.”

Miệng thì nói thế, nhưng trong lòng cô đầy chua xót. Tiếng chú sửa xe cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:

“Nay ruột xe của con hư lắm rồi nha, chú vá con đi tạm, chứ đúng là phải thay ruột đó.”

Cô lễ phép thưa:

“Dạ, vậy chú vá kỹ kỹ dùm con với nha chú.”

Khoảng mười phút sau:

“Của con hết mười ngàn, con chạy từ từ may ra nó chưa kịp bục lại đâu.”

Cô lễ phép đưa tiền cho chú:

“Dạ con gửi chú tiền, con cám ơn chú!”

Sau khi cô đi, chú sửa xe quay qua nói với mấy người ngồi đó:

“Con bé này mười bữa hết chín bữa vá bánh xe rồi, nhìn mặt mày sáng sủa, sạch sẽ, chắc nhà cũng khá mà sao không mua nổi cái xe đi học cho đàng hoàng."

Ra khỏi tiệm sửa xe, cô lại đạp xe tới trường với sự hồi hộp, gần như đã trễ học rồi, Mộc Anh muốn đạp thật nhanh, nhưng lại sợ bánh xe bể,

cô mang theo sự tủi thân, cay cay nơi khóe mắt, chua xót cho sự hiểu chuyện của mình, chua xót cho số phận của mình, tại sao cô lại không muốn một chiếc xe đạp mới chứ,

cô muốn chứ, thích chứ nhưng như thế thì làm sao, ai hiểu cho cô? Ai cần quan tâm tới cảm xúc của cô chứ.

Chỉ còn hai khúc cua nữa là tới trường rồi: “Cố lên.” Cô tự nhủ.

Lưng áo đã ướt đẫm, hai mắt nhòe nhòe không biết là nước mắt hay mồ hôi, mắt kiếng cũng vì do cô thở dốc làm bốc hơi lên mà bị mờ,

và...rầm một tiếng, cô và xe đều té. Cô lững thững bò dậy vừa dựng xe lên, nước mắt ngân ngấn trực chờ trào ra,

điều đầu tiên cô nghĩ tới là, thôi song, xác định cổng trường chắc đóng rồi, toi rồi.

Nghĩ rồi cô nhìn về phía người đụng trúng mình, chính thức vỡ òa gào lên với đối phương, nước mắt ko ngừng tuôn ra, miệng mếu máo nói:

“Cái chú này, chú làm sao vậy, tôi đã trễ giờ học rồi, chú còn đâm xe vào tôi, bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm sao đây? Cái chú này!”

Mộc Anh khóc với sự tủi thân, mang theo bao lo lắng, thấp thỏm pha lẫn oan ức. Quay sang thấy xe cũng cong niềng, bánh xe thì móp méo.

Cặp thì lại rớt xuống vũng nước gần đó, áo dài cũng bẩn cả rồi, cô vỡ òa hơn, vừa khóc vừa cúi xuống gom cặp, phủi áo dài cho đỡ bẩn.

Cô hoàn toàn không quan tâm là mình đang ở đâu, không quan tâm bao nhiêu con mắt đang nhìn mình, cô chỉ biết cô quá mệt mỏi, đã quá sức chịu đựng rồi, cô ko quan tâm đến hình tượng hay bất cứ gì nữa cả.

Cô như một quả bom nổ chậm, và sự va xe như mồi lửa châm cho quả bom tủi thân bao ngày kìm nén của cô nổ tung ra.

Cô khóc nghẹn ngào, đưa tay vén tóc lau nước mắt nhễ nhại. Chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía người đâm xe.

Về phía người đâm xe, hôm nay là ngày anh chàng đi nhận xe, trên đường về đã cố gắng chạy chậm nhưng dù chậm thế nào đi nữa thì vẫn không né được ai kia,

vừa ôm cua quẹo thì…rầm do thắng gấp nên cả anh và xe đều đo đường, anh thầm kêu trời trong lòng, quay qua thì thấy cô nhóc khóc la um sùm,

anh càng bực mình nhưng dù gì cũng là đàn ông, không nổi nóng mà chờ cô vơi vơi nước mắt rồi mới nói chuyện.

Nhưng không ngờ, anh biết điều như thế, cô nàng vừa mở miệng ra đã ông chú thế này, ông chú thế nọ.

Quan sát cô gái nhỏ trước mặt một lúc, cô cao tầm một mét sáu, hình ảnh áo dài thướt tha, tóc thắt bím gọn về một bên, vài cọng tóc mai lưa thưa rơi trước trán,

dù vừa bị té nhưng vẫn không kém xinh chút nào, chiếc cổ cao, đôi vai thon gầy, mặc áo dài trắng vừa vặn với cơ thể,

đã bao lâu anh chưa được nhìn thấy hình ảnh áo dài thướt tha như này nhỉ, rất đẹp, thật sự hình ảnh ngay trước mắt khiến anh mê mẩn. Nhưng rõ là cái miệng này rất lợi hại.

Một giọng lơ lớ vang lên:

“Con nhỏ này, khóc đủ chưa, em có biết lí lẽ không, ai đâm xe ai còn chưa làm rõ, mà em khóc cái gì, tôi đi đúng luật,

cua quẹo không sai hướng, không sai đường, là do em cắm đầu cắm cổ chạy, rồi va vào tôi,

giờ tính ăn vạ sao, học sinh bây giờ toàn như vậy thôi hả, trường học dạy em va vào người rồi ăn vạ à.”

Mộc Anh bất ngờ với giọng nói của anh, rõ là tiếng Việt, nhưng lại lơ lớ, hay hay. Nhưng ko trôi chảy lắm, cô lầm bầm nói:

“Nói không trôi, bày đặt mắng người.”

Nhưng anh ta nói đúng cả, tự cô biết mình trễ giờ, tự cô biết mình chạy xe không xem đường,

bắt đầu than trời trong lòng, nhưng cứ tỏ ra mạnh mẽ trước đi, kiếm cớ chuồn trước đã, quay sang cô nói:

“Chú sao mà nói nhiều thế, lại còn bảo tôi ăn vạ, ừ, ăn vạ đấy, chú kêu công an bắt tôi đi.

Trường tôi ngay kia, hai ngã rẽ nữa là đến, tôi đi đường này thường xuyên, chả lẽ còn đi sai đường, chú va vào tôi, xe tôi móp méo hết rồi,

còn may tôi sắp đến trường rồi, không bắt đền chú đó, trễ học rồi, không tính với chú nữa đâu.

Xem như xui xẻo đi, trường tôi ngay kia thôi, chú đừng có mà thấy học sinh muốn nói gì thì nói, tôi kêu thầy cô đó.”

Miệng nói, tay thì dắt xe chuồn êm. Tới khi người bị va xe nhận ra, thì không thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Anh ta cười trừ, lắc đầu ngán ngẩm, cũng không thèm đuổi theo, cứ vậy để cô đi. Anh nghĩ thầm:

“Lại còn thách thức báo công an sao, học sinh bây giờ sao lại ngạo mạn như thế chứ!”

Nhưng trước khi cô đi, anh vừa kịp nhìn lên phù hiệu trên áo, cười đắc ý, lẩm nhẩm:

“Lâm Mộc Anh, lớp mười một A hai trường Thổ Bình. Sắp tới bận rộn đây!”

Anh dắt xe vào lề đường, lấy điện thoại ra bấm một dãy số, chỉ một chút thôi đầu dây bên kia đã có người bắt máy, không biết họ nói gì đó, trước khi cúp máy anh đáp:

“Dù gì cũng chỉ vài tháng, xem như mình giúp cậu đấy, về nước khao mình một chầu là được, thôi nhé.”

Hot

Comments

Trần Ann

Trần Ann

đọc lại từ đầu. hichic. hay quá đi

2022-01-25

0

Tacnk_~.~

Tacnk_~.~

Tôi đang đợi bộ kia nhảy qua bộ này thử đọc cuốn luôn í

2022-01-19

2

Trần Ann

Trần Ann

nam9 là con lai hả ta

2022-01-15

3

Toàn bộ
Chapter
1 CHƯƠNG 1 : TAI NẠN BẤT NGỜ
2 CHƯƠNG 2: CUỘC GỌI QUEN THUỘC
3 CHƯƠNG 3: BỊ THƯƠNG
4 CHƯƠNG 4: THÂN PHẬN CỦA MỘC ANH
5 CHƯƠNG 5: ĂN TRƯA
6 CHƯƠNG 6: GẶP LẠI
7 CHƯƠNG 7: BỮA CƠM GIA ĐÌNH
8 CHƯƠNG 8: TRIỆU CẢNH DỰC
9 CHƯƠNG 9: XE BUÝT
10 CHƯƠNG 10: TRÁI ĐẤT HÌNH TRÒN!
11 CHƯƠNG 11: BỮA SÁNG CỦA EM CÓ NGON KHÔNG?
12 CHƯƠNG 12: CHÚ CHƯA ĂN SÁNG SAO?
13 CHƯƠNG 13: CẬU CƯỚI MÌNH SAO?
14 CHƯƠNG 14: ĐI THƯ VIỆN
15 CHƯƠNG 15: TRAO ĐỔI
16 CHƯƠNG 16: KHI CƯỜI CŨNG ĐƯỢC ĐẤY!
17 CHƯƠNG 17: TIN NHẮN
18 CHƯƠNG 18: ĐẤU KHẨU
19 CHƯƠNG 19: SỐ ĐIỆN THOẠI MAY MẮN
20 CHƯƠNG 20: GHÉT RA MẶT
21 CHƯƠNG 21: VUI VẺ
22 CHƯƠNG 22: TÔI VÀ CẬU ẤY KHÁC NHAU SAO?
23 CHƯƠNG 23: ẤM ÁP
24 CHƯƠNG 24: TIỆC ĐẠI THỌ
25 CHƯƠNG 25: TIỆC ĐẠI THỌ 2
26 CHƯƠNG 26: ĐI ĂN RIÊNG
27 CHƯƠNG 27: CHÚ SIÊU THẬT ĐẤY!
28 CHƯƠNG 28: ĐẤU LÒNG
29 CHƯƠNG 29: THẬT SỰ MẾN ANH RỒI!
30 CHƯƠNG 30: ĐIỀU VÔ LÍ, LÀ BƯỚC ĐỘT PHÁ RẤT LỚN
31 CHƯƠNG 31: DI CHỨNG ĐỂ LẠI TRÊN LƯNG
32 CHƯƠNG 32: TÂM TƯ CỦA TRIỆU CẢNH DỰC
33 CHƯƠNG 33: TẬP HƯ
34 CHƯƠNG 34: NỔI LOẠN
35 CHƯƠNG 35: BO XÌ
36 CHƯƠNG 36: CẢNH DỰC BỊ DẠY DỖ
37 CHƯƠNG 38: CÓ CHÚT KHÔNG NỠ
38 CHƯƠNG 38: BẾ TẮC
39 CHƯƠNG 39: BẠN TRAI ĐẤY, CÓ ĐẸP TRAI KHÔNG?
40 CHƯƠNG 40: CHỈ ĐI NGANG THÔI!
41 CHƯƠNG 41: SỰ KHẲNG ĐỊNH CỦA ÔNG LĂNG!
42 CHƯƠNG 42: TỰ MÀ LO LẤY THÂN
43 CHƯƠNG 43: LÀM LÀNH
44 CHƯƠNG 44: VIÊM RUỘT THỪA
45 CHƯƠNG 45: THẬT SỰ THÍCH CẢM GIÁC NÀY
46 CHƯƠNG 46: NHỚ ANH
47 CHƯƠNG 47: CÔNG ĂN VIỆC LÀM HẲN HOI RỒI
48 CHƯƠNG 48: BẠN MỚI
49 CHƯƠNG 49: MỘC ANH ĐI LÀM
50 CHƯƠNG 50: NGÀY ĐẦU TIÊN “ĐI LÀM”
51 CHƯƠNG 51: XUNG ĐỘT
52 CHƯƠNG 52: CẢNH DỰC TỨC GIẬN
53 CHƯƠNG 53: CHỚM NỞ
54 CHƯƠNG 54: HÓA THÙ THÀNH BẠN
55 CHƯƠNG 55: THẬT KHÓ HIỂU
56 CHƯƠNG 56: CHỐN DUNG THÂN
57 CHƯƠNG 57: KHÓ NGỦ
58 CHƯƠNG 58: THÓI QUEN THẬT ĐÁNG SỢ.
59 CHƯƠNG 59: TÌNH HUỐNG XẤU HỔ
60 CHƯƠNG 60: MỞ LÒNG
61 CHƯƠNG 61: THẦY GIÁO MỚI
62 CHƯƠNG 62: PHÁT HIỆN GÌ ĐÓ
63 CHƯƠNG 63: CŨNG CÓ CÁI EM SỢ NHẤT
64 CHƯƠNG 64: HOẢNG LOẠN
65 CHƯƠNG 65: NGUYÊN NHÂN
66 CHƯƠNG 66: ĐAU LÒNG
67 CHƯƠNG 67: TỰ SỰ
68 CHƯƠNG 68: ÍCH KỶ LÀ BẢN TÍNH CỦA CON NGƯỜI
69 CHƯƠNG 69: BỊ PHÁT HIỆN RỒI!
70 CHƯƠNG 70: BỊ TRẢ THÙ
71 CHƯƠNG 71: TÔI CHỈ LÀ KHÁCH NHÀ CHÚ SAO?
72 CHƯƠNG 72: PHẢI LÀ QUAN TRỌNG NHẤT!
73 CHƯƠNG 73: HAI KẺ CÔ ĐƠN
74 CHƯƠNG 74: HAY TÔI LẠI TIẾP TỤC GIẢ NGU NHỈ?
75 CHƯƠNG 75: BÁM NGƯỜI
76 CHƯƠNG 76: LÀM CHỦ CHO ANH
77 CHƯƠNG 77: CHUYẾN ĐI 1
78 CHƯƠNG 78: CHUYẾN ĐI 2
79 CHƯƠNG 79: CHỊ TRÀ
80 CHƯƠNG 80: EM PHẢI ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG 1
81 CHƯƠNG 81: EM PHẢI ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG 2
82 CHƯƠNG 82: LÀM KHÓ ANH
83 CHƯƠNG 83: SAI LÀ SAI, KHÔNG ĐƯỢC BIỆN MINH
84 CHƯƠNG 84: CHƠI XẾP HÌNH
85 CHƯƠNG 85: BỊ HÀNH HUNG
86 CHƯƠNG 86: SIÊU CỰC PHẨM
87 CHƯƠNG 87: XẢY RA CHUYỆN
88 CHƯƠNG 88: XÉ LÒNG
89 CHƯƠNG 89: GIÁO SƯ HỌ TRA TÊN NAM
90 CHƯƠNG 90: NHÌN VẬY NHƯNG KHÔNG PHẢI VẬY
91 CHƯƠNG 91: XÓT ANH
92 CHƯƠNG 92: DÁM ĐỘNG VÀO NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG
93 CHƯƠNG 93: ĐI LÀM THÊM
94 CHƯƠNG 94: ĐỒNG DAO
95 CHƯƠNG 95: YÊU CHIỀU
96 CHƯƠNG 96: KHÔNG CHO PHÉP UỐNG TRÀ XANH
97 CHƯƠNG 97: HẠNH PHÚC CHỈ ĐƠN GIẢN NHƯ THẾ
98 CHƯƠNG 98: SỰ IM LẶNG CHÍNH LÀ TIẾNG KHÓC LỚN NHẤT CỦA MỘT CÔ GÁI
99 CHƯƠNG 99: ANH LÀ NGƯỜI THÂN CỦA EM
100 CHƯƠNG 100: NỖI LÒNG CỦA MỘC ANH
101 CHƯƠNG 101: BUỔI SÁNG NGỌT NGÀO
102 CHƯƠNG 102: VỊ TRÍ TRUNG CUNG
103 CHƯƠNG 103: GIỚI HẠN CỦA MỘT NGƯỜI
104 CHƯƠNG 104: NĂM CUỐI CẤP
105 CHƯƠNG 105: SẮP BÃO
106 CHƯƠNG 106: BÃO TỚI
107 CHƯƠNG 107: VỨT BỎ NÓ
108 CHƯƠNG 108: NHẬP VIỆN
109 CHƯƠNG 109: MỘT PHEN KINH HOÀNG
110 CHƯƠNG 110: SẼ ỔN THÔI
111 CHƯƠNG 111: XÓT XA
112 CHƯƠNG 112: BÃO TAN
113 CHƯƠNG 113: GIEO GIÓ GẶT BÃO
114 CHƯƠNG 114: VỀ NHÀ
115 CHƯƠNG 115: TIỂU THƯ TRIỆU GIA
116 CHƯƠNG 116: NIỀM KIÊU HÃNH CỦA BỐ MẸ
117 CHƯƠNG 117: ĐẠI KẾT CỤC
Chapter

Updated 117 Episodes

1
CHƯƠNG 1 : TAI NẠN BẤT NGỜ
2
CHƯƠNG 2: CUỘC GỌI QUEN THUỘC
3
CHƯƠNG 3: BỊ THƯƠNG
4
CHƯƠNG 4: THÂN PHẬN CỦA MỘC ANH
5
CHƯƠNG 5: ĂN TRƯA
6
CHƯƠNG 6: GẶP LẠI
7
CHƯƠNG 7: BỮA CƠM GIA ĐÌNH
8
CHƯƠNG 8: TRIỆU CẢNH DỰC
9
CHƯƠNG 9: XE BUÝT
10
CHƯƠNG 10: TRÁI ĐẤT HÌNH TRÒN!
11
CHƯƠNG 11: BỮA SÁNG CỦA EM CÓ NGON KHÔNG?
12
CHƯƠNG 12: CHÚ CHƯA ĂN SÁNG SAO?
13
CHƯƠNG 13: CẬU CƯỚI MÌNH SAO?
14
CHƯƠNG 14: ĐI THƯ VIỆN
15
CHƯƠNG 15: TRAO ĐỔI
16
CHƯƠNG 16: KHI CƯỜI CŨNG ĐƯỢC ĐẤY!
17
CHƯƠNG 17: TIN NHẮN
18
CHƯƠNG 18: ĐẤU KHẨU
19
CHƯƠNG 19: SỐ ĐIỆN THOẠI MAY MẮN
20
CHƯƠNG 20: GHÉT RA MẶT
21
CHƯƠNG 21: VUI VẺ
22
CHƯƠNG 22: TÔI VÀ CẬU ẤY KHÁC NHAU SAO?
23
CHƯƠNG 23: ẤM ÁP
24
CHƯƠNG 24: TIỆC ĐẠI THỌ
25
CHƯƠNG 25: TIỆC ĐẠI THỌ 2
26
CHƯƠNG 26: ĐI ĂN RIÊNG
27
CHƯƠNG 27: CHÚ SIÊU THẬT ĐẤY!
28
CHƯƠNG 28: ĐẤU LÒNG
29
CHƯƠNG 29: THẬT SỰ MẾN ANH RỒI!
30
CHƯƠNG 30: ĐIỀU VÔ LÍ, LÀ BƯỚC ĐỘT PHÁ RẤT LỚN
31
CHƯƠNG 31: DI CHỨNG ĐỂ LẠI TRÊN LƯNG
32
CHƯƠNG 32: TÂM TƯ CỦA TRIỆU CẢNH DỰC
33
CHƯƠNG 33: TẬP HƯ
34
CHƯƠNG 34: NỔI LOẠN
35
CHƯƠNG 35: BO XÌ
36
CHƯƠNG 36: CẢNH DỰC BỊ DẠY DỖ
37
CHƯƠNG 38: CÓ CHÚT KHÔNG NỠ
38
CHƯƠNG 38: BẾ TẮC
39
CHƯƠNG 39: BẠN TRAI ĐẤY, CÓ ĐẸP TRAI KHÔNG?
40
CHƯƠNG 40: CHỈ ĐI NGANG THÔI!
41
CHƯƠNG 41: SỰ KHẲNG ĐỊNH CỦA ÔNG LĂNG!
42
CHƯƠNG 42: TỰ MÀ LO LẤY THÂN
43
CHƯƠNG 43: LÀM LÀNH
44
CHƯƠNG 44: VIÊM RUỘT THỪA
45
CHƯƠNG 45: THẬT SỰ THÍCH CẢM GIÁC NÀY
46
CHƯƠNG 46: NHỚ ANH
47
CHƯƠNG 47: CÔNG ĂN VIỆC LÀM HẲN HOI RỒI
48
CHƯƠNG 48: BẠN MỚI
49
CHƯƠNG 49: MỘC ANH ĐI LÀM
50
CHƯƠNG 50: NGÀY ĐẦU TIÊN “ĐI LÀM”
51
CHƯƠNG 51: XUNG ĐỘT
52
CHƯƠNG 52: CẢNH DỰC TỨC GIẬN
53
CHƯƠNG 53: CHỚM NỞ
54
CHƯƠNG 54: HÓA THÙ THÀNH BẠN
55
CHƯƠNG 55: THẬT KHÓ HIỂU
56
CHƯƠNG 56: CHỐN DUNG THÂN
57
CHƯƠNG 57: KHÓ NGỦ
58
CHƯƠNG 58: THÓI QUEN THẬT ĐÁNG SỢ.
59
CHƯƠNG 59: TÌNH HUỐNG XẤU HỔ
60
CHƯƠNG 60: MỞ LÒNG
61
CHƯƠNG 61: THẦY GIÁO MỚI
62
CHƯƠNG 62: PHÁT HIỆN GÌ ĐÓ
63
CHƯƠNG 63: CŨNG CÓ CÁI EM SỢ NHẤT
64
CHƯƠNG 64: HOẢNG LOẠN
65
CHƯƠNG 65: NGUYÊN NHÂN
66
CHƯƠNG 66: ĐAU LÒNG
67
CHƯƠNG 67: TỰ SỰ
68
CHƯƠNG 68: ÍCH KỶ LÀ BẢN TÍNH CỦA CON NGƯỜI
69
CHƯƠNG 69: BỊ PHÁT HIỆN RỒI!
70
CHƯƠNG 70: BỊ TRẢ THÙ
71
CHƯƠNG 71: TÔI CHỈ LÀ KHÁCH NHÀ CHÚ SAO?
72
CHƯƠNG 72: PHẢI LÀ QUAN TRỌNG NHẤT!
73
CHƯƠNG 73: HAI KẺ CÔ ĐƠN
74
CHƯƠNG 74: HAY TÔI LẠI TIẾP TỤC GIẢ NGU NHỈ?
75
CHƯƠNG 75: BÁM NGƯỜI
76
CHƯƠNG 76: LÀM CHỦ CHO ANH
77
CHƯƠNG 77: CHUYẾN ĐI 1
78
CHƯƠNG 78: CHUYẾN ĐI 2
79
CHƯƠNG 79: CHỊ TRÀ
80
CHƯƠNG 80: EM PHẢI ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG 1
81
CHƯƠNG 81: EM PHẢI ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG 2
82
CHƯƠNG 82: LÀM KHÓ ANH
83
CHƯƠNG 83: SAI LÀ SAI, KHÔNG ĐƯỢC BIỆN MINH
84
CHƯƠNG 84: CHƠI XẾP HÌNH
85
CHƯƠNG 85: BỊ HÀNH HUNG
86
CHƯƠNG 86: SIÊU CỰC PHẨM
87
CHƯƠNG 87: XẢY RA CHUYỆN
88
CHƯƠNG 88: XÉ LÒNG
89
CHƯƠNG 89: GIÁO SƯ HỌ TRA TÊN NAM
90
CHƯƠNG 90: NHÌN VẬY NHƯNG KHÔNG PHẢI VẬY
91
CHƯƠNG 91: XÓT ANH
92
CHƯƠNG 92: DÁM ĐỘNG VÀO NGƯỜI KHÔNG NÊN ĐỘNG
93
CHƯƠNG 93: ĐI LÀM THÊM
94
CHƯƠNG 94: ĐỒNG DAO
95
CHƯƠNG 95: YÊU CHIỀU
96
CHƯƠNG 96: KHÔNG CHO PHÉP UỐNG TRÀ XANH
97
CHƯƠNG 97: HẠNH PHÚC CHỈ ĐƠN GIẢN NHƯ THẾ
98
CHƯƠNG 98: SỰ IM LẶNG CHÍNH LÀ TIẾNG KHÓC LỚN NHẤT CỦA MỘT CÔ GÁI
99
CHƯƠNG 99: ANH LÀ NGƯỜI THÂN CỦA EM
100
CHƯƠNG 100: NỖI LÒNG CỦA MỘC ANH
101
CHƯƠNG 101: BUỔI SÁNG NGỌT NGÀO
102
CHƯƠNG 102: VỊ TRÍ TRUNG CUNG
103
CHƯƠNG 103: GIỚI HẠN CỦA MỘT NGƯỜI
104
CHƯƠNG 104: NĂM CUỐI CẤP
105
CHƯƠNG 105: SẮP BÃO
106
CHƯƠNG 106: BÃO TỚI
107
CHƯƠNG 107: VỨT BỎ NÓ
108
CHƯƠNG 108: NHẬP VIỆN
109
CHƯƠNG 109: MỘT PHEN KINH HOÀNG
110
CHƯƠNG 110: SẼ ỔN THÔI
111
CHƯƠNG 111: XÓT XA
112
CHƯƠNG 112: BÃO TAN
113
CHƯƠNG 113: GIEO GIÓ GẶT BÃO
114
CHƯƠNG 114: VỀ NHÀ
115
CHƯƠNG 115: TIỂU THƯ TRIỆU GIA
116
CHƯƠNG 116: NIỀM KIÊU HÃNH CỦA BỐ MẸ
117
CHƯƠNG 117: ĐẠI KẾT CỤC

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play