Sau khi về nhà ông bà liền dẫn Tiểu Ân vào bàn để cô ngồi xuống ở ghế bên cạnh, rồi bà chạy nhanh lên lầu dọn dẹp trước khi đi bà không quên dặn Tiểu Ân và ông nội.
- Con ngồi đây để bà vào dọn lại phòng cho con. Còn ông ngồi đây với cháu nó, hay ông vào trong tủ lạnh xem xem có bánh gì ngon không mang ra cho cháu nó ăn.
- Được rồi, tôi biết rồi bà nhanh lên chuẩn bị phòng đi.
- Dạ hay để con lên đó dọn dẹp cũng được mà bà.
- Thôi để bà làm cho, con ngồi xuống nghỉ ngơi đi sức khoẻ con còn yếu lắm việc này cứ để bà... Hay con nghĩ bà già rồi hả?
Bà vừa nói vừa cố ý đùa cô
- Không, con đâu có ý đó đâu bà, bà vẫn là người trẻ nhất mà bà.
Thấy cô cháu gái nói vậy ông ở một bên cũng không can tâm chịu thua:
- Tiểu Ân nói vậy là con cho rằng ông đã già rồi phải không ?
Vừa đùa Tiểu Ân ông lại mang vẻ chút hờn dỗi với cô cháu gái nhỏ bé này. Cô liền chạy tới nói nhỏ bên tai ông
- Ông là người đẹp trai nhất, ông cũng rất hiền nè luôn bị bà ăn hiếp thôi nhưng mà ông còn trẻ lắm ông trẻ hơn bà nữa đó ông. Cháu phải nói nhỏ thôi chứ để bà mà nghe thấy bà ghen tỵ giết hai ông cháu mình giờ ông nhỉ.
Nghe Tiểu Ân nói vậy ông liền vui mừng hãnh diện mà cười lớn nhìn bà. Bà ở trên thấy hai ông cháu ở dưới thì thầm to nhỏ :
- Được lắm, hai ông cháu bữa nay dám to nhỏ không cho bà biết phải không
- Đâu có bà ơi, con nói bà rất xinh đẹp vì vậy nên ông rất may mắn mà cưới được bà thôi ạ, phải không ông.
- Đúng vậy, đúng vậy.
- Đứa nhỏ này, miệng ngọt quá cơ.
Bà vừa nói vừa cười vì vui mừng. Ông thấy vậy thì cười cười cùng bà
- Thôi con cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi ta sẽ vậy bếp lấy bánh cho con.
- Dạ.
- Thôi bà cũng lên dọn đồ đây.
Hai người đi Tiểu Ân liền ngồi xuống ghế suy nghĩ về những chuyện buồn lúc trước, còn ông bà cũng mỗi người mang một suy nghĩ nhưng thấy cô có thể vui vẻ như vậy ông bà cũng đã vui rồi. Ở đây ông bà chỉ có một người con là bố cô, do tính chất công việc nên bố cô chuyển ra ở riêng để lại hai người sống cùng nhau.
- Nè con ăn đi
Ông đem đến một dĩa bánh ngọt để trên bàn cho cô rồi ngồi xuống cạnh ghế hỏi thăm cô
- Dạ.
- Bữa nay chuyện học của con sao rồi, vẫn ổn chứ
- Dạ vẫn ổn ạ, nhưng mà ông ơi con sẽ sống ở đây với ông bà thật sao ?
- Đúng vậy, con cứ yên tâm ở đây chuyên tâm học, ông bà sẽ nuôi con không để con chịu thiệt thòi như hồi trước nữa.
Tiểu Ân không trả lời khoé mắt đỏ hoe nhìn ông, ông liền đứng dậy đi đến bên Tiểu Ân ôm cô vào lòng rồi từ từ vuốt tóc cô
- Ở đây con cứ yên tâm ông sẽ không cho bố con đến quấy rầy con nữa, nếu con buồn thì cứ khóc thật lớn đi
Cô liền vòng tay ôm chặt lấy bụng của ông khóc nức nở, chỉ có ông mới hiểu cô nhất, ông bà là người yêu thương cô nhất. Bà ở phía trên đi ra thấy Tiểu Ân khóc mà ôm lấy ông, lòng bà liền đau thắt lại, tự trách là do bọn họ chưa quan tâm đến cháu mình nhiều hơn, họ không biết được bao lâu nay Tiểu Ân đã trải qua những gì, nghĩ lại bà càng thấy tức giận bố cô. Bà cả giận chính bản thân mình tại sao lại sinh ra một đứa vô lương tâm như vậy, đến cả con gái đang thiếu thốn tình cảm của một người mẹ mà cũng không thương tiếc lại có thể ra tay đánh cháu bà, hành hạ cháu bà suốt bao lâu nay. Nhưng từ giờ bà sẽ không để cháu bà phải sợ hãi như vậy nữa, căn nhà này bây giờ sẽ chào đón Tiểu Ân, sẽ cho cháu Bà một mái ấm đúng nghĩa gia đình. Cũng đã lâu rồi hai người cũng không được vui vẻ như vậy, lúc trước họ chỉ mong muốn có một cô con gái ngoan hiền nhưng từ sau khi bà sinh bố cô ra thì bà không còn thể sinh thêm được nữa do bác sĩ bảo với với chồng hai người bà bị ung thư buồng trứng nên không thể có con được vậy nên từ nhỏ bố cô luôn được hai người nuông chiều nên càng lớn bố cô cũng chả cần suy nghĩ gì chỉ cúi đầu vào học mà thôi. Có lẽ do sự nuông chiều của hai người khiến bố cô mới ra đến nông nỗi này, cứ nghĩ đến đây thôi bà liền tự trách mình không thôi.
Bỏ qua những suy nghĩ bà liền lau khô nước mắt trên mặt, cố gắng ra vẻ tươi cười để gọi Tiểu Ân
- Tiểu Ân, Tiểu Ân phòng con đã sạch sẽ rồi con lên xem qua đi.
Tiểu Ân ngước lên lau hết nước mắt trả lời bà:
- Dạ con lên liền.
Cô buông ông mình ra hớn hở chạy lên lầu xem thử, nhìn thấy bóng lưng nhỏ của Tiểu Ân ông buồn miên man nhìn theo, khi cô đã vào phong hai ông bà nhìn nhau bất giác mà họ hiểu nỗi buồn khó nói của nhau, họ nhìn nhau ngầm hiểu rằng bất cứ mọi giá nào họ cũng nuôi dạy cháu mình thật tốt không để con bé buồn thêm nữa.
Bà quay sang đi tới trước cửa phòng cô nói:
- Ngày mai đi siêu thị cùng bà, bà dẫn con đi mua một chút đồ bây giờ con cứ ở tạm như vậy mai hai bà cháu mình đi mua nệm mới với một số đồ dùng cá nhân cho cháu nữa
- Dạ con thấy cái nệm này cũng mới cũng tốt lắm mà bà, không cần mua thêm đâu ạ.
- Sao có thể dùng cái đó được, cái đó bà giữ cũng hơn hai năm rồi dù có mới thì cũng không còn êm nữa, cháu lại là con gái nên ngủ trên giường ấm áp chứ sao dùng mãi đồ cũ được.
Ông cũng lên xem phòng cô, nghe cô nói vậy liền nói thêm
- Bà nói đúng đó Tiểu Ân, dù sao đây cũng là phòng mới của con thì phải mua đầy đủ tiện nghi cho con chứ sao lại dùng đồ cũ được. Con đừng lo tiền ông bà tích góp bấy lâu nay cũng nhiều, để nuôi con thì ông bà vẫn dư sức nuôi nổi con mà, với cả chúng ta tháng nào cũng có đều có phụ cấp bảo hiểm nghỉ dưỡng giáo viên nên con cứ yên tâm, chúng ta mua được gì thì sẽ mua cho con.
- Nhưng mà..
- Không nhưng nhị gì hết, hay con muốn ông bà buồn
- Dạ, không phải vậy , con..
- Thôi được rồi mai hai bà cháu ta đi mua, còn ông con sẽ lên trên bố con một chuyến để làm hồ sơ chuyển trường cho con.
- Dạ, con sẽ học ở đây thật hả bà
- Phải, yên tâm ở đây với ông bà.
Mặt Tiểu Ân mừng rỡ vui vẻ hẳn ra trả lời
- Dạ, mà bà ơi ơi siêu thị có gần đây không vậy bà
- Có chứ, chúng ta chỉ cần đi bộ năm phút là tới nơi rồi, thôi con đóng cửa lại nghỉ ngơi đi, tối đến bữa ăn bà sẽ gọi con xuống.
Tiểu Ân tươi cười
- Dạ nô tỳ xin tuân lệnh nữ vương
- Con bé này,..
Hai người vui vẻ tươi cười bà nhanh tiện lấy tay đóng cánh cửa phòng giúp cô sau đó họ chậm rãi bước xuống lầu.
Tiểu Ân ngồi trong phòng ngước lên nhìn trên trần nhà suy nghĩ vu vơ, xung quanh căn phòng cũng rất ít đồ chỉ có một cái bàn học bên cạnh góc tường. Ở phòng này cũng không phải phòng rộng lớn gì nhưng nếu nhưở một người thì nó lại rất rộng rãi, đây cũng được coi là phòng ông bà yêu thích nhất do căn phòng này trước khi nó được xây dựng thì ông bà đã tự mình vẽ phác thảo căn phòng nhỏ để con gái sau này của họ ở nhưng tiếc là việc đó không thể xảy ra nên căn phòng này ông bà chỉ để làm căn nhà kho.
Bước chân khắp xung quanh để hiểu kỹ căn phòng, không phải vì cô chưa bao giờ vào đây mà là vì do mỗi lần khi về quê Tiểu Ân cũng chỉ nghĩ đây là nhà kho nên cũng ít khi chú ý, vừa đi đến một đoạn sẽ có cánh cửa nhỏ cô liền mở ra, bên trong là phòng tắm ở giữa tường là bồn rửa mặt và một cái gương nhỏ phía trên nó bên cạnh còn có một vòi sen, phía trong cũng còn có cánh cửa kính chắn lại nhằm phân cách bồn vệ sinh với phòng tắm. Dù tấm kính là màu trắng nhưng nếu như muốn thì có thể kéo màn tím phía trong cửa kính thì sẽ không còn thấy chỗ vệ sinh nữa. Ở đây nhìn đi nhìn lại cũng rất đẹp, tuy có hơi bụi một tí nhưng lại rất đủ tiện nghi sinh hoạt đến cả phong tắm cũng có thể gần phòng ngủ khiến Tiểu Ân cảm thây rất tốt.
Tiểu Ân bắt đầu lấy khăn ở phía bên cạnh lau tất cả bụi bên trong căn phòng tắm này nhưng tới lúc mở vòi nước để rửa trôi lại một lần thì vòi nước không chảy được. Tiểu Ân liền buồn bã quay ra ngoài phòng rồi thả người tự do xuống giường, hôm nay mọi người cũng đã mệt rồi vì vậy thôi thì để ngày mai rồi nói chuyện này với ông bà, hôm nay ông bà chắc cũng có lẽ đã vất vả nhiều rồi, một lúc sau Tiểu Ân liền chìm vào giấc ngủ.
Đến khi bà gọi cô cô liền tỉnh dậy
- Tiểu Ân xuống ăn cơm thôi con, muộn rồi.
- Dạ con xuống liền
Tiểu Ân liền bước xuống giường mở cửa ra ngoài, ngoài hành lang có lối đi nhỏ nếu như từ phòng Tiểu Ân đi ra tiếp thù sẽ có cánh cửa mở ra ban công nhỏ với chiếc xích đu và nhiều hoa lan ông nội trồng, ở ngoài ban công cũng rất yên tĩnh không sợ ai quấy rầy vì ở hai bên đối cạnh hai nhà hàng xóm đều có khu tường nhỏ ngăn cách nên khi hàng xóm có lên ban công nhìn qua thì cũng chẳng nhìn thấy được gì. Tiểu Ân nhìn về phía ban công một lát rồi cũng quay đầu nhanh chân chạy về phía cầu thang để về ăn tối cùng ông bà. Thấy mùi hương lan toả Tiểu Ân liền hỏi:
- Hôm nay chúng ta ăn gì vậy bà sao thơm vậy
Nhìn các dĩa thức ăn trên bàn cô không khỏi kinh ngạc, có lẽ lâu rồi cô cũng chưa thấy nhiều món ăn như thế, khi ở với bố bố cô thường ăn ở ngoài để mình cô tự ăn một mình vì vậy cô chỉ thường ăn mỳ với trứng hoặc là lúc rảnh thì nấu ít cơm rồi xào lại đồ ăn còn thừa trong tủ lạnh mà ăn. Vì bố cô rất ít khi cho cô tiền cô cũng chẳng hề xin bố chỉ trừ khi ở trên lớp phải nộp tiền hoặc lớp tổ chức liên hoan cô mới mở miệng xin bố. Nên những đồ ăn trên bàn đối với cô quá xa xỉ.
- Con về rồi sao, ta nấu mấy món này bồi bổ cho con đó, mau đi rửa tay rồi vào ăn.
- Dạ xin nghe theo nữ vương
Cô nhanh chân chạy lại phòng vệ sinh rửa tay, xong xuôi Tiểu Ân ra quay lại ngồi vào bàn, thấy ông không có ở đây cô liền hỏi:
- Ông đâu rồi hả bà
- Ông con đi đặt lại vé máy bay để lên chuẩn bị thủ tục cho con xuống đây nhập học, ông cũng sắp về tới nơi rồi.
- Ai vừa nhắc đến tôi đó
Hai người nhìn ra ngoài cửa
- A, ông đã về.
Bà thấy ông liền hỏi
- Sao rồi ông có mua được vé chưa
- Tôi mua được rồi nhưng mai 4h sáng phải đến sân bay rồi.
- Thôi thì vậy cũng được, ông mau cất đồ lại rửa tay rồi tới ăn cùng bà cháu tôi.
Bà từ bếp đi ra trên tay bưng bát canh để xuống bàn sau đó từ từ ngồi xuống đối diện Tiểu Ân. Rửa tay xong ông đi ra bàn ăn bắt đầu ngồi xuống cùng bà.
Nhìn một nhà ba người Tiểu Ân bất giác rơi nước mắt, không biết từ bao giờ nước mắt cứ chảy mặc dù cô cũng đã cố kiềm nén. Hai người nhìn thấy Tiểu Ân khóc liền hốt hoảng:
- Sao vậy con con đau chỗ nào sao, mau đưa bà coi
- Đúng đó con mau nói chúng ta biết con đau ở đâu
Sợ hai người lo lắng Tiểu Ân liền trả lời
- Con không sao ông bà đừng lo chỉ là...
- Chỉ là gì con cứ nói đi
- Chỉ là lâu lắm rồi con mới được ăn chung với nhiều người như này, với lại nhiều đồ ăn như vậy.
- Sao vậy không lẽ ở trên đó con luôn ăn một mình sao
Tiểu Ân chỉ lặng lẽ cúi đầu xuống, nước mắt cứ thế mà rơi xuống bàn, tay cô vẫn đang cầm đũa đưa qua đưa lại trên miệng bát.
Hai người nhìn nhau mà đau lòng, họ không ngờ rằng đứa cháu nhỏ bé của họ lại khổ như vậy, nhiều vết đau như vậy. Bà chạy lại ôm cô vào lòng
- Đừng khóc bây giờ đã có ông bà đây, ông bà mỗi ngày sẽ cùng ăn với con, sẽ chơi đùa cùng con vì vậy con không được buồn, không được khóc nữa.
Bà vừa nói vừa lau nước mắt cho Tiểu Ân, từ khi dẫn cô về nhà Tiểu Ân đã khóc rất nhiều khiến ông bà nhìn thấy mà vô cùng đau lòng. Ông bên cạnh thấy vậy liền muốn cho Tiểu Ân quên chuyện xưa liền chuyển chủ đề
- Hai bà cháu không định ăn sao, tôi đói lắm rồi.
Bà nghe vậy liền cũng chuyển chủ đề theo ông
- Đúng rồi chúng ta cũng mau ăn thôi, mai ông còn phải dậy sớm nữa
Vữa nói bà vừa lấy tay mình vỗ nhẹ vào tay Tiểu Ân như muốn an ủi động viên cô đừng buồn thấy vậy Tiểu Ân liền tươi cười nói
- Con cũng đói lắm rồi ông bà chúng ta mau ăn thôi.
Bà nghe vậy liền ngồi xuống bên Tiểu Ân cùng ăn với cháu gái bé nhỏ của bà. Bà và ông lần lượt gắp đồ ăn qua cho Tiểu Ân khiến đồ ăn trên bát như muốn rơi ra .
- Đủ rồi đừng gắp cho con nữa ông bà cũng ăn đi
Tiểu Ân cũng từ từ gắp đồ ăn qua cho hai người
- Được được, con mau ăn đi
Ba người vừa ăn vừa kể chuyện cũ thời xa xưa gặp nhau của ông và bà khiến nhiều lúc Tiểu Ân phải bật cười vì sự ngây ngô của ông qua lời bà kể. Một bữa ăn ấm cúng vì thế mà đã kết thúc trong sự tươi cười của cô và cách bà kể chuyện cùng với đó là sự ngây ngô thời trẻ của ông sau khi mà gặp bà.
Ăn xong Tiểu Ân liền dành rửa bát nhưng ông bà không chịu bảo cô cứ lên phòng nghỉ ngơi vì do vết thương phẫu thuật chỉ mới lành bệnh tình của cô cũng chưa được ổn định nên rất cần nghỉ ngơi
- Để ông rửa cùng bà , con cứ lên phòng đi, ông cũng muốn tiện thể ôn lại kỷ niệm với bà
- Cái ông này..
Bà đánh yêu bên tay ông một cái, Tiểu Ân thấy vậy liền tủm tỉm cười
- Vậy không quấy rầy hai người nữa con lên phòng trước đây
Bà nội thấy vậy liền nhắc cô
- Sữa bà đã pha để ở lò vi sóng con nhớ lấy lên phòng lát uống nha
- Dạ, con biết rồi
Thấy Tiểu Ân đã lên phòng ông bà liền nói chuyện
- Con bé cũng tội nghiệp thật kể ra có cha cũng như không có bà nhỉ, cái thằng khốn nạn đó ..
Định nói nhưng ông dừng lại dù sao đó cũng là con ông nó có sai thì cũng lỗi tại ông quá nuông chiều không dạy dỗ tốt nên mới ra cơ sự như vậy
- Chắc con bé cũng bị đánh nhiều lắm, tội nghiệp nó quá ông à
- Thì bà cũng thấy đó, con bé phải phẫu thuật rồi còn bị suy tim đều tại do bị hành hạ từ nhỏ đến lớn mà ra
- Giờ chúng ta đã nhìn thấy được con bé phải khổ sở như thế nào vì vậy chúng ta cần bù đắp cho nó nhiều hơn
- Đúng vậy, chúng ta phải chăm sóc nó thật tốt bà ạ
- Muộn rồi ông cũng vào ngủ sớm đi mai còn dậy sớm, tôi cũng sắp xong rồi tôi sẽ vào liền.
- Vậy được tôi ra khoá cửa rồi vào ngủ trước đây.
- Ừ, tôi làm xong tôi sẽ vào sau
Sau khi ông rời đi một lát sau bà cũng rửa xong tắt đèn rồi vào phòng đi ngủ.
Phía trên lầu Tiểu Ân chưa dám ngủ vì sợ đây là giấc mơ, sợ rằng ngày mai bố cô lại xuống đưa cô lên, suy nghĩ khiến Tiểu Ân càng khó ngủ nhìn bên cạnh bàn có ly sữa liền ngồi dậy xuống giường đến uống hết ly sữa.
Lại tiếp tục nằm xuống, một lát sau Tiểu Ân cũng dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Updated 89 Episodes
Comments