Chương 2: Buổi buôn bán người

Anh đang ở đâu vậy? Xung quanh chỉ có màu đen, anh không thể thấy được gì hết.

"C...hị...xi..n...l..ỗ..i...nh..é... C..ảm....ơ..n..e...em..."

Tiếng nói ở đâu đó, anh nhìn xung quanh, xuất hiện trước mắt anh là hình ảnh của một người con gái với cơ thể đầy máu, cô ấy mỉm cười rồi từ từ biến mất.

Anh giật mình tỉnh dậy, thở hồng hộc.

Hoá ra chỉ là giấc mơ.

Mồ hôi trên người tuôn ra như tắm, anh thở nhẹ một cái, chợt nhận ra xung quanh hoàn toàn xa lạ, căn phòng này được thiết kế rất đẹp và sang trọng, giường anh đang ngồi cũng phải thuộc hàng cao cấp vì nó rất êm và mềm mại.

Anh cảnh giác xung quanh, ai đã đưa anh về đây? Và đây là đâu? Sao anh có thể ở đây được.

Rối rắm, nhìn đồng hồ kế bên tủ giường. 4 giờ sáng, anh đã ngủ được một giấc rất sâu, có thể là do quá mệt.

Bước xuống giường, với lấy áo khoác của mình rồi đi ra ngoài, cẩn thận từng chút một để thoát khỏi nơi này. Có vẻ như chủ nhân của căn nhà không có ở đây. Dù sao thời gian này quá sớm để thức dậy, nếu họ có ở nhà chắc là đang ngủ say ở đâu đó.

Nhân lúc này anh liền trốn đi khỏi đây.

 

Văn Khiêm như nắm chắc 70% về việc người đó sẽ biến mất vào sáng hôm sau nếu đã tỉnh dậy, hình dạng của anh ngày hôm qua thật khiến người ta cảm thấy tội nghiệp, nên Văn Khiêm đã để lại ít tiền trong túi áo khoác của anh.

Cậu không suy nghĩ nhiều làm gì, thay đồ, sửa soạn rồi đến công ty. Hôm nay cậu có cuộc gặp mặt với một đối tác.

"Alo..tôi biết rồi..tôi đang trên đường tới. Cô ở đó rồi chứ?....Ok..10 phút nữa tôi sẽ đến."

Văn Khiêm xuống xe, bước vào bên trong toà nhà lớn. Có sẵn người ở bên ngoài chờ cậu.

"Ổn thoả hết chưa?" Văn Khiêm hỏi Stacy Gilbert là thư ký của cậu.

"Chào ngài Limson, chúng tôi đã sắp xếp phòng họp, phía đối tác bên tập đoàn YJ đã đến được 1 phút trước."

"Được rồi."

Văn Khiêm đi theo Stacy để vào phòng họp. Cô ấy mở cửa, cậu bước vào, nở nụ cười giả tạo, đi đến và bắt tay với chủ tịch của YJ, ông ta có vẻ bề ngoài là một người đàn ông tuổi trung niên, rất lịch lãm, chính chắn, khí chất của một người lãnh đạo hiện rõ trên người ông.

"Xin thứ lỗi cho tôi vì đã đến trễ thưa ngài."

"Oh..không sao, chỉ là tôi đến hơi sớm thôi. Rất hân hạnh được gặp cậu."

"Vâng..tôi cũng vậy thưa ngài."

Cả hai người nói chuyện với nhau, bàn công việc, thỉnh thoảng sẽ có mời vài ly rượu vang.

"Điều tôi không ngờ rằng cậu Limson đây đã thành công ở độ tuổi trẻ đến vậy. Thật đáng ngưỡng mộ."

"À..cảm ơn ngài đã quá khen." Văn Khiêm cụng ly với ông ta.

"Không những là một người trẻ tuổi tài giỏi, cậu Limson trông cũng rất ưa nhìn nữa."

Người đàn ông trước mặt liên tục xoay ly rượu trước mắt cậu, mỉm cười khó hiểu. Văn Khiêm có thể nhìn ra được suy nghĩ của ông ta, mặt không thay đổi vẫn cười nói với ông.

Cuộc họp cả hai cũng đã đến hồi kết, cậu đợi ông đi ra hẳn khỏi phòng mới quay lại khuôn mặt bình thường. Sau khi thư ký tiễn ông ta, trở về với cậu.

"Ngài thấy sao rồi?"

"Không có gì!" Văn Khiêm ngồi thẳng dậy. Stacy ngồi kế bên cậu, đưa bản hợp đồng khác.

"Đây là bản hợp đồng gần đây. Chiều nay ngài có một cuộc họp khác nữa. Nên xin ngài hãy nghỉ ngơi."

"Tôi biết rồi."

Văn Khiêm nghỉ ngơi trong phòng ở khách sạn được Stacy sắp xếp sẵn. Cậu nằm trên giường suy nghĩ về người đàn ông tối hôm qua, nhìn anh rất tội nghiệp và đáng thương, cậu nhớ lại hình ảnh của mình ngày xưa. Mặc dù cậu ở cùng với Thần Vĩ và Hướng Nam nhưng cậu biết suy nghĩ của mỗi người khác nhau, và đôi khi cậu thường ở một mình không biết nói chuyện với ai, nhờ ai tâm sự hay giúp đỡ.

Không biết bây giờ anh ấy sao rồi? Có ổn không?

Cậu mệt mỏi, trở người nằm ngủ.

 

Cuộc họp thứ hai kết thúc, Văn Khiêm được vị giám đốc bên công ty mời đi dùng bữa.

"Dù sao cũng là ở quen biết..cậu có muốn đi giải toả không? Nhằm để chúc mừng chúng ta ký hợp tác thành công?"

"Được. Tôi rất sẵn lòng."

Văn Khiêm đồng ý, cùng đi với tất cả bọn họ. Cậu có dặn Stacy về trước không cần đi theo. Vị giám đốc dẫn cậu đến một toà nhà lớn, tất cả người ở đó đều cung kính cúi đầu với vị giám đốc. Một người từ đâu xuất hiện dẫn bọn họ đi tới một cánh cửa gỗ lớn.

Cậu cảm giác ớn lạnh, nhìn những người đi cùng luôn cười một nụ cười khó hiểu, mọi người bước vào bên trong phòng, trước mặt cậu là một nơi giống như buổi đấu giá, chỗ cậu đứng là hàng ghế khán giả ở trên cao, phía dưới là sân khấu có để sẵn một cái bục.

"Nơi đây là gì đây?"

Văn Khiêm quay sang hỏi vị giám đốc.

"Đây là nơi giải trí của chúng ta ngày hôm nay. Nơi đây được xây dựng dựa trên mong muốn của mọi người. Làm theo tiêu chí thoả mãn người mua và kẻ bán."

"Ở đây thường sẽ bán những thứ gì?"

"Cậu sẽ thấy."

Cậu cùng với những người còn lại ngồi xuống quan sát. Dù sao tên giám đốc kia có nói buổi đấu giá này có thể giải trí, mang lại niềm vui nên cậu cũng muốn xem thử niềm vui mà bọn họ nói là cái gì?

"Xin chào tất cả mọi người..cảm ơn mọi người đã đến với buổi đấu giá của chúng tôi. Như những vị khác nào thường xuyên tham gia thì sẽ biết chúng tôi chỉ tổ chức vào thứ 6 mỗi tuần vào lúc 7 giờ tối. Hoan nghênh và thực sự từ tận đáy lòng rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ chúng tôi."

Tên MC nhảy từ phía sân khấu hét vào micro, nhìn tên đó như bị giật điện mà nói, tên đó cũng hăng quá rồi.

"Và sau đây không để các vị khách quý đợi lâu." Tên MC cúi đầu cảm ơn mọi người và bắt đầu vào tiết mục. "Vật thứ nhất, đến từ châu Âu, với mái tóc vàng xinh đẹp và đôi mắt xanh tự nhiên, khuôn mặt khả ái và thân hình cực kỳ nóng bỏng, đảm bảo các vị sẽ rất hài lòng."

Dưới khán giả hò hét, liên tục giơ bảng số lên để đấu giá với tất cả những người còn lại. Cô gái đang ở trên sân khấu sợ hãi, cứ cúi đầu xuống, tay chân đều bị trói và còn có xích ở cổ cố che đi bản thân mình.

Văn Khiêm trợn mắt, không tin được những thứ mình đang nhìn.

Thấy cậu ngồi dậy, tên giám đốc tưởng cậu hứng thú, tên đó quay sang cười hài lòng với cậu.

"Sao nào? Hứng thú chứ? Tôi nói đâu có sai đâu nào!"

Văn Khiêm không nhìn tên giám đốc, cậu nắm chặt tay cố gắng kiềm lại và quay sang đấm tên đó một cái.

Cậu không hiểu sao cậu lại tức giận như vậy. Đã từ lâu rồi cậu không có cảm giác giận dữ như thế này.

Cô gái đó đã được bán cho tên thiếu gia mập nào đó, tên thiếu gia cười nham nhở như muốn lên vác cô gái về, quăng lên giường để làm chuyện đồi bại kia.

Vô tình Văn Khiêm biết được vị thiếu gia này là ai.

Vật thứ hai đã được đem, lần này vẫn là một cô gái, là con lai giữa Á và Âu, tầm 15 tuổi, vóc dáng tuy nhỏ nhắn nhưng chỗ cần to thì to, chỗ cần thu vào thì rất gọn. Và lần này người mua được là một lão già hơn 50 tuổi, ông ta là tổng giám đốc của công ty cậu từng hợp tác. Nhưng vì lúc đó phát hiện trong tài liệu bên đó có vấn đề nên ngay lập tức cậu đã hủy hợp đồng.

Cứ liên tiếp như thế, vật tiếp theo được đem ra là đàn ông?

Thấy Văn Khiêm khó hiểu, tên giám đốc bèn nghiêng người giải thích cho cậu. "Ở đây ngoài buôn bán nữ giới, trong số này cũng đặc biệt thích đàn ông nữa."

Cậu điên tiết người, tiếp tục quan sát. Và lần này là một người khác nữa. Cậu nhìn kỹ, kinh ngạc, đây là người đàn ông ngày hôm qua cậu cứu mang về nhà đây mà. Sao lại ở đây? Không phải cậu đã cho anh tiền rồi sao?

"Đây là người cuối cùng..thuộc gốc người châu Á, cao to, lực lưỡng cực kỳ khoẻ mạnh, 22 tuổi, rất được việc."

Bên dưới sau khi nghe MC giới thiệu cũng có rất nhiều người ra giá mua. Có người còn lên tới hàng chục ngàn đô để mong muốn mua được anh.

Văn Khiêm tức điên không chịu nổi nữa, lấy điện thoại, gọi cho ai đó.

Khi đã gọi xong, cậu đứng dậy nói to. "1 triệu."

Ngay lập tức cả căn phòng im lặng, bọn họ đều ngước nhìn xem thử ai lại có thể trả tận 1 triệu đô. Và họ đều sững sờ khi thấy được sự có mặt của Erik Lucius Limson. Làm thế nào một trong những người quyền lực xuất hiện ở đây.

Văn Khiêm từ từ bước lên sân khấu, không chú ý gì đến tên MC đang ca ngợi không ngớt về việc tiêu tiền của cậu.

"Nhìn lên."

Người đó từ từ ngước lên nhìn cậu, Văn Khiêm chỉ cười.

"Từ nay cậu là của tôi, tôi nói gì cậu phải nghe lời, không được cãi lại."

"..." Anh không nói nhưng ánh mắt của anh như thể hiện sự bất lực mà phải đồng ý.

"Giờ đứng dậy. Theo tôi về."

Anh từ từ đứng dậy bước theo sau Văn Khiêm.

Tên MC như hớt hải nhắc khéo. "Thưa ngài còn tiền?"

"Đây..muốn ghi bao nhiêu tùy ngươi."

Cậu rút một tờ chi phiếu đưa cho tên MC, tên đó vui mừng đến phát khóc. Cúi chào niềm nở với Văn Khiêm. "Xin cảm ơn ngài rất nhiều, mong sẽ được gặp lại ngài vào thứ sáu tuần tới."

Văn Khiêm bước ra khỏi chỗ này, cậu nhép môi cười.

Tuần tới à? Chắc là không có cơ hội rồi.

Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play