Tam Tình Dạ: Tỉnh Dậy Tôi Đã Thuộc Về Người Khác.
Năm 2 tuổi, lúc cậu vẫn chập chững không biết thế giới xung quanh là như thế nào? Trong nhà cha mẹ cậu thì lại đang cãi nhau vì ả nhân tình nào đó của cha, hai người xô xát và cậu bị nguyên một cái chậu hoa rơi trúng đầu mình.
Trong suốt hai năm, cậu đã liên tục chứng kiến cảnh cha mẹ cãi nhau, cha đánh mẹ, mẹ bất lực, khóc lóc, cha đem rất nhiều người phụ nữ khác về không ngại cậu ở đó, vẫn cứ việc làm tình bất chấp.
Và một lần năm 4 tuổi và đó cũng là lần cuối cậu gặp cha mình, nguyên nhân chỉ vì ả nhân tình thứ n lần của cha lừa gạt ông, làm ông phải vay nặng lãi, nợ ngày càng nhiều và rồi ông bán cả cậu và mẹ. Mẹ cậu bị bán vào một nơi nào đó được gọi với một cái tên cái thô tục - ĐỘNG ĐĨ.
Còn cậu bị đưa đi đến một nơi rất tăm tối, sự ngăn cách giữa cậu và thế giới là một cái thanh sắt, hằng ngày đều có một suất cơm được mang đến cho cậu.
Cậu trải qua đến nửa năm sau, bắt đầu có người đến và mở cái thanh sắt đó ra. Cậu được đưa đến sàn đấu, nơi cậu đứng là sàn đấu hình tròn, có người đang đứng ở phía trên quan sát cậu.
Phía bên cửa kia cũng đã xuất hiện một người. Cậu nhóc đó cao to hơn cậu, nó chạy về phía cậu.
Văn Khiêm bị đơ ra, rồi né sang một bên, bắt đầu chạy. Thằng nhóc kia sau khi bị té xuống đất vì cậu né một cách đột ngột, nó tức điên người đứng dậy để đuổi theo cậu.
Cậu vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thằng nhóc phía sau liên tục hét lên "Mày quay lại đây?", "Ai cho mày chạy!", "Đánh tay đôi với tao?"
Lúc này cậu mới hiểu được vấn đề rằng muốn ngừng bị đuổi theo thì cậu phải đấu với cậu ta một trận.
Về sức mạnh thì cỡ nào cậu cũng không thể nào so với thằng nhóc kia, vừa chạy vừa suy nghĩ cách.
Bị đuổi theo và xém bị bắt được, Văn Khiêm nghiêng người né một cách điêu luyện, thằng nhóc kia mất đà nên ngã xuống. Nó bắt đầu điên lên, đứng dậy điên cuồng đuổi theo cậu.
Kế hoạch như trong dự đoán, cậu tăng tốc, thằng nhóc phía sau cũng rượt cùng tốc độ, nó thề là phải bắt cho được cậu, nó lại tiếp tục chạy nhanh hơn. Đưa tay định chạm vào cậu thì đột nhiên Văn Khiêm chuyển hướng, theo quán tính nó chuyển không kịp và trước mặt nó là bức tường đá.
Đâm thẳng vào bức tường và nó ngã xuống bất tỉnh.
Văn Khiêm thở hồng hộc, lấy lại hơi thở của mình. Nhìn lại tên to con đang nằm ở dưới.
Ngay sau đó, cậu được đưa đến căn phòng khác, nơi đó có nhiều đứa trẻ khác cũng đang hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.
Những ngày sau cậu bị cuốn vào những buổi luyện tập, những trận chiến sống còn, Văn Khiêm luyện tập cực khổ đã trở nên mạnh hơn, cậu vốn thông minh nên chủ yếu là sử dụng đầu óc khi đấu với những người khác.
Cho đến khi cậu được đưa đến một trụ sở khác, nơi đó có Thần Vĩ, Hướng Nam và chị Clarissa, cả bốn người họ cùng nhau chịu khổ, cùng nhau luyện tập để trở thành những đứa trẻ xuất sắc nhất căn cứ.
Đến khi lớn, bọn họ cũng từng đi làm nhiệm vụ khá nhiều, đôi lúc cậu sẽ được giao nhiệm vụ theo dõi và ám sát con mồi, lần nào cậu cũng hoàn thành một cách hoàn hảo.
Nghe đồn rằng cậu chính là kẻ săn mồi vào đêm, hiếm có con mồi nào có thể nhìn thấy được rõ khuôn mặt của cậu, hầu hết họ đều bị giết chết ngay lập tức, nếu có người may mắn thoát được cũng bị mang tật như mù, câm, bại liệt.
Nghe đồn, cậu có làn da ngâm, đôi mắt sáng như ánh trăng có thể phát sáng vào ban đêm, cơ thể cao lớn, nụ cười của cậu nghe rất man rợ.
Có người lại đồn, động tác linh hoạt như mèo, di chuyển rất nhanh trong màn đêm, và ra tay rất dứt khoát.
Còn có người kể lại rằng cậu không thích nói nhiều trong lúc giết người, cậu hỏi một câu, người kia chỉ cần trả lời đúng câu đó là được.
Cao Văn Khiêm ngồi cùng với Clarissa Cyrus, cậu trò chuyện với chị rất vui vẻ.
"Có vẻ như tin đồn của em độc thật đấy."
"Em cũng không biết nói sao nữa!"
Đó là cuộc trò chuyện vào nhiều năm trước, lúc cả hai vẫn còn ở căn cứ, Văn Khiêm lúc đó mới có 16 tuổi.
Từ nhỏ cậu đã có một nét đẹp rất nổi bật trong đám, những kẻ khác như là Thẫn Vĩ là em trai của Clarissa hay là Hướng Nam cũng là người yêu của chị Clarissa đều có một nét đẹp rất nam tính, còn cậu lớn lên lại đẹp như một bông hoa nở ra giữa đồng cỏ xanh.
Văn Khiêm khi còn nhỏ, cậu bị lợi dụng rất nhiều lần, những kẻ trong căn cứ còn lập mưu bắt cậu để cưỡng đoạt nhưng đều thất bại, với danh hiệu là một trong những đứa trẻ xuất sắc và bên cạnh cậu còn có hai người nhất nhì trong căn cứ và chưa ai có thể bắt được cậu.
Văn Khiêm bước vào phòng, nhìn xung quanh. Nơi đây là nơi Michael từng ở, nhìn vết rượu ở dưới sàn và cả đống mảnh thủy tinh, cậu có thể mường tượng như thế nào về việc hắn ta nổi điên.
Michael Smith Clay là một trong những sát thủ trong căn cứ, hắn ta yêu chị Clarissa nhưng không được đáp lại, cộng thêm sự thù hận của hắn ta với bọn họ nên Michael lên kế hoạch trả thù.
Kế hoạch của Michael không thành nhưng đã khiến cho Clarissa ra đi mãi mãi. Ít lâu sau hắn ta bị bắt lại và trừng phạt. Mọi thứ đã trở lại như cũ. Thần Vĩ đã có cuộc sống của anh, Hướng Nam trở về Mỹ, cậu cũng quay về để tiếp tục cho việc kinh doanh của mình.
Cao Văn Khiêm tự mình gầy dựng lên hai công ty, một là kinh doanh về mảng đá quý, trang sức quý hiếm, rất phát triển ở nhiều nơi, còn một công ty là một nơi để đào tạo sát thủ và vệ sĩ.
Và danh tiếng của cậu rất được nhiều người biết đến, đồng thời cậu cũng là một tay đào hoa khét tiếng. Ngoại trừ nữ nhân luôn muốn ở bên cạnh làm người tình, người yêu, còn có cả đàn ông cũng muốn tiếp cận sau khi thấy được nhan sắc tuyệt đẹp của cậu.
Cậu đã nghĩ về quá khứ của mình nhiều lần và chỉ có thể mỉm cười cho qua. Có thể nói với gia thế hiện giờ cậu không cần phải lo cho tương lai, nhưng liệu cậu có đang vui hay không?
Văn Khiêm thất vọng khi nghĩ đến điều đó. Ngồi trong văn phòng xử lý cả đống tài liệu và cậu không thể tập trung được.
Lúc tan làm, cậu lái xe đi vào quán bar, đi vào phòng VIP ngồi xuống, lập tức có người mang rượu vào cho cậu.
"Thưa ngài..ngài có kêu người không?"
"Người" ở đây tính nói những cô gái làm việc ở đây nhằm để mua vui cho khách hàng.
Văn Khiêm lắc đầu, vẫy tay ra hiệu phục vụ rời đi, cậu muốn ở một mình.
Cậu đến đây không phải để tìm thú vui, nơi đây thường là nơi cậu muốn trốn tránh, muốn che giấu đi cảm xúc của chính mình. Để không ai có thể nhìn thấy.
The Unlimited là một quán bar lớn nhất của đất Pháp, nơi tự tập rất nhiều cậu ấm cô chiêu, thường chỉ đón và phục vụ những vị khách cao cấp, những kẻ vung tiền như mưa. Nhưng tuyệt đối không tiếp những kẻ nghiện "hàng", có thể trao đổi nhưng không sử dụng tại chỗ.
Ai cũng đều biết chủ nhân của The Unlimited là một kẻ rất tàn bạo, là một trong những kẻ quyền lực trong top đầu và hắn là bạn của cậu - Khuynh Hướng Nam. Nếu để hắn biết được ai đó làm trái với quy tắc hắn đưa ra, đảm bảo người đó sẽ không còn mạng.
Quay lại với Văn Khiêm, cậu rót rượu tu một hơi, cứ hết ly này đến ly khác. Trong lòng vốn bực bội, cảm giác khó chịu tột cùng.
"Chết tiệt..sao uống mãi mà vẫn không thể nào quên đi được?"
Văn Khiêm không say nổi, rút một cọc tiền ra để lên bàn rồi bỏ đi. Cậu quay lại dáng vẻ ban đầu, phủi phủi tay đi ra khỏi quán bar.
Bước ra khỏi cửa, cái lạnh thổi qua người cậu, rùng người một cái, thở ra khói. Cậu nhép miệng lẩm bẩm hai chữ "lạnh thật..."
Định lên xe thù nghe thấy tiếng động trong hẻm kia. Văn Khiêm tò mò bước tới xem thử, bước vào trong con hẻm, cậu không thấy gì hết, bước gần hơn, cậu lại nghe thấy tiếng thở dốc, tiếng run cầm cập. Đi một hồi liền thấy có một người đang dựa sát vào tường, dùng hai tay ôm lấy bản thân mình.
"L...ạnh....lạ...nh"
Người đó rên, răng va vào nhau làm lời nói cũng khó mà nghe rõ.
Văn Khiêm đứng nhìn người đàn ông cao to, cơ bắp cũng có đủ nhưng cũng không thể chịu được cái lạnh này. Bất giác trong cậu sinh ra cảm giác thương cảm. Cậu cởi áo khoác ra đắp lên cho anh.
Người đàn ông đó vừa cảm nhận được chút ấm áp từ một vật mềm mại liền giữ chặt lấy, anh như giữ lấy tia sáng hy vọng của mình.
Văn Khiêm đứng dậy rời đi. Lại nghe thấy tiếng động lớn. Cậu quay lại thấy người đàn ông đó ngã xuống đất. Loay hoay không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu đi tới đỡ anh ngồi dậy.
"Này..anh có sao không?"
"Lạ...nh....đó..i......tô...i....đ...ói...."
Trong một khoảnh khắc, cậu đột nhiên muốn cứu giúp người này, cảm giác thật lạ lùng. Cậu nhìn gương mặt của anh, rất ưu nhìn, còn hình dáng của anh cao to, nhìn thì đoán rằng anh còn cao hơn cậu một cái đầu.
"Được rồi người say xỉn..coi như tôi làm phước đi."
Văn Khiêm một thân vác anh vào trong xe, chở về nhà, tiếp tục vác anh vào giường nghỉ ngơi. Cậu gọi cho bác sĩ đến để kiểm tra cho anh, sau khi nghe không có gì nghiêm trọng lắm, cậu tiễn bác sĩ đi về.
Theo lời của bác sĩ thì do làm việc quá nhìu, không ăn không uống cộng thêm việc chịu đựng thời tiết lạnh như vậy khiến anh không chịu được.
Cậu đứng ở gần giường xem xét tình hình, tạm thời cứ để cho anh nằm ở đó nghỉ dưỡng. Cậu sẽ đi kiếm chút đồ ăn.
Updated 31 Episodes
Comments