Bíp bíp bíp, trời ạ, chuyện gì thế này, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ là mình đang kẹt xe vào lúc 8h sáng. Dòng người hối hả, chen nhau, len lách mọi ngóc nghách, thậm chí có người còn phi cả xe lên lề nữa. Xe máy lấn làn ô tô, ô tô cản đường xe máy, cảnh tượng trông thiệt hỗn loạn. Tôi thầm rủa bản thân mình, biết vậy sáng nay tôi ăn sáng ở công ty có phải tốt hơn không, nhìn cái cái đồng hồ chỉ 8h15’ tôi gần như phát điên lên. Chỉ cần ngày hôm nay tôi đi trễ 1 phút thì bao công sức của tôi với biệt danh “nữ hoàng đi sớm” sẽ biến mất.
-Bíp bíp, người phía sau bấm còi: “Nghĩ gì thế chị gái ơi, phía trước người ta đi rồi kìa”. Tôi bỗng giựt mình thoát vội ra khỏi dòng duy suy nghĩ của mình, lập tức tăng ga, phóng như bay trên đường.
Tít, tít… ơn trời, tôi đã quẹt thẻ điểm danh vào lúc 8h29’49”. Tôi lết thân tới ghế nghỉ trong sảnh công ty ngồi thở, bụng thầm nghĩ:
-“Hạ Lam, lần đầu cũng như lần cuối, may xém nữa đi đời tháng lương, ở cái công ty này, gì cũng được nhưng việc đi trễ thì không”.
Nghĩ tới đó thôi cũng đủ khiến tôi rùng mình. Nhưng bất chợt tôi có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, ngoảnh mặt lên nhìn qua lễ tân, tôi chợt bắt gặp một người đàn ông khá chững gì đấy đang nhìn tôi, và thế là tôi cũng tròn xoe mắt nhìn lại anh ta. Nhưng tiếc rằng, con mắt mắt trái tôi cận tới 2,5 độ; mắt phải thì thêm combo cận, loạn 1 độ nên thành ra tôi cứ nhìn anh ta bằng cặp mắt nửa vời,khinh khỉnh. Không khéo anh ta lại nghĩ tôi đang khinh anh ta nữa chứ. Cứ thế là 4 con mắt cứ nhìn nhau ngay giữa sảnh công ty.
Nhìn mãi một hồi, chợt tôi nhận ra rằng: “mình đã xém trễ giờ, đã vậy tự nhiên ngồi đây nhìn người đàn ông đó”. Nghĩ vậy tôi đứng dậy, đi tới chỗ thang máy nhấn nút đi lên. Đến khi bước vào buồng thang máy, tôi vẫn không thôi để ý tới anh ta.
-“Quái lạ, sao mày cứ nhìn anh ta hoài vậy Lam, nhưng nghĩ lại thì tôi đoán anh ta trông khá ổn với cách ăn mặc, hơn nữa nhìn có vẻ trầm tính và nghiêm khắc, dù tôi chẳng nghĩ thấy rõ gì mấy, ha ha ha… đúng chuẩn gu của mình.”
Hạ Lam thì đang miên man với dòng suy nghĩ của mình mà đâu biết rằng người đó vẫn còn đang nhìn cô cho tới khi cánh cửa khép lại. Có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng người đàn ông ấy sau này sẽ thay đổi cuộc sống của cô đến nhường nào.
“Kì lạ”- đó là hai chữ duy nhất mà người đó dành tặng cho cô. Hạ Lam chắc không nghe thấy, chứ nghe thấy chắc cô tặng hai chữ “Kì lạ” lại cho anh quá.
Bíp bíp bíp, trời ạ, chuyện gì thế này, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ là mình đang kẹt xe vào lúc 8h sáng. Dòng người hối hả, chen nhau, len lách mọi ngóc nghách, thậm chí có người còn phi cả xe lên lề nữa. Xe máy lấn làn ô tô, ô tô cản đường xe máy, cảnh tượng trông thiệt hỗn loạn. Tôi thầm rủa bản thân mình, biết vậy sáng nay tôi ăn sáng ở công ty có phải tốt hơn không, nhìn cái cái đồng hồ chỉ 8h15’ tôi gần như phát điên lên. Chỉ cần ngày hôm nay tôi đi trễ 1 phút thì bao công sức của tôi với biệt danh “nữ hoàng đi sớm” sẽ biến mất.
-Bíp bíp, người phía sau bấm còi: “Nghĩ gì thế chị gái ơi, phía trước người ta đi rồi kìa”. Tôi bỗng giựt mình thoát vội ra khỏi dòng duy suy nghĩ của mình, lập tức tăng ga, phóng như bay trên đường.
Tít, tít… ơn trời, tôi đã quẹt thẻ điểm danh vào lúc 8h29’49”. Tôi lết thân tới ghế nghỉ trong sảnh công ty ngồi thở, bụng thầm nghĩ:
-“Hạ Lam, lần đầu cũng như lần cuối, may xém nữa đi đời tháng lương, ở cái công ty này, gì cũng được nhưng việc đi trễ thì không”.
Nghĩ tới đó thôi cũng đủ khiến tôi rùng mình. Nhưng bất chợt tôi có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, ngoảnh mặt lên nhìn qua lễ tân, tôi chợt bắt gặp một người đàn ông khá chững gì đấy đang nhìn tôi, và thế là tôi cũng tròn xoe mắt nhìn lại anh ta. Nhưng tiếc rằng, con mắt mắt trái tôi cận tới 2,5 độ; mắt phải thì thêm combo cận, loạn 1 độ nên thành ra tôi cứ nhìn anh ta bằng cặp mắt nửa vời,khinh khỉnh. Không khéo anh ta lại nghĩ tôi đang khinh anh ta nữa chứ. Cứ thế là 4 con mắt cứ nhìn nhau ngay giữa sảnh công ty.
Nhìn mãi một hồi, chợt tôi nhận ra rằng: “mình đã xém trễ giờ, đã vậy tự nhiên ngồi đây nhìn người đàn ông đó”. Nghĩ vậy tôi đứng dậy, đi tới chỗ thang máy nhấn nút đi lên. Đến khi bước vào buồng thang máy, tôi vẫn không thôi để ý tới anh ta.
-“Quái lạ, sao mày cứ nhìn anh ta hoài vậy Lam, nhưng nghĩ lại thì tôi đoán anh ta trông khá ổn với cách ăn mặc, hơn nữa nhìn có vẻ trầm tính và nghiêm khắc, dù tôi chẳng nghĩ thấy rõ gì mấy, ha ha ha… đúng chuẩn gu của mình.”
Hạ Lam thì đang miên man với dòng suy nghĩ của mình mà đâu biết rằng người đó vẫn còn đang nhìn cô cho tới khi cánh cửa khép lại. Có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng người đàn ông ấy sau này sẽ thay đổi cuộc sống của cô đến nhường nào.
“Kì lạ”- đó là hai chữ duy nhất mà người đó dành tặng cho cô. Hạ Lam chắc không nghe thấy, chứ nghe thấy chắc cô tặng hai chữ “Kì lạ” lại cho anh quá.
Updated 43 Episodes
Comments