Nghiệp Duyên
Reng, reng, reng…..ự hự….một cánh tay dài vương lấy chiếc đồng hồ để trên bàn, và thế là ngay lập tức em nó đã bị cho vào xó tường. Không lâu sau, ring, ring, ring….lại một lần nữa, cánh tay ấy dập tắc đi tiếng kêu yêu thương. Sáng nào cũng vậy, một em thì điểm 6:00 am; một em thì 6:01am. Cứ như thế hai em nó lần lượt đi vào góc tường.
Tôi lê cái thân nặng trịch bước xuống giường, đúng ra tối qua tôi đã trót dại, cao hứng đi thưởng thức trà đạo cơ chứ. Kết quả là tôi mất ngủ nguyên đêm, gần sáng mới chợp mắt được. Rõ ràng biết mình dễ bị mất ngủ nhưng vẫn cứ kích thích bản thân bằng mấy chất đấy. Mắt nhắm mắt mở, tôi đi xuống bếp mở tủ lạnh lấy lọ mứt dâu, sữa đặc. Đun một chút nước cho sôi để chế vào cái phin chứa sẵn cà phê, từng giọt, từng giọt tích tách rơi xuống. Mùi thơm ngào ngạt của cà phê xen lẫn cả mùi bánh mì nướng bơ đang giòn quay trong lò nướng kia thật khiến cho con người ta thấy sảng khoái.
-“ Sáng nào cũng được vậy thì tốt”.
Tôi lấy 2 lát bánh mì bỏ vào lò nướng để ăn sáng cùng với mứt dâu. Cuối cùng, ly cà phê cũng đầy ắp những giọt đen đậm đặc, chỉ cần nghe mùi thôi cũng khiến con người ta tỉnh cả ngủ. Một bữa sáng với 2 lát bánh mì nướng thêm một ly cà phê sữa đúng chất Việt Nam. Còn gì là quá tuyệt nữa. Tôi chỉ ước rằng buổi sáng này sẽ kéo dài mãi mãi.
Nhưng không, điều đó không kéo dài được lâu, tôi còn vội phải skincare rồi chọn trang phục đi làm nữa. Chừng đấy thôi cũng đủ ngốn hết 1 tiếng đồng hồ. Tuy làm cho công ty Nhật Bản, giờ giấc đi làm cũng muộn hơn so với các công ty khác nhưng việc đúng giờ là một điều tất yếu trong văn hóa công ty. Vì vậy, tôi đã đi làm 4 năm mà không có lấy một ngày trễ.
Sau khi chăm sóc da xong, đứng trước cửa tủ quần áo, tôi phân vân không biết mình nên mặc gì. Ngẫm nghĩ một hồi, tôi cũng đã cho ra đời bộ outfit trong khá vừa mắt : 1 chiếc áo blouse trắng với một chút cánh hoa màu xanh dương tạo nên sự lạ mắt kết hợp với một chiếc quần jean xanh ống ôm và cả một đôi giày cao gót màu trắng 5 phân. Đứng trước gương, nhìn qua nhìn lại thấy khá ổn, tôi chợt nghĩ :
-“ Như thế này mà không có bồ thì tiết nhở?”. Há há há… mày nghĩ gì vậy Hạ Lam, chả phải đã nói chưa nghĩ tới việc yêu sao, sao mày lại nghĩ tới việc đó.
Nói rồi tôi ngo ngoe cái đầu mấy cái như để chấn tỉnh bản thân mình. Cuối cùng thì rời khỏi nhà lúc 7:30am với chiếc túi Doctor( túi bác sỹ) màu vàng nhạt làm nổi bật nên phong cách.
Reng, reng, reng…..ự hự….một cánh tay dài vương lấy chiếc đồng hồ để trên bàn, và thế là ngay lập tức em nó đã bị cho vào xó tường. Không lâu sau, ring, ring, ring….lại một lần nữa, cánh tay ấy dập tắc đi tiếng kêu yêu thương. Sáng nào cũng vậy, một em thì điểm 6:00 am; một em thì 6:01am. Cứ như thế hai em nó lần lượt đi vào góc tường.
Tôi lê cái thân nặng trịch bước xuống giường, đúng ra tối qua tôi đã trót dại, cao hứng đi thưởng thức trà đạo cơ chứ. Kết quả là tôi mất ngủ nguyên đêm, gần sáng mới chợp mắt được. Rõ ràng biết mình dễ bị mất ngủ nhưng vẫn cứ kích thích bản thân bằng mấy chất đấy. Mắt nhắm mắt mở, tôi đi xuống bếp mở tủ lạnh lấy lọ mứt dâu, sữa đặc. Đun một chút nước cho sôi để chế vào cái phin chứa sẵn cà phê, từng giọt, từng giọt tích tách rơi xuống. Mùi thơm ngào ngạt của cà phê xen lẫn cả mùi bánh mì nướng bơ đang giòn quay trong lò nướng kia thật khiến cho con người ta thấy sảng khoái.
-“ Sáng nào cũng được vậy thì tốt”.
Tôi lấy 2 lát bánh mì bỏ vào lò nướng để ăn sáng cùng với mứt dâu. Cuối cùng, ly cà phê cũng đầy ắp những giọt đen đậm đặc, chỉ cần nghe mùi thôi cũng khiến con người ta tỉnh cả ngủ. Một bữa sáng với 2 lát bánh mì nướng thêm một ly cà phê sữa đúng chất Việt Nam. Còn gì là quá tuyệt nữa. Tôi chỉ ước rằng buổi sáng này sẽ kéo dài mãi mãi.
Nhưng không, điều đó không kéo dài được lâu, tôi còn vội phải skincare rồi chọn trang phục đi làm nữa. Chừng đấy thôi cũng đủ ngốn hết 1 tiếng đồng hồ. Tuy làm cho công ty Nhật Bản, giờ giấc đi làm cũng muộn hơn so với các công ty khác nhưng việc đúng giờ là một điều tất yếu trong văn hóa công ty. Vì vậy, tôi đã đi làm 4 năm mà không có lấy một ngày trễ.
Sau khi chăm sóc da xong, đứng trước cửa tủ quần áo, tôi phân vân không biết mình nên mặc gì. Ngẫm nghĩ một hồi, tôi cũng đã cho ra đời bộ outfit trong khá vừa mắt : 1 chiếc áo blouse trắng với một chút cánh hoa màu xanh dương tạo nên sự lạ mắt kết hợp với một chiếc quần jean xanh ống ôm và cả một đôi giày cao gót màu trắng 5 phân. Đứng trước gương, nhìn qua nhìn lại thấy khá ổn, tôi chợt nghĩ :
-“ Như thế này mà không có bồ thì tiết nhở?”. Há há há… mày nghĩ gì vậy Hạ Lam, chả phải đã nói chưa nghĩ tới việc yêu sao, sao mày lại nghĩ tới việc đó.
Nói rồi tôi ngo ngoe cái đầu mấy cái như để chấn tỉnh bản thân mình. Cuối cùng thì rời khỏi nhà lúc 7:30am với chiếc túi Doctor( túi bác sỹ) màu vàng nhạt làm nổi bật nên phong cách.
Updated 43 Episodes
Comments