Ting, cửa thang máy mở ra.
“Hey girl, sao sáng nay đi trễ vậy, anh còn tưởng em ngủm rồi chớ”. Một giọng nói vang lên ở cuối hành lang đã vậy còn thêm chút giọng giễu cợt. Không ai khác chính là Nguyên Hoàng-“ông thần cà khịa” của cái công ty này.
-“Sáng nay kẹt xe, làm em chạy trối chết cho kịp giờ”.
-”Ohh, chuyện lạ nha, anh đi làm từ năm này qua năm nọ chưa bao giờ thấy em xém trễ vì kẹt xe cả mô, có khi nào bận làm đồ anh sáng cho anh nào rồi trễ giờ không”.
-“Thôi đi, chế vừa thôi ông, không nói nữa, mà anh đi đâu đấy?”.
-“À, là hồ sơ của bên Sunnow, anh đem xuống cho phòng kế toán giải quyết”.
- “Vậy thôi anh đi đi, em về phòng làm việc đây”. Vừa nói tôi vừa nhún vai trông có vẻ chả hứng thú gì mấy.
-“Ừ, bye”. Cuộc hội thoại của chúng tôi kết thúc một cách nhạt nhòa như vậy đấy. Nhưng mà trong công ty này, có lẽ Nguyên Hoàng là người mà Hạ Lam nói chuyện nhiều nhất. Chắc vì chuyện công việc, một bên là dự án, một bên là sáng tạo, nhưng thỉnh thoảng anh cũng hay bắt chuyện trêu cô. Cô nhớ có lần anh từng nói :
-”Em bí ẩn nhưng lại rất thú vị”. Hạ Lam vốn dĩ cũng chả bận tâm đến câu nói đó nhưng không hiểu sao nó lại in sâu trong tâm trí của cô.
Thoáng chốc đã tới giờ nghỉ trưa-giây phút mong chờ cũng tới, sáng giờ cứ quằn quật với đống hồ sơ của bên sáng tạo gởi qua cũng tốn không ít sức lực.
-“Cốc, cốc, cốc…chị Lam, tới giờ trưa rồi, đi ăn thôi”. Đó là giọng nói của Mi Ra- thư ký phòng dự án.
-“Ừ, đi thôi”.
Mi Ra- cái tên nghe thật lạ, thật tây.
Nhưng thật chất cô ấy là người Việt chính gốc, nghe cô ấy kể , lúc còn trẻ thì mẹ cô ấy rất muốn đến Nhật Bản để làm việc nhưng lúc đó điều kiện lại không cho phép nên chỉ có thể làm ở đây. Mãi sau này quen biết được đối tác người Nhật tên Mi Ra, nghe thấy hay hay nên sau đó lấy tên này đặt cho con gái mình luôn. Lúc đầu thì Mi Ra có vẻ khá ngại và mọi người trong có vẻ khó hiểu nhưng lâu dần lại thành quen. Là một cô gái trẻ, có học thức cao, vẻ ngoài lại xinh xắn hơn nữa lại còn là người hiểu chuyện nên khiến không ít chàng trao theo đuổi em ấy. Nhưng mãi mà vẫn chưa chịu kiếm cho mình một kỵ sĩ. Đôi lúc, Mi Ra khá lạ lùng nhưng đôi lúc lại giống như người dở hơi vậy.
Trong công ty, em ấy nổi tiếng là “nữ thần tiêu tiền”. Cái biệt danh đấy xuất phát từ việc, người của phòng thư ký giám đốc đã thấy em ấy chi hầu bao của mình cho những chiếc túi hàng hiệu, nước hoa ngoại hay những chiếc đồng hồ đắt đỏ...Thú thật, tôi chẳng mấy bất ngờ, vì đó phong cách hàng ngày của em ấy, ngày nào em ấy chả mang những thứ đấy tới công ty. Lúc đầu thì tôi khá ngạc nhiên và cũng thầm tự hỏi :
-”Lương thư ký đâu nhiều đến như vậy, nhưng tôi nghĩ chắc gia đình em ấy khá giả nên điều đấy cũng rất bình thường”.
Kể cũng hay thật, công ty này cứ toàn đặt biệt danh cho nhau cả thôi. Nhưng nói gì thì nói, bề ngoài là vậy nhưng tôi vẫn có cảm giác Mi Ra là một ẩn số, mà ẩn số thì cần phải có điều kiện mới giải được.
Ting, cửa thang máy mở ra.
“Hey girl, sao sáng nay đi trễ vậy, anh còn tưởng em ngủm rồi chớ”. Một giọng nói vang lên ở cuối hành lang đã vậy còn thêm chút giọng giễu cợt. Không ai khác chính là Nguyên Hoàng-“ông thần cà khịa” của cái công ty này.
-“Sáng nay kẹt xe, làm em chạy trối chết cho kịp giờ”.
-”Ohh, chuyện lạ nha, anh đi làm từ năm này qua năm nọ chưa bao giờ thấy em xém trễ vì kẹt xe cả mô, có khi nào bận làm đồ anh sáng cho anh nào rồi trễ giờ không”.
-“Thôi đi, chế vừa thôi ông, không nói nữa, mà anh đi đâu đấy?”.
-“À, là hồ sơ của bên Sunnow, anh đem xuống cho phòng kế toán giải quyết”.
- “Vậy thôi anh đi đi, em về phòng làm việc đây”. Vừa nói tôi vừa nhún vai trông có vẻ chả hứng thú gì mấy.
-“Ừ, bye”. Cuộc hội thoại của chúng tôi kết thúc một cách nhạt nhòa như vậy đấy. Nhưng mà trong công ty này, có lẽ Nguyên Hoàng là người mà Hạ Lam nói chuyện nhiều nhất. Chắc vì chuyện công việc, một bên là dự án, một bên là sáng tạo, nhưng thỉnh thoảng anh cũng hay bắt chuyện trêu cô. Cô nhớ có lần anh từng nói :
-”Em bí ẩn nhưng lại rất thú vị”. Hạ Lam vốn dĩ cũng chả bận tâm đến câu nói đó nhưng không hiểu sao nó lại in sâu trong tâm trí của cô.
Thoáng chốc đã tới giờ nghỉ trưa-giây phút mong chờ cũng tới, sáng giờ cứ quằn quật với đống hồ sơ của bên sáng tạo gởi qua cũng tốn không ít sức lực.
-“Cốc, cốc, cốc…chị Lam, tới giờ trưa rồi, đi ăn thôi”. Đó là giọng nói của Mi Ra- thư ký phòng dự án.
-“Ừ, đi thôi”.
Mi Ra- cái tên nghe thật lạ, thật tây.
Nhưng thật chất cô ấy là người Việt chính gốc, nghe cô ấy kể , lúc còn trẻ thì mẹ cô ấy rất muốn đến Nhật Bản để làm việc nhưng lúc đó điều kiện lại không cho phép nên chỉ có thể làm ở đây. Mãi sau này quen biết được đối tác người Nhật tên Mi Ra, nghe thấy hay hay nên sau đó lấy tên này đặt cho con gái mình luôn. Lúc đầu thì Mi Ra có vẻ khá ngại và mọi người trong có vẻ khó hiểu nhưng lâu dần lại thành quen. Là một cô gái trẻ, có học thức cao, vẻ ngoài lại xinh xắn hơn nữa lại còn là người hiểu chuyện nên khiến không ít chàng trao theo đuổi em ấy. Nhưng mãi mà vẫn chưa chịu kiếm cho mình một kỵ sĩ. Đôi lúc, Mi Ra khá lạ lùng nhưng đôi lúc lại giống như người dở hơi vậy.
Trong công ty, em ấy nổi tiếng là “nữ thần tiêu tiền”. Cái biệt danh đấy xuất phát từ việc, người của phòng thư ký giám đốc đã thấy em ấy chi hầu bao của mình cho những chiếc túi hàng hiệu, nước hoa ngoại hay những chiếc đồng hồ đắt đỏ...Thú thật, tôi chẳng mấy bất ngờ, vì đó phong cách hàng ngày của em ấy, ngày nào em ấy chả mang những thứ đấy tới công ty. Lúc đầu thì tôi khá ngạc nhiên và cũng thầm tự hỏi :
-”Lương thư ký đâu nhiều đến như vậy, nhưng tôi nghĩ chắc gia đình em ấy khá giả nên điều đấy cũng rất bình thường”.
Kể cũng hay thật, công ty này cứ toàn đặt biệt danh cho nhau cả thôi. Nhưng nói gì thì nói, bề ngoài là vậy nhưng tôi vẫn có cảm giác Mi Ra là một ẩn số, mà ẩn số thì cần phải có điều kiện mới giải được.
Updated 43 Episodes
Comments