Một hồi lâu sau, mọi người mới bước ra từ phòng của tổng giám đốc. Nhìn vào khuôn mặt tràn ngập nụ cười của tổng giám đốc và Chu Lệ, không khó để đoán mọi chuyện đã thuận lợi như thế nào. Chỉ riêng nét mặt của Hàn Tử Thiên thì vẫn lạnh lùng như cũ.
Ngoại hình cao 1m85, dáng người hoàn mỹ, đôi chân dài bước những bước trầm ổn, khí tức cao quý toát ra từ cốt tủy của Hàn Tử Thiên khiến cho người khác phải trầm trồ. Tuy nhiên, anh vốn nổi tiếng lạnh lùng, người ta hiếm khi nhìn thấy nụ cười của anh, tựa như người đàn ông này chưa hề biết cười.
Những nhân viên nữ ở đây đều bị thu hút bởi vẻ đẹp ấy. Mà không chỉ họ, tất cả những người phụ nữ ngoài kia đều khao khát người đàn ông này. Ở anh quy tụ đủ vẻ đẹp, dáng người, địa vị và của cải.
Nhìn vào gương mặt thường ngày hay khó chịu với nhân viên của Chu Lệ, giờ phút này cũng bày ra nụ cười quyến rũ động lòng người ấy.
Hàn Tử Thiên không quan tâm đến những gì diễn ra xung quanh, anh vẫn giữ nguyên một nét mặt từ đầu đến cuối mà bước vào trong thang máy. Trợ lý Tạ Lâm cũng theo sát sau.
Lam tổng giám đốc và Chu Lệ còn nói với nhau vài câu nữa trước khi hai người trở về văn phòng.
---
“Tối nay phía tập đoàn Dương thị có tổ chức một bữa tiệc, phía ban quản trị công ty cũng sẽ tham dự, cần cô đến để làm một số việc. Nhớ đúng giờ, đây là lệnh từ cấp trên.”
Tiếng căn dặn của Chu Lệ vẫn còn vọng lại trong đầu, Hạ Uyển Đình uể oải bước về bàn làm việc. Tiệc tùng gì đó, cô vốn không muốn tham gia. Nhưng đây là chỉ thị của cấp trên, nếu không tham gia, e rằng cái giá phải trả là rất đắt.
Cô tìm việc đã khó khăn rồi, đến đây làm việc cũng chưa hẳn là an ổn, nếu mà không cẩn thận, mất đi công việc này, cô lấy đâu tiền để chi trả viện phí cho em trai. Tuy rằng ở đây, lương của cô không bằng các đồng nghiệp khác, nhưng đã là tốt nhất với cô rồi. Ít ra còn chăm lo được cho em trai mỗi ngày.
Tan làm lúc 5h chiều, bữa tiệc diễn ra lúc 7h tối. Lúc Hạ Uyển Đình tiến vào trong khách sạn, đã thấy mọi thứ được trang hoàng đẹp đẽ, sang trọng.
Không nhìn thấy Chu Lệ ở trong, có thể là cô ta còn đang ở đâu đó. Đoán chừng cũng chưa có việc gì cho cô làm đi, hơn nữa nếu có gì, Chu Lệ sẽ trực tiếp gọi điện cho cô. Rời khỏi hội trường chính, Hạ Uyển Đình bước đi chầm chậm trên hành lang vắng người.
Cho đến khi bước đến khu vườn của khách sạn, cô mới dừng lại, đứng đó mà cảm nhận làn gió đêm của tiết trời sắp vào đông. Đêm nay Hạ Uyển Đình chỉ mặc một chiếc váy lụa trắng đơn giản, khiến cơ thể gầy gò của cô càng trở nên nhỏ bé, yếu đuối hơn nữa. Từng làn gió bay khẽ lay động vài lọn tóc cùng tà váy của cô, vô tình khiến cho bóng đêm như nuốt trọn lấy thân ảnh của người con gái ấy. Bóng dáng của Hạ Uyển Đình lúc này có biết bao nhiêu kích thích mong muốn của cánh đàn ông là được bảo vệ, che chở cho cô.
Thế nhưng sự cô đơn mà thờ ơ, không rõ yêu hận của Hạ Uyển Đình với mọi thứ xung quanh lại tạo lên một lớp vỏ bọc vững chắc, bao trùm cả sự tịch mịch, mà không một ai dám phá vỡ nó mà bước vào.
Vũ Trạch đương nhiên muốn ôm lấy cô vào lòng, nắm lấy đôi bàn tay ấy mà che chở, bảo bọc. Chỉ là, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của cô lại không khỏi làm anh chùn bước.
Không giống với những nhân viên nữ khác hay chăm chút vẻ bề ngoài, Hạ Uyển Đình ngược lại thường ngày rất giản dị, mộc mạc. Điều đó lại làm nổi bật hơn vẻ đẹp thanh thuần của cô. Gương mặt nhỏ nhắn mà sắc sảo, lại có chút ngây thơ vốn thu hút tất cả ánh mắt của đàn ông. Thậm chí mọi người còn nghĩ, cô làm việc ở đây bao lâu rồi, vẫn chỉ như cũ một chức vụ nhân viên bình thường, chỉ cần có người để ý cô là đã may mắn cho cô lắm rồi.
Tuy nhiên, tính cách cô quá đỗi lạnh lùng, dường như không hề có một cảm xúc nào được bộc lộ. Chưa một ai có thể phá vỡ lớp vỏ ấy chứ đừng nói đến việc đi sâu hơn.
Đúng vậy, Hạ Uyển Đình chưa từng mở lòng với bất kì ai.
Vũ Trạch là một người đàn ông có năng lực, chức vụ tại công ty cũng không hề thấp, lại nói ngoại hình cũng rất đẹp, biết bao nữ nhân viên để ý đến. Vậy mà anh vẫn một mực thích Hạ Uyển Đình, nhưng lại không muốn làm cô khó xử, chỉ dám âm thầm quan tâm cô như một người bạn, hy vọng có một ngày cô vì nhìn thấy tấm chân tình của mình mà chấp nhận.
- Gió lạnh, uống chút nước nóng cho ấm người.
Giọng nói ấm áp vang lên, truyền đến bên tai Hạ Uyển Đình. Cô đạm mạc quay lại, đón lấy ly nước, mỉm cười thay cho lời cảm ơn.
Vũ Trạch bước đến, hai bóng người bên nhau in lên mặt cỏ bỗng hòa hợp đến ngỡ ngàng…
Hạ Uyển Đình vẫn đứng đó, tự mình tận hưởng sự tươi mát của cỏ non. Thư thái biết bao nhiêu!
Cho đến khi một chiếc Mercedes đỗ lại trước khách sạn, cửa mở ra, một đôi chân dài bước xuống từ phía trong xe, nơi đó bỗng trở nên thật náo nhiệt.
Bàn tay cầm ly nước khẽ siết lại, Hạ Uyển Đình nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Vốn dĩ chuyện này chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Cho đến khi Vũ Trạch lên tiếng nhắc nhở, cô mới hoàn hồn, quay trở vào trong hội trường. Khi đi vẫn không nhịn được mà ngoái đầu lại nhìn ra chỗ vẫn còn đông đúc kia.
Phải rồi, trước giờ người kia vẫn thu hút sự chú ý của mọi người đến vậy.
Updated 98 Episodes
Comments
❤garnet🙌👌💋💋💋
1m85
2022-01-03
3
Lonely🍀🍀🍀
Mik thấy tác giả viết truyện rất ổn khá hay cách trình bày cũng không có gì để chê hết á
2022-01-01
4
(≧▽≦)Mèo Ú❤️
lạnh lùng quá
2021-12-30
2