『Bách Hợp/ 』Thụ Nhà Ta Muốn Được Sủng
Ep2/Chọc ghẹo/
Anh Túc cứ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại tối thui mà suy nghĩ về giấc mơ đêm qua
Trạch Anh Túc
*Linh Chi vừa đẹp vừa quyến rũ... mình mê cậu ấy thật rồi!*
Trạch Anh Túc
*Từ vòng một đến vòng ba đều hoàn hảo...!*
Anh Túc càng nghĩ càng hồi tưởng lại càng đỏ mặt
Vũ Mộc Linh Chi
Này, cậu nhìn gì trong điện thoại mà chăm chú thế?
Vũ Mộc Linh Chi
[đứng phía sau lưng nảy giờ]
Trạch Anh Túc
[giật mình]Chi Chi??!!
Trạch Anh Túc
[cất điện thoại]Cậu đứng đây từ lúc nào vậy?
Vũ Mộc Linh Chi
Chuông vừa báo ra chơi là tôi đã từ bàn đầu chạy xuống bàn cuối lớp mà đứng đây rồi
Vũ Mộc Linh Chi
Cậu thả hồn vào gió hay sao mà không để ý tôi thế?
Trạch Anh Túc
Tôi đâu có thả hồn gì đâu.
Trạch Anh Túc
[cười lúng túng]
Vũ Mộc Linh Chi
Thật không vậy?
Vũ Mộc Linh Chi
Cậu không qua mắt được đâu. Chúng ta đã làm bạn với nhau từ nhỏ xíu, tôi là người hiểu cậu nhất đó
Vũ Mộc Linh Chi
Cậu cứ ngồi nhìn chằm chằm vô cái điện thoại màn hình tối thui. Lâu lâu còn cười tủm tỉm, còn đỏ mặt.
Vũ Mộc Linh Chi
Sao đây?Đang tương tư anh nào à?
Trạch Anh Túc
Không có![lập tức chối]
Trạch Anh Túc
Tôi không có thích ai hết.
Vũ Mộc Linh Chi
Hửm?Thế à?
Vũ Mộc Linh Chi
[kéo ghế Anh Túc về sau]
Vũ Mộc Linh Chi
[ngồi lên bàn của Anh Túc]
Vũ Mộc Linh Chi
Có thật là không thích ai hết không?
Trạch Anh Túc
Nè, cậu đang mặc váy đó, ngồi lên bàn thế này...
Vũ Mộc Linh Chi
[vén váy xích lên]Thì sao?
Vũ Mộc Linh Chi
Cậu không thích à?
Trạch Anh Túc
[đỏ mặt]Cậu lại bắt đầu chọc tôi.
Trạch Anh Túc
Đừng có vén cái váy lên, người khác nhìn thấy bây giờ[kéo kéo váy Linh Chi xuống]
Vũ Mộc Linh Chi
Anh Túc nè.
Vũ Mộc Linh Chi
Cậu xem thử...
Vũ Mộc Linh Chi
hôm nay tôi mặc quần lót màu gì được không?
Trạch Anh Túc
[mặt đỏ như ớt]
Trạch Anh Túc
Cậu nói gì vậy?Đừng giỡn nữa. Đi xuống đi!
Vũ Mộc Linh Chi
Không thích.
Vũ Mộc Linh Chi
Cho đến khi cậu xem qua tôi mới xuống.
Trạch Anh Túc
Đùa hơi quá rồi đó.
Vũ Mộc Linh Chi
[kéo tay Anh Túc đặt lên đùi mình]
Vũ Mộc Linh Chi
[cùi người nói nhỏ vào tai Anh Túc]
Vũ Mộc Linh Chi
Tôi mặc ngay màu cậu thích đó, xem thử cho người ta vui đi mà.
Trạch Anh Túc
[lắc đầu] Không...không
Vũ Mộc Linh Chi
Người ta đã cất công mặc thế mà...
Vũ Mộc Linh Chi
Cậu lại không xem
Vũ Mộc Linh Chi
Vậy tôi sẽ cởi ra đấy...
Trạch Anh Túc
Cậu dám sao?
Vũ Mộc Linh Chi
Vũ Mộc Linh Chi này trước giờ không có khái niệm "không dám"
Vũ Mộc Linh Chi
Tôi cho cậu năm giây
Trạch Anh Túc
Làm ơn, đừng làm bậy!
Vũ Mộc Linh Chi
Mời![chóng hai tay xuống bàn mà chờ đợi]
Trạch Anh Túc
[bấn loạn tâm trí]
Trạch Anh Túc
[ngó nghiêng xung quanh thấy cuối lớp ít người để ý nên đành bấm bụng đưa tay chạm vào váy Linh Chi]
Trạch Anh Túc
*Màu mình thích?Trắng?*
Trạch Anh Túc
[nắm lấy váy từ từ vén lên cao]
Tim Anh Túc đập mạnh đến mức có thể nghe thấy.
Mạnh đến mức như sắp nhảy ra ngoài
Ngay khi váy đã sắp vén lên đến nơi, Linh Chi bỗng bật cười rồi nắm tay Anh Túc.
Trạch Anh Túc
Chi Chi?[ngơ ngác]
Vũ Mộc Linh Chi
Trạch Anh Túc, cậu thật là biến thái.
Vũ Mộc Linh Chi
Bộ muốn xem đồ nhỏ của tôi thiệt à?
Trạch Anh Túc
Không...không phải là câu kêu...
Vũ Mộc Linh Chi
[bước xuống bàn]Tôi thử cậu thôi, ai ngỡ cậu không chống lại được cám dỗ.
Vũ Mộc Linh Chi
Tệ quá, tệ quá.
Trạch Anh Túc
Chi Chi!Cậu...cậu...![tức]
Vũ Mộc Linh Chi
Tôi thì làm sao đây?
Vũ Mộc Linh Chi
Bộ xem không được nên tức à?
Trạch Anh Túc
Cậu quá đáng lắm rồi đó
Vũ Mộc Linh Chi
[thè lưỡi chọc ghẹo]
Vũ Mộc Linh Chi
Tôi là vậy đó.
Vũ Mộc Linh Chi
Làm gì nhau nào?
Anh Túc bị chọc phát tức đến mức phát khóc, cô chạy ra khỏi lớp và tiến thẳng đến nhà vệ sinh.
Vũ Mộc Linh Chi
[hướng mắt nhìn theo]
Vũ Mộc Linh Chi
*Đúng là dễ khóc!*
Trạch Anh Túc
[vừa khóc của lau nước mắt]
Trạch Anh Túc
*Chi Chi thật quá đáng.*
Trạch Anh Túc
*Sao lại nói mình như vậy!*
Trạch Anh Túc
*Mình không có biến thái mà!*
Vũ Mộc Linh Chi
Nè, mở cửa đi.
Vũ Mộc Linh Chi
Vào học rồi. Định ở đó đến ra về hay sao?
Vũ Mộc Linh Chi
Rượu mời không uống cứ đòi uống rượu phạt.
Vũ Mộc Linh Chi
Đừng trách!
Linh Chi dùng hết sức đạp mạnh cửa làm nó mở tung ra, hư luôn cả khoá.
Vũ Mộc Linh Chi
Khóc lóc cái gì?
Trạch Anh Túc
[lắc đầu]Cậu ăn hiếp tôi.
Trạch Anh Túc
Tôi ghét cậu. Tôi không chơi với cậu nữa.
Vũ Mộc Linh Chi
[đi đến gần đưa ra một cái khăn tay]
Vũ Mộc Linh Chi
Tôi hơi quá.
Vũ Mộc Linh Chi
Tôi xin lỗi cậu.
Vũ Mộc Linh Chi
Tha lỗi cho tôi đi.
Vũ Mộc Linh Chi
Đừng ghét tôi.
Trạch Anh Túc
[nhìn thấy nét mặt ủ rủ ăn năn của Linh Chi nên mềm lòng]
Trạch Anh Túc
[cầm lấy cái khăn tay thay lời tha thứ, tháo chiếc kính cận xuống mà lau nước mắt còn đọng trên mi]
Vũ Mộc Linh Chi
[nhẹ cười]
Trạch Anh Túc
Sau này không được như vậy nữa!
-hồi ức/lúc cả hai chỉ mới học lớp 2-
Giờ ra về tại trường tiểu học
Anh Túc ngồi co người trong nhà vệ sinh vắng người mà khóc đỏ cả mắt
Vũ Mộc Linh Chi
Thì ra là cậu ở đây.
Vũ Mộc Linh Chi
[tới gần, ngồi xuống kế Anh Túc]
Vũ Mộc Linh Chi
Sao lại ngồi đây khóc?
Trạch Anh Túc
Anh Túc không bảo vệ được cho Chi Chi, để Chi Chi bị mấy chị lớp 4 ăn hiếp.
Vũ Mộc Linh Chi
Người bị ăn hiếp là tôi kia mà.
Vũ Mộc Linh Chi
Tôi chưa khóc sao Anh Túc đã khóc rồi.
Trạch Anh Túc
Tôi thấy bọn họ rất quá đáng, bực tức nên mới khóc.
Trạch Anh Túc
Linh Chi có đôi mắt màu trắng đẹp thế mà họ lại nói cậu kì quái như ma quỷ.
Vũ Mộc Linh Chi
Cậu thấy mắt tôi đẹp sao?
Trạch Anh Túc
Không những là mắt đẹp
Trạch Anh Túc
Chi Chi cũng rất đẹp, như nhân vật trong truyện tranh vậy.
Trạch Anh Túc
Thế mà họ lại nói xấu chê bai cậu.
Trạch Anh Túc
Tôi tức lắm!
Trạch Anh Túc
Tại tôi nhỏ con nên mới không làm được gì họ...nếu không...nếu không tôi đã đánh họ, bắt họ phải xin lỗi cậu rồi.
Vũ Mộc Linh Chi
[cười]Cậu thật tốt với tôi.
Trạch Anh Túc
Chúng ta là bạn bè. Đương nhiên là phải bảo vệ nhau.
Vũ Mộc Linh Chi
Nếu muốn bảo vệ người khác thì cậu phải trở nên thật mạnh mẽ mới được
Vũ Mộc Linh Chi
[xoa đầu Anh Túc]Thế nên đừng khóc nữa, mạnh mẽ lên nào!
Trạch Anh Túc
Ukm[dụi mắt]
Trạch Anh Túc
Anh Túc sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ không cho kẽ nào nói xấu hay ăn hiếp cậu đâu, Chi Chi.
Comments
Hêhhehehe
Nam mô
2025-01-03
2
lim sĩ của ai đó
vừa ăn vừa hiếp
2024-12-20
1
Jenny Rin
hiep luon di cho nóng
2024-11-24
4