Hằng Anh cứng đờ người máy móc tránh đường, trong miệng vẫn còn ngậm cái thìa quên cả rút ra, tay thì cầm hộp sữa chua nhìn qua có phần ngốc nghếch.
Người thanh niên đó chầm chậm lăn xe tới rồi mở tủ lạnh ra, lúc này nhờ ánh đèn bên trong tủ lạnh mới có thể nhìn rõ được phần nào dung mạo của người đó. Từ góc đứng này của Hằng Anh thì chỉ có thể nhìn được một phần nghiêng gương mặt kia thôi nhưng cũng đủ để xác định đây là một cực phẩm, gương mặt góc nghiêng với đường nét sắc cạnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng lạnh lùng mím lại, ánh mắt tĩnh mịch giống như một hồ nước sâu không thấy đáy.
Người này nhìn qua chắc chắn không quá mười tám tuổi nhưng cái loại khí thế vừa bá đạo vừa uy phong này vô cùng lớn, dù cho anh ta có ngồi xe lăn, một thân tật nguyền cũng khiến người khác không thể nào xem thường được.
Người đó lấy một chai nước suối được làm lạnh ra vặn nắp rồi ngửa đầu uống, cả quá trình cũng không có gì đặc biệt chỉ là không hiểu vì sao ngay cả động tác uống nước cũng mang tới sự hấp dẫn lạ thường.
Hằng Anh không dám có động thái nào bởi vì cô chưa biết người này với cỗ thân thể hiện tại cô sống có quan hệ gì. Nhưng vẫn phải tán thưởng dung mạo của chàng trai này, chỉ đáng tiếc ngồi xe lăn thì chân của anh ta cũng đã…
Sau khi uống nước, Trịnh Thiệu Nam liếc mắt nhìn sang người suốt buổi vẫn im lặng lạ thường, khác với sự ồn ào khiến người ta khó chịu thường ngày. “Khỏi bệnh rồi?”
“Vâng, khỏe rồi ạ.” Hằng Anh cân nhắc trước sau rồi lễ phép đáp.
“Vậy thì thu xếp vào nội trú lại đi, đừng suốt ngày ở nhà khiến tôi chướng mắt.”
Sau câu này, thì cô cũng biết anh ta và Hằng Anh căn bản không thân thiết, một người bị tàn phế vẫn có thể có phong thái chủ cả như vậy thì chắc là người anh trai trong miệng Hằng Anh đã nói lại lúc sắp chết rồi.
Cô bé đã nói bản thân không có được sự yêu thương của cha nuôi và anh trai, mà theo lời những người làm nói thì cha nuôi chỉ nhận Hằng Anh về vì tin theo lời của một gã thầy bói nói rằng cung mạng của Hằng Anh phù hợp với con trai ruột của ông ta.
Nghĩ tới đây thì cô cũng không có thiện cảm gì với Trịnh Thiệu Nam, cái chết của Hằng Anh cũng có một phần công lao của người cha nuôi kia và cả anh ta nữa. Dù gì cũng đã nhận nuôi con bé cớ sao lại để nó sống trong sự ghẻ lạnh và tủi thân để rồi phải tự mình tìm được ra đi như vậy.
“Em cũng rất muốn sớm ngày có thể quay lại trường nội trú, dù gì ở đó cũng có bầu không khí trong lành hơn nơi này.” Hằng Anh lạnh nhạt đáp.
Trịnh Thiệu Nam nhíu mày, ánh mắt đen láy thoát lướt qua sự kinh ngạc. “Hôm nay lấy dũng khí ở đâu ra mà dám trả lời tôi như vậy?”
“Không biết, có lẽ là bệnh nặng một trận nên đầu óc cũng có vài chỗ biến đổi, anh đừng so đo với một đứa trẻ làm gì.” Hằng Anh tuy có lời nói và thái độ hơi thẳng thắn nhưng vẫn rất chừng mực khiến Trịnh Thiệu Nam dù không hài lòng cũng không biết nên bắt bẻ ở đâu, cô cũng không đợi anh phản ứng mà lễ phép cúi đầu. “Chúc anh ngủ ngon ạ.”
Tốt nhất là hãy gặp ác mộng, mơ thấy hồn ma của Hằng Anh về vặn chết anh.
Sau đó dưới ánh mắt không thể tin nổi của Trịnh Thiệu Nam cô rời khỏi phòng bếp, đi theo con đường ban đầu quay về phòng.
Người được gọi là cha nuôi kia thì cô chưa từng gặp, nhưng danh tiếng của ông ta cũng vô cùng lớn, nhắc tới tên không ai không biết, còn người ngồi xe lăn có khả năng là đứa con trai trước giờ chưa từng lộ diện trước truyền thông của Trịnh Khâm, Trịnh Thiệu Nam.
Chỉ có điều khá bất ngờ chính là Trịnh Thiệu Nam lại tàn phế hai chân, chả trách trước giờ Trịnh Khâm giữ kín tiếng về con trai như vậy. Nhà họ Trịnh có hai anh em, Trịnh Minh và Trịnh Khâm, em trai Trịnh Minh phụ trách quản lý một phần thị trường ở Châu Âu, còn Trịnh Khâm chính là chủ tịch hội đồng quản trị của Thịnh Thế, người nắm giữ quyền hành cao nhất.
Ở bên ngoài truyền nhau tin đồn Trịnh Khâm bị bệnh hiếm muộn, kết hôn cùng vợ mình là Trần Uyển đã mười năm vẫn không sinh được con, ông ta cũng từng qua lại với một vài người phụ nữ khác hy vọng có con nối dõi nhưng đều vô dụng, sau nhiều lần tích cực thụ tinh nhân tạo và nhờ vào những phương pháp hiện đại của nền y học thì Trần Uyển với mang thai một bé trai, chính là Trịnh Thiệu Nam hiện tại.
Có điều bốn năm sau khi sinh ra Trịnh Thiệu Nam thì Trần Uyển bất ngờ qua đời, Trịnh Khâm công bố với truyền thông rằng bà bị bệnh nặng nhưng người bên ngoài lại không tin vào lý do này mà suy diễn ra nhiều lý do khác nhau.
Kể từ sau khi Trần Quyển mất, mọi thông tin về gia đình và con trai của Trịnh Khâm đều được giữ kín như bưng.
Chắc sau này phải tìm cách moi thêm thông tin, chỉ có nắm rõ tình hình mới mong sống sót đợi tới ngày đủ mạnh để quay lại thành An Khánh tìm Trang Quốc Dữ tính sổ.
Vì đã ngủ ba ngày rồi nên hiện tại Hằng Anh không tài nào chợp mắt được, cô quyết định lục lọi trong phòng hy vọng tìm được thứ gì đó hữu ích giúp cô biết rõ hơn về nhà họ Trịnh, nhưng tìm cả buổi cũng không thu thập được món gì cả.
Vì vậy cô quyết định sẽ đi dạo một phòng tòa biệt phủ này để nắm rõ hơn lối kiến rục ở đây. Mở cửa phòng lần nữa, bên ngoài đã trống không, vệ sĩ hiện tại đều đã ra trước cổng lớn canh gác.
Tòa biệt phủ này vô cùng lớn, cô nghĩ nếu so với nhà họ Trang thì còn rộng hơn mấy lần, nói một cách dễ hiểu thì nhà họ Trịnh là thảo nguyên còn nhà họ Trang chỉ là cái chuồng ngựa trên thảo nguyên mà thôi.
Nội thất và lối kiến trúc cổ điển, quy mô đồ sộ hoành tráng giống như một cung điện vương giả và đẳng cấp. Bước chân của Hằng Anh nhẹ nhàng, cố gắng không tạo ra tiếng động, vừa đi vừa nhìn xung quanh xem có người hay không.
“Bỏ thứ này vào thức ăn của Trịnh Thiệu Nam, nhớ kỹ, phải hành sự cẩn thận, lần trước lão đại đã nghi ngờ rồi.”
Cho tới khi tới một góc khuất cô bỗng nghe thấy tiếng người đang thì thầm nói chuyện, Hằng Anh dừng chân nép sát vào tường nghe lén.
“Ngày mai lão đại quay về, chúng ta…vẫn hạ thuốc Trịnh Thiệu Nam sao? Tôi lo rằng ông ấy sẽ phát hiện.”
“Đã kiên trì nhiều năm như vậy thì phải làm tới cùng, khéo léo một chút là được, đây là mệnh lệnh của ông ba, nếu như ngừng thuốc thì việc khiến Trịnh Thiệu Nam cả đời không đứng lên được sẽ dở dang.”
“Được, tôi biết rồi.”
Hằng Anh dùng tay che miệng của mình lại đầy kinh ngạc, ông trời ơi, cô đang nghe được cái gì mà gay cấn thế này? Là cậu chủ nhà giàu như vậy mà cũng bị người khác tính kế hãm hại, thậm chí còn hạ thuốc âm mưu muốn Trịnh Thiệu Nam tàn phế cả đời.
Xem ra ẩn tình phía sau đôi chân không thể đi lại của Trịnh Thiệu Nam vẫn còn rất nhiều, mà tình hình nội chiến trong thịnh Thế lẫn nhà họ Trịnh cũng vô cùng phức tạp.
Đợi khi hai người kia rời khỏi Hằng Anh mới từ góc khuất đi ra, trong lòng tính toán không biết có nên đem chuyện này nói cho Trịnh Thiệu Nam biết hay không. Một nửa muốn nửa còn lại thì không muốn để tâm tới, dù gì Trịnh Thiệu Nam để lại ấn tượng ban đầu cho cô không tốt lắm.
Nhưng có lẽ Trang Đài và Trịnh Thiệu Nam rất giống nhau, đều là con nhà hào môn, không chỗ dựa, bị chính người thân cận của mình tính kế hãm hại. Cô hiểu nỗi đau và sự tuyệt vọng này, huống gì một người tàn phế như Trịnh Thiệu Nam, anh ta hoàn toàn không có sức chống cự.
Sau khi đắn đo, cô vẫn quyết định làm việc tốt vậy.
Dù cho là Hằng Anh còn sống thì con bé cũng rất lương thiện, vậy nên cô sẽ dùng cổ thân thể này của con bé làm chuyện tốt, tích đức một chút cũng không phải chuyện dư thừa, cứ quyết định như vậy đi, sáng mai có cơ hội gặp được Trịnh Thiệu Nam cô sẽ đem chuyện hôm nay nghe được nói lại cho anh biết để cảnh giác.
Updated 122 Episodes
Comments
Tiểu Thư 3 Lúa
Truyện hay quá
2023-10-29
0
Đàm Tinh Tinh
nữ chính của Author luôn mê cái đẹp, cụ thể là trai đẹp 😂😂😂
2023-09-26
0
Chi Phan
tại sao bây giờ tôi mới biết bộ truyện hay thế này chứ
2022-01-19
3