Chương 5 - Đạo lý đánh chó phải nể mặt chủ

Hằng Anh cũng nhận ra bản thân mình lại ngu ngốc đi tìm diêm vương lần nữa, cô vội lắc đầu liên tục. “Không, không có gì. Anh, em xin lỗi vì đã lỡ tay làm như vậy, em cũng đã quỳ ở đây lâu rồi, có thể bỏ qua cho em không?”

“Kẻ dưới không vừa ý em em liền làm như vậy, đây là cách hành xử đúng đắn sao? Hay là em cho rằng bản thân đã đủ khôn lớn để hành sự lỗ mãng như vậy rồi?” Trịnh Thiệu Nam có một giọng nói rất hay, nghe vừa êm tai nhưng vẫn rất nghiêm nghị, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã có phong thái của người đứng đầu một gia tộc lớn.

“Em nói trước, em xin lỗi là vì đã ném đĩa mì đó trúng anh, nhưng việc em muốn răng đe người giúp việc em cảm thấy bản thân mình không sai.” 

Cô là Trang Đài chứ không phải một bé gái mười hai tuổi nhút nhát nhu nhược như Hằng Anh, cô cũng từng là thiên kim đại tiểu thư được người ta cưng chiều cung phụng. Tuy nói người dưới mái hiên không thể không cúi đầu nhưng trong cô vẫn có cốt cách của người ăn trên ngồi trước không chấp nhận được sự xem thường của người khác, cái loại phong thái chủ cả này chắc chắn không thua kém Trịnh Thiệu Nam là bao.

“Xem ra gan cũng lớn hơn không ít rồi nhỉ?” Trịnh Thiệu Nam dùng ánh mắt đánh giá nhìn về phía thân ảnh nhỏ bé kia, rõ ràng lúc trước chỉ là một sinh vật vô hại, tại sao kể từ lần gặp nhau ở bếp đứa trẻ này lại khiến anh cảm thấy tràn đầy uy hiếp như vậy.

Giống như hoàn toàn biến thành con người khác.

“Quả thật sau khi trải qua một trận đau bệnh em đã thấm thía ra được nhiều điều, khi một mình đối mặt với mọi thứ, bị chính người hầu kẻ hạ lơ là bỏ mặt em đã càng có thêm ý chí sinh tồn hơn bao giờ hết. Tuy ở đây em chỉ là con nuôi nhưng xét về thân phận vẫn không phải là loại để mặc ai muốn khinh bạt thế nào cũng được, trong nhà này ngoại trừ cha và anh trai ra, từ khi nào đến lượt một đám người hầu có thể tùy tiện nặng nhẹ với tôi như vậy.” 

Nửa câu đầu là nói với Trịnh Thiệu Nam nửa câu sau cùng Hằng Anh lại nhìn về phía quản gia La Phụng đang run sợ đứng một bên, cô nở nụ cười nhấn mạnh lần nữa. “Tôi nói có đúng không, quản gia La?”

“Cô chủ chỉ dạy rất phải.” Quản gia La càng cúi đầu thấp hơn nữa, trong lòng bà ta tràn đầy kinh hãi cũng như thắc mắc, tại sao loại phế vật không có sức phòng thủ như Hằng Anh lại có thể tràn đầy dũng khí đứng trước mặt cậu hai nói ra những lời như vậy.

“Ở đây ai dám khinh bạt em?” Trịnh Thiệu Nam nhíu mày hỏi lại.

Câu hỏi này của anh đủ để khiến người làm xung quanh hít một ngụm khí lạnh vì khiếp sợ.

Hằng Anh đáp. “Tất cả người làm, vệ sĩ ở trong nhà này, vào lúc em sốt cao còn chẳng thèm gọi bác sĩ, họ đứng bên cạnh giường bệnh nhìn em và mong em chết sớm đi. Bởi vì em không được cha yêu thương, địa vị trong nhà này cũng hữu danh vô thực cho nên không ai muốn hầu hạ, nhưng bọn họ lại quên mất dù cho Hằng Anh em chỉ là một phế vật thì vai vế vẫn là chủ cả, bọn họ đối xử với em như vậy chính là xem thường người trên.”

“Quản gia La có phải thấy không có cha tôi ở đây nên tôi sẽ không đủ sức để quản những việc nhỏ trong nhà hay không? Bà nhắm mắt làm lơ người hầu kẻ hạ đối đãi với cô chủ như vậy, chẳng lẽ lại không biết đạo lý đánh chó phải nể mặt chủ sao?” Trịnh Thiệu Nam vừa nói vừa lườm sang La Phụng.

Nói rất hay!

Ủa mà khoan, cái gì cơ, đánh chó phải nể mặt chủ? Ai là chó còn ai là chủ vậy?

Trịnh Thiệu Nam dám nhân cơ hội mắng người! Đúng là đáng giận, nếu không phải anh ta đang bênh vực mình thì mình sẽ ghi thù chuyện này, về sau có cơ hội nhất định sẽ lén đạp vào xe lăn anh ta một cái cho anh ta đi về tây thiên luôn.

Nhưng mà thôi vậy, dù lời lẽ khó nghe nhưng suy cho cùng cũng là đang đứng về lẽ phải, tiểu địa chủ như cô sẽ rộng lòng bỏ qua không chấp nhặt làm gì.

 La Phụng lúc này sợ tới mức ngã khụy xuống đất hấp ta hấp tấp xin lỗi.

“Là do tôi tắc trách, mong cậu hai tha lỗi, tôi sẽ khiển trách người bên dưới.”

Trịnh Thiệu Nam không chớp mắt mà nói. “Tôi phạt Hằng Anh quỳ ở đây cũng chưa từng mượn bà cầm gậy gỗ ở bên cạnh đánh con bé, quản gia La, là ai cho bà cái gan đó vậy?”

“Tôi không dám, là tôi sai, tôi sai rồi, xin lỗi cậu hai, xin lỗi cô chủ, tôi tự phạt.” La Phụng khẩn cấp vừa nói vừa dùng tay tự đánh vào mặt mình, cái nào cũng dồn hết sức lực như thể chỉ sợ Trịnh Thiệu Nam không nhìn thấy được sự sám hối của bà ta vậy.

Xem ra bọn họ rất sợ cậu hai này, Hằng Anh liếc mắt nhìn La Phụng, trong lòng cô cũng cảm thấy hả hê xem như bước đầu thành công một chút, có thể trả thù cho cô bé đáng thương đã từng bị bọn họ ức hiếp bạt đãi.

Chỉ trách họ xui xẻo lại gặp trúng Trang Đài chứ không phải Hằng Anh yếu đuối dễ bắt nạt.

“Còn em đừng vội vui mừng, tội của em vẫn còn, phạt em quay về phòng chép lại bảng nội quy của nhà họ Trịnh năm mươi lần để cho bản thân ghi nhớ một chút quy cũ sau này không được vô lễ như vậy nữa.” Trịnh Thiệu Nam lạnh lùng lên tiếng.

Ngay lập tức trong vài giây ngắn ngủi Hằng Anh chuyển trạng thái từ kẻ đang dương dương tự đắc cũng ngã khụy xuống bên cạnh La Phụng trong phút chốc, làm hại bà ta còn phải theo phản xạ giơ tay ra đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của cô.

Trên đời này dù là Trang Đài hay Hằng Anh thì cô cũng không sợ trời, không sợ đất, không thần cũng chẳng sợ quỷ chỉ sợ việc phải cầm bút ghi chép mà thôi.

Còn chưa kịp nói gì kì kèo mặc cả thì bên ngoài truyền tới tiếng ồn, người làm cũng nhanh chóng kéo nhau chạy ra cửa chào đón nồng nhiệt. Trịnh Thiệu Nam như đã biết xảy ra chuyện gì, cũng không lấy làm lạ mà ra hiệu cho vệ sĩ riêng bước đẩy xe lăn về phía cửa ra vào.

Hằng Anh đứng lên hiếu kỳ mà đi lon ton theo sau xe lăn của anh.

Trịnh Khâm và Trịnh Minh cùng lúc đi vào, phía sau đi cùng còn có một đoàn trợ lý và vệ sĩ, vì là hai anh em nên nhìn qua họ có phần giống nhau, có điều nghe nói chân của Trịnh Minh không được tốt cho lắm nên ông ta phải chống theo một chiếc gậy gỗ.

“Anh, em nghĩ dự án thu mua đất ở khu An Khánh lần này cứ giao cho em giải quyết, anh vẫn còn phải lo lắng nhiều thứ, đừng nên ôm đồm hết tất cả chỉ mệt thêm, em có thể chia sẻ gì thì nhất định sẽ hết mình làm.” Trịnh Minh có vẻ rất tranh thủ từng phút từng giây một để nói về công việc.

Trịnh Khâm lại giơ tay ý bảo cứ tạm thời gác chuyện này sang một bên, ông chưa muốn quyết định quá vội vàng.

“Cha!” Trịnh Thiệu Nam vẫn một biểu cảm lạnh nhạt, không nhanh không chậm lên tiếng thay cho lời chào hỏi.

Nghe vậy Hằng Anh đứng bên cạnh cũng vội lên tiếng gọi. “Cha!”

Trịnh Khâm hờ hững nhìn sang cô gật đầu một cái sau đó đặt mọi sự quan tâm lên người Trịnh Thiệu Nam. “Con vẫn ổn chứ? Hai tháng qua có còn cảm thấy chân đau nhức nữa không?”

“Vẫn ổn ạ.” Trịnh Thiệu Nam không lạnh không âm nói, thái độ đối với cha mình mười phần xa cách lạnh nhạt.

Trịnh Minh lúc này mỉm cười cũng bước lên. “Thiệu Nam, lâu ngày không gặp cháu cao lên thấy rõ nhỉ, tiếc là không thể đứng lên được, nếu không thì phong thái cũng chẳng kém gì cha cháu, đúng là đáng tiếc.”

Trịnh Minh vừa nói vừa giơ tay muốn vỗ vào vai Trịnh Thiệu Nam, nhưng lúc này anh lại dùng tay điều khiển xe lăn lùi về sau cách xa ra một khoảng, khiến bàn tay của Trịnh Minh cũng gượng gạo trên không trung trong giây lát rồi vội vàng thu lại.

Hằng Anh hít một hơi lạnh, cô cảm nhận được sát khí ở đâu đây, có vẻ như Trịnh Thiệu Nam không thích Trịnh Minh cho lắm.

Trịnh Khâm dường như cũng quá quen với chuyện này nên cũng không bỡ ngỡ, giả vờ hắng giọng một tiếng rồi vô tình nhìn về phía La Phụng vẫn đang quỳ trên đất phía xa. “Chuyện gì vậy, quản gia La sao bà lại quỳ?”

La Phụng quay lại, vội giải thích. “Thưa lão đại, là do tôi quản lý người làm không tốt đã để cậu chủ tức giận.”

Trịnh Khâm gật đầu xem như đã hiểu, rồi lúc này mới nhìn tới Hằng Anh vẫn luôn im lặng đứng đối diện hỏi. “Nghe nói con bị sốt cao?”

“Không có gì đáng lo ngại thưa cha.” Hằng Anh chưa nắm được tình hình mối quan hệ giữa Trịnh Khâm và cô nên cũng không tiện thể hiện ra nhiều mà chỉ ngắn gọn trả lời để bản thân không bị thất thố.

Trịnh Khâm cũng không có vẻ quan tâm gì nhiều đến tình hình sức khỏe của con gái, hỏi cũng chỉ là cho có lệ mà thôi, nghe thấy câu trả lời cũng không cần đắn đo mà gật đầu sau đó sải bước đi vào thư phòng cùng với Trịnh Minh.

Hằng Anh nhìn theo mà cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ giao tình trong gia đình tài phiệt vẫn luôn hời hợt như vậy sao? Qua một màn vừa rồi có thể thấy được Trịnh Thiệu Nam không thích thậm chí là còn khá bài xích với Trịnh Minh chú của mình, Trịnh Khâm thì quan tâm Trịnh Thiệu Nam nhưng lại hời hợt đối với con gái nuôi là Hằng Anh.

Càng lúc cô càng cảm thấy khó hiểu, nếu đã không yêu thương thì nhận nuôi làm gì? 

Hot

Comments

Chi Phan

Chi Phan

nam chính khẩu nghiệp quá

2022-01-19

3

Vũ Thảo Như

Vũ Thảo Như

nếu không thể cho đứa trẻ 1 gia đình thì thà là mồ côi còn tốt hơn

2022-01-01

5

Vũ Thảo Như

Vũ Thảo Như

tương lai còn sợ thêm anh Nam nha

2022-01-01

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1 - Con nuôi bị xem thường
2 Chương 2 - Trở thành con nuôi của tập đoàn Thịnh Thế?
3 Chương 3 - Thiếu gia tật nguyền
4 Chương 4 - Đúng là yêu nghiệt!
5 Chương 5 - Đạo lý đánh chó phải nể mặt chủ
6 Chương 6 - Anh, có thể đổi cách phạt hay không?
7 Chương 7 - Rất biết cách đánh vào tâm lý của người khác.
8 Chương 8 - Em nên nhớ mình chỉ là con nuôi
9 Chương 9 - Có hơi sỉ nhục con rùa quá đi mất.
10 Chương 10 - Thấy bà mày hiền nên mày tưởng bà mày là mèo máy à?
11 Chương 11 - Anh nhi, qua đây
12 Chương 12 - Đánh nhau thì người không bị thương mặc định sẽ là người có lỗi
13 Chương 13 - Sau một trận sốt thần kinh cũng không ổn định rồi
14 Chương 14 - Cứ giống như là Hằng Anh mà lại không phải Hằng Anh
15 Chương 15 - Kẻ nắm giữ các loài hoa.
16 Chương 16 - Đính ước
17 Chương 17 - Một màn nóng bỏng
18 Chương 18 - Cô là người của Trịnh Thiệu Nam?
19 Chương 19 - Cả đời này cậu cũng không có cái phúc phần đó.
20 Chương 20 - không muốn dính dáng gì tới người như em
21 Chương 21 - Làm Trình thiếu phu nhân thì có gì không tốt?
22 Chương 22 - Có vẻ như… tham vọng của em cũng rất lớn
23 Chương 23 - Chỉ là một cái nháy mắt thôi mà…
24 Chương 24 - Vừa đủ để nghe được những gì cần nghe.
25 Chương 25 - Tôi rất có hứng thú muốn liên minh với em
26 Chương 26 - Sau này có chuyện cấp bách thì cứ gọi thẳng
27 Chương 27 - Em trút giận thay anh.
28 Chương 28 - Vậy đến khi nào mới nhận ra rằng mình thích cậu?
29 Chương 29 - Cùng nhau tiến hành quá trình trao đổi gen
30 Chương 30 - Em thật sự… say rồi sao?
31 Chương 31 - Em là người không thể xem thường được.
32 Chương 32 - Tôi bảo em nín, không được khóc nữa.
33 Chương 33 - Muốn đi xét nghiệm dấu răng?
34 Chương 34 - Kiếp sau có duyên gặp lại thì trả còn không thì thôi
35 Chương 35 - Quan sát bọn họ cho tôi
36 Chương 36 - Em đừng cho rằng là làm vậy thì đã xong chuyện
37 Chương 37 - Chỉ có thể là Trịnh Thiệu Nam.
38 Chương 38 - Anh đích thị là quỷ hẹp hòi
39 Chương 39 - Mình cũng xong đời rồi…
40 Chương 40 - Đối với con người gian thì nhất định phải phạt, phạt thật nặng.
41 Chương 41 - Xuất sắc hơn người khác không phải cao quý
42 Chương 42 - Sau này em nấu ăn riêng cho tôi
43 Chương 43 - Có lẽ em quên buổi ăn chiều của tôi rồi?
44 Chương 44 - Em không có quyền mặc cả mè nheo ở đây.
45 Chương 45 - Tôi nói em đấy, qua đây.
46 Chương 46 - Không lẽ em còn phải đút cho anh ăn à?
47 Chương 47 - Em không đi cùng thì ai nấu ăn cho tôi?
48 Chương 48 - Có đúng không, Anh nhi?
49 Chương 49 - Cô ấy là nữ thần may mắn của tôi
50 Chương 50 - Đấu bài
51 Chương 51 - Em muốn cùng tôi thắng cược ván này chứ?
52 Chương 52 - Sườn Xào Chua Ngọt
53 Chương 53 - Kính nhi viễn chi.
54 Chương 54 - Một mặt tàn nhẫn, một mặt ôn nhu
55 Chương 55 - Đúng là khó đào tạo.
56 Chương 56 - Có vẻ như anh thích thao túng hơn là tham chiến nhỉ?
57 Chương 57 - Làm gì có anh em nào quấn nhau ở quán bar như vậy?
58 Chương 58 - Dường như em đã trải qua rất nhiều chuyện...
59 Chương 59 - Chân tôi không thoải mái…
60 Chương 60 - Tự tạo nghiệt không thể sống
61 Chương 61 - Mộng Xuân
62 Chương 62 - Ai là người nhấn chìm con tàu đó?
63 Chương 63 - Có vẻ như em có ác cảm rất lớn với tôi thì phải?
64 Chương 64 - Đang khen tôi đẹp trai sao?
65 Chương 65 - cậu vừa làm gì con bé?
66 Chương 66 - Chỉ bình thường khi nhìn thấy Hằng Anh.
67 Chương 67 - Không cần xem anh như một người anh trai.
68 Chương 68 - Em đã... hôn tôi.
69 Chương 69 - Em như vậy là không chịu trách nhiệm à?
70 Chương 70 - Hằng Anh gặp nguy hiểm.
71 Chương 71 - Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện…
72 Chương 72 - Em đã cực kì nhớ đến tôi
73 Chương 73 - Cậu còn muốn bảo vệ cô gái nhỏ nào đó...
74 Chương 74 - Như vậy mới giữ em ở nhà được.
75 Chương 75 - Bản chất gian xảo của con cáo nhỏ
76 Chương 76 - Xuất viện
77 Chương 77 - Vẫn còn một trái tim biết rung động.
78 Chương 78 - không phải chuyện gì cũng đùa được
79 Chương 79 - Hoàn toàn có thể dọa chết người
80 Chương 80 - Có phải anh đang giả vờ không?
81 Chương 81 - Vạch trần lời nói dối của Trịnh Thiệu Nam.
82 Chương 82 - Không có cái gì có thể trở thành ẩn số
83 Chương 83 - Em cứ ngồi yên xem kịch là được
84 Chương 84 - Đẹp đôi là thật.
85 Chương 85 - Chỉ cần còn có tôi
86 Chương 86 - Từ trong bùn lầy và bụi bẩn... vì cô ấy mà nở hoa.
87 Chương 87 - Hóa ra cáo con không thích khen ngợi kiểu này...
88 Chương 88 - Anh hai, thật sự chỉ là giả vờ thôi sao?
89 Chương 89 - Đấu tranh trong nhà hào môn
90 Chương 90 - Ai cho em cái gan... tính kế tôi vậy hả?
91 Chương 91 - Em có từng nghĩ sẽ lọt vào mắt xanh của ác ma chưa?
92 Chương 92 - Mắc cái gì lại kì thị cô như vậy?
93 Chương 93 - Nhan sắc đã gánh nhân phẩm còng lưng.
94 Chương 94 - Ăn gì cũng được.
95 Chương 95 - Em lại gây ra chuyện gì nữa?
96 Chương 96 - Anh hai, em sai rồi
97 Chương 97 - Anh thật sự hôn cô.
98 Chương 98 - Con cáo nhỏ gian xảo chuồn êm rồi...
99 Chương 99 - Trở thành thiếu phu nhân của Trịnh gia
100 Chương 100 - Cậu hai của Thịnh Thế lại thích em gái nuôi của mình
101 Chương 101 - Thằng cha này bị điên à?
102 Chương 102 - Đồ tra nam!
103 Chương 103 - Em cảm thấy tôi sẽ khóc sao?
104 Chương 104 - Một lúc nữa say lại cưỡng hôn tôi...
105 Chương 105 - Anh nhi, tới mùa thu hoạch rồi.
106 Chương 106 - Con cáo nhỏ bị đạp trúng đuôi
107 Chương 107 - Trong lòng cô vẫn có anh.
108 Chương 108 - Cái miệng nhỏ… cứ thích nói dối.
109 Chương 109 - Chúng ta nên giữ khoảng cách...
110 Chương 110 - Chuyện ngăn kẻ khác có suy nghĩ xấu xa với em là của anh
111 Chương 111 - Ai được Hằng Anh quan tâm hơn?
112 Chương 112 - Không sao, tôi quen rồi.
113 Chương 113 - Ai là người của anh, ai là đồ của anh
114 Chương 114 - Nếu như anh chỉ là Trịnh Thiệu Nam
115 Chương 115 - Mất đi sự bảo hộ của ác ma
116 Chương 116 - Con cáo này… gian xảo thật!
117 Chương 117 - Chỉ có một mình cô là trở nên dư thừa nhất.
118 Chương 118 - Anh nhi chịu khổ rồi
119 Chương 119 - Đã đến lúc dẫn theo em rồi
120 Chương 120 - Chỉ cần có thể đi cùng cô ấy...
121 Chương 121 - Có phải là em đã muốn kết hôn cùng anh rồi không?
122 Chương 122 - Anh muốn thành tâm dâng hiến tấm thân này lên cho em...
Chapter

Updated 122 Episodes

1
Chương 1 - Con nuôi bị xem thường
2
Chương 2 - Trở thành con nuôi của tập đoàn Thịnh Thế?
3
Chương 3 - Thiếu gia tật nguyền
4
Chương 4 - Đúng là yêu nghiệt!
5
Chương 5 - Đạo lý đánh chó phải nể mặt chủ
6
Chương 6 - Anh, có thể đổi cách phạt hay không?
7
Chương 7 - Rất biết cách đánh vào tâm lý của người khác.
8
Chương 8 - Em nên nhớ mình chỉ là con nuôi
9
Chương 9 - Có hơi sỉ nhục con rùa quá đi mất.
10
Chương 10 - Thấy bà mày hiền nên mày tưởng bà mày là mèo máy à?
11
Chương 11 - Anh nhi, qua đây
12
Chương 12 - Đánh nhau thì người không bị thương mặc định sẽ là người có lỗi
13
Chương 13 - Sau một trận sốt thần kinh cũng không ổn định rồi
14
Chương 14 - Cứ giống như là Hằng Anh mà lại không phải Hằng Anh
15
Chương 15 - Kẻ nắm giữ các loài hoa.
16
Chương 16 - Đính ước
17
Chương 17 - Một màn nóng bỏng
18
Chương 18 - Cô là người của Trịnh Thiệu Nam?
19
Chương 19 - Cả đời này cậu cũng không có cái phúc phần đó.
20
Chương 20 - không muốn dính dáng gì tới người như em
21
Chương 21 - Làm Trình thiếu phu nhân thì có gì không tốt?
22
Chương 22 - Có vẻ như… tham vọng của em cũng rất lớn
23
Chương 23 - Chỉ là một cái nháy mắt thôi mà…
24
Chương 24 - Vừa đủ để nghe được những gì cần nghe.
25
Chương 25 - Tôi rất có hứng thú muốn liên minh với em
26
Chương 26 - Sau này có chuyện cấp bách thì cứ gọi thẳng
27
Chương 27 - Em trút giận thay anh.
28
Chương 28 - Vậy đến khi nào mới nhận ra rằng mình thích cậu?
29
Chương 29 - Cùng nhau tiến hành quá trình trao đổi gen
30
Chương 30 - Em thật sự… say rồi sao?
31
Chương 31 - Em là người không thể xem thường được.
32
Chương 32 - Tôi bảo em nín, không được khóc nữa.
33
Chương 33 - Muốn đi xét nghiệm dấu răng?
34
Chương 34 - Kiếp sau có duyên gặp lại thì trả còn không thì thôi
35
Chương 35 - Quan sát bọn họ cho tôi
36
Chương 36 - Em đừng cho rằng là làm vậy thì đã xong chuyện
37
Chương 37 - Chỉ có thể là Trịnh Thiệu Nam.
38
Chương 38 - Anh đích thị là quỷ hẹp hòi
39
Chương 39 - Mình cũng xong đời rồi…
40
Chương 40 - Đối với con người gian thì nhất định phải phạt, phạt thật nặng.
41
Chương 41 - Xuất sắc hơn người khác không phải cao quý
42
Chương 42 - Sau này em nấu ăn riêng cho tôi
43
Chương 43 - Có lẽ em quên buổi ăn chiều của tôi rồi?
44
Chương 44 - Em không có quyền mặc cả mè nheo ở đây.
45
Chương 45 - Tôi nói em đấy, qua đây.
46
Chương 46 - Không lẽ em còn phải đút cho anh ăn à?
47
Chương 47 - Em không đi cùng thì ai nấu ăn cho tôi?
48
Chương 48 - Có đúng không, Anh nhi?
49
Chương 49 - Cô ấy là nữ thần may mắn của tôi
50
Chương 50 - Đấu bài
51
Chương 51 - Em muốn cùng tôi thắng cược ván này chứ?
52
Chương 52 - Sườn Xào Chua Ngọt
53
Chương 53 - Kính nhi viễn chi.
54
Chương 54 - Một mặt tàn nhẫn, một mặt ôn nhu
55
Chương 55 - Đúng là khó đào tạo.
56
Chương 56 - Có vẻ như anh thích thao túng hơn là tham chiến nhỉ?
57
Chương 57 - Làm gì có anh em nào quấn nhau ở quán bar như vậy?
58
Chương 58 - Dường như em đã trải qua rất nhiều chuyện...
59
Chương 59 - Chân tôi không thoải mái…
60
Chương 60 - Tự tạo nghiệt không thể sống
61
Chương 61 - Mộng Xuân
62
Chương 62 - Ai là người nhấn chìm con tàu đó?
63
Chương 63 - Có vẻ như em có ác cảm rất lớn với tôi thì phải?
64
Chương 64 - Đang khen tôi đẹp trai sao?
65
Chương 65 - cậu vừa làm gì con bé?
66
Chương 66 - Chỉ bình thường khi nhìn thấy Hằng Anh.
67
Chương 67 - Không cần xem anh như một người anh trai.
68
Chương 68 - Em đã... hôn tôi.
69
Chương 69 - Em như vậy là không chịu trách nhiệm à?
70
Chương 70 - Hằng Anh gặp nguy hiểm.
71
Chương 71 - Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện…
72
Chương 72 - Em đã cực kì nhớ đến tôi
73
Chương 73 - Cậu còn muốn bảo vệ cô gái nhỏ nào đó...
74
Chương 74 - Như vậy mới giữ em ở nhà được.
75
Chương 75 - Bản chất gian xảo của con cáo nhỏ
76
Chương 76 - Xuất viện
77
Chương 77 - Vẫn còn một trái tim biết rung động.
78
Chương 78 - không phải chuyện gì cũng đùa được
79
Chương 79 - Hoàn toàn có thể dọa chết người
80
Chương 80 - Có phải anh đang giả vờ không?
81
Chương 81 - Vạch trần lời nói dối của Trịnh Thiệu Nam.
82
Chương 82 - Không có cái gì có thể trở thành ẩn số
83
Chương 83 - Em cứ ngồi yên xem kịch là được
84
Chương 84 - Đẹp đôi là thật.
85
Chương 85 - Chỉ cần còn có tôi
86
Chương 86 - Từ trong bùn lầy và bụi bẩn... vì cô ấy mà nở hoa.
87
Chương 87 - Hóa ra cáo con không thích khen ngợi kiểu này...
88
Chương 88 - Anh hai, thật sự chỉ là giả vờ thôi sao?
89
Chương 89 - Đấu tranh trong nhà hào môn
90
Chương 90 - Ai cho em cái gan... tính kế tôi vậy hả?
91
Chương 91 - Em có từng nghĩ sẽ lọt vào mắt xanh của ác ma chưa?
92
Chương 92 - Mắc cái gì lại kì thị cô như vậy?
93
Chương 93 - Nhan sắc đã gánh nhân phẩm còng lưng.
94
Chương 94 - Ăn gì cũng được.
95
Chương 95 - Em lại gây ra chuyện gì nữa?
96
Chương 96 - Anh hai, em sai rồi
97
Chương 97 - Anh thật sự hôn cô.
98
Chương 98 - Con cáo nhỏ gian xảo chuồn êm rồi...
99
Chương 99 - Trở thành thiếu phu nhân của Trịnh gia
100
Chương 100 - Cậu hai của Thịnh Thế lại thích em gái nuôi của mình
101
Chương 101 - Thằng cha này bị điên à?
102
Chương 102 - Đồ tra nam!
103
Chương 103 - Em cảm thấy tôi sẽ khóc sao?
104
Chương 104 - Một lúc nữa say lại cưỡng hôn tôi...
105
Chương 105 - Anh nhi, tới mùa thu hoạch rồi.
106
Chương 106 - Con cáo nhỏ bị đạp trúng đuôi
107
Chương 107 - Trong lòng cô vẫn có anh.
108
Chương 108 - Cái miệng nhỏ… cứ thích nói dối.
109
Chương 109 - Chúng ta nên giữ khoảng cách...
110
Chương 110 - Chuyện ngăn kẻ khác có suy nghĩ xấu xa với em là của anh
111
Chương 111 - Ai được Hằng Anh quan tâm hơn?
112
Chương 112 - Không sao, tôi quen rồi.
113
Chương 113 - Ai là người của anh, ai là đồ của anh
114
Chương 114 - Nếu như anh chỉ là Trịnh Thiệu Nam
115
Chương 115 - Mất đi sự bảo hộ của ác ma
116
Chương 116 - Con cáo này… gian xảo thật!
117
Chương 117 - Chỉ có một mình cô là trở nên dư thừa nhất.
118
Chương 118 - Anh nhi chịu khổ rồi
119
Chương 119 - Đã đến lúc dẫn theo em rồi
120
Chương 120 - Chỉ cần có thể đi cùng cô ấy...
121
Chương 121 - Có phải là em đã muốn kết hôn cùng anh rồi không?
122
Chương 122 - Anh muốn thành tâm dâng hiến tấm thân này lên cho em...

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play