Chương 4 - Đúng là yêu nghiệt!

Cả đêm không hề ngủ nên khi trời vừa hừng sáng Hằng Anh đã xuống nhà bếp tìm đồ ăn, mà lúc này bên trong nhà bếp có rất nhiều người đang bận rộn chuẩn bị buổi sáng. Cô nhớ tới lời hai người thần bí nói hôm qua, hôm nay lão đại sẽ về nhà, lão đại mà họ nhắc tới khả năng cao là cha nuôi của Hằng Anh, Trịnh Khâm.

Bởi vậy đầu bếp vào người giúp việc mới bận rộn chuẩn bị buổi ăn như vậy, đến mức cô đi vào cũng chẳng ai thèm ngó ngàng tới mà đưa mắt nhìn qua hờ hững một cái rồi thôi.

Hằng Anh không quá bỡ ngỡ trước sự xem thường này của bọn họ, cô đi tới bàn ăn ngồi xuống chiếc ghế trống rồi bắt chéo chân, nâng cao khẩu khí nói. “Tôi đói rồi, mang đồ ăn lên đây.”

Có một số người hơi dừng tay đang làm việc lại rồi nhìn nhau, nhưng cũng không ai phản ứng đem đồ ăn lên cho cô.

Hằng Anh nhíu mày chỉ tay về một người ra lệnh. “Cô, mau đi làm đi, tôi đói rồi.”

Người được chỉ mặt cũng không còn cách nào dành tỏ thái độ miễn cưỡng mà đi làm một phần mì khô đem tới để một cái thật mạnh xuống bàn như thể đang cảnh cáo rồi im lặng rời khỏi.

“Đứng lại!” Cô không thể nhịn được loại đối đãi như thế này nữa, tự hỏi lúc trước Hằng Anh đã sống như thế nào với sự khinh miệt của bọn họ vậy? 

Nhưng mà hiện tại Trang Đài chính là Hằng Anh, cô đã sớm không còn là đứa nhỏ yếu ớt để người khác tùy ý bắt nạt nữa rồi. 

“Đây là thái độ phục vụ chủ nhân của cô sao?” Hằng Anh khoanh hai tay trước ngực, phong thái trên cơ nhìn thẳng về phía nữ giúp việc kia.

Bình thường cô chủ vẫn luôn âm thầm nhẫn nhịn chịu đựng, cùng lắm thì nước mắt lưng tròng chạy về phòng đóng cửa tự nhốt mình trong đó trốn tránh mọi người vài ngày, tóm lại cô chủ của bọn họ lúc trước chính là một kẻ yếu đuối không có chút lực tấn công nào.

Nhưng mà người hiện tại sao lại khác biệt như vậy? Đám người giúp việc đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.

Còn về cô gái kia thì lúc này cũng tỏ thái độ nhẫn nhịn, thốt ra một câu cho có lệ. “Mời cô chủ ăn.”

Hằng Anh vẫn không có động thái động đũa, giữa nguyên tư thế hơi nghiêng đầu nhìn người đang đứng sau đó nhếch môi. “Đem nước tới đây, tôi không muốn nghẹn chết.”

Nếu là Hằng Anh thì ngay cả sai bảo cũng không dám mở miệng, mọi việc cô bé đều tự làm, nhưng xui xẻo cho bọn họ đã gặp phải Trang Đài.

Còn nhớ kiếp trước người dân ở thành An Khánh đều gọi cô là tiểu địa chủ, đại ác bá, nguyên nhân chính là vì cô cũng khá hống hách không xem ai ra gì, cha mẹ giàu có cho vay nặng lãi vì vậy đa số đều do Trang Đài dẫn theo thuộc hạ đi đòi tiền, cứ tiếp diễn như vậy cô trở thành chiến thần đòi nợ khi nào cũng không hay, các con nợ gặp phải Trang đại tiểu thư đều phải khiếp sợ.

Dù gì Hằng Anh cũng là cô chủ, nếu xét về địa vị vẫn hơn người giúp việc vì vậy bọn họ đành cắn răng làm theo sai khiến của cô có điều thái độ vô phép không thấy được chút tôn trọng nào.

Khi đem ly nước tới cũng dùng sức để thật mạnh lên bàn khiến nước bên trong ly văng ra làm ướt một mảng.

Khi nữ giúp việc kia quay lưng tính là xong việc rồi mà rời đi thì lúc này Hằng Anh cũng không ngồi yên nữa, cô đứng lên cầm ly nước hất thẳng vào phía người đó khiến cho tóc tai và một mảng y phục sau lưng của người đó bị bẩn.

Có lẽ không ngờ cô lại phản ứng mạnh như vậy, lúc này cô ta ngỡ ngàng quay lại định phát giận mà mắng người thì không ngờ Hằng Anh đã cầm đĩa mì khô trên tay, chỉ đợi cô ta quay lại là cô ngay lập tức sẽ ném đĩa mì thẳng vào mặt cô ta.

Nghĩ là làm, thấy thời cơ đã chín muồi thì Hằng Anh cũng không nương tay mà ném đĩa mì khô thẳng về phía nữ giúp việc kia để cảnh cáo thị uy, mọi việc sẽ không có gì đáng nói nếu cô ta ngoài dự kiến phản xạ nhanh hơn dự tính của Hằng Anh, thế là nữ giúp việc kia lách người né được đĩa mì của cô.

Và cũng sẽ chẳng có gì kinh thiên động địa nếu như đĩa mì khô không đáp cánh trên mặt của người nào đó đang ngồi xe lăn.

Có lẽ cả đời này Hằng Anh cũng không quen được hình ảnh trước mắt cô, đĩa mì từ từ trượt xuống để lại từng sợi mì vàng ánh trên gương mặt xuất chúng…

Mà cô còn cảm nhận được sự bàng hoàng không thể tin nổi và xen lẫn cả tức giận từ trong ánh mắt đen thẩm khiến người khác phát run của Trịnh Thiệu Nam.

Nếu như đây là một bộ phim thì chắc chắn tổ hậu kì nên cho một đàn quạ đen bay qua đầu hai nhân vật chính vào lúc này thì mới hợp lý.

“Cậu hai!”

Lúc này mọi người đều vô cùng khiếp sợ không dám tin vào những gì diễn ra trước mắt.

“Anh…” Hằng Anh gọi khẽ một tiếng sau đó lại cảm thấy ánh mắt chứa sự phẫn nộ kia của Trịnh Thiệu Nam khiến cho cô vô cùng lạnh gáy, lấy hết can đảm bước tới đứng đối diện giơ tay tỏ ra dè dặt lấy một sợi mì treo trên mi tâm của anh xuống.

Trịnh Thiệu Nam giơ tay ra, một người giúp việc hiểu ý vội đem tới khăn giấy để anh tự mình lau mặt. 

“Anh…” Hằng Anh thật sự cảm thấy mình tiêu đời rồi, cô không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thành như thế này. Hơn nữa cô cũng cảm nhận ra được Trịnh Thiệu Nam quả thật đang tức giận, cũng dễ hiểu, một cậu ấm ăn trên ngồi trước lại bị ném cả đĩa mì thẳng vào mặt như vậy thì làm sao không tức giận được chứ.

Nghe nói gia đình xã hội đen tầm cỡ lớn như nhà họ Trịnh thường thích trừng phạt người khác bằng cách giết người.

Nghĩ tới đây Hằng Anh rất khẩn trương, cô vừa sống lại mà thôi, không thể chết một cách không đâu như vậy. Phải tìm đường trốn, nhất định phải vận dụng bộ não thiên tài của mình để suy nghĩ cách làm Trịnh Thiệu Nam bớt giận. 

“Anh… em có bài tập về nhà vẫn chưa hoàn thành, em về phòng trước, hôm nay các đầu bếp đều nấu món ăn rất ngon, kính chúc anh ăn ngon miệng.”

Nói rồi cô còn khoa trương cúi gập người một trăm tám mươi độ thể hiện sự cung kính sau đó nhanh chóng nhón chân muốn rời khỏi.

“Ra phòng khách quỳ xuống.” Trịnh Thiệu Nam lạnh giọng lên tiếng.

Hằng Anh nghiến răng, kiếp nạn này coi bộ khó mà qua khỏi rồi.

Cô quỳ khoảng nửa tiếng, cho tới khi hai đầu gối đều cảm thấy ê ẩm, trên tay còn bị bắt cầm một đĩa mì giơ lên cao thật cao không được hạ xuống khiến cho cô vô cùng mệt mỏi. 

“Thẳng người lên.” Quản gia nơi này là La Phụng, bà ấy có tính khí vô cùng không tốt, lúc này đang tự cho mình quyền hành giám sát trên tay cầm một cây thước gỗ đứng bên cạnh chỉ chờ Hằng Anh hạ thấp tay xuống sẽ đánh vào mông cô bắt cô thẳng người.

Trong lòng Hằng Anh đang mắng cả họ nhà bà La này nhưng hiện tại cô thân mang trọng tội nên cũng không dám bật lại.

Cho tới khi cửa thang máy mở ra, Trịnh Thiệu Nam ngồi trên xe lăn được một vệ sĩ đẩy tới, lúc này anh đã thay một chiếc áo thun màu đen khác với bộ đồ khi nãy bị làm bẩn, mái tóc cũng vừa được gội qua vẫn còn hơi ướt rũ xuống vầng trán anh tuấn.

Hằng Anh biết mình không nên mê trai trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc này nhưng… cậu thiếu gia này quả thật là cực phẩm, ngay cả khi ngồi xe lăn cũng có thể mê người như vậy, nếu như đôi chân dài kia có thể đứng lên thì sẽ còn tuyệt tới mức nào đây?

“Đúng là yêu nghiệt!” Suy nghĩ trong lòng biến thành lời nói mang tính cảm thán mà ngay cả bản thân Hằng Anh cũng không kịp ngăn cản.

Kết quả chính là vệ sĩ và cả quản gia La Phụng đứng bên cạnh đều nghe được, bọn họ kinh hãi nhìn cô một cái rồi lập tức cúi đầu không dám nhìn lên nữa.

“Cái gì?” Trịnh Thiệu Nam nhíu mày hỏi lại.

Hot

Comments

Tiểu Thư 3 Lúa

Tiểu Thư 3 Lúa

Cha mẹ cho vay nặng lãi, còn mình thì đầu sỏ đi gom tiền góp, hèn chi. hiểu tại sao gđ die sớm rồi nhé...cũng may bà là nữ 9 của bà tác giả đấy nhé ,yên tâm có nam 9 chống lưng, mà lưng của ổng cứng cáp vững chắc lắm nên kiếp này ko lo chết sớm nữa haha

2023-10-29

0

Thích Làm Đẹp 💋

Thích Làm Đẹp 💋

thích nu9 quá haaaaa

2022-05-23

0

Chi Phan

Chi Phan

hay quá

2022-01-19

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1 - Con nuôi bị xem thường
2 Chương 2 - Trở thành con nuôi của tập đoàn Thịnh Thế?
3 Chương 3 - Thiếu gia tật nguyền
4 Chương 4 - Đúng là yêu nghiệt!
5 Chương 5 - Đạo lý đánh chó phải nể mặt chủ
6 Chương 6 - Anh, có thể đổi cách phạt hay không?
7 Chương 7 - Rất biết cách đánh vào tâm lý của người khác.
8 Chương 8 - Em nên nhớ mình chỉ là con nuôi
9 Chương 9 - Có hơi sỉ nhục con rùa quá đi mất.
10 Chương 10 - Thấy bà mày hiền nên mày tưởng bà mày là mèo máy à?
11 Chương 11 - Anh nhi, qua đây
12 Chương 12 - Đánh nhau thì người không bị thương mặc định sẽ là người có lỗi
13 Chương 13 - Sau một trận sốt thần kinh cũng không ổn định rồi
14 Chương 14 - Cứ giống như là Hằng Anh mà lại không phải Hằng Anh
15 Chương 15 - Kẻ nắm giữ các loài hoa.
16 Chương 16 - Đính ước
17 Chương 17 - Một màn nóng bỏng
18 Chương 18 - Cô là người của Trịnh Thiệu Nam?
19 Chương 19 - Cả đời này cậu cũng không có cái phúc phần đó.
20 Chương 20 - không muốn dính dáng gì tới người như em
21 Chương 21 - Làm Trình thiếu phu nhân thì có gì không tốt?
22 Chương 22 - Có vẻ như… tham vọng của em cũng rất lớn
23 Chương 23 - Chỉ là một cái nháy mắt thôi mà…
24 Chương 24 - Vừa đủ để nghe được những gì cần nghe.
25 Chương 25 - Tôi rất có hứng thú muốn liên minh với em
26 Chương 26 - Sau này có chuyện cấp bách thì cứ gọi thẳng
27 Chương 27 - Em trút giận thay anh.
28 Chương 28 - Vậy đến khi nào mới nhận ra rằng mình thích cậu?
29 Chương 29 - Cùng nhau tiến hành quá trình trao đổi gen
30 Chương 30 - Em thật sự… say rồi sao?
31 Chương 31 - Em là người không thể xem thường được.
32 Chương 32 - Tôi bảo em nín, không được khóc nữa.
33 Chương 33 - Muốn đi xét nghiệm dấu răng?
34 Chương 34 - Kiếp sau có duyên gặp lại thì trả còn không thì thôi
35 Chương 35 - Quan sát bọn họ cho tôi
36 Chương 36 - Em đừng cho rằng là làm vậy thì đã xong chuyện
37 Chương 37 - Chỉ có thể là Trịnh Thiệu Nam.
38 Chương 38 - Anh đích thị là quỷ hẹp hòi
39 Chương 39 - Mình cũng xong đời rồi…
40 Chương 40 - Đối với con người gian thì nhất định phải phạt, phạt thật nặng.
41 Chương 41 - Xuất sắc hơn người khác không phải cao quý
42 Chương 42 - Sau này em nấu ăn riêng cho tôi
43 Chương 43 - Có lẽ em quên buổi ăn chiều của tôi rồi?
44 Chương 44 - Em không có quyền mặc cả mè nheo ở đây.
45 Chương 45 - Tôi nói em đấy, qua đây.
46 Chương 46 - Không lẽ em còn phải đút cho anh ăn à?
47 Chương 47 - Em không đi cùng thì ai nấu ăn cho tôi?
48 Chương 48 - Có đúng không, Anh nhi?
49 Chương 49 - Cô ấy là nữ thần may mắn của tôi
50 Chương 50 - Đấu bài
51 Chương 51 - Em muốn cùng tôi thắng cược ván này chứ?
52 Chương 52 - Sườn Xào Chua Ngọt
53 Chương 53 - Kính nhi viễn chi.
54 Chương 54 - Một mặt tàn nhẫn, một mặt ôn nhu
55 Chương 55 - Đúng là khó đào tạo.
56 Chương 56 - Có vẻ như anh thích thao túng hơn là tham chiến nhỉ?
57 Chương 57 - Làm gì có anh em nào quấn nhau ở quán bar như vậy?
58 Chương 58 - Dường như em đã trải qua rất nhiều chuyện...
59 Chương 59 - Chân tôi không thoải mái…
60 Chương 60 - Tự tạo nghiệt không thể sống
61 Chương 61 - Mộng Xuân
62 Chương 62 - Ai là người nhấn chìm con tàu đó?
63 Chương 63 - Có vẻ như em có ác cảm rất lớn với tôi thì phải?
64 Chương 64 - Đang khen tôi đẹp trai sao?
65 Chương 65 - cậu vừa làm gì con bé?
66 Chương 66 - Chỉ bình thường khi nhìn thấy Hằng Anh.
67 Chương 67 - Không cần xem anh như một người anh trai.
68 Chương 68 - Em đã... hôn tôi.
69 Chương 69 - Em như vậy là không chịu trách nhiệm à?
70 Chương 70 - Hằng Anh gặp nguy hiểm.
71 Chương 71 - Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện…
72 Chương 72 - Em đã cực kì nhớ đến tôi
73 Chương 73 - Cậu còn muốn bảo vệ cô gái nhỏ nào đó...
74 Chương 74 - Như vậy mới giữ em ở nhà được.
75 Chương 75 - Bản chất gian xảo của con cáo nhỏ
76 Chương 76 - Xuất viện
77 Chương 77 - Vẫn còn một trái tim biết rung động.
78 Chương 78 - không phải chuyện gì cũng đùa được
79 Chương 79 - Hoàn toàn có thể dọa chết người
80 Chương 80 - Có phải anh đang giả vờ không?
81 Chương 81 - Vạch trần lời nói dối của Trịnh Thiệu Nam.
82 Chương 82 - Không có cái gì có thể trở thành ẩn số
83 Chương 83 - Em cứ ngồi yên xem kịch là được
84 Chương 84 - Đẹp đôi là thật.
85 Chương 85 - Chỉ cần còn có tôi
86 Chương 86 - Từ trong bùn lầy và bụi bẩn... vì cô ấy mà nở hoa.
87 Chương 87 - Hóa ra cáo con không thích khen ngợi kiểu này...
88 Chương 88 - Anh hai, thật sự chỉ là giả vờ thôi sao?
89 Chương 89 - Đấu tranh trong nhà hào môn
90 Chương 90 - Ai cho em cái gan... tính kế tôi vậy hả?
91 Chương 91 - Em có từng nghĩ sẽ lọt vào mắt xanh của ác ma chưa?
92 Chương 92 - Mắc cái gì lại kì thị cô như vậy?
93 Chương 93 - Nhan sắc đã gánh nhân phẩm còng lưng.
94 Chương 94 - Ăn gì cũng được.
95 Chương 95 - Em lại gây ra chuyện gì nữa?
96 Chương 96 - Anh hai, em sai rồi
97 Chương 97 - Anh thật sự hôn cô.
98 Chương 98 - Con cáo nhỏ gian xảo chuồn êm rồi...
99 Chương 99 - Trở thành thiếu phu nhân của Trịnh gia
100 Chương 100 - Cậu hai của Thịnh Thế lại thích em gái nuôi của mình
101 Chương 101 - Thằng cha này bị điên à?
102 Chương 102 - Đồ tra nam!
103 Chương 103 - Em cảm thấy tôi sẽ khóc sao?
104 Chương 104 - Một lúc nữa say lại cưỡng hôn tôi...
105 Chương 105 - Anh nhi, tới mùa thu hoạch rồi.
106 Chương 106 - Con cáo nhỏ bị đạp trúng đuôi
107 Chương 107 - Trong lòng cô vẫn có anh.
108 Chương 108 - Cái miệng nhỏ… cứ thích nói dối.
109 Chương 109 - Chúng ta nên giữ khoảng cách...
110 Chương 110 - Chuyện ngăn kẻ khác có suy nghĩ xấu xa với em là của anh
111 Chương 111 - Ai được Hằng Anh quan tâm hơn?
112 Chương 112 - Không sao, tôi quen rồi.
113 Chương 113 - Ai là người của anh, ai là đồ của anh
114 Chương 114 - Nếu như anh chỉ là Trịnh Thiệu Nam
115 Chương 115 - Mất đi sự bảo hộ của ác ma
116 Chương 116 - Con cáo này… gian xảo thật!
117 Chương 117 - Chỉ có một mình cô là trở nên dư thừa nhất.
118 Chương 118 - Anh nhi chịu khổ rồi
119 Chương 119 - Đã đến lúc dẫn theo em rồi
120 Chương 120 - Chỉ cần có thể đi cùng cô ấy...
121 Chương 121 - Có phải là em đã muốn kết hôn cùng anh rồi không?
122 Chương 122 - Anh muốn thành tâm dâng hiến tấm thân này lên cho em...
Chapter

Updated 122 Episodes

1
Chương 1 - Con nuôi bị xem thường
2
Chương 2 - Trở thành con nuôi của tập đoàn Thịnh Thế?
3
Chương 3 - Thiếu gia tật nguyền
4
Chương 4 - Đúng là yêu nghiệt!
5
Chương 5 - Đạo lý đánh chó phải nể mặt chủ
6
Chương 6 - Anh, có thể đổi cách phạt hay không?
7
Chương 7 - Rất biết cách đánh vào tâm lý của người khác.
8
Chương 8 - Em nên nhớ mình chỉ là con nuôi
9
Chương 9 - Có hơi sỉ nhục con rùa quá đi mất.
10
Chương 10 - Thấy bà mày hiền nên mày tưởng bà mày là mèo máy à?
11
Chương 11 - Anh nhi, qua đây
12
Chương 12 - Đánh nhau thì người không bị thương mặc định sẽ là người có lỗi
13
Chương 13 - Sau một trận sốt thần kinh cũng không ổn định rồi
14
Chương 14 - Cứ giống như là Hằng Anh mà lại không phải Hằng Anh
15
Chương 15 - Kẻ nắm giữ các loài hoa.
16
Chương 16 - Đính ước
17
Chương 17 - Một màn nóng bỏng
18
Chương 18 - Cô là người của Trịnh Thiệu Nam?
19
Chương 19 - Cả đời này cậu cũng không có cái phúc phần đó.
20
Chương 20 - không muốn dính dáng gì tới người như em
21
Chương 21 - Làm Trình thiếu phu nhân thì có gì không tốt?
22
Chương 22 - Có vẻ như… tham vọng của em cũng rất lớn
23
Chương 23 - Chỉ là một cái nháy mắt thôi mà…
24
Chương 24 - Vừa đủ để nghe được những gì cần nghe.
25
Chương 25 - Tôi rất có hứng thú muốn liên minh với em
26
Chương 26 - Sau này có chuyện cấp bách thì cứ gọi thẳng
27
Chương 27 - Em trút giận thay anh.
28
Chương 28 - Vậy đến khi nào mới nhận ra rằng mình thích cậu?
29
Chương 29 - Cùng nhau tiến hành quá trình trao đổi gen
30
Chương 30 - Em thật sự… say rồi sao?
31
Chương 31 - Em là người không thể xem thường được.
32
Chương 32 - Tôi bảo em nín, không được khóc nữa.
33
Chương 33 - Muốn đi xét nghiệm dấu răng?
34
Chương 34 - Kiếp sau có duyên gặp lại thì trả còn không thì thôi
35
Chương 35 - Quan sát bọn họ cho tôi
36
Chương 36 - Em đừng cho rằng là làm vậy thì đã xong chuyện
37
Chương 37 - Chỉ có thể là Trịnh Thiệu Nam.
38
Chương 38 - Anh đích thị là quỷ hẹp hòi
39
Chương 39 - Mình cũng xong đời rồi…
40
Chương 40 - Đối với con người gian thì nhất định phải phạt, phạt thật nặng.
41
Chương 41 - Xuất sắc hơn người khác không phải cao quý
42
Chương 42 - Sau này em nấu ăn riêng cho tôi
43
Chương 43 - Có lẽ em quên buổi ăn chiều của tôi rồi?
44
Chương 44 - Em không có quyền mặc cả mè nheo ở đây.
45
Chương 45 - Tôi nói em đấy, qua đây.
46
Chương 46 - Không lẽ em còn phải đút cho anh ăn à?
47
Chương 47 - Em không đi cùng thì ai nấu ăn cho tôi?
48
Chương 48 - Có đúng không, Anh nhi?
49
Chương 49 - Cô ấy là nữ thần may mắn của tôi
50
Chương 50 - Đấu bài
51
Chương 51 - Em muốn cùng tôi thắng cược ván này chứ?
52
Chương 52 - Sườn Xào Chua Ngọt
53
Chương 53 - Kính nhi viễn chi.
54
Chương 54 - Một mặt tàn nhẫn, một mặt ôn nhu
55
Chương 55 - Đúng là khó đào tạo.
56
Chương 56 - Có vẻ như anh thích thao túng hơn là tham chiến nhỉ?
57
Chương 57 - Làm gì có anh em nào quấn nhau ở quán bar như vậy?
58
Chương 58 - Dường như em đã trải qua rất nhiều chuyện...
59
Chương 59 - Chân tôi không thoải mái…
60
Chương 60 - Tự tạo nghiệt không thể sống
61
Chương 61 - Mộng Xuân
62
Chương 62 - Ai là người nhấn chìm con tàu đó?
63
Chương 63 - Có vẻ như em có ác cảm rất lớn với tôi thì phải?
64
Chương 64 - Đang khen tôi đẹp trai sao?
65
Chương 65 - cậu vừa làm gì con bé?
66
Chương 66 - Chỉ bình thường khi nhìn thấy Hằng Anh.
67
Chương 67 - Không cần xem anh như một người anh trai.
68
Chương 68 - Em đã... hôn tôi.
69
Chương 69 - Em như vậy là không chịu trách nhiệm à?
70
Chương 70 - Hằng Anh gặp nguy hiểm.
71
Chương 71 - Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện…
72
Chương 72 - Em đã cực kì nhớ đến tôi
73
Chương 73 - Cậu còn muốn bảo vệ cô gái nhỏ nào đó...
74
Chương 74 - Như vậy mới giữ em ở nhà được.
75
Chương 75 - Bản chất gian xảo của con cáo nhỏ
76
Chương 76 - Xuất viện
77
Chương 77 - Vẫn còn một trái tim biết rung động.
78
Chương 78 - không phải chuyện gì cũng đùa được
79
Chương 79 - Hoàn toàn có thể dọa chết người
80
Chương 80 - Có phải anh đang giả vờ không?
81
Chương 81 - Vạch trần lời nói dối của Trịnh Thiệu Nam.
82
Chương 82 - Không có cái gì có thể trở thành ẩn số
83
Chương 83 - Em cứ ngồi yên xem kịch là được
84
Chương 84 - Đẹp đôi là thật.
85
Chương 85 - Chỉ cần còn có tôi
86
Chương 86 - Từ trong bùn lầy và bụi bẩn... vì cô ấy mà nở hoa.
87
Chương 87 - Hóa ra cáo con không thích khen ngợi kiểu này...
88
Chương 88 - Anh hai, thật sự chỉ là giả vờ thôi sao?
89
Chương 89 - Đấu tranh trong nhà hào môn
90
Chương 90 - Ai cho em cái gan... tính kế tôi vậy hả?
91
Chương 91 - Em có từng nghĩ sẽ lọt vào mắt xanh của ác ma chưa?
92
Chương 92 - Mắc cái gì lại kì thị cô như vậy?
93
Chương 93 - Nhan sắc đã gánh nhân phẩm còng lưng.
94
Chương 94 - Ăn gì cũng được.
95
Chương 95 - Em lại gây ra chuyện gì nữa?
96
Chương 96 - Anh hai, em sai rồi
97
Chương 97 - Anh thật sự hôn cô.
98
Chương 98 - Con cáo nhỏ gian xảo chuồn êm rồi...
99
Chương 99 - Trở thành thiếu phu nhân của Trịnh gia
100
Chương 100 - Cậu hai của Thịnh Thế lại thích em gái nuôi của mình
101
Chương 101 - Thằng cha này bị điên à?
102
Chương 102 - Đồ tra nam!
103
Chương 103 - Em cảm thấy tôi sẽ khóc sao?
104
Chương 104 - Một lúc nữa say lại cưỡng hôn tôi...
105
Chương 105 - Anh nhi, tới mùa thu hoạch rồi.
106
Chương 106 - Con cáo nhỏ bị đạp trúng đuôi
107
Chương 107 - Trong lòng cô vẫn có anh.
108
Chương 108 - Cái miệng nhỏ… cứ thích nói dối.
109
Chương 109 - Chúng ta nên giữ khoảng cách...
110
Chương 110 - Chuyện ngăn kẻ khác có suy nghĩ xấu xa với em là của anh
111
Chương 111 - Ai được Hằng Anh quan tâm hơn?
112
Chương 112 - Không sao, tôi quen rồi.
113
Chương 113 - Ai là người của anh, ai là đồ của anh
114
Chương 114 - Nếu như anh chỉ là Trịnh Thiệu Nam
115
Chương 115 - Mất đi sự bảo hộ của ác ma
116
Chương 116 - Con cáo này… gian xảo thật!
117
Chương 117 - Chỉ có một mình cô là trở nên dư thừa nhất.
118
Chương 118 - Anh nhi chịu khổ rồi
119
Chương 119 - Đã đến lúc dẫn theo em rồi
120
Chương 120 - Chỉ cần có thể đi cùng cô ấy...
121
Chương 121 - Có phải là em đã muốn kết hôn cùng anh rồi không?
122
Chương 122 - Anh muốn thành tâm dâng hiến tấm thân này lên cho em...

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play