Đưa Đẩy Cùng Ông Xã Yêu Nghiệt
Máy bay “Kít” một tiếng đáp xuống mặt đất, quán tính khiến tất cả mọi người đổ về phía trước, trong không gian an tĩnh của khoang hạng nhất đột nhiên vang lên vài tiếng mắng chửi.
Nửa giờ sau, Hạ Đoan lấy được túi hành lý màu đen của mình, cô xoay người, đi về phía thang máy.
Lúc tới đây, cô tự mình lái xe tới cho nên hiện tại chiếc xe đang ở dưới bãi đỗ xe của sân bay.
Đúng lúc này, từ phía sau chợt truyền tới vài tiếng gọi, Hạ Đoan không dừng lại, cô bước thẳng về phía trước, mãi đến khi có người phía sau đuổi theo.
“Mỹ nữ, đã trễ thế này rồi để tôi đưa cô đi.” Là một người đàn ông ăn mặc thời thượng, dáng người cao gầy, bộ dạng anh tuấn.
Hạ Đoan lạnh nhạt nhìn hắn: “Không cần.”
Hắn không hề nghĩ rằng cô sẽ lạnh lùng từ chối như vậy, lập tức bật cười:
“Vừa rồi trên máy bay, tôi và cô ngồi cạnh nhau. Cô yên tâm đi, tôi không phải là người xấu, dù sao hiện tại cũng khá muộn rồi, khó bắt xe lắm. Xe tôi ở bãi đỗ xe phía dưới thôi.”
Hắn ta vừa nói vừa cười nhạt nhẽo, trong ánh mắt mang theo ý cười chắc chắn, hẳn là chuyện này hắn đã làm qua không ít lần.
Hạ Đoan ngay cả cười cũng lười, cô đẩy hành lý hướng thẳng tới thang máy.
“Nghe khẩu âm, cô là người Hà Thành sao? Trước đây, tôi vẫn luôn ở Pháp, một năm khó có được vài lần về Hà Thành. Phải rồi, tôi trông cô vô cùng quen mắt, dáng dấp rất giống với nữ minh tinh nọ.”
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy vừa vặn mở ra, lúc này là tám giờ ba mươi phút tối, trong thang máy lại vắng tanh không một bóng người.
Hạ Đoan bước ra trước, cô hướng thẳng tới khu F, người phía sau đang muốn nói chuyện với cô, lại kỳ quái suy nghĩ, làm thế nào mà cô biết xe hắn đỗ ở khu F.
“Xe của tôi đỗ ở chỗ này. Đến đây, đưa hành lý của cô cho tôi. Người cô gầy thế này, mang theo túi hành lý lớn không mệt sao.”
Hắn ta đứng cạnh một chiếc Cadillac, chiếc xe này tốn gần 110 ngàn Đô, không phải rẻ.
Chiếc xe chính là một tấm danh thiếp tốt của đàn ông, khoe khoang thế nào cũng không bằng đi một chiếc xe tốt khiến người khác phải tín phục.
Hạ Đoan trực tiếp bước qua, cách hai chỗ đậu chiếc Cadillac thì dừng lại. Từ trong túi xách, cô lấy ra một chiếc chìa khóa, “Tích”một tiếng, đèn xe trước chợt sáng lên.
Hắn ta đờ đẫn, giương mắt nhìn cô gái trước mặt.
Hạ Đoan vòng lên phía trước, tới vị trí điều khiển, cô mở cửa, lên xe, khởi động, rời đi, một loạt động tác diễn ra liền mạch.
Sau khi chiếc xe đi qua thì để lại một tầng khói, người đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ, tức giận mắng một câu:
“Mẹ kiếp!”
Đó là G65AMG, số lẻ thôi cũng đủ để mua xe của hắn rồi.
Thời điểm Hạ Đoan trở về, toàn bộ tiểu khu đã là một mảnh an tĩnh. Bảo vệ thấy cô, lập tức mở lan can, ra hiệu cô có thể đi vào.
Về đến nhà, Hạ Đoan thuận tay bật một loạt công tắc, các loại đèn treo, đèn trần từ hành lang tới phòng khách đồng loạt sáng lên. Lọt vào mắt là một mảnh thuần trắng, trừ bỏ màu trắng cũng chỉ điểm xuyết vài chấm màu đen.
Tất cả đều sạch sẽ, xem ra thời gian cô không có ở đây, hẳn là người đại diện đã dọn dẹp qua căn phòng.
Hạ Đoan ngồi xuống chiếc ghế sofa màu trắng, cầm lấy thuốc lá và bật lửa Zippo trên bàn trà, ra sức hút một hơi.
Là một nhiếp ảnh gia, cô có phòng làm việc riêng nên thời gian công tác cũng tự do, hàng năm ra ngoài đều là chuyện thường xảy ra.
Người tìm tới cô chụp ảnh quá nhiều, mức giá cô đưa ra lại cao cho nên mỗi ngày kiếm được đều là tiền, không có ai lại gây khó dễ với tiền bạc.
Thời điểm Hạ Đoan còn chưa về nước, người đại diện đã sắp xếp lịch trình cho cô. Cũng may từ trước tới giờ cô luôn đúng giờ, nói nghỉ phép tới ngày nào tuyệt đối không kéo dài thêm.
Cô tùy tiện nhắn cho người đại diện một tin: Đã trở lại, thời gian làm việc như cũ.
Một phút sau, điện thoại rung nhẹ, có người gọi tới.
“Đoan Đoan, đã về đến nơi chưa con?” Là mẹ gọi.
Hạ Đoan chuyển điện thoại, mở loa to, bắt đầu dùng khăn lau tóc.
Tóc của cô vừa dày lại dài, chăm sóc có chút phiền phức, nhưng từ năm ngoái cho tới giờ cô chưa bao giờ có ý định đem mái tóc dài cắt đi, bởi ba cô đã từng nói cô gái nhỏ thắt bím tóc mới đẹp.
Cô gái nhỏ? Hạ Đoan cười nhạo một tiếng, thiếu chút nữa đã bỏ lỡ những lời của mẹ Hạ.
Bên kia điện thoại, mẹ Hạ nói có chút lớn:
“Bao giờ thì đi được?”
“Con phải ngủ, lệch múi giờ.” Cô nói lại.
Mẹ Hạ xùy cười: “Con lừa ai, thời gian bay là mười tiếng, con không ngủ được sao?”
Hạ Đoan cúp điện thoại, cô chưa nói có đi hay không, ngồi trên sofa lau tóc cho đến khi tóc khô một nửa mới đứng dậy.
Nửa giờ sau, Hạ Đoan vẫn đổi quần áo, cầm chìa khóa xuống lầu. Mẹ Hạ nói đúng, cô ngủ không được.
Vốn dĩ hôm nay về nước, ý định là tới một buổi xem mắt với người mẹ đã chọn. Hai sáu tuổi, Hạ Đoan đã trải qua rất nhiều mối tình. Cô cảm thấy tất cả đều vô vị, không chống đối gia đình nữa, trực tiếp lấy đại một người sau đó sinh con đẻ cái, thế là được.
Hạ Đoan bắt đầu chụp ảnh từ khi tốt nghiệp đại học. Đến năm hai ba, cô đã cầm trong tay vô số số giải thưởng quốc tế về lĩnh vực nhiếp ảnh, ở trong nước có chút danh tiếng. Sau đó cô bắt đầu chụp ảnh cho các tạp chí nổi tiếng trong nước, cho đến năm hai tư sau khi chụp cho tạp chí, tạp chí thời trang đứng đầu trong nước kỷ niệm tròn mười năm phát hành, Hạ Đoan chính thức phát hồng trong giới nhiếp ảnh.
Tốc độ bạo hồng của cô quá nhanh, có một số người nói rằng Hạ Đoan có được như vậy sở dĩ là do ba phần tài năng, bảy phần quảng cáo.
“Mẹ, bác Dương, con mới tới.”
Cô đi tới nhà hàng, bước vào căn phòng đã được đặt trước, cô nói.
“Bảo bối, cuối cùng con cũng về.”
Mẹ Hạ kéo tay cô ngồi xuống, trên dưới đánh giá một phen, đau lòng: “Gầy!”
Hạ Đoan mỉm cười nhàn nhạt, không trả lời lại, chỉ cảm thấy có chút vô vị, một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái người gọi là hôn phu tương lai của cô kia tới giờ này còn chưa có mặt. Cô đã đến muộn thì cũng thôi đi, người đàn ông kia còn muộn hơn.
“Mẹ, bác, con ra ngoài một chút.”
Hạ Đoan đứng dậy, cầm theo cái ví đen nhỏ gọn trên tay, chẳng chờ đợi lời đáp từ phía gia trưởng liền bỏ đi. Cô bắt đầu thấy chán nản, khoác chiếc áo hờ hững đứng nơi ban công, trên miệng ngậm điếu thuốc, rít lấy một hơi rồi phả ra làn khói mê muội. Xuyên qua làn khói thở ra, ánh mắt Hạ Đoan trở nên đục ngầu.
Cuối cùng cô trở về phòng.
“Thằng bé này, con đẹp trai quá đi.”
Bên trong phát ra những âm thanh cười nói, cô vốn định bước vào, đột nhiên một giọng đàn ông cất lên như khiến Hạ Đoan sững người lại, đứng khựng ở cửa.
“Bác gái, Hạ Đoan cô ấy tới chưa?”
Giọng nói thâm trầm quyến rũ, âm thanh như xâm chiếm trí não cô gái nhỏ.
Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Hạ Đoan thấy được thứ âm thanh tương tự như trong trí nhớ của cô. Cô chưa từng thấy qua mặt của người đó, nhưng giọng nói nhất định sẽ khắc ghi.
“Rầm!”
Bỗng nhiên cô như hưng phấn quá độ, đẩy tung cánh cửa ra. Bất quá Hạ Đoan lại vô cùng kích động, cặp đồng tử dường như đã thu hẹp, mắt trố ra nhìn người phía trước.
Áo sơ mi trắng đơn giản nhét trong chiếc dài quần màu đen, đôi chân dài như ẩn như hiện dưới ánh đèn, vừa rõ ràng lại gợi cảm. Có lẽ do thói quen nghề nghiệp cho nên Hạ Đoan luôn luôn chú ý tới những người bắt mắt nhất.
Nhưng lần này, bóng lưng của người đàn ông mới là điểm hấp dẫn cô, tuy bóng lưng người đó không phải rõ ràng nhất nhưng lại đặc biệt tạo cảm giác tồn tại.
Thị giác của Hạ Đoan vô cùng tốt, cô sẽ không nhận lầm cũng sẽ không nhận sai, khẽ liếm môi, thậm chí cô không khắc chế được Adrenaline trong cơ thể mình đang tăng vọt, loại cảm giác hưng phấn cùng nôn nóng kia ồ ạt kéo tới.
Đến lúc anh ta quay người, cô mới đờ ra.
“Anh...!? Sao lại là anh!”
“Lâu rồi không gặp, Hạ Đoan.”
Phải rồi, sao cô lại không nghĩ tới người này chứ! Tới bây giờ cô mới nhớ lại thời gian trước, quả thật anh ta rất thân với bố mẹ Hạ. Lúc cô gặp ông Dương sẽ chẳng để ý đến đâu, bởi đây là lần đầu Hạ Đoan gặp trưởng bối nhà họ Dương, không nhận ra là đương nhiên.
Khung cảnh này vô cùng quen thuộc, dường như mấy năm trước cũng đã như thế:
“Nhìn cái gì đấy.” Mẹ Hạ thấy cô nửa ngày không nói lời nào, liền thuận theo ánh mắt của cô nhìn qua.
Ai ngờ bà lại vô cùng kích động, lại gần Hạ Đoan kề tai nói nhỏ:
“Thằng bé đẹp trai nhỉ? Học trò của bố con đấy, vừa mới tiến vào cửa đã thu hút toàn bộ sự chú ý của phụ nữ ở nơi này. Đã vậy mấy cô gái đến bắt chuyện cũng bị nó lạnh lùng từ chối, rõ ràng không phải người bình thường có thể trêu chọc.”
“Con gặp nó rồi còn nhớ không? Là đứa nhỏ Dương Trạch Hiên ấy. Có khi tất cả mọi người đều muốn ngủ với nó, nhưng đều ngủ không được.”
Hạ Đoan quay đầu nhìn mẹ:
“Mẹ thì biết cái gì cơ chứ? Tên đó là một tên đại đáng ghét! Ai ngủ thì ngủ, con không ngủ!”
Updated 52 Episodes
Comments
Bé
❤
2022-10-15
0
Phuongthuy Huynh
â
2022-06-03
0
Phuongthuy Huynh
aaa
2022-06-03
0