Chu Ngọc An rốt cuộc là một người như thế nào?
Người nọ ngoài có chiều cao tốt, dáng vẻ còn hết mực tuấn mỹ, khi nhìn từ xa, thật dễ khiến người ta liên tưởng đến một nam thần bước ra từ trong một cuốn tiểu thuyết thần tượng, đã vậy lời nói nho nhã kiêm luôn hành động thanh thoát chính trực. Đúng là chàng trai trong mộng của biết bao nhiêu cô gái.
Nhưng mà ông trời luôn luôn bất công, cho người ta nhan sắc lại không cho người ta giấy hướng dẫn sử dụng.
"Chu Ngọc An, cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi thế hả?".
Lan Như cố gắng giả vờ bình tĩnh nói: "Mau bỏ con nhà người ta xuống, cậu định bóp chết em nó à!?".
Giống như bây giờ đây, Lan Như nhướng mày nhìn về phía Chu Ngọc An, mà cậu cũng đang nhìn cô chằm chằm.
Những thành viên của ekip đang bận bịu khiêng đồ cũng phải nén lại hóng drama, trong lòng họ đều không nhịn được cười mà ngược lại chỉ biết lắc đầu bất lực nhìn nhau, hai người họ liệu sẽ đánh nhau thật chứ?
Hot Boy và tiểu thuyết gia cùng lớp đánh nhau vì một con chuột hamster, đúng là một sự kiện đáng được chú ý.
Nhưng hiển nhiên, Chu Ngọc An không muốn mình bị người khác nhìn như khỉ trong vườn thú, cậu chỉ nhìn liếc qua cô xong lại quay ra nắn bóp con chuột chưa to bằng cái nắm đấm của mình.
Chỉ là không biết em chuột lang trắng trắng mềm mềm này từ đâu chui ra, mà lại vừa khéo chui chúng vào túi của Chu Ngọc An. Dẫu sao cậu hôm nay có mặt ở đây cũng chỉ là muốn tới xem ké buổi chụp poster quảng bá cho truyện của cô mà thôi, nên ngồi không cũng chán, mới bóp con chuột lang mấy cái mà cô đã dãy đành đạch.
"Cậu hỏi cuối tuần mình rảnh không, là đã có ý sẽ kéo mình tới đây chứ gì?". Cậu tiện tay đặt con chuột lên trên đùi, hai tay tiếp tục nực má nó tiếp.
Lan Như cũng lười giải thích, cô xoay người rời đi: "Cậu nên cảm thấy vinh hạnh khi được bà đây dẫn tới hậu trường chụp ảnh mới đúng".
Chu Ngọc An cầm lấy ly trà sữa trân châu trên bàn uống liền mấy ngụm, sau đó cầm theo chuột lang lập tức đuổi theo cô, kéo kéo cổ tay áo sơ mi của cô liền mấy cái, nhỏ giọng hỏi: "Quản lý của cậu đâu?".
"Mà lát nữa cậu đi mua trà sữa vị matcha đi, vị bạc hà uống muốn ngán họng luôn rồi".
".....". Lan Như an ủi một câu tượng trưng: "Nếu có ai dám khen cậu lạnh lùng trước mặt bà đây thì cam đoan 100℅ người đó có vấn đề về thần kinh".
Chu Ngọc An chém lại một đao: "Dù sao trừ ưu điểm vẻ ngoài vừa mắt của cậu ra thì cái gì cũng không so được với người ta".
Lan Như:"......."
Cái gì mà lời lẽ nho nhã? Lời lẽ ngứa đòn thì có.
Ngay lúc hai người định ghé qua chỗ của mấy người mẫu đảm nhận vai chính, thì lại xui xẻo bị trúng quản lý Trương kéo lại.
"Không ổn rồi hai đứa".
Lan Như hỏi: "Cái gì không ổn?".
Quản lý Trương đưa cho cô xem bản hợp đồng ký kết thuê người mẫu, trên đó có vài tờ bị xé rách nhưng đã được ông dùng băng dính để dính lại. Lan Như xem qua nội dung tài liệu mà mặt mày cũng biết sắc.
Cả đội ekip cũng xúm lại xem xem có chuyện gì?
"Đờ cờ mờ! Bọn chúng tưởng mình nổi tiếng lắm sao mà dám cầm tiền xong là hủy hợp đồng chụp ảnh với phía công ty chúng ta?!".
Chu Ngọc An uống xong ngụm trà sữa cuối cùng mới vừa nhai trân châu vừa dật lấy tờ hợp đồng xem qua thử.
Chỉ thấy in trên mặt giấy đành sau là một đoạn tin nhắn của nhân viên với người quản lý bên kia, nói rằng bên họ luôn nhận thù lao trước rồi mới làm việc nên nhân viên cũng tin theo rồi chuyển khoản cho phía đó ba mươi sáu triệu.
Kết quả là bị ăn quỵt, đằng nó nuốt tiền xong là lặn mất tăm, còn dám mặt dày nói lại rằng: chúng tôi không nhận được một đồng nào từ phía các người, nếu còn gây sự chúng tôi sẽ nhờ tới pháp luật.
Nếu kiện thật thì chỗ bằng chứng này vẫn chưa đủ.
Sau khi giải tán mọi người, Chu Ngọc An vì là chỗ quen biết với công ty nên cũng thừa sức chen một chân vào giải quyết. Đợi khi cậu gọi điện thoại xong thì Lan Như đã không còn ở trong hậu trường.
Một chai nước mát lạnh được dí sát vào một bên má hồng của cô, Lan Như còn đang thất thần ngồi ở hành lang thì đã bị gương mặt cao lãnh của người tới làm giật giật mình hoảng hốt.
"Cậu ra đây làm gì?".
Dưới đuôi mắt mắt trái của Chu Ngọc An có khắc một nốt ruồi nhạt màu, mỗi lần cậu đối mặt với ai thì họ đều có thể trông thấy được, nhưng cũng thật đúng chỗ, thực sự rất đẹp mắt.
Nhưng chắc cũng vì nốt ruồi này mà mỗi khi Chu Ngọc An liếc khoé mắt, ánh nhìn ấy trong chớp nhoáng cũng sẽ trở nên thập phần nguy hiểm: "Ra an ủi cậu thôi".
Hai người ngồi cạnh nhau trên bậc thang bộ, Chu Ngọc An rất tâm lý khuyên cô không cần suy nghĩ quá nhiều, nhưng Lan Như chính là không muốn để người khác trông thấy bộ dạng thất vọng đáng hổ thẹn của bản thân nên mới trốn ra đây, nào ngờ tới vẫn còn cái đuôi này chứ?
Cậu nghiêng đầu, giống quả bóng da xì hơi, hỏi: "Vẫn buồn à?".
Lan Như nói: "Hai người mẫu kia hợp vai muốn chết, bảo không buồn là không buồn thế nào?".
Chu Ngọc An phun ra mấy chữ: "Mình giải quyết hộ cậu rồi, nhưng cũng đồng thời kịch mặt bên kia, người mẫu sẽ không tới nữa đâu".
Lan Như chua xót nói: "Mình chỉ muốn kiếm thêm chút tiền, ai mà ngờ ngoài nhận lại một đống anti fan thì còn phải còng lưng ra gánh poster đâu? Trách quản lý ư, giờ có trách cũng không giải quyết được vấn đề. Mà buổi chụp hình hôm nay đầu tư kỹ lưỡng như thế, bảo hủy là hủy thế nào đây?".
Chu Ngọc An không am hiểu mấy cái lĩnh vực chụp ảnh gì gì đó nên chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng cô mấy cái, nhỏ giọng vỗ về: "Nếu người chụp là mình thì mọi thứ đã khác".
Lan Như mấp máy môi càu nhàu: "Mẹ nó, đừng có mà vỗ...".
Hở.....?
"Đúng rồi!". Lan Như nhảy dựng lên, vui mừng nói: "Nam thần đang ở ngay bên cạnh a, cần quái gì thuê người chứ, ngốc quá đi!".
Chu Ngọc An biết mình lỡ lời nhưng điều cậu vừa lỡ nói ra cũng chẳng có gì to tát: "Làm được như thế thật à?".
"Con mẹ nó, nếu không được cũng phải được. Cậu mau dậy dậy, chúng ta đi tìm quản lý".
Chu Ngọc An thấy thế liền phì cười, cậu đứng dậy khoác lấy vai cô, vừa đi vừa cười khẽ: "Được".
Quả nhiên không ngoài dự đoán, quản lý nghe xong đề xuất này đã ngay lập tức đá văng hai người mẫu kia ra chuồng gà, thiệt hại trước mắt tính sau, lần này công ty bỏ số tiền lớn để quảng bá như thế nhất định không thể nói bỏ là bỏ.
Mà dẫu sao thì nam sinh đang đứng trước mặt ông đây không chỉ tuấn tú mà vóc dáng còn vô cùng hoàn hảo.
Lan Như đẩy Chu Ngọc An vào phòng makeup để thợ trang điểm sử lý: "Đi đi đi, một lát nữa chúng ta gặp".
Quản lý thấy người đi rồi thì liền nói: "Nhưng chúng ta hiện giờ đang thiếu hai người mẫu, giờ có Chu thiếu gia lấp một chỗ rồi, nhưng còn chỗ kia nên để ai thay thế đây?".
Lan Như căng thẳng suy nghĩ, nói: "Nhất định sẽ có".
Lúc cô rời đi còn thuận tiện gọi cả Tương Khắc Vũ vào trông chừng Chu Ngọc An, tính tình anh ta tuy nghiêm khắc nhưng cũng nghe lời cô kha khá.
Tương Khắc Vũ là một trong những vệ sĩ thân cận nhất của Chu Ngọc An.
"Thiếu gia thực sự giúp cô bé kia tới mức này sao?".
Tương Khắc Vũ vừa hỏi vừa nhanh nhẹn đi tới, anh ta đặt hai cốc trà sữa mới mua lên bàn.
Chu Ngọc An bất lực gật gật đầu: "Cô ấy trước kia giúp tôi, giờ tới lượt tôi giúp lại cô ấy, có gì không tốt?".
Hai người họ quen nhau từ lúc nào chính Chu Ngọc An cũng chẳng nhớ rõ lắm, cậu chỉ biết hồi đấy trời đổ mưa rất to, cậu vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì liền bắt gặp cô đang ngồi cuộn mình lại ở một trạm xe buýt gần đó, còn Tương Khắc Vũ khi ấy không biết uống lộn thuốc gì mà lại bảo cậu qua đó hỏi thăm người ta.
Mà khi ấy Chu Ngọc An không biết nghĩ cái gì mà lại tình nguyện mua thêm một cái ô nữa, rẽ qua đưa cho cô gái kia.
Chắc là do hai phong cách khác biệt của họ nên đã lập tức hấp dẫn đối phương, hai người cũng quen nhau từ đó.
Trùng hợp hơn là, hai người họ gần như chưa từng xin nhau cách liên lạc, vậy mà năm đầu cậu trở về nước, cô lần đầu lên cao trung, hai người họ thế mà vừa khít xin vào học cùng một trường, thành ra là cùng học chung một lớp.
Tương Khắc Vũ cười nhạt: "Tôi rất vui khi thiếu gia tìm được một người bạn như ý".
"....". Chu Ngọc An duỗi đôi chân dài của mình dưới gầm bàn chật hẹp, tuy trong đầu cậu luôn tự hỏi hàng vạn lần rằng: tại sao bản thân lại đi dây dưa với một đứa con gái? Nhưng trần đời có cái gọi là hợp thì hoà không hợp thì tan, gặp là mệnh chia tay là duyên. Nếu cuộc gặp mặt của họ là do ông trời định đoạt, thế thì dù có chạy đằng trời cũng chẳng thể thoát.
Dù gì quan hệ giữa họ cũng chỉ dừng lại ở hai chữ "bạn thân".
Chu Ngọc An ngầm khẳng định, quan hệ này là tốt nhất.
Cậu uống xong nửa cốc trà sữa mới chịu để thợ trang điểm giúp mình hoá trang.
Lúc này ngoài hậu trường chụp hình, cả đội ngũ người với người đã vây nghịt chỗ, quản lý Trương vất vả lắm mới tìm được một chỗ để tiện theo dõi quá trình: "Mọi người cố gắng, mười lăm phút nữa bắt đầu chụp ảnh. Ai chưa chịu khẩn trương thì mau khẩn trương dùm cái!".
Đằng sau có người gọi cô: "Lan Như?".
Trước khi đi tới, người kia còn trầm giọng nhấn mạnh thêm một lần: "Lại đây".
Lan Như nhìn gương mặt đẹp trai không thua kém gì soái ca của Chu Ngọc An, từ xa chạy lại đã thán phục nói: "Con mẹ nó, cậu mặc cổ phục đẹp chết đi được".
Ngũ quan nam nhân này đây đúng thực sắc sảo cao lãnh thập phần quyến rũ, lông mày kiếm dài đẹp hoàn hảo, mắt phượng lạnh lùng khẽ rũ xuống như đang dịu dàng nâng niu chặt lấy bảo bối, khí chất lỗi lạc cuốn hút ánh mắt người nhìn này đúng là muốn mạng người a~~
Ngoại hình này, diện mạo này, khí chất này, quả thực đã tạo nên một thần tiên ca ca từ trong tranh vẽ bước ra!!
Chu Ngọc An tạm không so đo với cô: "Quản lý vừa nói lại rằng còn thiếu một người, là thật sao?".
"À". Lan Như biết Chu Ngọc An rất dễ dỗ dành, chỉ là lần này có hơi hơi khác biệt: "Cũng như cậu thôi, mình có mời thêm một người quen tới giúp a".
Chu Ngọc An không chút do dự hỏi: "Ai?".
Đúng lúc này, phía sau chuyền tới một giọng nói trầm khàn: "Quy Quy?".
Chu Ngọc An đánh mắt ra phía sau lưng cô nhìn người tới, Lan Như cũng theo phản xạ quay đầu nhìn lại: "Xong rồi sao?".
Vạt áo trắng tinh phấp phới đập thẳng vào mắt Chu Ngọc An, chỉ thấy người nọ cũng hoá trang giống cậu, nhưng đổi lại phong cách có phần đơn giản chất phát hơn, còn xét về chiều cao thì vẫn thấp hơn Chu Ngọc An nửa cái đầu.
Lan Như cười hì hì chạy tới kéo tay đối phương tới trước mặt Chu Ngọc An giới thiệu: "Đây là nhị thiếu, cứ gọi cậu ấy là Mặc Không Vũ, tìm người gấp quá nên mình đành phải nhờ cậu ấy tới giúp".
"Phải rồi a Vũ, còn đây là Chu Ngọc An học bá trường mình. Trước kia đã từng nói qua với cậu, hai người hay dịp này cũng tiện chào hỏi nhau đi~".
Chu Ngọc An thu lại ánh mắt hiếu kỳ, không buồn quan tâm tới mấy mối quan hệ xã giao của cô cho lắm, chỉ hữu hảo chào đối phương.
Mặc Không Vũ ho hai tiếng, hắn cũng vì bị cảm nên mới đeo khẩu trang che kín hết mặt: "Hân hạnh gặp mặt Chu thiếu gia".
Giọng nói trầm trầm khi nãy lại vang lên, Chu Ngọc An có ấn tượng khá tốt với giọng nói của Mặc Không Vũ, nghe quả thực rất êm tai, giọng điệu không hề có cái lạnh buốt thấu tâm gan cũng không có sự ôn nhu ấm áp quá mức.
Chu Ngọc An còn chưa nói gì đã bị tiếng hét lớn của quả lý Trương giành mất mấy câu sắp phát ra khỏi cổ họng.
"Nhanh lên, nhanh lên, mười phút nữa bắt đầu, người đâu còn không mau ra đây!".
".....". Chỉ thấy cô vỗ vai Chu Ngọc An một cái, sau đó liền quay sang ôn hoà nói với Mặc Không Vũ: "Hay là lát nữa hai người hãy qua đó a, nghỉ ngơi thêm một lát nữa nhé?".
Mặc Không Vũ cũng không so đo gì: "Được thôi".
...****************...
Updated 100 Episodes
Comments
Vợ của Mã Gia Kỳ😏
Đây là truyện hài à😂
2022-10-06
1
河黄阮
Dùng IPhone 14 rồi anh ơi
2022-10-06
1
Zoro😘💜
Cho anh mặc y phục rách rưới nhé
2022-08-02
0