Giọng người đàn ông làm cô hoảng sợ, bóng tối bủa vây, thật không biết anh ta đang đứng ở đâu.
“Lại đây nào” Đặng Thiên Đại có khả năng nhìn thấy mọi vật trong bóng tối, và sở thích của anh ta là nhìn những người phụ nữ hoảng sợ, lo lắng và bất an, đó là niềm vui của hắn, hắn có thể xem cả ngày mà không thấy chán.
Trong ánh đèn mờ ảo, một người phụ nữ thuần khiết tự nhiên, quả thực là một vẻ đẹp hiếm có. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi chân thon thả, nước da trắng hồng ẩn dưới bộ váy quyến rũ.
Nhìn con mồi phía trước loay hoay anh ta lại càng thấy phấn khích.
“Tôi không muốn…” Lệ Mỹ An vừa nói vừa khóc. Bây giờ, Lệ Mỹ An chỉ muốn rời đi, chỉ muốn thoát khỏi căn phòng đáng sợ này, nước mắt tràn ra khóe mi.
Đặng Thiên Đại nhìn vào đôi mắt khẩn cầu của Lệ Mỹ An thật có chút thương cảm, đôi mắt trong veo ấy, thật làm anh hứng thú, cảm giác với người trước mặt khá lạ, khác xa với những người phụ nữ trước đây.
“Cô nghĩ, cô có quyền quyết định sao?”
Đặng Thiên Đại hơi nhíu mày, trong mắt đầy vẻ thách thức, biết người phụ nữ này muốn rời đi, liền hăm dọa.
“Cô không nhớ mình vừa kí vào hợp đồng sao?”
Giọng nói ngày một gần cô hơn.
“Áaa..” Lệ Mỹ An la lớn, chỉ trong một vài giây anh ta đã nhấc bổng cô lên.
Đặng Thiên Đại đẩy cô lên giường, con mồi đã nằm dưới ngực anh ta. Thân thể anh ở gần cô như vậy, hương thơm phả vào mặt, hòa với mùi rượu nồng trên cơ thể anh ta, trong mắt lại lộ ra vẻ phấn khích.
“Con mồi này khá thú vị đấy.” Giọng người đàn ông thỏ thẻ vào tai cô, anh nhoẻn miệng cười đầy đắc ý, con mồi dâng tận miệng, chỉ chờ đớp lấy thôi.
Đặng Thiên Đại chống tay xuống giường, đè lên người Lệ Mỹ An.
Đôi môi anh ta thăm dò khắp khuôn mặt của cô, rồi trao cho cô một nụ hôn nồng cháy, hai đôi môi như quyện vào nhau, ướt át.
“Ưm…” Đặng Thiên Đại mân mê khắp cơ thể cô.
“Áaa, mày dám.”
Lệ Mỹ An hoảng hốt cắn vào môi anh ta, anh ta bị cô cắn vào môi một cái đau điếng, môi anh ta như muốn rơi ra, nhỏ máu. Anh ta quát vào mặt cô.
“Con đàn bà này thật không biết tự lượng sức mình!”
Đôi mắt của Đặng Thiên Đại đỏ au, tức giận, tính kiên nhẫn của anh có giới hạn, không thể chịu đựng nổi một người phụ nữ xa lạ, đã đồng ý kí hợp đồng, lại hết lần này đến lần khác từ chối, gây khó khăn cho anh. Đặng Thiên Đại tát cô một cái chói tai, sức lực của người đàn ông làm sao một cô gái nhỏ bé có thể chịu đựng được.
Trên má Lệ Mỹ An in hằn dấu tay của anh ta, đỏ ửng, cô ôm mặt, hai hàng nước mắt bây giờ đã chực chờ trào ra.
“Cô muốn tôi giết cô đúng không?”
Giọng người đàn ông như muốn ăn tươi nuốt sống người phụ nữ trên giường, cả căn phòng nóng hừng hực, mồ hôi nhễ nhại, nhỏ xuống từng giọt, nóng hổi.
Lệ Mỹ An biết mình vừa chọc giận một ngã quỷ, sắc mặt có chút thay đổi, vừa bưng mặt vừa khóc không thành tiếng
“Là tôi sai, tôi…”
Chưa đợi Lệ Mỹ An nói hết câu, Đặng Thiên Đại đã quát vào mặt cô.
“Cô dám cắn tôi sao, xem ra, cô muốn phá vỡ hợp đồng nhỉ?”
“Tôi không dám, là tôi sai, tôi van anh”
Đặng Thiên Đại khẽ cúi người xuống, môi mỏng áp sát vào môi cô, nhưng giọng nói lại lộ rõ vẻ lạnh lùng:
“Đã đến lúc phải nói cho cô nghe, cái giá đắc tội với tôi rất đắc đó.”
Lệ Mỹ An sợ hãi đến mức, đầu óc toàn là tiếng quát tháo của anh ta, người đàn ông trước mặt thật sự rất đáng sợ.
“Tôi… tôi không dám nữa” Lệ Mỹ An nói trong nước mắt, toàn thân run lên sợ hãi.
Nước mắt của phụ nữ chưa bao giờ làm anh cảm thấy đau đớn, đó còn là niềm vui riêng của anh ta.
Thấy người phụ nữ đã biết lỗi, ngoan ngoãn và mệt lả, Đặng Thiên Đại hạ giọng, vẫn hơi nhíu mày, tò mò về cô ta:
“Cô tên là gì?”
“Lệ Mỹ An” Giọng cô hơi run, vẫn chưa hoàn hồn, thấy người đàn ông bên cạnh không nói gì, cô liền hỏi:
“Khi nào thì tôi nhận được tiền.”
Đôi mắt Đặng Thiên Đại liếc nhìn cô, chân mày nhíu lại, mặt mày đỏ au:
“Xem ra, cô chỉ biết đến tiền.”
Mặt Đặng Thiên Đại đầy vẻ tức giận và khinh thường.
“Hóa ra cô cũng giống với con đàn bà kia, trong đầu chỉ có tiền và tiền.”
Một lần nữa, cô biết mình đã chạm vào quỷ dữ, anh ta bây giờ còn tức giận hơn lúc nãy, giống như trong lòng anh ta có nỗi thù rất lớn với người phụ nữ nào trước đó.
Anh siết chặt cổ Lệ Mỹ An, trong mắt anh gợn lên những cơn sóng dữ dỗi, ẩn sâu là sự nguy hiểm khôn cùng.
“Tôi sẽ dạy cô một bài học.”
Đôi môi anh ta bắt đầu thăm dò khắp cơ thể cô, nóng hừng hực, anh mạnh mẽ xé toạc chiếc váy trên người cô, mạnh mẽ chiếm đoạt.
“Nhẹ…” Giọng của Lệ Mỹ An yếu ớt, toàn thân cô nóng ran.
Cả thân hình to lớn của anh cọ xát vào da cô mềm mại, người phụ nữ này thật sự quyến rũ với anh, càng chạm vào cô, anh càng muốn chiếm lấy, chiếm hết từ cô, anh không thể nào rời cô được.
Đặng Thiên Đại quá nhanh, làm cô vô cùng sợ hãi, nhưng lúc sau thì bắt được nhịp, cả hai thấm mệt.
Một đêm dài…
Sáng hôm sau, Lệ Mỹ An tỉnh dậy, cô nhìn mọi thứ xung quanh, quần áo rơi đầy trên sàn nhà, căn phòng tối om hôm qua, giờ đã lấp đầy bởi những tia nắng.
“Mình còn sống sao!”
Nghĩ đến cảnh tượng hôm qua, như một ác mộng, cô tưởng mình đã chết dưới tay gã ác ma kia.
“Mình không còn là trinh nữ nữa, lần đầu lại hiến dâng cho một gã đàn ông ác ma xa lạ.”
Nghĩ tới đây, nước mắt cô rơi lã chã, cô ôm mặt khóc.
“Cốc...cốc...cốc...”
Người quản gia bước vào.
“Cô cũng biết khóc sao? Tôi tưởng chuyện này bình thường với cô chứ?”
Lệ Mỹ An im lặng, nhìn người quản gia bên cạnh cô lại càng tủi nhục hơn, thấy cô không nói gì, bà quản gia Lê đưa cho cô một viên thuốc:
“Đây, uống đi, nếu cô không muốn gặp rắc rối.” Bà quản gia vừa nói vừa đưa thuốc cho cô, nhìn thấy viên thuốc làm cô nhớ lại những gì đã xảy ra đêm hôm qua, đưa tay nhận viên thuốc từ bà ta.
“Đây là…” Lệ Mỹ An nhìn viên thuốc thắc mắc.
“Đây là thuốc ngừa thai, hay cô muốn có thai để đi vào cái nhà này” Giọng bà quản gia chua lòm, luôn tỏ thái độ khinh bỉ đối với cô.
Cô cầm viên thuốc định uống nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, cô bỏ vội viên thuốc trong túi áo, cô vội hỏi:
“Số tiền đó đã được chuyển vào tài khoản của con chưa?” Lệ Mỹ An nhìn bà quản gia thẳng thắn hỏi, vì đây là mục đích mà cô muốn khi đến đây, số tiền đó bây giờ đối với cô rất quan trọng.
“Xem ra cô chỉ quan tâm tới tiền thôi nhỉ?” Nhìn cô gái trẻ với ánh mắt lãnh như băng, bà quản gia thấy cô không trả lời liền nói:
“Ông chủ đã chuyển đủ, cô yên tâm”
Lệ Mỹ An thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô đã hoàn thành xong mục đích của mình.
“À, ông chủ nói biểu hiện của cô hôm qua rất tốt, nhắn tôi gửi lời đến cô là ông chủ sẽ còn gặp lại cô đấy”
Nghe thấy hai từ ông chủ đã khiến cô thất kinh hồn vía rồi, còn nói đến chuyện gặp lại ông ta lần nữa, nghĩ đến chuyện đêm qua cũng làm cho cô ám ảnh, thật làm cho Lệ Mỹ An sợ hãi đến phát khóc.
“Chuyện đã làm xong và con cũng nhận được tiền, con và ông chủ không liên quan gì đến nhau nữa.”
Nói xong Lệ Mỹ An bỏ chạy thật nhanh, rời căn biệt thự đáng sợ này.
Updated 116 Episodes
Comments