Lệ Mỹ An chạy ra đến cổng căn biệt thự thì mệt lả thở hồng hộc, nhìn lại căn biệt thự sang trọng nhưng chứa đầy nỗi ám ảnh của cô.
Ngoài đường vẫn như thế, người xe vẫn nô nức, nhưng sao trong lòng cô cảm thấy thật ảm đạm, mọi thứ cô vừa trải qua giống như một cơn ác mộng.
Cô đưa tay vẫy taxi nhưng không có chiếc nào dừng lại, cô quyết định đi bộ để về nhà.
Đi được một đoạn thì người cô mỏi nhừ, không thể đi tiếp được nữa:
“Lệ Mỹ An” Một giọng nói quen thuộc vang bên tai.
Một chiếc Ferrari đậu bên cạnh đường, một người đàn ông cao ráo, mặc áo sơ mi, quần tây âu rất lịch thiệp, đó là Lý Thiên Sơn. Lý Thiên Sơn là con trai của một gia đình giàu có, người cô đã yêu thầm 4 năm.
Cả hai cùng học đại học ở trường X, có cảm tình với nhau sau đợt tham gia câu lạc bộ tình nguyện, nhưng cả hai cứ âm thầm, giấu kín những cảm xúc của mình.
“Lý Thiên Sơn” Cô nhìn qua và nhận ra người mình yêu.
“Em làm gì ở đây, em có người quen trong này sao” Lý Thiên Sơn nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy cô đi một mình, gương mặt thất thần.
Lý Thiên Sơn thấy Lệ Mỹ An, một cô sinh viên nghèo, lại xuất hiện ở một khu vực giàu có, nên có chút bất ngờ.
“Em đến tìm bạn thôi.” Nhìn Lệ Mỹ An có vẻ ấp úng, Lý Thiên Sơn có phần hơi ngờ ngợ, đôi mắt anh thăm dò, rồi ánh mắt dừng lại trên cổ của cô, trên cổ đầy dấu vết bầm tím.
“Lệ Mỹ An có phải em bị ai ức hiếp không?” Lý Thiên Sơn hỏi giọng đầy lo lắng, đôi mắt không thể che giấu sự quan tâm mà anh dành cho cô.
Như thấy Lý Thiên Sơn đoán gần đúng với chuyện mình gặp phải, cô có phần hơi lúng túng, cô liền phủ nhận.
“Không, em không sao, anh cứ làm việc của mình đi.”
Thấy Mỹ An cư xử là lạ, bình thường hai người gặp nhau nói chuyện khá vui vẻ, nhưng hôm nay cô lại luôn lẩn tránh không nhìn vào mặt anh, lại còn cố tình đẩy anh ra chỗ khác, không muốn nói chuyện.
“Em cứ nói ra đi, tôi sẽ giúp em”
Sắc mặt của Mỹ An rất kém, Lý Thiên Sơn hiện rõ sự lo lắng của mình.
“Tôi muốn nói chuyện với em một lát, lên xe đi, sẵn tiện tôi chở em về.”
Lệ Mỹ An bằng lòng lên xe. Không khí trong xe im bặt, không ai nói với ai câu nào, chỉ nghe tiếng nhạc vang lên.
“Bệnh tình của cha em sao rồi, đã khá hơn chưa?”
“Tình hình xấu hơn trước, phải được phẫu thuật ngay.”
“Vậy thì phẫu thuật ngay thôi, nếu có gì cần tôi giúp đỡ, hãy gọi cho tôi” Lý Thiên Sơn nhìn sang cô gái với vẻ mặt u buồn này, bỗng nhiên anh hỏi:
“Chuyện lúc nãy là sao, sao em lại tới khu đó, và trên cổ là những vết bầm tím”
Lệ Mỹ An nghe câu này xong, trong lòng liền không vui, sắc mặt thay đồi.
“Chuyện đó em đã nói rồi mà”
“Nhưng còn những vết bầm ở cổ, có phải em bị ai ức hiếp không?”
Thấy Lý Thiên Sơn cứ dò la những dấu vết trên cổ, và biết mình không thể che dấu được nếu anh ta cứ tiếp tục hỏi, nên cô đã nhìn thẳng phía trước, hơi nhướng mày và nói:
“Anh dừng lại ở phía trước đi”
“Nhưng mà chưa tới nhà em mà?”
“Tôi bảo dừng thì anh dừng đi.” Thấy Lệ Mỹ An kiên quyết đòi xuống xe, lý Thiên Sơn cũng đành để cô xuống.
Lúc này, toàn thân cô mềm nhũn, vừa bước xuống xe, cô đã ngã bên đường và ngất đi.
Lý Thiên Sơn vội vàng ra khỏi xe, và lay người cô, nhưng cô đã bất tỉnh, anh nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Tại bệnh viện.
“Không, không được, đừng chạm vào tôi,...”
Lệ Mỹ An nằm trên giường bệnh, nửa mê nửa tỉnh, nhớ về chuyện xảy ra tối hôm qua, ám ảnh đến mức thốt lên thành tiếng.
“Không...Không...”
Lệ Mỹ An bật tỉnh, mồ hôi nhễ nhãi trên trán, thở hổn hển, mặt mày trắng bệch.
Tầm một lúc sau thì Mỹ An cũng tỉnh táo lại, cô từ từ mở mắt ra, nhìn lên trần nhà, rồi nhìn xung quanh, không thấy ai ở đây ngoài cô.
“Mình đang ở đâu? Bệnh viện sao?”
Lệ Mỹ An nhìn mọi thứ xung quanh, đầu cô đau nhói, toàn thân mỏi nhừ.
“Mình vẫn còn sống.”
Lệ Mỹ An không tin được sau những biến cố cô vừa xảy ra, cô vẫn còn sống, tự nhiên hai hàng nước mắt chảy xuống lăn dài trên bờ má. Lệ Mỹ An xuống giường, xỏ đôi dép cạnh giường, đi về phía phòng khách, chợt nghe thấy giọng nói quen quen.
“Tình hình sao rồi bác sĩ?” Lý Thiên Sơn lo lắng hỏi bác sĩ.
“Bệnh nhân bị tổn thương khá nặng, trong lúc quan hệ cần nhẹ nhàng hơn” Bác sĩ trả lời.
“Sao? Quan hệ ư?” Lý Thiên Sơn nghe được hơi bất ngờ, cô gái này trước giờ chưa từng quen ai, sao có thể chứ.
“Đúng vậy, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi vài tháng trước khi bình phục hoàn toàn, thể trạng quá yếu” Bác sĩ nói rồi rời đi, chỉ còn lại Lý Thiên Sơn ngồi trong phòng khách đầy bất an, anh không tin được những gì mình vừa nghe từ bác sĩ.
Ở trong phòng bệnh Lệ Mỹ An cũng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa bác sĩ và Lý Thiên Sơn, toàn thân cô run rẩy, đau đớn và nhục nhã, hai hàng nước mắt cứ chực chờ rơi xuống. Cô đứng nép sau cánh cửa, hầu như gục ngã, trong đầu cô giờ chỉ toàn là hình ảnh đáng xấu hổ hôm qua.
“Mình không còn mặt mũi nào nhìn mặt Lý Thiên Sơn nữa, Lý Thiên Sơn em xin lỗi.” Cô vừa nghĩ vừa khóc thầm, trong đầu cô nảy ra một ý định, đó là phải nhân lúc không có ai, rời khỏi đây ngay.
Lệ Mỹ An nhìn xung quanh, vô tình nhìn thấy chiếc tủ để cạnh giường, bên trong là bộ quần áo mới.
Cô nhanh chóng thay đồ, rồi tìm cách bỏ trốn khỏi bệnh viện. Cô nhìn qua khe cửa, chắc chắn các bệnh nhân và y tá đã rời khỏi, cô bước ra ngoài.
Tại phòng bệnh
Lúc Lý Thiên Sơn quay lại đã không nhìn thấy Mỹ An.
“Lệ Mỹ An, em đâu rồi?” Lý Thiên Sơn chạy nhanh ra hành lang bệnh viện nhưng không thấy cô đâu.
Lý Thiên Sơn đảo mắt xung quanh, tìm kiếm Mỹ An nhưng cô đã rời đi rồi.
Tại cổng bệnh viện
Lệ Mỹ An đã trốn khỏi bệnh viện thành công, cô bắt taxi:
“Cô đi đâu?”
“Đưa tôi đến ngân hàng A”
“Được rồi”
Xe dừng tại ngân hàng A. Cô nhanh chóng đến để kiểm tra số dư trong tài khoản.
“Làm phiền cho tôi kiểm tra số dư.” Lệ Mỹ An vừa nói vừa đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên ngân hàng. Cô cảm thấy trong người hơi mệt, nên tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút.
Tầm mười mấy phút sau thì cũng kiểm tra xong, số tiền người ta báo lại thật làm cô vui mừng khôn tả.
“Vậy là đã đủ tiền trả viện phí cho cha rồi, cha ơi.” Cô hét lên hạnh phúc, đối với cô số tiền này bây giờ rất quan trọng, cả tính mạng của cha cô phụ thuộc vào nó, cô cũng buồn cho bản thân, đó là số tiền mà cô đã đánh đổi bằng rất nhiều thứ, mồ hôi, nước mắt, máu và cả danh dự,...
Trời đã gần tối, cô cầm tấm thẻ trở về nhà, bóng tối bao trùm cả con đường về nhà, như cuộc đời của cô vậy.
Hôm nay lòng cô nhẹ nhõm hẳn, không còn nặng trĩu như hôm qua, đứng trước cổng nhà, cô thở phào một cái, rồi gõ cửa.
Mẹ kế ra mở cửa, thấy cô, bà không phải mừng rỡ, mà là một gương mặt tức giận, bà ta giống như dồn hết sức lực vào cánh tay, tát cô môt cái.
“Mẹ, chuyện gì vậy? Tại sao lại tát con?” Lệ Mỹ An nhìn bà ta, nước mắt lưng tròng, hai mafy nhíu lại, bưng đôi má đỏ hỏn in dấu tay.
Lệ Mỹ An chưa định hình lại chuyện gì vừa xảy ra thì bị bà ta chửi xối xả vào mặt cô.
Updated 116 Episodes
Comments