Chương 2: Người lạ

Đàm Hoa Sơn, nơi cao nhất của Phong Quốc, vào mùa xuân luôn tràn ngập sắc màu của hoa.

“Sư phụ, con đi lấy củi!” – Tiểu hòa thượng vác trên lưng chiếc gùi to và một cái rìu sắc bén.

Thích đại sư, trụ trì của Thiên Môn Tự mỉm cười nói :

“Nhớ là phải về trước khi mặt trời lặn đó, Đàm Hoa.”

Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, đại sư dặn dò thêm:

“Đừng quên, không được xuống núi!”

“Dạ, con biết rồi, sư phụ!”

Đàm Hoa nói to, dõng dạc, rồi bước nhanh vào rừng.

Xưa nay, Đàm Hoa Sơn nổi tiếng là một nơi có địa thế hiểm trở. Không những thế, ẩn sâu trong những hang đá, bụi cây là đủ loại thú dữ luôn sẵn sàng tiếp đón những kẻ liều mạng xông vào rừng. Nhưng sư phụ của Đàm Hoa không có vẻ gì lo lắng cho cậu. Cũng như Đàm Hoa, không hề sợ sệt khi bước chân ra khỏi Thiên Môn Tự. Đó chính là vì muôn thú trong rừng đều phủ phục dưới chân cậu, kể cả chúa tể rừng xanh. Chuyện kỳ lạ này, ngay cả Đàm Hoa cũng không lý giải nổi.

Sư phụ kể lại rằng, mười bốn năm trước, trong khi đi đốn củi, ông nghe có tiếng trẻ con khóc. Lần mò theo tiếng la, ông bắt gặp một hài nhi khoảng một, hai tuổi đang ngồi khóc inh ỏi. Kỳ lạ hơn, bên cạnh hài nhi là một con hổ khổng lồ với bộ lông trắng như tuyết.

Nó đứng đó, liếm khắp người cậu, nhưng tuyệt đối không có biểu hiện gì gọi là muốn ăn thịt cậu cả. Vị hòa thượng núp sau lùm cây to, quan sát một hồi lâu. Tình huống khi ấy quả thật là tiến thoái lưỡng nan. Bỏ chạy hay liều mình cứu đứa trẻ cũng đều có một kết cục bi thảm như nhau.

Một lúc sau, con hổ khẽ chuyển mình, nhìn vị hòa thượng bằng ánh mắt sắc lạnh. Vị hòa thượng giật thót mình, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả áo. Không gian như ngưng đọng vài giây.

Chạy, hay không chạy? Một cái nhấc chân sẽ quyết định sinh tử.

Thật may mắn cho vị hòa thượng. Sau một khắc mặt đối mặt với con hổ, nó bỗng nhiên chuyển mình bỏ đi.

Vị hòa thượng thở phào nhẹ nhõm. Hai chân mềm nhũn muốn ngã.

Nhìn về phía hài nhi, nó vẫn không ngừng khóc. Nước mắt ướt đẫm gương mặt tròn tròn bầu bĩnh. Vị hòa thượng vội vàng tiến lại gần và đem đứa trẻ về Thiên Môn tự.

Hài nhi ấy không ai khác chính là Đàm Hoa.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Ngày nào Đàm Hoa vẫn còn là một đứa bé, nằm gọn trong lòng của vị hòa thượng. Vậy mà giờ đây, đứa trẻ ấy đã lớn và có thể bước đi trên chính đôi chân của mình.

Sau khi bỏ củi đầy gùi, Đàm Hoa ra bờ suối rửa mặt cho tỉnh táo. Tiếp đó, cậu nhúng luôn cả mặt vào con suối đang cuồn cuộn chảy, hớp lấy những dòng nước mát lành.

Đàm Hoa đứng dậy, thong thả đi dạo quanh khu rừng già vốn đã vô cùng quen thuộc với cậu. Thỉnh thoảng, một vài chú bạch thố nhỏ nhắn, hoặc bươm bướm, lẫn chim chóc cứ theo chân cậu đi hết nơi này đến nơi khác. Và rồi, cậu bắt gặp người bạn thân thiết của mình, một con hổ khổng lồ với một bên mắt bị thương đang đứng nhìn cậu một cách thân thiện.

Đàm Hoa cười tươi rồi chạy tới ôm chầm lấy con hổ.

“Tiểu Hổ, ngươi đợi ta lâu chưa?”

Bạch Hổ biểu hiện sự vui mừng bằng cách dụi dụi đầu vào ngực Đàm Hoa. Cậu cũng thích thú vuốt ve bộ lông óng mượt trắng như tuyết của nó.

Con hổ này chính là con hổ trong lời kể chuyện của vị hòa thượng 14 năm trước.

Sau khi Đàm Hoa được nhận nuôi, cậu có một cuộc sống yên bình tại Thiên Môn Tự. Đến năm năm tuổi, Đàm Hoa vì hiếu kỳ mà lạc vào rừng. Cậu đi mãi, đi mãi mà không tìm thấy đường về. Bụng đói cộng thêm hoảng sợ, Đàm Hoa ngồi gục mặt dưới gốc cây cổ thụ già cỗi mà khóc. Khóc được một lúc lâu, bỗng cảm thấy có cái gì đó ươn ướt lướt ngang tai mình, cậu giật mình nhìn lên thì thấy một con hổ thật to đang đứng án ngữ trước mặt. Đàm Hoa không ý thức được hổ là loài động vật nguy hiểm nên cũng chỉ nhìn chăm chăm vào nó, lấy tay quẹt nước mắt rồi lại nhìn con hổ một cách tò mò.

Con hổ tiếp tục liếm khắp mặt Đàm Hoa. Cái lưỡi to, dài của nó hứng lấy những giọt nước mắt rơi lã chã của cậu. Sau đó, nó nằm xuống, như muốn Đàm Hoa leo lên lưng mình. Đàm Hoa lưỡng lự một lát rồi leo lên lưng hổ. Con hổ cựa mình, nhẹ nhàng đứng lên đưa cậu về Thiên Môn Tự.

Ra khỏi khu rừng già rậm rạp, một không gian rộng lớn mở ra trước mắt Đàm Hoa. Hàng ngàn tinh tú lấp lánh trên đỉnh đầu. Xung quanh cậu, từ màu trời đêm đen huyền ảo bỗng sáng bừng lên sắc trắng của hoa. Những cánh hoa bung xòe trong bóng tối, theo gió nhảy múa những vũ điệu lạ lùng. Mùi hương thoang thoảng kích thích khướu giác cậu. Màu trắng tinh khiết của đàm hoa (hoa quỳnh) phủ lấy cả một vùng rộng lớn, làm sáng bừng không gian âm u đáng sợ của rừng đêm. Đó cũng là lý do vì sao nơi đây có tên là Đàm Hoa Sơn.

Trở về với hiện tại. Trong khi Đàm Hoa và Bạch Hổ đang vui mừng vì bấy lâu không gặp, Bạch Hổ bỗng gầm lên một tiếng dữ dội rồi lao đi như xé gió. Không hiểu chuyện gì xảy ra, Đàm Hoa tức tốc chạy theo.

Chạy được một quãng khá xa, cuối cùng Đàm Hoa cũng đuổi kịp Bạch Hổ. Cậu giật mình khi bắt gặp một nam nhân đang nằm sóng soài dưới chân Bạch Hổ, khắp người đầy thương tích. Bạch Hổ gầm lên, định vồ lấy nam nhân đó thì Đàm Hoa la to:

“Dừng lại! Tiểu Hổ!”

Vừa la, Đàm Hoa vừa tức tốc chạy đến bên nam nhân. Người này khắp người đầy thương tích. Nặng nhất là đường kiếm chém mạnh từ bả vai xuống ngực máu chảy lênh láng, ướt đẫm nền cỏ xanh. Mái tóc dài đen nhánh cũng dính đầy máu, che phủ lấy cả gương mặt.

Lần đầu tiên Đàm Hoa gặp một người khác ngoài các sư phụ và sư huynh ở thiên Môn tự, lại bị trọng thương như thế này cũng không tránh khỏi lúng túng. Cậu vén mái tóc ướt đẫm vì máu lên để nhìn rõ gương mặt của nam nhân. Đôi mắt hắn nhắm nghiền, chân mày chau lại lộ vẻ đau đớn. Đàm Hoa đặt tay vào cổ hắn, thấy mạch vẫn đập, tuy rất yếu.

Ngay sau đó, Đàm Hoa lập tức nhìn Bạch Hổ với ánh mắt van nài:

“Ta xin ngươi, cứu hắn ta!”

Bạch Hổ gầm lên rồi cúi người xuống bên cạnh Đàm Hoa. Cậu vui mừng dìu nam nhân lên lưng hổ.

Về đến Thiên Môn Tự, Đàm Hoa tất tả chạy vào gọi sư phụ:

“Sư phụ! Có người bị thương!”

Thích đại sư theo lời của Đàm Hoa vội bước ra khoảng sân rộng. Thoáng giật mình khi thấy trước mặt là một con bạch hổ to lớn. Mặc dù đã gặp Bạch Hổ mấy lần, nhưng lần nào Thích đại sư cũng không tránh khỏi kinh hãi khi nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của nó.

Hơi chau mày, Thích đại sư tiến lại gần nam nhân đang bất tỉnh. Bạch Hổ cúi mình, Đàm Hoa vội đỡ nam nhân xuống lưng nó, nhẹ nhàng nhất có thể để tránh chạm vào vết thương đang chảy máu của hắn. Đại sư vội vàng bắt mạch nam nhân, không quên nhìn Đàm Hoa với ánh mắt trách móc.

“Sư phụ! Con thề là chỉ quanh quẩn trong rừng, không có xuống núi!”

Xưa nay, Đàm Hoa Sơn, đặc biệt là khu rừng nơi Bạch Hổ sinh sống chưa hề có người đặt chân vào. Người của Đàm Hoa Sơn đã phong tỏa các lối vào. Người có thể vào được cấm địa, chỉ có một trường hợp ngoại lệ là Đàm Hoa và người đã bỏ rơi cậu ở nơi này. Giang hồ hiểm ác, lòng người đa đoan, người của Đàm Hoa Sơn đã tuyệt giao với họ từ rất lâu rồi. Chính vì vậy mà lời nói của một đứa trẻ hiếu kỳ như Đàm Hoa không thể làm cho vị đại sư già tin tưởng.

“Ta cứu hắn lần này. Khi nào hắn lành thương, con hãy bảo hắn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”

Đàm Hoa nhìn nam nhân đang đau đớn vì vết thương rồi gật đầu. Suốt đêm hôm đó, cả cậu và Thích đại sư không hề chợp mắt vì lo chạy chữa cho hắn ta.

Sau những nỗ lực chữa trị, cuối cùng thì nam nhân đã qua cơn nguy kịch. Đàm Hoa lấy khăn lau những vệt máu dính trên mặt của nam nhân. Bên dưới vết máu đỏ đen lẫn lộn ấy là một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ. Nhìn bộ dạng và thanh kiếm mang trên người, ắt hẳn hắn ta là một kiếm khách. Vậy mà làn da không bị sạm đi vì cháy nắng, trái lại rất trắng trẻo, mịn màng.

Lúc này, Đàm Hoa tiếp tục nhìn vào đôi mắt đang nhắm nghiền kia. Cậu tự hỏi, một khi mở mắt ra, đôi mắt ấy còn có ma lực nào nữa đây? Thật là tiếc khi phải để người này rời khỏi đây. Đàm Hoa nghĩ thầm.

Sáng hôm sau, Đàm Hoa giật thót mình khi cổ cậu bị một bàn tay khác bóp nghẹt. Toàn thân cậu bị quật xuống sàn đau điếng hồn. Khi định thần lại thì cậu bắt gặp một người lạ đang đè lên người mình. Hắn thở hổn hển, đôi mắt đầy thù địch nhìn cậu. Tay còn lại của hắn đang cầm thanh kiếm sắc nhọn, chĩa vào ngực cậu.

Trong tích tắc, Đàm Hoa nhận ra người đó chính là nam nhân cậu cứu hôm qua. Cậu muốn mở miệng để nói, nhưng không thốt nên lời. Bàn tay của nam nhân càng lúc càng siết chặt, bóp nghẹt cổ cậu, không cho không khí tràn vào. Đàm Hoa chỉ còn cách dồn hết sức đẩy mạnh hắn ra…

Nam nhân bị Đàm Hoa đầy ra, lập tức ngã xuống sàn. Hắn ôm ngực , gương mặt nhăn nhúm lại vì đau. Thần sắc vô cùng nhợt nhạt. Đàm Hoa chạy lại đỡ lên và hỏi:

“Thí chủ không sao chứ?”

Nam nhân thều thào nhìn Đàm Hoa, hỏi:

“Ngươi là ai?”

“Tiểu tăng tên Đàm Hoa, là hòa thượng đang tu hành tại Thiên Môn Tự. Hôm qua trong lúc đi đốn củi thì bắt gặp thí chủ bị thương nặng nên mang về đây cứu chữa.”

“Hòa thượng ư?” – Nam nhân quên cả đau, đồng tử giãn ra hết cỡ nhìn Đàm Hoa rồi bật cười khanh khách – “Hòa thượng như ngươi chẳng phải quá uổng phí hay sao?”

Đàm Hoa nhìn nam nhân, mặt nghệch ra, không hiểu ý hắn ta lắm. Mới đây, cậu còn nghĩ người này thật đáng sợ. Thậm chí cậu còn tưởng hắn là một sát thủ máu lạnh hoặc một người của dị giáo nào đó bị truy sát nên mới bị thương nặng thế này. Nhưng khi nhìn thấy hắn cười sảng khoái như vậy, cảm giác sợ hãi chợt biến mất.

Nam nhân chợt chau mày vì vết thương hé miệng. Hắn thôi cười ôm ngực, khẽ rên lên.

Đàm Hoa hốt hoảng đỡ lấy nam nhân, rồi nói:

“Thí chủ đừng kích động quá. Để tiểu tăng dìu ngươi lên giường.”

“Ta đánh cược là ngươi sẽ không thể tu hành được lâu đâu.” – Nam nhân nhìn hắn, đôi mắt díp lại, môi vẫn không quên nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Đàm Hoa đỏ mặt quay đi, không nói thêm một lời nào. Nam nhân lúc này đã ngủ say. Hơi thở đã đều đặn trở lại. Đàm Hoa bước ra ngoài. Nắng trải dài khắp nơi. Cậu ngoái nhìn thiên thanh. Cái gì mà không thể tu hành được lâu? Ăn nói hồ đồ.

Chapter
1 Chương 1: Hoàng đế băng hà
2 Chương 2: Người lạ
3 Chương 3: Tiểu hoà thượng xinh đẹp
4 Chương 4: Bạch Hổ
5 Chương 5: Nụ hôn
6 Chương 6: Tình địch
7 Chương 7: Mê hoặc
8 Chương 8: Trừng phạt
9 Chương 9: Linh cảm
10 Chương 10: Kịp thời giải cứu
11 Chương 11: Bạch y thiếu niên
12 Chương 12: Bí mật chôn giấu
13 Chương 13: Nỗi lòng hoàng hậu
14 Chương 14: Chia tay Bạch Hổ
15 Chương 15: Đàm Hoa ganh tỵ
16 Chương 16: Tiên nhân hạ phàm
17 Chương 17: Ái tình khó hiểu
18 Chương 18: Hứa hẹn
19 Chương 19: Hôn thê
20 Chương 20: Quá khứ của Vi Vũ
21 Chương 21: Gặp lại Lục Đông
22 Chương 22: Truy tìm hoàng tử
23 Chương 23: Gặp lại người quen
24 Chương 24: Gặp lại người quen
25 Chương 24: Cái gai trong mắt
26 Chương 25: Thân phận hoàng tử bị bại lộ
27 Chương 26: Tâm tư giấu kín
28 Chương 27: Chối bỏ thân phận
29 Chương 28: Quay lại khách điếm
30 Chương 29: Sự nhầm lẫn tai hại
31 Chương 30: Tha thứ
32 Chương 31: Giải độc
33 Chương 32: Bỏ trốn
34 Chương 33: Tứ gia
35 Chương 34: Chúng ta sinh tiểu hài tử đi!
36 Chương 35: Trong mắt chỉ có mình ngươi.
37 Chương 36: Bị bắt về hoàng cung
38 Chương 37: Chọc giận hoàng đế
39 Chương 38: Nam nhân sao có thể mang thai?
40 Chương 39: Mẫu tử tình thâm
41 Chương 40: Tương phùng
42 Chương 41: Bên nhau quên cả thời gian
43 Chương 42: Bị ám sát
44 Chương 43: Ganh ghét
45 Chương 44: Thái tử là ai đây?
46 Chương 45: Thời niên thiếu (1)
47 Chương 46: Thời niên thiếu (2)
48 Chương 47: Thời niên thiếu (3)
49 Chương 48: Thời niên thiếu (4)
50 Chương 49: Thời niên thiếu (5)
51 Chương 50: Thời niên thiếu (6)
52 Chương 51: Vì ai say quên cả đất trời
53 Chương 52: Hoa nở rộ nhưng lòng người tàn úa
54 Chương 53: Sự thật
55 Chương 54: Hồng nhan bạc phận
56 Chương 55: Đoạn tuyệt
57 Chương 56: Tự trách
58 Chương 57: Buông xuôi
59 Chương 58: Trở về chốn xưa
60 Chương 59: Đợi chờ
61 Chương 60: Gặp nhau trong mơ
62 Chương 61: Gặp lại
63 Chương 62: Bảo bối chào đời
Chapter

Updated 63 Episodes

1
Chương 1: Hoàng đế băng hà
2
Chương 2: Người lạ
3
Chương 3: Tiểu hoà thượng xinh đẹp
4
Chương 4: Bạch Hổ
5
Chương 5: Nụ hôn
6
Chương 6: Tình địch
7
Chương 7: Mê hoặc
8
Chương 8: Trừng phạt
9
Chương 9: Linh cảm
10
Chương 10: Kịp thời giải cứu
11
Chương 11: Bạch y thiếu niên
12
Chương 12: Bí mật chôn giấu
13
Chương 13: Nỗi lòng hoàng hậu
14
Chương 14: Chia tay Bạch Hổ
15
Chương 15: Đàm Hoa ganh tỵ
16
Chương 16: Tiên nhân hạ phàm
17
Chương 17: Ái tình khó hiểu
18
Chương 18: Hứa hẹn
19
Chương 19: Hôn thê
20
Chương 20: Quá khứ của Vi Vũ
21
Chương 21: Gặp lại Lục Đông
22
Chương 22: Truy tìm hoàng tử
23
Chương 23: Gặp lại người quen
24
Chương 24: Gặp lại người quen
25
Chương 24: Cái gai trong mắt
26
Chương 25: Thân phận hoàng tử bị bại lộ
27
Chương 26: Tâm tư giấu kín
28
Chương 27: Chối bỏ thân phận
29
Chương 28: Quay lại khách điếm
30
Chương 29: Sự nhầm lẫn tai hại
31
Chương 30: Tha thứ
32
Chương 31: Giải độc
33
Chương 32: Bỏ trốn
34
Chương 33: Tứ gia
35
Chương 34: Chúng ta sinh tiểu hài tử đi!
36
Chương 35: Trong mắt chỉ có mình ngươi.
37
Chương 36: Bị bắt về hoàng cung
38
Chương 37: Chọc giận hoàng đế
39
Chương 38: Nam nhân sao có thể mang thai?
40
Chương 39: Mẫu tử tình thâm
41
Chương 40: Tương phùng
42
Chương 41: Bên nhau quên cả thời gian
43
Chương 42: Bị ám sát
44
Chương 43: Ganh ghét
45
Chương 44: Thái tử là ai đây?
46
Chương 45: Thời niên thiếu (1)
47
Chương 46: Thời niên thiếu (2)
48
Chương 47: Thời niên thiếu (3)
49
Chương 48: Thời niên thiếu (4)
50
Chương 49: Thời niên thiếu (5)
51
Chương 50: Thời niên thiếu (6)
52
Chương 51: Vì ai say quên cả đất trời
53
Chương 52: Hoa nở rộ nhưng lòng người tàn úa
54
Chương 53: Sự thật
55
Chương 54: Hồng nhan bạc phận
56
Chương 55: Đoạn tuyệt
57
Chương 56: Tự trách
58
Chương 57: Buông xuôi
59
Chương 58: Trở về chốn xưa
60
Chương 59: Đợi chờ
61
Chương 60: Gặp nhau trong mơ
62
Chương 61: Gặp lại
63
Chương 62: Bảo bối chào đời

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play