Chương 3: Tiểu hoà thượng xinh đẹp

Thích đại sư bước vào căn phòng nơi nam nhân dưỡng thương. Đàm Hoa vẫn còn túc trực bên hắn, đầu gục xuống giường, ngủ gật, trông thần sắc tiểu tụy thấy rõ.

“Đàm Hoa, sao ngươi không nghỉ ngơi đi? Hà cớ gì phải lo lắng cho hắn?”

“Sư phụ…Hắn cứ nắm chặt tay con không buông. Cũng không có cách nào khác…”

“Hôm qua tới giờ hắn vẫn chưa tỉnh à?”

“Có tỉnh được một lần, rồi lại chìm vào hôn mê.”

Thích đại sư lại gần, nắm lấy tay của nam nhân và Đàm Hoa, vận lực tách bàn tay của nam nhân ra khỏi tay đệ tử của mình.

“Tên này nội công không tầm thường tí nào” – Thích đại sư nghĩ thầm, rồi nhìn Đàm Hoa – “Con hãy đi nghỉ đi.”

“Dạ, sư phụ”

Đàm Hoa chân thì bước đi nhưng đầu không quên ngoái lại nhìn Thích đại sư.

Thích đại sư ngồi lại bên cạnh nam nhân. Ông đỡ hắn lên, để ngồi trước mặt mình, dùng hai tay áp vào lưng hắn. Một luồng khí đen tỏa ra nghi ngút. Sau đó, hắc khí bắt đầu đổi màu sang xám và dừng lại ở màu trắng như khói.

Nam nhân ho lên một tiếng rồi từ từ mở mắt. Hắn quay sang đại sư, nhìn ông tò mò rồi hỏi:

“Ông là trụ trì của Thiên Môn Tự?”

“Phải”

“Xin đa tạ ơn cứu mạng.”

“Xin hỏi danh tánh của thí chủ là…”

“Tại hạ tên Vi Vũ.”

“Tại sao lại bị thương đến nông nỗi này.”

“Chuyện này…tại hạ không tiện nói ra.” – Trong ánh mắt của Vi Vũ là một nỗi thống khổ, như thể vừa trải qua một chuyện rất thương tâm.

“Còn vấn đề này…sao thí chủ có thể đến được cấm địa của Đàm Hoa Sơn?”

“Tại hạ cũng không rõ. Chỉ biết thương thế rất nặng, đi mãi đi mãi trong vô thức thì đến được đây. Gặp được đại sư âu cũng là thiên mệnh.”

“Người cứu mạng thí chủ không phải là bần tăng mà là đệ tử Đàm Hoa.”

Vi Vũ chợt nhớ ra tiểu hòa thượng suýt bị mình giết chết. Trong lúc hôn mê, hình như hắn có nằm mơ thấy cậu ta. Một đứa trẻ với gương mặt hồn nhiên và lương thiện.

“Ngay sau khi lành thương, thí chủ hãy lập tức rời Đàm Hoa Sơn. Còn giờ thì cứ tịnh dưỡng cho khỏe.”

Nói rồi Thích đại sư ra khỏi phòng. Vi vũ nằm xuống, hai tay gối lên đầu. Mắt hướng nhìn trần nhà, dần dần chìm vào ưu tư.

Đàm Hoa? Cái tên vừa lạ lại vừa quen. Rốt cục hắn đã nghe cái tên này ở đâu nhỉ?

“Thí chủ! Vết thương còn chưa lành. Xin hãy nghỉ ngơi!” – Đàm Hoa ngăn không cho Vi Vũ bước xuống giường.

“Đừng lo! Vết thương xoàng ấy mà! Ngươi lo cho bản thân mình đi thì hơn”

“Tiểu tăng đâu có bị thương?” – Đàm Hoa ngơ ngác hỏi

“Ý ta là kêu ngươi ăn nhiều cho mau lớn đi.”

“Tiểu tăng đã lớn rồi” – Đàm Hoa lúng túng

“Lớn chỗ nào?”

Vi Vũ với giọng điệu châm chọc, sấn tới gần Đàm Hoa. Hắn áp sát mặt mình vào mặt cậu.

“Nhìn cỡ nào cũng là một đứa trẻ. Thật đáng yêu.” – Hơi thở nóng hổi của Vi Vũ phả vào mặt Đàm Hoa. Cậu cảm thấy toàn thân như tê cứng. Cậu vận lực nơi bàn tay và rồi…

BỘP!

Giáng cho Vi Vũ một đòn đau điếng xong, Đàm Hoa phi thân ra khỏi phòng.

Vi Vũ nhìn theo dáng vẻ vừa mắc cỡ vừa giận dỗi của Đàm Hoa mà cười nắc nẻ.

Đàm Hoa ra ngoài con suối sau Thiên Môn Tự, chân thả xuống dòng nước mát lạnh. Cái tên nam nhân ấy thật kỳ lạ, cứ nhìn cậu với ánh mắt sáng rực và vẻ mặt thèm thuồng. Làm như cậu là thức ăn của hắn không bằng. Đứng gần hắn thêm nữa, chắc cậu sẽ bị hắn nuốt chửng mất.

Một viên đá được ném xuống dòng nước đang chảy siết. Đàm Hoa nhìn cái vòng tròn to đùng nơi hòn đá rơi xuống từ từ nhỏ dần rồi biến mất.

“Hù!” – Bỗng một bàn tay to khỏe ở đâu đánh bộp lên vai Đàm Hoa làm cậu suýt đi làm bạn với hòn đá vừa bị cậu “kết liễu”.

Cậu quay lại. Khỏi cần nói cũng biết là hắn.

“Mời thì chủ vào phòng cho. Ngoài này gió lạnh lắm.”

“Ngươi tên Đàm Hoa à?” – Vi Vũ phớt lờ lời đề nghị của Đàm Hoa.

“Phải”

“Tên đẹp đó. Một loài hoa nở về đêm…”

Nói rồi, Vi Vũ ngồi xuống bên cạnh Đàm Hoa. Chân cũng thọc xuống nước. Bỗng nhiên hắn thở dài.

“Sao thí chủ lại thở dài?”

“Ngươi đó, vô tình quá đi à. Không thèm hỏi danh tánh của ta.”

“A…” – Đàm Hoa thốt lên, rồi cậu cúi mặt xuống, chân đung đưa theo dòng nước

“A cái gì mà a? Đây là phép lịch sự tối thiểu khi mới quen một người đó”

“Tiểu tăng lại nghĩ, khi mới quen một người, tự nói ra danh tánh mới phải phép…”

Vi Vũ cứng họng trước câu trả lời của Đàm Hoa. Tên hòa thượng này cũng mồm mép gớm. Nhưng mà như thế càng đáng yêu. Hắn cười:

“Ta tên Vi Vũ.”

Đàm Hoa gật đầu tỏ ý biết rồi.

Một giây.

Hai giây.

Một phút im lặng.

Vi Vũ không chịu đựng được sự im lặng quá một phút. Hắn sắp biến thành tảng băng ở Tuyết Ẩm Sơn tới nơi rồi.

“Trẻ như ngươi sao lại đi làm hòa thượng vậy?” – Vi Vũ đột ngột nắm lấy cằm Đàm Hoa bẻ ngoặc về phía mình.

“Th…thí chủ…Xin ngài hãy bỏ tay ra…”

“Đừng có thí chủ – tiểu tăng mãi thế. Cái mặt của ngươi khi xưng hô kiểu đó nhìn mắc cười lắm.”

Vi Vũ rời tay khỏi cằm Đàm Hoa.

Đàm Hoa đỏ hết mặt mày. Chả biết ứng phó sao với Vi Vũ ngoại việc im như thóc. Cậu lại vơ đại một hòn đá ở gần đó ném xuống nước. Thật ra trong thâm tâm, Đàm Hoa muốn ném vào mặt của cái tên kỳ cục ngồi cạnh cậu hơn. Nhưng “người tu hành không nên làm thế. Thiện tai, thiện tai.” Đàm Hoa nghĩ. Mãi đến sau này, Đàm Hoa mới biết những hành động đó gọi là “quấy rối”

“Vẫn chưa trả lời ta. Ngươi sao lại đi tu?”

“Từ khi biết nhận thức, tiểu tăng đã là người của Thiên Môn Tự rồi.”

“Không lẽ mấy lão hòa thượng dám bắt cóc tên nhóc này về làm của riêng?” – Vi Vũ bắt đầu đăm chiêu – “Chắc là hồi nhỏ, hắn rất là đáng yêu. Nên mới bị đem về đây, nuôi đủ lớn rồi thì… Vẻ ngoài hắn ngây thơ thế này, có lẽ chưa bị làm gì. Nhưng ai mà biết được, lão hòa thượng đó nhìn hắn rất kỳ lạ, lại còn bảo mình rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Rõ ràng là có ý đồ bất minh mà. Mình phải mau chóng giải thoát Đàm Hoa khỏi nơi quái quỉ này thôi.”

“Thí chủ…Thí chủ!?”

Đàm Hoa phải gọi tới lần thứ mười Vi Vũ mới thôi suy nghĩ lung tung.

“Ơ…hả?”

“Thí chủ có sao không? Để tiểu tăng dẫn ngươi vào nghỉ ngơi”

“Ta không có sao hết.”

Vi Vũ xua tay. Rồi bắt đầu ho khù khụ. Thiệt là, hắn yếu thật rồi. Mà thôi kệ, cứ giả vờ bị đau, thế nào cũng được tên hòa thượng đáng yêu này…đỡ vào nhà. Được chạm vào cậu, hy sinh chút cũng có sá gì.

Nghĩ là làm. Vi Vũ lăn đùng ra, giả vờ ngất đi.

Đàm Hoa hốt hoảng lay gọi.

“Thí chủ!! Tỉnh lại đi thí chủ!”

Vi Vũ lòng mừng thầm. Thiệt là muốn nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Đàm Hoa quá đi à.

“Sư phụ!”

Cái gì đây? Sư phụ nào? Lão hòa thượng đó làm gì ở đây?

“Có chuyện gì?” – Đúng là giọng Thích đại sư rồi.

“Vi Vũ thí chủ bỗng dưng ngất đi”

“Để ta.”

Nói rồi Thích đại sư cầm lấy tay Vi Vũ bắt mạch. Ôi, bàn tay nhăn nheo của một lão già ngũ tuần, thật không thú vị gì hết.

“Mạch đập bình thường. Thật kỳ lạ. Thôi, để ta mang hắn vào trong. Con đi chuẩn bị cơm nước đi.”

“Dạ, sư phụ.”

Đàm Hoa đi rồi, chỉ còn Thích đại sư và Vi Vũ.

Vi Vũ cảm thấy bàn tay của Thích đại sư nâng mình dậy. Và hắn như đang được bay lơ lửng trên không. Cảnh tượng này, chỉ nghĩ thôi là đã thấy kinh dị lắm rồi.

“Á! Chịu hết nổi rồi! Bỏ ta xuống đi!” – Vi Vũ hét toáng lên.

Hắn vận lực nhảy ra khỏi người Thích đại sư. Vì vết thương chưa lành nên sinh khí bị hao tổn khá nhiều. Vi Vũ khụy xuống, ôm ngực.

“Thí chủ không sao chứ?” – Thích đại sư điềm tĩnh hỏi.

“Không sao! Không sao!” – Vi Vũ thở dốc

“Vậy thì tốt.”

Nói rồi, Thích đại sư chấp tay lui đi. Còn Vi Vũ thì cứ la hét như gã khùng.

“Suýt tí nữa là được nằm trong tay của Đàm Hoa. Thế mà bị lão già ấy phá bĩnh! Bực quá đi!!!”

Hot

Comments

người bình thường :)

người bình thường :)

ủa ủa gì Zậy

2022-06-14

0

người bình thường :)

người bình thường :)

đúng rồi đó

2022-06-14

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Hoàng đế băng hà
2 Chương 2: Người lạ
3 Chương 3: Tiểu hoà thượng xinh đẹp
4 Chương 4: Bạch Hổ
5 Chương 5: Nụ hôn
6 Chương 6: Tình địch
7 Chương 7: Mê hoặc
8 Chương 8: Trừng phạt
9 Chương 9: Linh cảm
10 Chương 10: Kịp thời giải cứu
11 Chương 11: Bạch y thiếu niên
12 Chương 12: Bí mật chôn giấu
13 Chương 13: Nỗi lòng hoàng hậu
14 Chương 14: Chia tay Bạch Hổ
15 Chương 15: Đàm Hoa ganh tỵ
16 Chương 16: Tiên nhân hạ phàm
17 Chương 17: Ái tình khó hiểu
18 Chương 18: Hứa hẹn
19 Chương 19: Hôn thê
20 Chương 20: Quá khứ của Vi Vũ
21 Chương 21: Gặp lại Lục Đông
22 Chương 22: Truy tìm hoàng tử
23 Chương 23: Gặp lại người quen
24 Chương 24: Gặp lại người quen
25 Chương 24: Cái gai trong mắt
26 Chương 25: Thân phận hoàng tử bị bại lộ
27 Chương 26: Tâm tư giấu kín
28 Chương 27: Chối bỏ thân phận
29 Chương 28: Quay lại khách điếm
30 Chương 29: Sự nhầm lẫn tai hại
31 Chương 30: Tha thứ
32 Chương 31: Giải độc
33 Chương 32: Bỏ trốn
34 Chương 33: Tứ gia
35 Chương 34: Chúng ta sinh tiểu hài tử đi!
36 Chương 35: Trong mắt chỉ có mình ngươi.
37 Chương 36: Bị bắt về hoàng cung
38 Chương 37: Chọc giận hoàng đế
39 Chương 38: Nam nhân sao có thể mang thai?
40 Chương 39: Mẫu tử tình thâm
41 Chương 40: Tương phùng
42 Chương 41: Bên nhau quên cả thời gian
43 Chương 42: Bị ám sát
44 Chương 43: Ganh ghét
45 Chương 44: Thái tử là ai đây?
46 Chương 45: Thời niên thiếu (1)
47 Chương 46: Thời niên thiếu (2)
48 Chương 47: Thời niên thiếu (3)
49 Chương 48: Thời niên thiếu (4)
50 Chương 49: Thời niên thiếu (5)
51 Chương 50: Thời niên thiếu (6)
52 Chương 51: Vì ai say quên cả đất trời
53 Chương 52: Hoa nở rộ nhưng lòng người tàn úa
54 Chương 53: Sự thật
55 Chương 54: Hồng nhan bạc phận
56 Chương 55: Đoạn tuyệt
57 Chương 56: Tự trách
58 Chương 57: Buông xuôi
59 Chương 58: Trở về chốn xưa
60 Chương 59: Đợi chờ
61 Chương 60: Gặp nhau trong mơ
62 Chương 61: Gặp lại
63 Chương 62: Bảo bối chào đời
Chapter

Updated 63 Episodes

1
Chương 1: Hoàng đế băng hà
2
Chương 2: Người lạ
3
Chương 3: Tiểu hoà thượng xinh đẹp
4
Chương 4: Bạch Hổ
5
Chương 5: Nụ hôn
6
Chương 6: Tình địch
7
Chương 7: Mê hoặc
8
Chương 8: Trừng phạt
9
Chương 9: Linh cảm
10
Chương 10: Kịp thời giải cứu
11
Chương 11: Bạch y thiếu niên
12
Chương 12: Bí mật chôn giấu
13
Chương 13: Nỗi lòng hoàng hậu
14
Chương 14: Chia tay Bạch Hổ
15
Chương 15: Đàm Hoa ganh tỵ
16
Chương 16: Tiên nhân hạ phàm
17
Chương 17: Ái tình khó hiểu
18
Chương 18: Hứa hẹn
19
Chương 19: Hôn thê
20
Chương 20: Quá khứ của Vi Vũ
21
Chương 21: Gặp lại Lục Đông
22
Chương 22: Truy tìm hoàng tử
23
Chương 23: Gặp lại người quen
24
Chương 24: Gặp lại người quen
25
Chương 24: Cái gai trong mắt
26
Chương 25: Thân phận hoàng tử bị bại lộ
27
Chương 26: Tâm tư giấu kín
28
Chương 27: Chối bỏ thân phận
29
Chương 28: Quay lại khách điếm
30
Chương 29: Sự nhầm lẫn tai hại
31
Chương 30: Tha thứ
32
Chương 31: Giải độc
33
Chương 32: Bỏ trốn
34
Chương 33: Tứ gia
35
Chương 34: Chúng ta sinh tiểu hài tử đi!
36
Chương 35: Trong mắt chỉ có mình ngươi.
37
Chương 36: Bị bắt về hoàng cung
38
Chương 37: Chọc giận hoàng đế
39
Chương 38: Nam nhân sao có thể mang thai?
40
Chương 39: Mẫu tử tình thâm
41
Chương 40: Tương phùng
42
Chương 41: Bên nhau quên cả thời gian
43
Chương 42: Bị ám sát
44
Chương 43: Ganh ghét
45
Chương 44: Thái tử là ai đây?
46
Chương 45: Thời niên thiếu (1)
47
Chương 46: Thời niên thiếu (2)
48
Chương 47: Thời niên thiếu (3)
49
Chương 48: Thời niên thiếu (4)
50
Chương 49: Thời niên thiếu (5)
51
Chương 50: Thời niên thiếu (6)
52
Chương 51: Vì ai say quên cả đất trời
53
Chương 52: Hoa nở rộ nhưng lòng người tàn úa
54
Chương 53: Sự thật
55
Chương 54: Hồng nhan bạc phận
56
Chương 55: Đoạn tuyệt
57
Chương 56: Tự trách
58
Chương 57: Buông xuôi
59
Chương 58: Trở về chốn xưa
60
Chương 59: Đợi chờ
61
Chương 60: Gặp nhau trong mơ
62
Chương 61: Gặp lại
63
Chương 62: Bảo bối chào đời

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play