Chương 2: Giải Cứu Mỹ Nhân.

Văn Nhất Hàn nhận được chỉ thị từ lời thì thầm nhỏ nhẹ của cô sau vành tai, cảm giác cận kề cái chết cũng thật thú vị. Sau đó, Văn Nhất Hàn liền mỉm cười, anh rút trong người ra một lọ hương kì lạ gì đó, sau khi mở nắp thì đưa gần chúng tới mũi hai viên cảnh sát.

"Cái này là cái gì?" Hai viên cảnh sát tròn mắt nhìn.

"Nó là thứ giúp anh có thể đi sâu vào giấc ngủ một lát đấy…anh cảnh sát."

"Cậu…"

Hai viên cảnh sát chưa kịp làm gì đã ngất xỉu trước cửa phòng. Nhất Hàn đóng nắp lọ hương lại sau đó cất vào trong người. Nhìn anh dễ dàng hạ gục cảnh sát như vậy, Tiêu Nhược An có phần hơi nghi hoặc.

"Anh đã làm cách nào khiến họ ngất đi vậy?"

"Suỵt, mỹ nhân, để tôi dẫn cô rời khỏi đây."

Văn Nhất Hàn nắm lấy tay Nhược An, cả hai cùng chạy về hướng sân sau của khách sạn. Sơ đồ cấu trúc của khách sạn này được anh nắm rõ trong lòng bàn tay, chỗ thoát hiểm an toàn nhất cũng chỉ có một mình anh nhận ra được.

Chỉ còn vài bước nữa là thoát khỏi hành lang tầng một, nhưng Tiêu Nhược An lại phát hiện ra có cảnh sát đang chặn ở đầu lối đi. Hành lang này cũng có một vài người qua lại, cảnh sát đi tới đâu đều cản đường người đi, sau khi xác nhận không phải đối tượng mình tìm mới đồng ý cho qua. Bọn họ đang cất bước đi về phía đối diện Văn Nhất Hàn và Tiêu Nhược An, nhận ra có nguy hiểm, Tiêu Nhược An liền kéo Văn Nhất Hàn lại.

"Chờ đã! Bên đó có cảnh sát!"

Văn Nhất Hàn mất đà, cả người lao về đằng trước, ép chặt Tiêu Nhược An vào bức tường gần đó. Anh chống tay lên tường để đỡ trọng lượng cơ thể, đôi mắt phượng khẽ ngắm nhìn cô gái trước mắt.

Từng đường nét trên gương mặt kiều diễm ấy, mọi thứ đều được Văn Nhất Hàn chiêm ngưỡng trọn vẹn. Trong lúc anh đang mải ngắm nhìn giai nhân tuyệt sắc thì Tiêu Nhược An lại dành hết sự chú ý về phía cảnh sát.

Đám cảnh sát kia càng lúc càng tới gần, ngay khi họ dồn sự chú ý về phía Tiêu Nhược An, cô đã nhanh chóng quay đầu lại. Nhược An chỉ cao tới cằm của Văn Nhất Hàn, cô phải ngước mắt lên mới có thể nhìn được gương mặt của tên nam nhân này.

"Mau qua đó kiểm tra đi!"

Cảnh sát đã bắt đầu chuyển sang chạy qua đây. Một cô gái ăn mặc kì lạ như Nhược An chắc chắn sẽ bị nghi ngờ nếu cô bị cảnh sát phát hiện ra. Để tránh sự chú ý của cảnh sát, Tiêu Nhược An đã không ngần ngại khi lấy Văn Nhất Hàn làm lá chắn cho mình.

Ngay lập tức, cô nhón chân lên cao, đưa hai tay vòng ra sau gáy của Văn Nhất Hàn, không nói không rằng mà chủ động đón lấy đôi môi của anh. Nhược An cao 1m70, với đôi chân dài chiếm trọn ưu thế nhưng dường như tên nam nhân này phải cao tới 1m90 thì phải, vì khi kiễng chân lên hết cỡ, Nhược An cũng khó khăn lắm mới chạm được môi của Văn Nhất Hàn.

Nụ hôn này tới thật bất ngờ, nó khiến Văn Nhất Hàn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Một cô gái như Tiêu Nhược An lại chủ động hôn người khác giới, như vậy có thể gọi là dễ dãi không nhỉ?

Văn Nhất Hàn bắt đầu cùng Nhược An chìm đắm trong nụ hôn ấy, anh vòng tay ôm trọn eo cô, thành công giúp cô che đi tầm mắt của cảnh sát. Thấy một cặp đôi đứng giữa hành lang hôn nhau, cảnh sát sẽ chẳng muốn bận tâm tới chuyện tình cảm nam nữ đó mà đã ngay lập tức rời đi.

/May quá, bọn họ không phát hiện ra mình!/

Tiêu Nhược An liếc mắt nhìn theo bóng dáng của cảnh sát rời đi, cô không ngờ cách che giấu này lại hữu hiệu đến vậy. Và chính cô cũng không ngờ đến, việc chủ động hôn người khác của mình lại đẩy bản thân vào thế bị động.

"Ưm… ưm…"

Văn Nhất Hàn cứ thế quấn quýt lấy đôi môi của Nhược An không rời. Anh còn thận trọng đưa lưỡi mình luồn vào bên trong, đi qua từng ngõ ngách của khoang miệng cô để khám phá.

Hình như anh bị cuốn vào nụ hôn này mất rồi!

Tiêu Nhược An không thở được nữa nhưng cô lại không có đủ sức để thoát khỏi nụ hôn này. Cứ như vậy, cho tới khi Văn Nhất Hàn chủ động buông ra, Nhược An mới có thể ổn định lại nhịp thở.

Nhược An vội vã đưa tay lên lau miệng, tức giận giẫm mạnh lên mu bàn chân của Văn Nhất Hàn. Văn Nhất Hàn đau đớn ôm lấy chân, nhảy cẫng lên rồi hét lớn:

"Này, tôi giúp cô trốn cảnh sát vậy mà cô dám trả ơn tôi cái kiểu… ưm."

Văn Nhất Hàn chưa nói hết câu đã bị Tiêu Nhược An lấy tay bịt chặt miệng anh lại. Cô trừng mắt nhìn anh, thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn xung quanh hành lang. Cũng may là cảnh sát đã rời đi hết rồi, nếu không cô sẽ bị phát hiện bởi chính cái tên phá đám phiền phức này mất.

"Nếu không muốn ăn đạn thì ngậm miệng lại cho tôi. Tôi mà bị cảnh sát bắt, tôi sẽ khai anh là đồng phạm của mình."

Lời cảnh cáo của Tiêu Nhược An tuy rất đáng sợ nhưng Văn Nhất Hàn dường như không thèm để ý đến. Anh vô cùng thích mùi hương trên tay của cô, cứ thế tham lam muốn hít nó thêm lát nữa.

Phát hiện ra Văn Nhất Hàn có hành động đụng chạm nhạy cảm, Tiêu Nhược An liền rụt tay lại. Cô tức giận:

"Tên đại biến thái, anh tính làm gì hả?"

Văn Nhất Hàn nở nụ cười gian mãnh nhìn cô, anh ép cô dán chặt lưng vào tường, sau đó dùng một tay nâng chiếc cằm nhỏ xinh kia lên. Hương thơm tỏa ra từ Tiêu Nhược An, quả thực khiến Văn Nhất Hàn phải mê mẩn, anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

"Haa… cô thơm thật đấy!"

Hai mắt của Tiêu Nhược An bỗng dưng tối sầm lại, một lần nữa cô lại bị cái tên biến thái này trêu chọc. Không nhịn được nữa, Tiêu Nhược An liền thẳng thừng đạp mạnh vào bắp chân của Văn Nhất Hàn.

Bịch!

"A… này, sao cô cứ động tay động chân với tôi thế? Cô có biết đạp vào chỗ này là đau lắm không hả?"

Văn Nhất Hàn nhăn nhó mặt mày, buông ra những lời lẽ mắng trách Nhược An. Cô đang muốn rời đi trong êm xuôi nhưng Văn Nhất Hàn cứ khiến cô phải bực bội. Tiêu Nhược An bỗng dưng đứng chựng lại, rút khẩu súng dắt trên đai lưng rồi chĩa nó thẳng vào mặt của Văn Nhất Hàn.

"Tôi cảnh cáo anh, sức chịu đựng của tôi có giới hạn. Nếu không muốn chết thì đừng có chọc vào tôi." Tiêu Nhược An gằn giọng, miệng nhả ra từng chữ một trong cơn tức giận.

Ngay lập tức, Văn Nhất Hàn liền câm nín, không dám nói thêm một lời nào nữa cả. Không gian yên lặng một lát, sau khi để ý giờ trên đồng hồ ở cổ tay, Tiêu Nhược An mới hạ súng xuống. Cô vội vàng chạy đi, không thèm quan tâm tới người đàn ông phiền phức vừa mới giúp đỡ mình.

"Cô gái này thật là…, đáng lẽ ra cũng phải cảm ơn người ta một tiếng chứ?"

Văn Nhất Hàn không cam tâm khi đi giúp người khác mà không nhận được gì. Anh nhanh chân đuổi theo Tiêu Nhược An, cố gắng để không mất dấu của cô.

Nhược An rời khỏi khách sạn Nguyệt Quang bằng cửa sau. Cô thành công thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát nhưng lại không thành công trong nhiệm vụ ám sát lần này. Tuy nhiên, chỉ cần cô còn sống thì những kẻ đó sẽ không bao giờ thoát được.

Bíp! Bíp!

"Tiêu nữ hiệp, ở bên này!"

Diệp Hà ngồi trong chiếc xe tải đỗ ở gần đó, vừa nhìn thấy Nhược An chạy ra là ấn còi xe inh ỏi. Tiêu Nhược An mỉm cười nhìn Diệp Hà, lúc cô định chạy tới chỗ xe tải thì bất ngờ bị một cánh tay lạ giữ lại.

"Chờ một chút!"

Tiêu Nhược An giật mình quay người lại, không ngờ người đang nắm cánh tay cô là Văn Nhất Hàn.

"Anh còn muốn cái gì nữa?" Nhược An hỏi.

Văn Nhất Hàn nhìn chằm chằm vào Nhược An, lồng ngực phập phồng liên tục vì vừa phải chạy một đoạn đường khá xa. Anh vội vã nói:

"Cô không cần cảm ơn tôi cũng được, nhưng mà… cũng phải cho tôi biết tên của cô nữa chứ?"

"Tại sao anh lại muốn biết tên tôi?"

"Để sau này có gặp nhau, tôi còn có cái để gọi cô đứng lại."

"Tiêu Nhược An, nhớ cho kỹ đấy!"

Nói xong tên của mình, Tiêu Nhược An liền lạnh lùng xoay người rời đi.

Trước giờ khi làm nhiệm vụ, cô đã tiếp xúc với rất nhiều người khác nhau nhưng chưa bao giờ nói cho họ biết tên thật của mình. Thế nhưng hôm nay, cô lại chủ động nói tên thật của mình cho Văn Nhất Hàn biết vì cô nghĩ rằng: chỉ là tình cờ gặp nhau, sau này chưa chắc có duyên sẽ gặp lại nên không cần quá chú trọng về vấn đề này.

"Còn tôi là Văn Nhất Hàn, cô không được quên tên của tôi đâu đấy nhé!"

Văn Nhất Hàn giơ hai tay lên, cố hét thật lớn tên của mình vì sợ Nhược An sẽ không nghe thấy. Nhưng những gì Văn Nhất Hàn vừa nói, Tiêu Nhược An đã nghe rõ mồn một, chỉ là cô không tiện đáp lại.

Brừm…

Xe đã rời đi, dáng người cũng đã khuất. Văn Nhất Hàn đứng chựng người ở bên vệ đường, nhìn theo chiếc xe đang đưa cô gái cho anh cảm giác "mới lạ" rời đi. Tới khi chiếc xe đã xa khuất tầm nhìn, Văn Nhất Hàn cũng chưa chịu rời mắt khỏi đó.

Ở trên xe, Tiêu Nhược An phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi tò mò của Diệp Hà. Cái tên Diệp Hà này cứ nhìn thấy trai đẹp là sáng mắt lên, không giữ được chút liêm sỉ nào cả.

"Nhược An, anh chàng đẹp trai ban nãy nói chuyện với cô là ai vậy? Anh ta bao nhiêu tuổi, đã lập gia đình chưa?"

Diệp Hà vừa hỏi Nhược An, vừa nuốt nước bọt ực ực. Mê trai đẹp có cần phải thái quá thế không? Chẳng giống như Nhược An, mặc dù Văn Nhất Hàn đẹp trai thật nhưng cô lại không mê nổi anh. Thay vào đó lại thấy anh là một kẻ rất phiền phức!

"Muốn biết thì đi mà hỏi hắn, tôi đâu phải google đâu mà cái gì cũng biết." Nhược An chẹp miệng.

"Tôi hỏi được thì đã hỏi lâu rồi, không cần tới cô phải nhắc, hứ!"

Diệp Hà bĩu môi hờn dỗi, tuy trong lòng không cam tâm nhưng vẫn phải tập trung lái xe. Còn về Nhược An, cả ngày hôm nay cô đã quá mệt mỏi rồi, chỉ muốn nhắm mắt lại đánh một giấc.

Khi hai hàng mi dài vừa khép lại, cái tên "Văn Nhất Hàn" lại văng vẳng ở trong đầu của cô. Không hiểu sao nhưng cô lại cảm thấy người đàn ông này vô cùng quen thuộc, cứ như thể đã được nghe qua rồi.

"Văn… Nhất… Hàn!"

Tiêu Nhược An buột miệng nói ra ba chữ trong tên của Văn Nhất Hàn. Âm điệu của cô rất nhỏ nhưng vẫn bị tên Diệp Hà kia nghe thấy. Anh ta liếc mắt nhìn cô, sau đó lẩm bẩm:

"Ngoài mặt thì nói là không quan tâm tới người ta, vậy mà bây giờ lại lẩm nhẩm tên của người ta. Tiêu Nhược An, cô đúng là cái đồ hai mặt."

Hot

Comments

kang.kjnkjs

kang.kjnkjs

bánh cuốn quá bà tg

2023-05-06

0

Phạm Hồng Phượng

Phạm Hồng Phượng

hấp dẫn nha

2022-12-15

0

💞 Tâm Tâm 💞

💞 Tâm Tâm 💞

hay nha, ủng hộ tg

2021-12-30

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Vị Khách Không Mời.
2 Chương 2: Giải Cứu Mỹ Nhân.
3 Chương 3: Thiệp Mời.
4 Chương 4: Gặp Lại.
5 Chương 5: Để Tôi Bảo Vệ Anh.
6 Chương 6: Vô Duyên.
7 Chương 7: Không Lời Từ Biệt.
8 Chương 8: Bắt Nạt.
9 Chương 9: "Mỹ Nhân Ngư".
10 Chương 10: Chấp Nhận Cạnh Tranh.
11 Chương 11: Bạch Huyết Dạ.
12 Chương 12: Màu Đỏ Rất Hợp Với Em.
13 Chương 13: Bà Chằn.
14 Chương 14: Chấp Niệm.
15 Chương 15: Hoa Lập Ảnh.
16 Chương 16: Tôi Thích Cô.
17 Chương 17: Nụ Hôn Của Một Con Quỷ.
18 Chương 18: Cái Ôm Ấm Áp.
19 Chương 19: Lời Tỏ Tình Không Dám Nói.
20 Chương 20: Yếu Lòng.
21 Chương 21: Tôi Là Bạn Trai Cô Ấy.
22 Chương 22: Suy Nghĩ Đen Tối.
23 Chương 23: Tai Nạn Không May Ở Bữa Tiệc.
24 Chương 24: Ba Người - Một Tình Yêu.
25 Chương 25: Ẩu Đả.
26 Chương 26: Kẻ Nhiều Chuyện.
27 Chương 27: Quân Tử Nhất Ngôn.
28 Chương 28: Đê Tiện!
29 Chương 29: Hôn (H).
30 Chương 30: Cầm Thú (H+).
31 Chương 31: Hồi Ức.
32 Chương 32: Cưỡng Hôn.
33 Chương 33: Vẫn Có Người Vì Em Mà Chấp Nhận Thiệt Thòi.
34 Chương 34: Truy Tìm Bí Mật (1)
35 Chương 35: Truy Tìm Bí Mật (2)
36 Chương 36: Cái Tát Bất Ngờ.
37 Chương 37: Bắt Cóc.
38 Chương 38: Lo Lắng.
39 Chương 39: Lời Nói Vô Tình Khiến Trái Tim Tan Vỡ.
40 Chương 40: Cảm Giác Khi Yêu Một Người.
41 Chương 41: Đừng Trốn Tránh (H).
42 Chương 42: Chủ Động (H+).
43 Chương 43: Nhân Vật Chính Không Xuất Hiện.
44 Chương 44: Cơn Thịnh Nộ Của Văn Phu Nhân.
45 Chương 45: Ông Chủ Mới.
46 Chương 46: Bữa Tối.
47 Chương 47: Quà Sinh Nhật (H).
48 Chương 48: Buổi Sáng Yên Bình.
49 Chương 49: Muốn Hủy Hôn.
50 Chương 50: Người Phụ Nữ Vừa Lạ Vừa Quen.
51 Chương 51: Mưa.
52 Chương 52: Mất Tích Giữa Đêm.
53 Chương 53: Cải Tử Hoàn Sinh.
54 Chương 54: Chuyện Xảy Ra 20 Năm Trước Và Nguyên Nhân Của Thảm Kịch.
55 Chương 55: Phát Điên Lên Vì Em.
56 Chương 56: Sự Giam Cầm Của Ác Ma.
57 Chương 57: Kế Hoạch Trốn Thoát.
58 Chương 58: Chạy Trốn.
59 Chương 59: Đấu Súng.
60 Chương 60: Là Vì Lòng Tham Của Mẹ.
61 Chương 61: Say (H).
62 Chương 62: Điên Cuồng, Đắm Say (H+).
63 Chương 63: Cứu Vật Vật Trả Ơn, Cứu Người Người Trả Oán.
64 Chương 64: Đã Tới Lúc Kết Thúc Tất Cả.
65 Chương 65: Lạc Trong Rừng.
66 Chương 66: Không Muốn Anh Ấy Gặp Nguy Hiểm.
67 Chương 67: Có Tôi Ở Đây Em Sẽ Không Phải Chết.
68 Chương 68: Đau Thương Biến Thành Nỗi Ám Ảnh.
69 Chương 69: Trận Chiến Bắt Đầu.
70 Chương 70: Nắm Bắt Điểm Yếu.
71 Chương 71: Kẻ Thua Cuộc.
72 Chương 72: Không Chịu Đầu Hàng.
73 Chương 73: Hạnh Phúc Đang Chờ Đợi.
74 Chương 74: Cầu Hôn.
75 Chương 75: Nắm Tay Em Đi Đến Hết Đời (End).
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: Vị Khách Không Mời.
2
Chương 2: Giải Cứu Mỹ Nhân.
3
Chương 3: Thiệp Mời.
4
Chương 4: Gặp Lại.
5
Chương 5: Để Tôi Bảo Vệ Anh.
6
Chương 6: Vô Duyên.
7
Chương 7: Không Lời Từ Biệt.
8
Chương 8: Bắt Nạt.
9
Chương 9: "Mỹ Nhân Ngư".
10
Chương 10: Chấp Nhận Cạnh Tranh.
11
Chương 11: Bạch Huyết Dạ.
12
Chương 12: Màu Đỏ Rất Hợp Với Em.
13
Chương 13: Bà Chằn.
14
Chương 14: Chấp Niệm.
15
Chương 15: Hoa Lập Ảnh.
16
Chương 16: Tôi Thích Cô.
17
Chương 17: Nụ Hôn Của Một Con Quỷ.
18
Chương 18: Cái Ôm Ấm Áp.
19
Chương 19: Lời Tỏ Tình Không Dám Nói.
20
Chương 20: Yếu Lòng.
21
Chương 21: Tôi Là Bạn Trai Cô Ấy.
22
Chương 22: Suy Nghĩ Đen Tối.
23
Chương 23: Tai Nạn Không May Ở Bữa Tiệc.
24
Chương 24: Ba Người - Một Tình Yêu.
25
Chương 25: Ẩu Đả.
26
Chương 26: Kẻ Nhiều Chuyện.
27
Chương 27: Quân Tử Nhất Ngôn.
28
Chương 28: Đê Tiện!
29
Chương 29: Hôn (H).
30
Chương 30: Cầm Thú (H+).
31
Chương 31: Hồi Ức.
32
Chương 32: Cưỡng Hôn.
33
Chương 33: Vẫn Có Người Vì Em Mà Chấp Nhận Thiệt Thòi.
34
Chương 34: Truy Tìm Bí Mật (1)
35
Chương 35: Truy Tìm Bí Mật (2)
36
Chương 36: Cái Tát Bất Ngờ.
37
Chương 37: Bắt Cóc.
38
Chương 38: Lo Lắng.
39
Chương 39: Lời Nói Vô Tình Khiến Trái Tim Tan Vỡ.
40
Chương 40: Cảm Giác Khi Yêu Một Người.
41
Chương 41: Đừng Trốn Tránh (H).
42
Chương 42: Chủ Động (H+).
43
Chương 43: Nhân Vật Chính Không Xuất Hiện.
44
Chương 44: Cơn Thịnh Nộ Của Văn Phu Nhân.
45
Chương 45: Ông Chủ Mới.
46
Chương 46: Bữa Tối.
47
Chương 47: Quà Sinh Nhật (H).
48
Chương 48: Buổi Sáng Yên Bình.
49
Chương 49: Muốn Hủy Hôn.
50
Chương 50: Người Phụ Nữ Vừa Lạ Vừa Quen.
51
Chương 51: Mưa.
52
Chương 52: Mất Tích Giữa Đêm.
53
Chương 53: Cải Tử Hoàn Sinh.
54
Chương 54: Chuyện Xảy Ra 20 Năm Trước Và Nguyên Nhân Của Thảm Kịch.
55
Chương 55: Phát Điên Lên Vì Em.
56
Chương 56: Sự Giam Cầm Của Ác Ma.
57
Chương 57: Kế Hoạch Trốn Thoát.
58
Chương 58: Chạy Trốn.
59
Chương 59: Đấu Súng.
60
Chương 60: Là Vì Lòng Tham Của Mẹ.
61
Chương 61: Say (H).
62
Chương 62: Điên Cuồng, Đắm Say (H+).
63
Chương 63: Cứu Vật Vật Trả Ơn, Cứu Người Người Trả Oán.
64
Chương 64: Đã Tới Lúc Kết Thúc Tất Cả.
65
Chương 65: Lạc Trong Rừng.
66
Chương 66: Không Muốn Anh Ấy Gặp Nguy Hiểm.
67
Chương 67: Có Tôi Ở Đây Em Sẽ Không Phải Chết.
68
Chương 68: Đau Thương Biến Thành Nỗi Ám Ảnh.
69
Chương 69: Trận Chiến Bắt Đầu.
70
Chương 70: Nắm Bắt Điểm Yếu.
71
Chương 71: Kẻ Thua Cuộc.
72
Chương 72: Không Chịu Đầu Hàng.
73
Chương 73: Hạnh Phúc Đang Chờ Đợi.
74
Chương 74: Cầu Hôn.
75
Chương 75: Nắm Tay Em Đi Đến Hết Đời (End).

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play