Lát sau,
Văn Nhất Hàn trở về phòng khách sạn của mình, anh thay quần áo cho chỉn chu rồi tiến từng bước đến nơi hầm để xe của khách sạn. Vốn định đánh một giấc ở nơi này đêm nay, thế nhưng cảnh sát nếu chưa tìm được tên sát thủ kia thì chưa rời đi, điều đó khiến anh nhức đầu và không thể ngủ lại đây được nữa.
Người đàn ông cao cao tại thượng này bước đi thôi cũng toát ra đầy khí chất. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần âu, trên tay cầm theo áo vest màu đen lịch lãm mà các quý ông hay mặc. Văn Nhất Hàn vừa đi vừa cho tay vào túi quần, trông anh có vẻ rất giống một người bận rộn vì công việc nhưng thực tế lại không phải vậy. Mọi cử chỉ dù là nhỏ nhất của anh cũng lấy được sự chú ý của người khác, đặc biệt là phụ nữ, vì sự nam tính của anh là lực hấp dẫn không thể chối từ.
"Thiếu... Thiếu gia! Thì ra anh ở đây, làm tôi chạy đi tìm anh mệt muốn chết!"
Văn Nhất Hàn vừa kịp tới chỗ chiếc Rolls-Royce màu đen của mình thì bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai. Âm điệu của người này hơi loạn, có lẽ đã chạy một đoạn xa tới đây. Anh lười nhác đánh mắt sang bên cạnh, lúc nhìn thấy Tiểu Cường thì bèn thở dài:
"Tiểu Cường, có phải mẹ tôi lại bảo cậu phi tới đây không?"
Bắt gặp ánh mắt và giọng điệu tra hỏi của Văn Nhất Hàn, Tiểu Cường tỏ ra lúng túng, đưa tay lên lau mồ hôi. Đi theo Văn thiếu lâu như vậy, Tiểu Cường chưa bao giờ dám nói dối anh điều gì, cũng không qua mắt được anh nên đành gật đầu:
"Vâng! Phu nhân vì không muốn để anh dính líu đến cảnh sát và sát thủ nên là…"
Rầm!
Tiểu Cường giật mình, vội đứng thẳng dậy.
Tiếng động lớn vừa rồi là do Văn Nhất Hàn đóng cửa xe ô tô tạo ra. Anh lúc nào cũng mạnh tay với chiếc Rolls-Royce đắt tiền đó, Tiểu Cường nhìn thôi cũng đã thấy xót.
"Còn đứng đấy làm gì? Mau lên xe đi!" Văn Nhất Hàn ngồi trong xe nói vọng ra.
"À, vâng."
Tiểu Cường khúm núm chạy tới chỗ xe ô tô của anh, mở cửa xe rồi ngồi vào vị trí điều khiển vô lăng. Trừ những lúc Văn Nhất Hàn tự lái xe đi một mình ra thì tài xế riêng của anh lúc nào cũng là Tiểu Cường.
Anh để Tiểu Cường điều khiển xe, còn mình thì ngồi bên cạnh, tranh thủ quãng đường từ khách sạn về biệt thự, anh liền nhắm mắt đánh một giấc.
"Chút nữa kiểu gì cũng bị mẹ tôi càm ràm cho nên cậu lái xe chậm một chút. Tôi không muốn về đó sớm rồi nghe bà ấy chửi đâu."
"Vâng, tôi biết rồi thưa thiếu gia."
Nói rồi, Văn Nhất Hàn tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Xe ô tô bắt đầu lăn bánh, ít phút sau đã rời khỏi khách sạn Nguyệt Quang để trở về biệt thự Văn Gia.
20 phút sau,
Mặc dù đã đi chậm nhất có thể nhưng vì quãng đường khá ngắn, nên chỉ chưa đầy nửa tiếng sau, xe ô tô của Văn Nhất Hàn đã về tới biệt thự.
Văn Nhất Hàn mở cửa xe bước xuống, một dàn người hầu đã đứng trước cửa để chào đón anh. Biệt thự Văn Gia là do một kiến trúc sư nổi tiếng bên nước ngoài thiết kế vào 50 năm trước. Sau này được tân trang trở lại nên nhìn vào cảm thấy biệt thự này rất mới mẻ và có gì đấy vô cùng sang trọng.
"Thiếu gia!"
Văn Nhất Hàn sải từng bước chậm rãi vào cửa chính, anh vừa đi vừa cởi bỏ cúc áo bên trên vừa gật đầu đáp lại những tiếng chào. Anh vừa giơ tay sang một bên, một người hầu đã nhanh tay cầm lấy chiếc áo vest rồi đi theo sau lưng của anh. Đi thêm vài bước nữa, Văn Nhất Hàn bắt gặp mẹ mình đang ngồi ở sofa phòng khách. Văn phu nhân là một quý bà lịch thiệp và cao sang, tuy đã gần 50 tuổi nhưng nhan sắc của bà ấy quả thực không đùa được.
Văn Nhất Hàn thấy mẹ, liền nhỏ tiếng chào khẽ:
"Con về rồi."
Sau đó thì anh đi thẳng lên trên lầu, thậm chí anh còn không để ý đến biểu cảm của mẹ mình.
"Văn Nhất Hàn, đứng lại!"
Bước chân của anh bất chợt dừng trên bậc thang thứ ba. Văn Nhất Hàn quay sang nhìn gương mặt của người phụ nữ đang tức giận ngồi ở ghế sofa. Văn phu nhân vuốt váy đứng lên, bà tiến từng bước đến gần chỗ con trai mình.
"Mẹ phải nói bao nhiêu lần nữa thì con mới chịu hiểu? Thân phận của con, không nên tiếp xúc nhiều với những kiểu người ở cái khách sạn đó!"
Lại là câu nói này.
Không biết Văn Nhất Hàn đã nghe đi nghe lại điều này bao nhiêu lần rồi.
Văn phu nhân xuất thân là tiểu thư con nhà quyền quý, bà sống trong nhung lụa từ nhỏ nên cách nhìn có hơi kiêu ngạo. Nhưng vì muốn tốt cho con trai mình nên bà mới muốn anh cũng giống như bà, chỉ nên ngước nhìn phía trên, như thế mới phù hợp với đẳng cấp của người nhà họ Văn.
"Mẹ, đó là công việc của con, mẹ còn nói về vấn đề này nữa thì lần tới con sẽ không về nhà nữa đâu." Văn Nhất Hàn lập tức đáp lại.
"Con nói cái gì?"
"Con mệt rồi, con muốn đi nghỉ, mẹ đừng làm phiền con."
Văn Nhất Hàn mệt mỏi đáp lại sau đó thì bước vội lên trên lầu. Phòng của anh nằm ở tầng hai - một căn phòng nếu không có lệnh của anh thì không ai được phép tự tiện bước vào, kể cả mẹ của anh.
Vừa kịp cởi cúc áo để chuẩn bị đi ngủ, Văn Nhất Hàn lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
Cốc… cốc…
"Ai đấy?"
"Thiếu gia, phu nhân nói muốn đưa cái này cho anh."
"Vào đi!"
Sau khi được lệnh, cô nữ hầu kia mới dám mở cửa bước vào trong. Đúng lúc đó, Văn Nhất Hàn cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng ra khỏi người, lần này thì cơ thể săn chắc của anh được lộ rõ hoàn toàn.
"Mẹ tôi đưa cái gì thế?" Anh nhếch mày hỏi.
"Dạ… phu… phu nhân bảo tôi đưa cái này cho thiếu gia."
Cô nữ hầu kia dù gì cũng là phận nữ nhân, khi nhìn thấy thân hình tuyệt đẹp của Văn Nhất Hàn liền không khống chế được cảm xúc, đến cả nói cũng bị vấp.
Văn Nhất Hàn đưa tay cầm lấy cái thứ giống như thiệp mời từ tay người hầu, sau đó phất tay:
"Được rồi, cô ra ngoài đi."
"Vâng."
Cô nữ hầu kia đỏ mặt rời đi, còn cảm nhận rõ trái tim đang đập loạn xạ. Không chỉ có mình cô gái này bị vẻ đẹp trai của anh thu hút mà đã có rất nhiều phụ nữ mềm lòng vì anh, những loại phụ nữ khác nhau đều bị anh thu phục một cách dễ dàng.
Nhưng… anh lại chưa từng yêu một cô gái nào cả. Mặc dù có rất nhiều phụ nữ vây quanh nhưng anh lại chưa từng động lòng một cách nghiêm túc với bất kỳ ai.
Văn Nhất Hàn ngồi xuống giường, mắt đánh qua tấm thiệp kia một lượt, ngón tay chần chừ ở chỗ mở, anh đăm chiêu suy nghĩ một lát. Đôi lông mày nhíu xuống rồi lại trở về vị trí ban đầu, anh đưa tay thoăn thoắt mở tấm thiệp để xem nội dung bên trong.
Nội dung thiếp mời có ghi:
[Gửi Văn đại tướng, cuối tuần này lễ khánh thành của công ty Chu Ấn sẽ được tổ chức tại khách sạn GH, mong ngài có thể dành chút thời gian tới tham dự. Trân trọng - Chu Khởi.]
"Văn đại tướng" được nhắc đến trong bức thiệp mời chính là cha của Văn Nhất Hàn. Cha anh làm việc trong quân đội đã lâu, kiểm soát gần như toàn bộ lực lượng trong quân đội. Đây là thiệp mời gửi cho cha anh nhưng hiện tại ông ấy đang ở nước ngoài nên Văn phu nhân mới muốn con trai mình đi dự thay cho cha.
Mà khoan đã…
Cái tên Chu Khởi này rất quen tai. Chu Khởi hình như chính là ông chủ Chu mới nổi ở thành phố này. Mà ông ta cũng chính kẻ trong diện tình nghi có tham gia đường dây buôn bán chất cấm và cũng là kẻ mà Tiêu Nhược An đang nhắm tới.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Văn Nhất Hàn liền vứt thiệp mời xuống mặt giường. Anh đứng dậy, tiến đến bên cửa sổ, anh đánh mắt nhìn vào màn đêm qua khung cửa sổ sau đó nhếch miệng cười:
"Bữa tiệc này liên quan đến nhiều thứ như vậy, không đi không được."
[…]
Tại một căn nhà cổ nằm ở giữa trung tâm thành phố,
Đây là nơi ở của nhà họ Diệp, nhưng Tiêu Nhược An lại đang sống ở đó. Cả gia tộc của cô đã bị kẻ xấu ám sát, duy chỉ có mình cô là còn sống. Mối thù diệt tộc ấy cô đã mang nó theo bên mình suốt bao năm nay. Tiêu Nhược An vẫn đang tìm kiếm những kẻ có liên quan đến cái chết của cả gia tộc, đó cũng chính là lý do tại sao cô lại đi làm sát thủ.
Nhược An được Diệp Lang (cha của Diệp Hà) thu nhận vì trước đây giữa ông ấy và cha của cô có giao tình anh em với nhau. Cô ở căn nhà cổ này cũng được ba năm rồi, Diệp Lang và Diệp Hà đối với cô cũng rất tốt.
Đêm nay, lúc Nhược An chuẩn bị lên giường đi ngủ thì bỗng dưng Diệp Hà gõ cửa phòng của cô.
"Tiêu nữ hiệp, tôi có tin này muốn báo cho cô."
Tiêu Nhược An đã lên giường đắp chăn rồi, cô cũng đang rất buồn ngủ nên chỉ lười nhác đáp lại:
"Có gì để mai nói, tôi buồn ngủ rồi."
"Haizz… định nói cô biết tin về lão già Chu Khởi, nhưng nếu cô không muốn thì thôi vậy."
Diệp Hà xoay gót đang định rời đi thì đột nhiên cửa phòng của Tiêu Nhược An bật mở. Cô tròn mắt nhìn Diệp Hà, hỏi anh ta:
"Cậu có tin gì về Chu Khởi?"
Diệp Hà điệu đà nhướng mày nhìn Nhược An, sau đó bĩu môi:
"Tôi tưởng cô ngủ rồi."
"Này! Cậu còn không nói, tôi đánh cậu đấy!"
Tiêu Nhược An giơ nắm đấm lên để dọa nạt Diệp Hà. Cái tên "nửa nam nửa nữ" này cũng khá sợ cô nên cũng không dám vòng vo:
"Thôi được rồi. Tôi mới lục được tin Chu Khởi đang chuẩn bị làm tiệc khánh thành công ty Chu Ấn của lão ấy, địa điểm là khách sạn GH, cuối tuần này. Sao hả? Có hấp dẫn không?" Diệp Hà đứng tựa lưng vào tường, xòe bàn tay ra để xem móng tay mới làm của mình.
Tiêu Nhược An nhếch mày ngạc nhiên, trên mặt cô thoáng chút ý cười. Ngày nào còn chưa hạ sát được Chu Khởi thì cô sẽ không bỏ cuộc. Cuối tuần này chính là thời điểm thích hợp để cô tiễn lão già đó tới tạ tội với ba mẹ và gia tộc cô ở nơi chín suối.
Chu Khởi có liên quan đến cái chết của gia tộc họ Tiêu, vì vậy cô mới bám riết muốn lấy mạng hắn để tế các linh hồn đã chết oan uổng.
Và không chỉ một mình Chu Khởi, những kẻ có liên quan, cô đều sẽ khiến chúng trả giá cho tội ác mà mình đã làm.
"Chu Khởi, ngày tàn của ông sắp tới rồi."
Updated 75 Episodes
Comments
Phạm Hồng Phượng
nu9 mạnh mẻ thật
2022-12-15
0
💞 Tâm Tâm 💞
tg mới đổi tên truyện à
2021-12-30
4