CHƯƠNG 2: TÔI VÀ CÔ ẤY, KHÔNG GIỐNG NHAU!

Anh bước vào phòng, ngang nhiên dám lấy bộ đồ lót của cô cầm lên, sau đó quăng vào sọt rác mà nhếch miệng.

- Những thứ này trong thật chướng mắt, cô nghĩ làm vậy có thể quyến rũ được tôi?

Thấy Hàn Vũ Phong tự luyến như vậy, cô gật gù cho qua chuyện, nhìn xem, cô đâu phải là hòn vọng phu, sao phải ở trong phòng đợi chờ anh ta chứ...

Anh ta bước vào nhà tắm, chắc có lẽ đang tắm rửa hay gì đó, cô cũng mặc kệ, nằm phẳng phiu trên chiếc giường lông.

Dù sao cũng phải nể mặt chủ nhà, cô đem mấy bọc bánh cùng nước uống đặt lên bàn, sau đó lại bật TiVi lên rà từng kênh mà không có điểm dừng.

Trên đài phát sóng đoạn "Tom và Jerry: Hộp phấn tàng hình", cô xem mà cười đau cả bụng.

- Trời ạ, mặt con mèo trông gian xảo chưa kìa.

Tiếng nước chảy đã dừng, một lúc sau người đàn ông bước ra khỏi cửa, mùi nước nóng hoà trộn cùng mùi xà phòng tạo nên một hương vị quyến rũ, chiếc khăn lau vẫn còn trên cơ thể, để lộ cơ bụng khoẻ khoắn rắn chắc kia khiến cô mải mê nhìn một lúc lâu.

Hàn Vũ Phong dùng tay vuốt tóc lên trên, để lộ nốt ruồi trên thái dương, tiến về phía cô đang nằm, cô vội bật dậy né ra phía sau.

- Anh... Anh không cần phải ngủ cùng với tôi đâu.

Vũ Phong nghe những lời cô nói, lại cố tình ghé sát người cô hơn.

Cô liền lấy tay đẩy anh ta ra, anh ta không yêu cô, dù cho có bởi vì bị mẹ chồng ép buộc thì cô cũng quyết không ngủ cùng, đó là điều lệ do bản thân cô đặt ra từ trước đến nay.

- Hàn Vũ Phong, tôi nói anh có nghe không? Tôi nói tôi không muốn ngủ cùng anh!

Hàn Vũ Phong giữ chặt lấy tay mặc cô dãy dụa không ngừng, nở một nụ cười khinh.

- Lâm Tuyết Nhã, tôi nghĩ cô phải rất thích mới đúng chứ? Cô dùng bao nhiêu thủ đoạn để về cái nhà này, giờ lại nói rằng không muốn ngủ cùng tôi, cô nghĩ tôi tin cô sao?

Người đàn ông này thật sự rất đáng ghét, anh ta coi thường cô, coi thường tất cả mọi thứ về cô. Cô không phải Lâm Tuyết Nhã, cô không cần anh ta, cô chỉ cần bản thân có được hạnh phúc của riêng mình.

Tuyết Nhã hướng thẳng vào mắt anh ta, dùng tất thảy mọi dũng khí để đáp trả.

- Tôi không biết trước kia tôi dùng những thủ đoạn nào để đến được với anh, nhưng, tôi mong anh hiểu rằng, hiện tại tôi không giống trước kia nữa, xin anh tự trọng.

Nói rồi cô dùng sức bật dậy, mặc kệ đầu tóc rối bời, mặc kệ biểu cảm biến sắc từ người trước mặt.

Cô lấy trong góc giường một con gấu bông Pikachu khá to, đặt ở vị trí trung tâm.

- Tôi đặt con gấu này ở đây, ranh giới giữa tôi và anh, chúng ta hai bên nước sông không phạm nước giếng, rồi nhé, thành giao!

Hàn Vũ Phong thấy hành động này, có hơi khựng lại, nhưng anh ta luôn cho rằng cô là làm bộ làm tịch.

- Tôi xem cô giả vờ được đến khi nào.

Anh ta nâng cằm cô lên, lời lẽ cay độc.

- Lâm Tuyết Nhã, con người cô từ trước đến nay, bản thân cô rõ nhất, tâm địa độc ác, thủ đoạn đầy người, từ nhỏ đã như vậy...

Đột nhiên cô cười ha hả, hoá ra Tuyết Nhã không thèm chú ý lời anh nói, từ nãy giờ chỉ tập trung vào cái tivi trước mặt.

Cô chỉ vào màn hình.

- Tom vậy mà lại bị vụt mất con vịt rồi, ngốc quá, haha.

Nhìn Tuyết Nhã dáng vẻ không nghiêm túc đối đáp, Vũ Phong thấy bản thân bị hạ thấp, ôm một bụng tức tối nhưng không làm được gì. Nhìn xem, cô ta hai mươi tuổi đầu rồi, vậy mà còn chú tâm vào mấy bộ phim dành cho thiếu nhi, đúng là đồ trẻ con.

Cô gói gọn cả thân hình trong chiếc chăn ấm áp, một lúc sau nhìn sang Hàn Vũ Phong anh ta đã ngủ say từ lúc nào, đáp ứng đúng vạch ranh giới mà cô đã quy định, cô gật đầu.

- Phải như vậy.

Sau đó với tay lấy cái điều khiển nhấn nút off, dù sao làm ồn trong lúc người khác say giấc cũng thật mất lịch sự đi.

Cô quay sang phía anh, ngắm nhìn khuôn mặt mỹ nam đang nằm cùng cô trên một chiếc giường, đây quả thật là điều không tưởng.

Chợt trong đầu cô nảy ra một ý, vội lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Một tiếng "tách" vang lên, cũng may không đánh thức anh ta, có lẽ anh làm việc cả ngày nên thành ra quá mệt mõi.

- Quá xuất sắc, nhiếp ảnh gia kiêm nàng dâu mẫu mực Hồ Nguyệt Hạ, à không, hiện tại là Lâm Tuyết Nhã mới đúng.

Cô tự ca ngợi bản thân rồi cười thầm, ngấm nghía bức ảnh hồi lâu sau đó mới cất vào trong.

Cô nhớ gia đình cô, đã một tuần kể từ khi tai nạn xảy ra...

Ba cô lâm bệnh nặng, cần có một số tiền lớn để chạy chọt, nhưng bản thân cô chỉ mới hai mươi tuổi, đào đâu ra tiền để chữa trị cho ba cô chứ? Nhưng cô không muốn thấy ba của mình lìa xa cõi đời mà đứa con như cô lại chỉ có thể rơi nước mắt đứng nhìn, không bao giờ cô để chuyện đó xảy ra.

Hôm đó, cô chạy khắp nơi vay nợ người quen họ hàng, người tốt liền giúp đỡ dù chỉ có chút ít, còn một số lại xua đuổi, tránh cô như tránh tà... Cuối cùng chỉ gom được số nhỏ.

Hồ Nguyệt Hạ cô biết chứ, cuộc đời này đâu thể ép buộc bất kì một ai, tiền là mồ hôi nước mắt họ nỗ lực làm ra, sao có thể đánh liều cho một người không có khả năng chi trả như cô vay chứ...

Thật vậy, lúc đó cô chỉ biết phải gom đủ tiền để chạy chọt, còn việc trả nợ chỉ còn cách ngày sau làm lụng để trả dần.

Đêm đó, mưa to ập đến, nhà cô ở vùng nông thôn, đường xá bình thường cũng không đến nổi, xui xẻo do quá gấp gáp nên cô đã phóng hết tốc lực, nhất định phải đến bệnh viện nhanh nhất có thể, liền va vào một cái ổ gà, văng ra một khoảng xa, thương tích nặng nề.

Cũng may ông trời có mắt, vụ tai nạn tuy đã lấy đi sinh mạng cô, nhưng lại một lần nữa đưa cô trọng sinh vào một thân xác giàu có, bởi vì thứ cô cần nhất hiện tại chính là tiền...

Ca phẫu thuật đã hoàn thành, ba cô đã được cứu sống, đây có lẽ là món quà mà chúa đã ban tặng cho cô.

Những người đã cho cô vay nợ, cô đã chuyển khoản trả lại hết thảy cho họ, gửi thêm một ít tiền gọi là cảm ơn.

Lâm Tuyết Nhã người mà cô đã trọng sinh, không hiểu vì sao lại qua đời, khoảnh khắc đó, linh hồn cô ấy nói với cô rằng, cô có thể lựa chọn giữa gia đình và bản thân của chính cô, cô có thể là chính mình nhưng sẽ không cứu được cha, ngược lại với điều trên, chỉ là cô phải sống dưới thân phận của chính cô ấy.

- Vì sao chứ?

- Sau này cô tự khắc sẽ biết.

...

Sáng hôm sau...

Tuyết Nhã lim dim đôi mắt, thấy Vũ Phong đã dậy từ lúc nào, dáng vẻ ngời ngời, đang cặm cụi trên chiếc ghế cùng cái laptop đặt trên bàn.

Cô thầm nghĩ, người thành đạt đúng là luôn bận rộn, vẫn chưa ăn sáng mà...

Vẫn như mọi ngày, tay với lấy chiếc smartphone, màn hình sáng lên, thật may, chỉ mới bảy giờ, cô còn có thể nướng một tiếng đồng hồ nữa.

Hàn Vũ Phong nhấp chuột vào nút enter, sau đó quay về phía Tuyết Nhã, cô lại tiếp tục ngủ khò khò một góc, rõ ràng lúc nãy anh thấy cô đã thức rồi, lại còn chăm chú suy nghĩ gì đó.

Thật ra anh không hề khó chịu với bất kì một ai, chỉ duy nhất một người khiến anh luôn cảm thấy ghét bỏ khi ở cạnh, chính là Lâm Tuyết Nhã.

Quen biết nhau từ nhỏ, cả hai được hai bên gia đình gán ghép với nhau, chỉ là anh không hề thích cô ấy, từ bé đến lớn, anh luôn không bao giờ đồng cảm với con người này.

Sống một cách khép kín, không hoạt bát vui tươi, càng không hoà đồng thân thiện như bao người khác... Khi lớn lên, cô lại càng đáng ghét hơn, ỷ lại vào gia đình danh giá, coi thường các bạn cùng trang lứa.

Ngày đó, anh chứng kiến cô ngồi ở trước sảnh nhà, ánh mắt lạnh lùng nhìn con mèo máu me bê bết, đã chết từ lúc nào, con người này phải tàn nhẫn đến độ nào mới có thể ra tay ác độc đến như vậy?

Vì muốn hôn sự hai bên gia đình thành toàn, cô nhiều lúc tìm đến An Ly gây rắc rối, khiến anh càng thêm ghét cay ghét đắng cô hơn, làm sao anh có thể đồng ý cuộc hôn nhân này...

Chỉ là, tối qua cô cự tuyệt anh một cách thẳng thừng, có phải cô là đang diễn kịch cho anh xem? Nếu vậy thì cô quá xem thường anh rồi!

Lại một bàn ăn thịnh soạn như mọi ngày, Tuyết Nhã ngồi cạnh Vũ Phong, cố gắng gắp đồ ăn một cách từ tốn, lần này nhất định sẽ không khinh suất như hôm qua nữa.

Bỗng dưng một người vừa mới chia tay bạn trai như cô, lại trở thành một người vừa hoàn thành xong hôn lễ không lâu, mọi sự đều nhanh đến chóng mặt khiến cô không tiếp ứng nổi nữa rồi.

Mẹ chồng liếc nhìn Hàn Vũ Phong, trừng mắt.

- Tối qua có ngủ chung phòng?

Cô vội đặt đũa xuống gật đầu.

- Vâng ạ, anh ấy và con đã ngủ cùng nhau.

- Tốt lắm, đúng là biết nghe lời.

Hàn Vũ Phong như không để ý, vẫn tiếp tục ăn.

- Anh Vũ Phong, sao anh lại làm vậy với chị An Ly?

Quốc Giang lớn tiếng.

Vũ Phong nghe lời này, nhướn mày.

- Không phải chuyện của em, ăn cơm đi.

Hàn phu nhân tức giận lườm Quốc Giang.

- Đừng có nhắc đến cái tên đó trước mặt mẹ! Còn anh con biết suy nghĩ như vậy là một chuyện tốt, con lo học hành cho tốt đi, con nhìn điểm số của Tâm Kha mà học hỏi, cùng là anh em mà anh con luôn đứng hạng nhất toàn khối, còn con?

Quốc Giang nhăn mặt, tỏ ý không thích.

- Mẹ à, điểm số thì liên quan gì đến chuyện này...

Tâm Kha đẩy vai Quốc Giang.

- Em là muốn khỏi ăn sáng như hôm qua hả!

Tuyết Nhã vẫn tập trung diễn vai một cô con dâu ngoan hiền, không hó hé bất kì lời nào trong suốt bữa ăn, sau đó liền cùng với mấy chị giúp việc lau chùi và dọn dẹp, rửa bát.

Hàn phu nhân nhìn cô rất hài lòng, nở nụ cười tươi rói, đúng là không làm bà thất vọng, không ngờ một tiểu thư danh gia lại rất thạo mấy việc nhà, lại còn rất siêng năng, nếu như Vũ Phong biết suy xét, nhất định sẽ tiếp nhận đoạn tình này.

Bà trước nay không thích Nhậm An Ly, lí do thì nhiều vô số kể, vậy mà hai thằng con trai của bà lại say mê cô ta mới thật đáng nói, Vũ Phong thì không nói, không hiểu vì sao Quốc Giang cũng đơn phương An Ly đó, bà tùy rằng không còn trẻ, nhưng suy nghĩ của đám con trong cái nhà này, ai bà cũng rõ cả, cả cái người trong góc phòng kia...

Người trong góc phòng kia... Hàn Gia Huy...

- Phải rồi, anh ba đã một tuần rồi không ăn cơm cùng cả nhà ha.

Kha Tâm lên tiếng.

- Anh ba đó hả, kệ ảnh đi, ảnh như vậy nào giờ mà quan tâm làm gì cho mệt.

Quốc Giang trề hai mắt.

Tuyết Nhã ở nhà này một tuần rồi, vẫn không biết mặt của người con thứ hai trong nhà này ra sao, chỉ biết Hàn phu nhân còn một đứa con gái út đang ở nước ngoài vẫn chưa trở về.

Vũ Phong nghe tới người kia, liền chuyển thái độ.

- Nếu ngày mai nó còn không ăn cơm cùng, con sẽ lên phòng mà kéo nó xuống!

Tuyết Nhã lắc đầu, cái nhà này thật sự rất loạn, không biết mấy ngày sau cô phải đối mặt thế nào nữa.

- Đã kết hôn một tuần rồi, Hàn Vũ Phong, con còn chưa đưa vợ về ra mắt gia đình nó.

Mẹ chồng cô lúc nào cũng muốn cô được đối đãi như một người vợ đích thực.

- Phiền thật, ngày mai đưa.

Anh ta nói trống rỗng, sau đó khoác chiếc áo vest đen trên ghế rời ra ngoài đi làm.

Tuyết Nhã nhai nhai nhìn anh ta, phiền? Là cô phiền mới đúng, cả chồng và gia đình kia đều không phải của cô a!

Lại nói, đêm tân hôn không hiểu vì sao Lâm Tuyết Nhã lại bỏ mạng, thật tội nghiệp, đáng buồn hơn là lấy phải một người chồng không yêu thương mình, đến tuần trăng mật còn không có nữa là...

Cô lắc đầu, sau đó đi lên lầu, không may đụng phải một người đàn ông cao lớn khiến cô suýt té.

Đứng vững lại, cô nhìn người trước mặt mình, anh ta cũng rất đẹp, nhưng nhìn có vẻ không giống ba người con của Hàn phu nhân cho lắm, bởi vì ba người họ đều rất giống nhau ở đôi mắt hơi nâu kia, còn người này thì không...

Cô ngập ngừng, hỏi.

- Anh ba?

Đáp lại câu hỏi của cô, anh ta đẩy cô sang một bên.

- Tránh ra!

Sau đó đi tiếp.

Trên đời này, đúng là loại người gì cũng gặp, mà đa dạng nhất chính là Hàn gia này, cô bĩu môi chán chường.

Hot

Comments

Nguyễn Duy Khang

Nguyễn Duy Khang

để xem anh mặt lạnh đến bao giờ 🤣🤣🤣

2022-03-05

1

Nguyễn Duy Khang

Nguyễn Duy Khang

mất dạy hả mậy, mậy là thứ ba không phải thứ hai nha, tao đạp cho gãy họng giờ

2022-03-05

0

Nguyễn Duy Khang

Nguyễn Duy Khang

đừng kéo tội người ta, quăng xuống cho em🤣🤣🤣

2022-03-05

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play