Chương 2

Nào ngờ trời vừa sẩm tối, đương lúc mẹ cô đang dọn cơm lên thì hắn ta đến bấm chuông cửa nhà cô.

Lăng Vân vui vẻ đi ra mở cửa, lúc Lâm Lỗi vào đến nhà Lý Lăng vừa hay đang đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Lâm Lỗi đang đi sau lưng mẹ cô, trên tay hắn còn ôm theo một chậu hoa hồng trắng, bên trên thân cây cao chưa đến một mét mọc chi chít những đoá hoa nở rộ dưới ánh đèn trông cực kỳ diễm lệ trân quý.

“Con thấy cô rất thích hoa hồng trắng, đúng lúc nhà con có một chậu hồng trắng giống Glamis castle đang nở hoa, nên con mang đến tặng cô.” Lâm Lỗi vừa đi vào nhà vừa nói với Lăng Vân.

Lăng Vân có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao con biết là cô thích hoa hồng trắng?”

Lâm Lỗi trầm ngâm một lúc, sau đó từ tốn nói: “Căn nhà này mới được xây xong gần đây, cô chú cũng chỉ mới dọn vào hôm nay, mà lúc nãy con vào nhà thấy những bình hoa trong nhà đều được cắm hồng trắng, thường thì để có cảm giác thân thuộc và yêu thích với nhà mới, ngày đầu tiên dọn vào người ta sẽ cắm những loài hoa mà bản thân đặc biệt yêu thích, hơn nữa ngoài vườn cũng được trồng rất nhiều giống hồng Jeanne Moreau nên con mạnh dạn đoán là cô rất thích hoa hồng trắng.”

Lý Kỳ Vũ đang giúp vợ dọn thức ăn lên bàn, nghe Lâm Lỗi nói thì dừng tay lại, ánh mắt loé lên sự tán thưởng.

“Hừ, tỏ vẻ thông minh.” Lý Lăng từ trên lầu đi xuống, lướt qua trước mặt hắn ta, nhìn cũng không thèm nhìn, thẳng thừng để lại một câu, rồi lạnh nhạt đi vào nhà bếp.

Lăng Vân ngược lại rất vui vẻ nhận lấy chậu hoa, rồi nhanh chóng bảo Lâm Lỗi vào bàn ăn cơm.

Bữa cơm đầu tiên ở nhà mới cực kỳ vui vẻ, mẹ cô hôm nay nấu nhiều món hơn bình thường, trong đó có món thịt kho tàu đặc biệt ngon, thịt mềm thơm bỏ vô miệng tựa hồ tan chảy, ăn vô cùng sướng miệng.

“Con cũng học ở trường quốc tế An Thiên sao?” Lăng Vân gấp miếng thịt kho tàu bỏ vào chén cho Lâm Lỗi, ngữ khí ngạc nhiên hỏi.

“Vâng con học lớp 6A.” Lâm Lỗi đón lấy miếng thịt, chưa ăn vội mà đáp lời Lăng Vân trước.

Lăng Vân vui vẻ nói: “Vậy thì hay quá, Lăng Lăng nhà cô thứ hai tới sẽ chuyển qua đó học, có gì nhờ con chăm sóc nó nhé.”

Nghe thấy mẹ mình nói vậy, Lý Lăng bất mãn phụng phịu bầu má, đưa tay kéo kéo vạt áo của ba, ai ngờ ba cô lại đang trìu mến nhìn mẹ cô cười vui vẻ.

“Vâng, con sẽ vì món thịt kho tàu siêu ngon này mà bảo vệ em ấy.” Lâm Lỗi mỉm cười, nhét miếng thịt kho tàu vào miệng, nhai ngon lành.

Mẹ cô mỉm cười vui vẻ, gắp thêm mấy miếng thịt nữa cho Lâm Lỗi.

Sau bữa cơm, ba mẹ cô cùng nhau dọn dẹp, còn cô được đặc phái tiễn Lâm Lỗi về nhà.

Lúc này cô mới biết nhà Lâm Lỗi ở ngay bên cạnh nhà cô, là căn biệt thự rộng lớn kiểu cổ, cổng tường được xây hoàn toàn bằng đá xanh, bên ngoài trồng thêm một hàng trúc, nhìn có vẻ như phủ nha của một gia đình vương gia vọng tộc thời cổ.

Lý Lăng bất kham vừa đi vừa bực bội trong lòng, mũi chân liên tục đá vào đá sỏi dưới chân.

“Chúng có thù với em à?” Lâm Lỗi đi bên cạnh nhìn thấy cô như thế thì buồn cười nói.

“Chúng không có thù với tôi là anh có thù với tôi.” Lý Lăng vừa nói, mũi chân vừa chúi xuống dùng lực hất một viên sỏi về phía Lâm Lỗi.

Viên sỏi bay nhanh nghe tiếng vun vút, về phía mặt Lâm Lỗi, khiến cho hắn không kịp né tránh, chỉ biết đưa tay lên đỡ.

Viên sỏi đập lên trên cánh tay bị thương Lâm Lỗi, truyền đến cảm giác đau điếng dù vậy hắn vẫn không biểu lộ chút gì lên trên mặt.

“Đầu óc thì nhanh nhạy, nhưng phản xạ còn yếu quá.” Lý Lăng khinh bỉ nói.

Lâm Lỗi thấy cô hả hê như vậy thì vừa tức vừa buồn cười, trong đầu đột nhiên bật ra một âm mưu, hắn hét toáng lên ôm cánh tay quấn đầy băng gạt màu trắng.

“Em đúng là đồ độc ác, kẻ giết người mà, cánh tay của tôi mà có mệnh hệ gì em có đền nổi không.”

Nhìn thấy Lâm Lỗi như vậy, Lý Lăng liền nhếch khoé miệng khinh bỉ nói: “Cánh tay của cậu có mệnh hệ gì, thì xem như tôi đang trừ hoạ cho dân đi.”

Nghe thấy vậy, trong lòng Lâm Lỗi trỗi lên tia thích thú, ngoài mặt thì giả bộ đau khổ nói: “Em xem đi tay tôi bị tứa máu thế này rồi, mà em còn độc miệng như vậy nữa, vạn nhất có gì xảy ra em có nuôi tôi không.”

Liếc nhìn về phía cánh tay của Lâm Lỗi, quả thực bên trên miếng băng gạc trắng xoá không biết từ bao giờ đã xuất hiện một mảng máu đỏ loang lổ, trông có chút đáng sợ.

Biết rõ bản thân sai nhưng trong lòng Lý Lăng vẫn không phục, ngang bướng quay ngoắt đầu về nhà, không thèm để ý đến cái tên cà chớn đó nữa.

Vừa về đến của nhà thì Lý Lăng đã nhìn thấy ba mẹ đang ngồi trên sofa phòng khách, mẹ cô vừa tỉa chậu hoa hồng Lâm Lỗi vừa bê qua lúc nãy, vừa nói chuyện với ba cô về hắn.

“Em thấy cậu bé đó đúng là rất ngoan ngoãn và thông minh, nếu sau này có nó đi học cùng với Lăng Lăng em cũng yên tâm hơn phần nào.”

“Cái tên đó mà ngoan ngoãn gì chứ.” Lăng Lăng phụng phịu thấp giọng lẩm bẩm, trên gương mặt lộ rõ vẻ chán ghét.

Lý Kỳ Vũ thấy con gái về đến trước cửa, thì bảo cô nhanh chóng vào nhà ăn hoa quả.

Lý Lăng ngoan ngoãn đi vào ngồi xuống bên cạnh ba, lúc này cô lại nghe ba cô điềm tĩnh nói.

“Lăng Lăng nhà chúng ta không tiếp xúc quá nhiều với nhà đó thì hơn, cha mẹ cậu ta đều là quan chức cấp cao trong quân đội, không phải là người mà chúng ta nên dây vào.”

Lăng Vân nghe vậy thoáng biến sắc, sau đó nhàn nhạt nói: “Chẳng phải cậu ta nói, nhà cậu ta theo nghề gốm sao.”

“Nghề gốm, hừ..” Lý Kỳ Vũ hừ lạnh nói: “Đúng là nhà ngoại của cậu ta nhiều đời làm nghệ nhân gốm nổi danh, nhưng mà...”

“Nghề gốm, ý của ba là cậu ấy là nghệ nhân gốm ạ?” Lý Lăng ngạc nhiên hỏi.

Lúc này Lý Kỳ Vũ chợt ý thức được con gái vẫn còn đang ngồi bên cạnh mình, biết bản thân không nên nói quá nhiều, mới đánh lạc hướng sang chuyện khác nói: “Đúng vậy, cha nghe hàng xóm xung quanh nói thế, mà ngày mai con nhập học rồi con không lên phòng chuẩn bị trước à.”

Lý Lăng đặt miếng cam đang cắn dở lên dĩa, chúc ba mẹ ngủ ngon, rồi mang theo gương mặt thất thần quay về phòng.

Về đến phòng, cô nằm vật ra giường, trong lòng có chút hoảng, nếu như thật sự giống như lời ba cô nói, Lâm Lỗi thật sự là một nghệ nhân gốm trẻ tuổi.

Vậy thì viên sỏi lúc nãy của cô, có khi nào đã phá hoại một nghệ nhân gốm tương lai của đất nước không.

Nhưng cô suy đi nghĩ lại với cái tính của tên Lâm Lỗi đó thật sự không hợp với việc làm nghệ nhân gốm chút nào, hơn nữa viên sỏi nhỏ như vậy chắc cũng sẽ không ra hậu quả gì quá lớn.

Lý Lăng đem theo mấy lời an ủi đó, dần chìm vào trong giấc ngủ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play