Chương 3

Cọc cọc.

Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, bên tai cô đã vang lên âm thanh gì đó, Lý Lăng vốn ngủ rất nông, một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến cô thức giấc.

Tiếng va chạm vang lên bên phía cửa sổ, đánh thức Lý Lăng, cô mang theo cơn ngái ngủ bước đến một tay kéo rèm một tay mở cửa sổ, ngay khoảnh khắc cánh cửa kính to vừa mở tung ra, một cái gì đó đột ngột bay đến đập lên trán cô.

Cảm giác ê ẩm đau, khiến Lý Lăng tỉnh táo hẳn, lúc này cô phát hiện cái tên Lâm Lỗi đang trèo lên trên cây đa già bên sân nhà hắn, cầm theo một túi đạn giấy ném vào cửa sổ phòng cô.

Hắn nhe răng cười toe toét, đứng trong nắng sớm ngạo nghễ nói: “Miệng mồm thì nhanh nhạy, nhưng phản xạ còn yếu quá.”

Cô chỉ biết nhà hắn ở cạnh nhà cô, nhưng không ngờ cây đa già nhà hắn lại mọc cây sang sát hướng phòng cô như vậy.

Lý Lăng đưa tay lên xoa trán, gương mặt nhỏ có chút ửng hồng, quát: “Cái tên cà chớn này, mới sáng sớm muốn kiếm chuyện hả?”

“Tôi có lòng tốt sang đây gọi em đi học, mà em lại nỡ nghĩ xấu cho tôi vậy sao?” Lâm Lỗi làm ra bộ dạng ấm ức, thút thít mũi nói.

“Không có mượn cảm ơn.” Lý Lăng tức giận đóng sầm cửa sổ lại, bỏ mặc tiếng kêu la của Lâm Lỗi bên ngoài.

Mặc dù đã bị chính chủ từ chối, nhưng cái đồng hồ báo thức không công Lâm Lỗi vẫn tích cực ném giấy vào cửa sổ phòng của Lý Lăng.

Cô vào nhà vệ sinh xúc miệng rửa mặt, thay đồng phục mới xong xuôi đi ra vẫn còn nghe thấy tiếng “cọc cọc” bên ngoài cửa sổ.

Lý Lăng bực mình nghiến răng nghiến lợi, bước đến hung bạo mở cửa sổ ra quát.

“Cái tên này có thôi đi không hả?”

“Không thôi đấy làm gì nhau, lêu lêu!” Lâm Lỗi nhìn thấy Lý Lăng mở cửa sổ ra, trong ánh mắt lóe qua tia cao hứng, làm mặt quỷ về phía cô.

Lý Lăng sống trên đời mười ba năm chưa bao giờ gặp phải ai cà chớn như cái tên này, nhất thời không biết phải đối phó thế nào, chỉ biết đứng đó mà tức đến xì khói đầu.

Cái tên Lâm Lỗi thấy Lý Lăng càng tức giận, thì càng vui vẻ đạn giấy cũng càng ném càng hăng.

“Hừ, đúng là chán sống rồi mà.” Lý Lăng dùng tay che chắn trước mặt ngăn cơn mưa đạn giấy đang bay như bão táp về phía mình, miệng lầm bầm nói, chân xoay người đi vào trong phòng.

Lâm Lỗi thấy cô lần nữa rời đi, ngữ khí có chút tiếc nuối nói: “Mới như vậy mà đã không chịu được rồi sao, không phải em hôm qua còn rất dữ dằn với tôi à.”

Ngay lúc Lâm Lỗi đang mất hứng định trèo lại xuống đất, thì nghe phía cửa sổ phòng của Lý Lăng vang lên động tĩnh.

Rào rào

Ngay lúc Lâm Lỗi còn chưa kịp quay lại nhìn về phía Lý Lăng, thì một làn nước mát lạnh đã tạt thẳng vào người hắn.

Đúng lúc đó một cơn gió sớm thu thổi qua khiến Lâm Lỗi bất giác run lên lập cập.

“Này nước lạnh lắm đấy, nhỡ tôi bị cảm thì sao em có chăm sóc cho tôi không hả.” Lâm Lỗi ôm cơ thể run lên từng đợt, ai oán nói.

“Nước lạnh mới làm anh tỉnh lại được chứ, biết sợ bị cảm lạnh thì mau trở về nhà đi nhóc.” Lý Lăng hất mặt nói.

Lâm Lỗi vẫn còn định nói thêm gì đó nhưng vì bị thấm ướt lạnh đến mức không chịu nổi, suy đi nghĩ lại vẫn là nên xuống nhà thay quần áo là tốt nhất, nói: “Nể em là con gái nên lần này tôi tạm tha đấy.”

Nói rồi, Lâm Lỗi như con sóc trèo qua mấy nhánh cây to, rồi tuột xuống bên dưới mất hút.

Lý Lăng hừ lạnh, đóng sầm cửa sổ lại, trong lòng thầm mắng, còn chưa biết ai tha cho ai đấy.

Nhờ có cái tên cà chớn nhà bên đó, mà nắng ban mai vừa mới chiếu qua kẽ lá Lý Lăng đã đến trước cổng trường rồi.

Buổi sớm trường học thưa thớt người, quãng đường từ cổng trường đến phòng giám hiệu khá bình yên vô sự.

Cô Trần giáo viên chủ nhiệm năm nay của Lý Lăng, đang ngồi trong phòng giám hiệu đợi cô đến.

Thấy Lý Lăng vừa đến trước cửa, cô Trần vội vàng đứng dậy đón, sau đó cô Trần đưa cô về lớp học, trên đường đi cô Trần liên tục giới thiệu về nhà trường về bản thân cô về các thành tích xuất sắc mà các lớp cô làm chủ nhiệm đạt được...

Còn Lý Lăng vẫn thuỷ chung giữ sự im lặng và dáng vẻ điềm tĩnh được di truyền từ cha.

Hai người họ đi thang máy lên lầu ba, rẽ qua bên phải bỏ qua thêm ba lớp học nữa thì nhìn thấy tấm bảng tên lớp, treo trước cửa.

Lớp 6B

Vốn dĩ Lý Lăng sẽ được theo học lớp 6A, lớp chọn xuất sắc trong trường, nhưng vì bữa cơm hôm qua, cô tình cờ nghe được cái tên kia cũng học lớp 6A, bản thân không muốn những ngày tháng ngồi trên ghế nhà trường tiếp theo của cô bị sự cà chớn của hắn phá hỏng nên đã xin ba cho chuyển sang lớp khác.

Trong lớp hiện tại chỉ có mấy bạn học, sáng sớm đến lớp làm con ong chăm chỉ, đang ôn bài trước khi vào lớp, nhìn thấy cô giáo Trần bước vào, bọn họ đều lục tục ngẩng đầu dậy chào cô.

Cô giáo Trần nhàn nhạt gật đầu đáp, ánh mắt thì vẫn nhìn về phía xung quanh, chọn trúng một chỗ cạnh cửa sổ có vị trí đẹp nhất, nắng không chiếu đến gió mát thổi vào, còn có thể nhìn ngắm khung cảnh xanh tươi bên ngoài cho Lý Lăng.

Lý Lăng gật đầu cảm ơn một tiếng, rồi xách ba lô về chỗ ngồi, cô giáo Trần cũng mỉm cười đi lên chỗ ngồi của giáo viên trên bục giảng.

Ánh nắng chiếu qua kẽ lá mỗi lúc một rực rỡ, người trong trường cũng mỗi lúc một đông, các bạn học khác kéo nhau vào lớp học.

Lúc này Lý Lăng đang gục mặt lên bàn ngủ bù, thì bị một tiếng gõ cốc cốc lên mặt bàn đánh thức.

Cô ngẩng mặt lên, ánh mắt mơ hồ nhìn về người đang đứng trước mặt, cô gái đó để buông xoã mái tóc dài tự nhiên, gương mặt mộc mạc hiền hoà, bộ đồng phục trên người tuy có chút cũ, nhưng rõ ràng là được giặt ủi kĩ lưỡng, toát ra cảm giác sạch sẽ, còn thoang thoảng mùi thơm của nước xả vải.

“Hửm?” Lý Lăng ngơ ngác nhìn cô gái đó.

“Đây.. đây là chỗ của tớ mà.” Cô gái đó e dè nói với Lý Lăng.

Lý Lăng yên lặng không nói, ánh mắt nhìn về phía cô giáo chủ nhiệm như đang muốn tìm câu trả lời.

Nhìn thấy ánh mắt của Lý Lăng, cô chủ nhiệm khẽ hừ một tiếng sau đó dùng cây thước gõ gõ lên mặt bàn giáo viên.

Lúc này Lý Lăng mới phát hiện các chỗ trống trong lớp đều đã được các bạn học khác lấp đầy, ai ngồi chỗ nấy rất ngay ngắn.

Cô giáo Trần nhàn nhạt nhìn về phía bạn nữ đang đứng bên cạnh Lý Lăng nói: “Bạn Lý Lăng mới chuyển vào lớp chúng ta, các em vỗ tay chào mừng em ấy đi.

Còn em Hồng Tịnh Nhã cuối lớp còn chỗ trống em về đó ngồi nhanh đi, chuông vào lớp sắp reo rồi, em đừng để bị giám thị bắt gặp được, rồi kéo điểm thi đua của cả lớp xuống.”

Xung quanh khẽ vang lên tiếng xì xầm bàn tán, có vài người còn hả hê ra mặt.

Từ những lời bàn tán xung quanh Lý Lăng được biết Hồng Tịnh Nhã là bạn học có gia cảnh khó khăn nhất trong lớp, lại có học lực không phải thuộc hàng xuất sắc, nhưng vì mẹ là vú nuôi cho một thiếu gia giàu có nào đó, nên được gia đình nhà đó niệm tình đưa vào trường này đi học, bọn họ ai cũng đều nói Hồng Tịnh Nhã là con dâu được nuôi từ nhỏ của nhà hào môn.

Lúc đầu cô giáo Trần cũng tưởng vậy, nên đối xử đặc biệt tốt với Hồng Tịnh Nhã, chỗ ngồi này cũng là do cô Trần sắp xếp cho cô ấy, về sau không hiểu tại sao cô Trần ngày càng lạnh nhạt, đến hiện tại thì không còn kiêng dè gì mà tỏ rỏ biểu cảm chán ghét với Hồng Tịnh Nhã.

Lý Lăng nghe vậy cảm thấy khó chịu trong lòng, mẹ cô từng nói ngày xưa gia cảnh của bà cũng rất khó khăn, luôn phải chịu ánh nhìn khinh bỉ và xua đuổi từ người khác, sự tự ti và nhục nhã đó khó chịu vô cùng.

Lúc này nhìn thấy Hồng Tịnh Nhã như vậy, Lý Lăng có cảm giác bản thân như đang nhìn thấy bóng dáng của mẹ lúc xưa, cũng từng phải chịu sự bất công như thế, cô tức giận đứng bật dậy nói: “Chỗ cuối lớp, nên là của em không phải của bạn Tịnh Nhã.”

Nói rồi, Lý Lăng xách ba lô đi thẳng về cuối lớp, không thèm để ý đến sự ngạc nhiên của các bạn trong lớp, cảnh này vừa hay bị tên cà chớn Lâm Lỗi đi ngang qua nhìn thấy.

Từ thang máy muốn về lớp 6A nhất thiết phải đi qua lớp 6B, vừa nãy lúc đi gần đến lớp 6B, Lâm Lỗi nghe thấy tiếng ai đó gọi tên Lý Lăng nên mới cố tình đi chậm lại xem thử, nào ngờ xem được cảnh này, khoé miệng hắn bất giác nhếch lên nụ cười mơ hồ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play