Thẩm Chi Nguyệt nhìn xung quanh lớp, nhưng không thấy cái tên kia đâu .Thầy có nhầm với người nào không vậy ? Đột nhiên, một giọng nói phía ngoài cửa vang lên khiến suy nghĩ mơ hồ này của cô bị dập tắt.
- Vâng.
Không phải chứ ? Cách nói lạnh nhạt đó chắc hẳn là cậu ta rồi chứ không ai khác nữa! Dù chỉ là một chữ ngắn gọn được cất lên thôi, nhưng Tiểu Nguyệt là người hiểu rõ nhất. Chỉ là cô nghĩ mãi mà chẳng ra, tính tình cậu thì cọc lóc, cách nói năng thì lạnh lùng, gương mặt thì có kiểu một "lạnh", vậy mà mọi người lại yêu thích mới ghê. Chắc thời buổi giờ, có nhan sắc là được :)))
Lư Hạo Dương bước vào, trên người cậu lúc này là bộ đồng phục màu xanh nhạt, còn kèm theo bảng tên được đeo bên ngực trái. Chi Nguyệt lấy làm lạ, nếu cô nhớ không sai thì khi sáng cậu ấy còn mặc áo trắng giống mình kia mà ?
- Thầy giới thiệu với các em, bạn này tên Lư Hạo Dương điểm số thi đứng đầu toàn khối, nhưng lại muốn sang lớp chúng ta vì vài lý do không tiện nói. Em ấy sẽ là sao đỏ của lớp chúng ta, các em có ý kiến gì không.
Đám học sinh nữ ngồi phía dưới nhốn nháo cả lên, dĩ nhiên sẽ không phản đối mà còn đồng tình vô điều kiện. Họ bị vẻ đẹp nam thần hút hồn mất rồi!
Tên cậu có lẽ cả trường này ai ai cũng biết đến, có điều hôm nay mới được tận mắt chứng kiến cái nhan sắc trời ban này. Ngũ quan tinh xảo, chiếc mũi cao thon gọn là điểm bật để thấy được đôi mắt tuy sâu nhưng hút hồn của cậu. Khóe mắt cậu rất sâu nhưng cũng rất đẹp, bờ môi hồng hào phía dưới bị các fan girl nhìn trúng. Chiều cao thì chắc tròn 1m80, làn da thì không quá trắng, nhìn cậu ta đứng trên bục như vậy, thầy Hàn Khương như bị quên lãng.
Lư Hạo Dương không nhìn Chi Nguyệt mà đi thẳng xuống bàn trống phía trên hai người. Còn cô ngồi phía sau không được vui cho lắm. Cứ tưởng rằng đã thoát khỏi cậu rồi chứ, nào ngờ người tính không bằng trời tính mà. Đành chịu khó vậy !
- Vị trí ngồi thì tạm thời các em cứ ngồi như thế, nhưng sau khi kiểm tra thì chỗ ngồi sẽ bị đổi tùy theo năng lực của mỗi em. Ban cán sự lớp cũng vậy...tất cả chỉ tạm thời nhưng nếu làm tốt thì tiếp tục phát huy.
Ngày đầu nhận lớp mà, chỉ nói vài câu như vậy rồi ra về. Tâm trạng của Chi Nguyệt nãy giờ vẫn không được tốt cho lắm chỉ vì chung lớp với tên đáng ghét chung nhà kia thôi. Lưu Khả Mộng thấy thế, rủ cô bạn đi ăn uống cho khuây khỏa hơn.
Mọi người trong lớp đều ra về hết, chỉ còn lại vài người trong đó có cả hai cô và Hạo Dương. Tiểu Nguyệt nghe Khả Mộng nói vậy liền đồng ý, cầm ngay cặp sách lên ra về. Nhưng lại bị vật gì đó cản lại, là lực kéo của ai đó thì đúng hơn. Phải ! Tay Lư Hạo Dương đang giữ chặt cặp cô lại, cố bước thế nào cũng không đi được. Thẩm Chi Nguyệt tức giận, quay người bảo với Hạo Dương.
- Nè, làm gì vậy?
- Về nhà, có việc!
Nói xong, cậu kéo cặp ý muốn Chi Nguyệt không được đi, mà phải về nhà cùng cậu. Lưu Khả Mộng đứng bên cạnh cũng chẳng giúp gì được, chỉ vẫy tay tạm biệt Chi Nguyệt bình an trở về nhà.
Cô Thẩm là người không dễ giận nhưng khi giận lại rất khó nguôi. Đi được quãng đường, cô giật mạnh tay Hạo Dương ra khỏi cặp mình, đôi chân mày nhíu lại.
- Cậu làm gì vậy hả ? Buông ra được rồi đó.
Lư Hạo Dương không nói gì, chỉ nghe theo mà buông tay ra. Đoạn đường về nhà tuy ngắn, nhưng với không khí trước mặt, ngắn cũng thành dài. Chi Nguyệt không thích im lặng nhưng cũng chẳng ưa nơi quá ồn ào. Với tình cảnh hiện tại cô lại càng không thích.
- Cái tên mặt liệt kia, đã thỏa thuận là học khác lớp và làm như không quen biết nhau rồi mà.
- Tôi cũng đâu có muốn, mẹ Điệp bảo tôi phải quan sát cậu.
- Không phải chứ, quan sát gì chứ, tôi đâu phải trẻ con nữa đâu.
Nghe đến việc này có liên quan đến mẹ mình, Chi Nguyệt không giận nữa nhưng có chút buồn. Lư Hạo Dương thấy vậy liền dừng bước lại, tay lại đặt lên cặp cô, nói.
- Cặp không nặng, sao cậu lại nhăn nhó, khó chịu quá vậy ?
Thẩm Chi Nguyệt không nhìn cậu, nét mặt vẫn thế, trong câu nói cất lên có chút buồn bực lẫn nũng nịu.
- Tại cậu hết đó.
Hạo Dương bỗng dùng lực tháo cặp trên vai cô ra, khoác lên vai còn lại của mình. Tay còn lại vội nắm lấy tay cô, kéo cô chạy thật nhanh về trước. Chi Nguyệt không biết cậu ta đang làm gì, nhưng cũng chạy theo sau tấm lưng kia. Hai người dừng chân trước quán nước nào đó, nơi đây cũng khá gần nhà của họ nhưng cô chưa từng đặt chân đến, cảm giác hơi xa lạ.
Trong lúc Chi Nguyệt đang tận thưởng khung cảnh xung quanh thì không thấy Hạo Dương đâu nữa. Tiếng chuông tin nhắn điện thoại bỗng vang lên, là của " Tên đáng ghét ", với một câu ngắn gọn " Vào trong đi."
Cô nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, chỉ thấy quán nước trước mặt mình là đang mở, Chi Nguyệt chầm chậm bước vào.
" Bụp, bụp "
Âm thanh bong bóng nổ vang lên, khiến cô giật mình. Nhưng chưa kịp phát giác chuyện gì, thì căn phòng bỗng tối mịt. Chỉ thấy duy nhất thứ gì đang phát sáng gần ngay mắt cô. Hình như là ngọn nến ? Câu hỏi đó đang len lỏi trong đầu cô. Chi Nguyệt càng tò mò muốn biết đó là thứ gì, thì có bàn tay ai đó đặt lên vai cô và kèm theo sau là giọng nói ấm áp, dịu nhẹ.
" Con gái, sinh nhật vui vẻ. "
Updated 87 Episodes
Comments
Mẹ Bỉm
cố lên
2022-01-25
14
×͜×cleopatra࿐
hay nha 😊
2022-01-25
17