Người Nhà Hay Là Người Dưng
Người lớn thường hay cho rằng, con nít biết gì mà nói, biết gì mà buồn, mà lo toan nghĩ ngợi...Có lẽ những đứa trẻ trong mắt họ chỉ là một tờ giấy trắng, trong sáng, hồn nhiên chưa biết thế nào là bụi trần ? Đó chỉ là suy nghĩ của một hướng, họ nghĩ những đứa trẻ vô tư lắm, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ mau quên, sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng... thật ra chưa bao giờ họ hỏi đến cảm nhận của chúng ta ra sao cả ?!
- Mẹ, chúng ta đang đi đâu vậy ạ ?
Gương mặt cô bé ngây thơ nhìn mẹ mình, cô cảm nhận được tay mẹ rất lạnh và cũng rất run, nhưng vẫn đang xiết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Đi được một đoạn đường, người mẹ mới dừng lại, ngồi xuống vuốt ve khuôn mặt mũm mĩm ngây thơ của con mình. Bà cố tỏ vẻ bình tĩnh, chỉnh lại giọng mình mới dám nói, nhưng dường như không mấy hiệu quả. Chỉ một câu nói của bà, đã bị con nhỏ nhận ra tâm trạng và tình cảnh lúc này ra sao.
- Tiểu Nguyệt ngoan, tạm thời mẹ con ta chuyển ra ngoài sống nhé!
- Mẹ, có phải ba mẹ lại cãi nhau không?
Đứa bé bình thản hỏi ngược lại, khiến lòng ngực của người mẹ nhói lên, khó mà kiềm nén được cảm xúc lúc này trong người bà. Nước mắt tuôn trào ra bên ngoài, đáng lẽ lúc này bà là điểm tựa cho con gái mới đúng, nhưng hiện tại thì ngược lại điều đó. Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng đưa bàn tay nho nhỏ lên lau đi nước mắt trên gò má của mẹ, còn nhẹ nhàng để lại nụ hôn thay lời an ủi trên trán của người.
- Mẹ, không sao đâu, còn có con mà.
Tiểu Nguyệt nhe răng ra cười, vẻ hồn nhiên, vô tư đó khiến người mẹ rất yên lòng. Phải! bên bà còn có thiên thần nhỏ mà, đó chính là nguồn động lực duy nhất và cuối cùng của bà, nổi buồn trước mắt bỗng dưng tan biến một cách thần kỳ.
Cứ như thế, hai mẹ con chuyển ra ngoài sống. Lúc đầu là thuê một căn nhỏ, định sẽ ở tạm vài hôm, chờ ba của Tiểu Nguyệt hết giận sẽ trở về. Nhưng ngày này đến ngày khác, tháng này qua tháng nọ, chẳng thấy bóng dáng chồng mình đâu. Hai mẹ con quyết không chờ nữa, thế là tìm và mua một căn nhà khác, lớn hơn, thoải mái hơn để bốn người cùng ở không bị ngột ngạt.
Phải, là bốn người chứ không phải là hai nữa. Nhưng bà - Yên Điệp chưa hề có người mới, cũng như không có ý định tìm người đàn ông khác. Hai người này cũng là hai mẹ con có hoàn cảnh giống như bà và Tiểu Nguyệt. Chỉ khác ở điểm, con của người kia là một cậu con trai.
Thời gian cứ như thế, ngày một trôi qua, hai bà mẹ đơn thân cũng một mình nuôi lớn hai đứa trẻ ngoan ấy thành những cô cậu xinh trai, đẹp gái.
Năm hai người tròn 16 tuổi, cùng nhau bước vào ngôi trường mới, cô quyết tâm để lại dấu ấn riêng cho đời mình. Cấp ba rồi,cô phải làm điều gì đó có ích cho đời, cho gia đình và xã hội.
Buổi sáng tinh sương, một thiếu nữ đã chuẩn bị và mặc đồng phục tươm tất. Khoác cặp lên vai, cô chạy nhanh qua phòng bên cạnh, điên cuồng gõ cửa phòng và gọi lớn tên người đó.
- Lư Hạo Dương, cậu chuẩn bị xong chưa vậy?
Bên trong căn phòng vẫn yên lặng, thế là cô tự ý xông vào. Thấy cậu bạn vẫn đang ngủ như chết, môi cô gái giật giật, lao đến kéo tung chăn gối của người kia ra, kèm theo giọng nói thao thao bất tuyệt.
- Cái đầu heo nhà cậu, còn chưa chịu thức!
Bị âm thanh chói tai và khó nghe như vậy làm ồn, ai mà ngủ được nữa chứ. Lư Hạo Dương miễn cưỡng bước xuống giường, làm vệ sinh cá nhân xong, chỉnh chu lại mái tóc, cả hai sẵn sàng đến trường.
Trên đường đi, Tiểu Nguyệt không ngừng cằn nhằn về cậu.
- Tại cậu hết đó, đáng lẽ hôm nay đến trường sớm rồi.
- Cậu có thể đi trước mà!
Hạo Dương không những thấy mình có lỗi, ngược lại còn bảo cô bạn có thể không chờ cậu. Chẳng phải ngày đầu đến trường thôi sao, không đến muộn là được rồi.
Chi Nguyệt quá hiểu tính tình của Hạo Dương, không nhất thiết phải tranh cãi đến cũng vì sợ nói thêm vài câu nữa cô sẽ không chịu được mà chết mất. Bây giờ cô chỉ mong năm học mới này...à, không phải chỉ năm này mà là mong hết cấp 3 này luôn mới đúng, cô sẽ không chung lớp với cái tên đáng ghét chung nhà kia.
Ngày nào cũng gặp mặt hắn, cô chán lắm rồi, chỉ mong năm nay được học chung với nam thần nào khác, hay ngồi chung luôn càng tốt.
Năm học cấp hai, Chi Nguyệt rất ít bạn, đặc biệt là bạn thân. Cô chỉ có duy nhất một cô bạn là luôn đồng hành cùng mình, nhưng trường học lớn và đông như thế, cơ hội để hai người học chung rất thấp.
Biết học lực của mình không cao cho lắm, Nguyệt, chen vào bảng xếp sau cùng để tìm tên của mình. Vừa nhìn vào, ba chữ " Thẩm Chi Nguyệt" đã lọt vào tầm mắt của cô. Nhưng điều quan trọng không phải tên cô, mà là tên Hạo Dương đó. Tay cô tìm từ trên xuống dưới, rất tỉ mỉ và chăm chú.
- Xem số 23 giùm đi.
- À, số 23 là...Lưu Khả Mộng....Chờ đã.
Chi Nguyệt bỗng la lớn lên, quay người lại thì thấy người kia đang cười rất tươi và còn dang tay ra nữa. Cô chạy ngay đến đáp lại vòng tay ấy!...Không phải, cô chạy ngay lại để bẹo ngay mặt người đó.
- Mộng mũm mĩm, là mày thật à? Vậy mà không báo cho tao hay luôn, phạt nè.
- Nhìn xem, người ta còn mũm mĩm nữa đâu. Gọi vậy nữa giận à.
Lưu Khả Mộng, người bạn thân nhất của Chi Nguyệt, khi học cấp hai cô nàng khá nặng cân nên thường bị bạn bè trêu chọc. Nhưng Nguyệt thì khác, thế nên hai cô thân đến giờ. Hai tháng nghỉ hè, Khả Mộng đã chăm chỉ luyện tập và kết quả đã như cô mong chờ.
Updated 87 Episodes
Comments
Đỗ Song Như ♉
bẹo má=)) sao cứ quen quen nhở
2022-03-26
0
Đỗ Song Như ♉
tự nhiên đọc đọa để lại dấu ấn mắc cười ghia😂😂😂
2022-03-26
1
Thanh Ngân(Mèo)
ghé bạn nha
2022-03-14
6