Thành phố S, 6g45p.
Trương Uyển Chi vừa lái xe đến bệnh viện, vừa ngâm nga theo bài hát mà radio đang phát. Thỉnh thoảng cô lơ đễnh nhìn ra bên ngoài mà cảm thán thời tiết hôm nay thật đẹp! Trời xanh, mây trắng, nắng vàng. Thật là một ngày lý tưởng!
“Ring! Ring! Ring!”, tiếng chuông điện thoại vang lên, Uyển Chi ngay lập tức kết nối máy, không cần nhìn cô cũng đã biết chắc là vị người yêu đại nhân của mình gọi. Bởi vì đây chính là một trong những khung giờ “yêu đương lén lút” mà bọn họ đã hẹn với nhau.
“Đang trên đường đi làm rồi sao?” _ Tiêu Thần dịu dàng hỏi han.
“Không! Đang trên giường ngủ á. Vừa ngủ, vừa nằm mơ thấy cảnh bản thân đang lái xe đi làm á” _ Uyển Chi cọc cằn trả lời. Cô thầm nghĩ không hiểu sao anh lại có thể hỏi một câu quề vốn như vậy nhỉ? Chẳng phải bình thường anh cũng biết đây là giờ cô đi làm rồi mà, vậy mà vẫn hỏi? 7g15p vô làm, 6g45p không đi làm chứ chẳng lẽ đi về. Anh đây rõ ràng biết rõ cô đang đi làm nhưng vẫn cố tình hỏi để trêu cho cô mắng.
Tiêu Thần bên kia nghe được sự cau gắt trong lời nói của cô thì bật cười. Bảo bối nhà anh đúng thật là dễ nổi nóng mà. Nhưng không sao, anh chính là thích cô như vậy. Bởi vậy nên dù biết rõ cô đang làm gì nhưng anh vẫn cứ thích hỏi. Mục đích của anh chính là trêu cho cô chửi đó a.
“Ha ha, anh xin lỗi mà. Bảo bối đừng giận, mắng người sẽ làm bản thân nhanh tổn thọ đó.”
“Anh đang trù ẻo em sao?”
“Anh làm sao dám chứ”
“À đúng rồi, chuyện của công ty nhà anh tối qua giải quyết ra sao rồi? Ổn thỏa hết chưa?” _ Đang nói chuyện thì Uyển Chi sực nhớ về rắc rối tối qua của tập đoàn Tiêu Thị. Đây cũng không phải là rắc rối nhỏ đâu nha.
“Hiện tại cũng xem như là tạm ổn rồi, chỉ cần vài ngày để điều chỉnh lại thì mọi thứ sẽ đâu vào đấy thôi. Em cứ yên tâm, năng lực làm việc của chồng em không phải tầm thường, chút chuyện nhỏ đó đâu là gì chứ”
Uyển Chi gật gù, đúng là năng lực làm việc của anh rất xuất sắc, từ trước đến nay cô cũng chưa bao giờ thấy có khó khăn nào có thể đẩy lùi được anh. Chắc chuyện này rồi cũng sẽ ổn cả thôi. Ủa? Mà khoan… Chồng???
“Nè! Tiêu Thần anh… ai… ai thèm làm vợ anh mà anh dám xưng chồng hả?”
“Không thèm sao? Chuyện này đâu phải em quyết định là được. Anh muốn lấy em, em không muốn cũng phải gả”
“Ây yo, Tiêu thiếu gia khẩu khí cũng lớn đó. Chuyện này cứ xem như em không quyết định được nhưng anh thì cũng chưa chắc đâu nha. Cửa ải của hai vị lão gia nhà chúng ta không dễ qua đâu. Nếu không em và anh cũng đâu cần lén lén lút lút yêu nhau như bây giờ”
Nhắc đến gia đình thì cả hai người đều sầu não. Ở thành phố S này ai mà chả biết hai đại gia tộc Tiêu gia và Trương gia luôn đối đầu nhau từ nhiều năm nay chứ. Hai gia tộc ban đầu vốn dĩ chỉ là cạnh tranh trên thương trường, cứ lâu dần như vậy rồi không biết từ khi nào cả hai đã trở nên thù ghét lẫn nhau, đúng hơn là trở thành kẻ thù một mất một còn. Chính vì hoàn cảnh gia đình như vậy nên nếu ngày nào chưa gỡ được khúc mắc này thì Tiêu Thần và Uyển Chi khó lòng mà đi đến một cái kết vẹn toàn.
Đang vui vẻ nhưng khi nghe Uyển Chi nói đến vấn đề của hai nhà thì tâm trạng của Tiêu Thần cũng lặng đi vài phần. Anh nhớ lại chuyện tối qua nên vội vàng hỏi:
“Chuyện tối qua, ba em không nghi ngờ gì chứ?”
“Không, sáng nay em thấy ba vẫn bình thường như mọi ngày, chắc là không có gì đâu. Mà cũng đã đến bệnh viện rồi nên em tắt máy nha, nghỉ trưa em sẽ gọi cho anh nha”
“Được rồi, bảo bối làm việc vui vẻ. Yêu em!” _ Tiêu Thần dịu dàng nói.
Trưởng Uyển Chi sau khi đã đỗ xe ngay ngắn ở hầm gửi xe thì nhanh chóng tiến đến thang máy bấm chọn tầng 5. Đó chính là nơi làm việc của cô, Khoa Nhi – Bệnh viện Nhân Ái.
Thấy cô bước đến ai nấy cũng mỉm cười gật đầu chào “Bác sĩ Trương!”, cô cũng lịch sự mỉm cười và gật đầu chào lại bọn họ. Sự thật thì mọi người chào cô một phần là vì nể trọng gia thế của Trương gia nhưng trong đó phần nhiều chính là sự nể phục của họ đối với năng lực của cô. Chỉ mới 23 tuổi mà cô đã thành công đi đến vị trí Phó Trưởng Khoa Nhi của một trong ba bệnh viện hàng đầu thành phố, đã thực hiện thành công hàng trăm ca phẫu thuật khó, cứu mạng được rất nhiều bệnh nhi. Đối với một cô gái 23 tuổi mà nói đây cũng có thể xem như là kỳ tích của thành phố S. Thêm một điều nữa khiến người khác phải kính phục cô chính là ở tính cách. Tuy là một tiểu thư danh gia vọng tộc nhưng cô chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo, chưa bao giờ tỏ ra xa cách. Cô luôn vui vẻ, hòa đồng, thân thiện và đối xử rất tốt với mọi người. Trong công việc cô luôn là một người nghiêm túc, có trách nhiệm, có phấn đấu, có chí tiến thủ và công bằng. Thật ra với thế lực của gia đình cô đã có thể dễ dàng giành được vị trí này từ lâu nhưng cô đã không chọn điều đó, cô đã giành lấy nó bằng chính năng lực và nỗ lực. Đó mới chính là điều mọi người khâm phục ở cô.
Trương Uyển Chi trở nên như bây giờ phần lớn đều do sự dạy dỗ của mẹ mà thành. Mẹ cô tuy là tiểu thư danh gia nhưng số phận của bà cũng rất éo le. Khi chỉ mới được 2 tuổi vì sự tranh đấu lẫn nhau trong gia tộc mà mẹ đã bị chính chú ruột của mình hãm hại, cho người bắt cóc và bán mẹ sang nước ngoài. Ông ngoại cô khi biết tin đã vận dụng tất cả mối quan hệ của mình để phong tỏa tất cả sân bay quốc tế. Chính vì sân bay đã bị phong tỏa, bọn bắt cóc không thể đưa mẹ ra nước ngoài bằng đường không vậy nên chúng đã tìm cách trốn sang biên giới bằng đường bộ. Trong lúc bọn chúng đang đưa mẹ băng núi để trốn qua biên giới thì vô tình vòng tay bà ngoại tặng cho mẹ bị rơi xuống vách núi, khi đó vì còn quá nhỏ mẹ không ý thức được thế nào là nguy hiểm, chỉ biết bản thân phải lấy lại món đồ mà mình thích nhất. Bởi vậy mà mẹ đã rơi xuống vách núi, bọn bắt cóc có lẽ nghĩ mẹ đã chết nên cũng không truy tìm nữa, dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc 2 tuổi, có không chết thì cũng không thể nào sống được ở nơi rừng thiêng nước độc này. Nhưng bọn chúng không thể ngờ được rằng mẹ lại thật sự không chết mà còn được bà ngoại nuôi cứu về. Uyển Chi nhớ lại mẹ đã kể rằng khi đó bà ngoại nuôi vì mất đi con gái của mình đã vô cùng đau khổ, khi bà vào rừng định kết liễu đời mình để đi theo con gái thì lại vô tình phát hiện mẹ cô. Có lẽ vì thấy mẹ cô vừa đáng thương lại vừa có độ tuổi bằng với con gái mình nên bà đã ác lại đau thương và đem mẹ về nuôi nấng. Bà ngoại nuôi rất thương mẹ, đối xử với mẹ rất tốt, bà chưa bao giờ xem mẹ là con nuôi mà xem như là con ruột do chính mình sinh ra. Tuy nhiên có lẽ do việc mất con đã ảnh hưởng rất lớn đến bà, nó khiến cho bà mang trong mình một sự chấp niệm vô cùng kinh khủng. Bà không muốn mẹ cô rời xa bà, không muốn mẹ tiếp xúc với ai khác ngoài bà, muốn mẹ chỉ yêu thương mỗi bà, không cho phép mẹ rời xa bà. Khi còn nhỏ chỉ cần mẹ cô trốn đi chơi hay làm trái ý đều sẽ bị bà đánh rất đau, có khi còn bị nhốt lại, nhưng mỗi lần như vậy bà đều vô cùng đau khổ. Sau này bà ngoại nuôi của cô bị bệnh nặng, gia đình lại nghèo khổ, mẹ cô vì thương bà nên đã phải làm rất nhiều công việc, từ việc nhẹ cho đến việc nặng, chịu đựng biết bao tủi nhục để có thể kiếm tiền chữa trị cho bà. Bà ngoại nuôi không nỡ nhìn con gái chịu khổ vì mình nên đã nói sự thật cho mẹ cô biết, bà đưa lại cho mẹ bộ quần áo lúc nhỏ mẹ mặc, chiếc vòng tay khi nhỏ rơi cạnh mẹ và còn cho mẹ toàn bộ của hồi môn của bà để mẹ có thể đi tìm gia đình thực sự của mình. Mẹ vì quá thương bà nên đã không nỡ rời đi mà ở lại cho đến khi bà mất. Sau khi bà mất, mẹ đã dùng toàn bộ số của bà cho để lo tang lễ và mộ phần cho bà, sau đó mẹ đã lên đường đến thành phố S để tìm gia đình. Trải qua rất nhiều khó khăn, khổ cực cuối cùng mẹ cũng đã gặp được anh trai của mẹ, cũng chính là cậu Hai của cô. Mẹ vô tình gặp cậu bị tai nạn nên đã cứu giúp cậu, khi biết cậu là đại thiếu gia nhà họ Tống mẹ đã kể chuyện của bản thân cho cậu nghe và đưa cho cậu xem bộ quần áo và chiếc vòng tay lúc nhỏ. Cậu Hai vô cùng vui mừng sau vì sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng đã tìm thấy mẹ, cậu cứ ngỡ mẹ đã chết rồi. Sau khi nhận nhau, cậu Hai liền lập tức đưa mẹ về nhà đoàn tụ với ông bà. Khi đó ông bà ngoại của cô đã khóc rất nhiều. Sau khi trở về mẹ cô mới biết được ông ngoại đã điều tra ra chuyện mẹ bị chú ruột bắt cóc từ lâu, ông cũng đã bắt người chú đó của mẹ phải trả giá. Ông đã liên lạc với bọn bắt cóc, bọn chúng cũng đã khai ra mọi chuyện, ông cũng đã dẫn người đích thân đến khu núi đó tìm nhưng chỉ tìm được một chiếc giày đã bị rách của mẹ và một vũng máu đã khô. Khi đó ông cứ nghĩ là mẹ cô đã bị thú dữ ăn mất, tuy nhiên vì chấp niệm nên ông vẫn luôn cho người tìm kiếm mẹ. Cuối cùng sau bao nhiêu khổ cực thì kẻ ác cũng đã trả giá, còn mẹ cũng đã được đoàn tụ với gia đình, sống cuộc đời hạnh phúc.
Vì mẹ đã lớn lên trong khổ cực nên mẹ biết được thế nào là giá trị cuộc sống thực thụ. Vậy nên từ khi còn bé mẹ đã không giáo dục chị em cô như những tiểu thư, thiếu gia danh gia khác mà lại giáo dục bọn cô như những đứa con của gia đình bình thường. Mẹ dạy bọn cô biết thế nào là tình yêu thương mọi người, thế nào là giá trị của đồng tiền, giá trị của cuộc sống. Mẹ để cho bọn cô phải tự làm mọi việc, không được phụ thuộc vào người giúp việc trong nhà. Bọn cô phải tự vệ sinh cá nhân, tự dọn dẹp phòng, mẹ còn bắt bọn cô phải học nấu ăn và những kỹ năng để có thể tự lập. Mẹ cũng thường xuyên đưa bọn cô đi khắp nơi làm việc thiện nguyện để bọn cô biết được rằng trên đời này vẫn còn rất nhiều hoàn cảnh đáng thương và chị em cô có thể xem là người cực kỳ may mắn khi sinh ra đã ở vạch đích. Mẹ cũng không để cho chị em cô học trường quốc tế hay trường quý tộc mà cho phép bọn cô tự chọn ngôi trường mình thích và theo học. Mẹ luôn để cho chị em cô làm những việc theo ý thích, không bao giờ ép buộc chị em cô, chỉ cần là việc hợp pháp và có ích cho mọi người thì mẹ luôn sẵn sàng ủng hộ. Có lẽ vì lớn lên trong sự giáo dục như vậy nên bây giờ cô mới vô vùng yêu thích trẻ con, vô cùng cảm thương cho số phận, cho những đau đớn mà bọn trẻ phải chịu. Vậy nên cô mới quyết tâm trở thành bác sĩ nhi khoa để có thể giúp đỡ cho thật nhiều trẻ em không còn phải sống trong bệnh tật, đau đớn nữa.
Updated 30 Episodes
Comments