TINH VŨ ĐƠN PHƯƠNG

Ngôn Mẫn đề nghị đi ăn một phần là vì chúc mừng, một phần vì lúc nãy chỉ tập trung vào hợp đồng, cô và Rosy cũng chả ăn được bao nhiêu. Vừa xuống sân bay là đến gặp Ngôn thái hậu, sau đó lập tức đi ký hợp đồng, đã thế còn bị ánh mắt của anh chiếu tướng từ đầu đến cuối, tâm hồn nhỏ bé của cô cũng cần được thức ăn vỗ về.

 

 

Nơi Ngôn Mẫn quyết định dùng để vỗ về bản thân là nhà hàng Quốc thực Lưu Tiên.

 

 

Bởi vì đang là giữa trưa nên ở đây hơi đông khách, Ngôn Mẫn và Rosy cũng chỉ có thể chọn cho mình chiếc bàn ở gần cửa sổ nhất, cũng là nơi có view đẹp nhất ở nhà hàng này.

 

 

Ngôn Mẫn và Rosy vừa ngồi xuống liền có một bồi bàn tiến lại gần, lịch sự hỏi:

 

 

“Hai vị tiểu thư, cần dùng gì ạ?”

 

 

“Cho tôi hai phần sủi cảo, hai phần gà Cung Bảo.”

 

 

“Ân. Hai vị xin chờ.”

 

 

Ngôn Mẫn lúc này mới nhìn tới Rosy, thấy Rosy đang chăm chú nhìn vào chiếc Ipad nội bộ mà cô chuẩn bị, liền tò mò lên tiếng:

 

 

“Tịch Hân, em đang làm gì đấy?”

 

 

“Chọn thiết kế.”

 

 

“...”

 

 

“Chọn thiết kế? Thời gian còn lâu mà... Ăn trước đã.”

 

 

“Chưa lên.”

 

 

“...” Tịch Hân à, bà chị đây chịu em! Với chị mà em cũng tiếc chữ như vàng thế à!

 

 

Ngôn Mẫn chính xác thua triệt để với cô em họ thân yêu này của mình. Tịch Hân theo cô đã hai năm rồi, dù cô có nói gì, nói dài bao nhiêu thì Tịch Hân chỉ trả lời theo một phong cách duy nhất: chuẩn – gọn – xúc tích! Dần dà cô cũng quen với cái tính cách này của Tịch Hân, đến mức luyện ra kỹ xão: chỉ một ánh mắt, thấu lòng đối phương.

 

 

Ngôn Mẫn cũng không tiếp tục quản Tịch Hân đang làm gì, ngẩn người nhìn xung quanh nhà hàng.

Một lát sau, người bồi bàn kia trở lại mang theo thức ăn cô đã gọi trước đó để lên bàn, sau đó liền rời khỏi.

Nhìn món ăn trên bàn, Ngôn Mẫn lại nhớ đến món sủi cảo của Bách Thiếu Nam đã từng làm cho cô ăn, cô liền cảm thấy ảm đạm, cô chẳng thể nào được ăn món anh làm nữa.

 

 

Tịch Hân rời mắt khỏi Ipad, liền nhìn thấy Ngôn Mẫn nhìn đĩa sủi cảo đến ngẩn người, cô liền không vui lên tiếng:

 

 

“Ăn.”

 

 

“...” Tịch Hân chết tiệt! Chị ghét cái tính kiệm lời của em.

 

 

Ngôn Mẫn và Tịch Hân dù ở nước ngoài một thời gian dài, nhưng chung quy vẫn là người Trung Quốc, nên vẫn rất tuân thủ phép tắc khi ăn là không được nói chuyện.

 

 

Cả hai đang ra sức chiến đấu liền nghe thấy một tiếng nói chua ngoa vang lên:

 

 

“Ôi, đây chả phải là Ngôn đại tiểu thư sao?”

 

 

Ngôn Mẫn nghe thấy giọng nói đó liền nhíu nhíu mày, ngước mắt liền phát hiện người đứng trước mắt cô là Mã Tinh Vũ – nhị tiểu thư Mã gia.

 

 

Ngôn Mẫn thầm mắng oan gia ngõ hẹp, chỉ ăn một bữa mà lại gặp ngay cô ta. Ngôn Mẫn nhìn kỹ một chút cô mới phát hiện ra chiếc váy Mã Tinh Vũ đang mặt là chiếc váy cô đã từng quyên góp cho Hội Hỗ trợ du học sinh để đấu giá gây quỹ, liền mỉm cười lên tiếng:

 

 

“Tinh Vũ, đã lâu không gặp!”

 

 

“Xì, cô còn vác mặt về làm gì? Bị anh Nam đá như thế, sao không đi luôn cho rồi. Hay là cô lại muốn gạ gẫm anh ấy.”

 

 

Ngôn Mẫn nghe cô ta nói vậy liền muốn nổi giận. Phải, lúc trước cô muốn đi du học cũng có một phần lý do muốn trốn tránh, nhưng đa phần là cô muốn tiếp tục ước mơ của bản thân, không được sao? Cô ta còn nói cô muốn gạ gẫm Bách Thiếu Nam, con mắt nào của cô ta thấy cô muốn gạ gẫm anh ta hả?

 

 

Ngôn Mẫn muốn lên tiếng phản bác liền nghe Mã Tinh Vũ đắc ý lên tiếng:

 

 

“Ngôn Mẫn, cô biết điều thì tránh xa anh Nam ra. Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi.”

 

 

“Chồng sắp cưới?” Ngôn Mẫn nghi hoặc lên tiếng.

 

 

“Phải, là chồng sắp cưới. Nên phiền cô tránh xa anh ấy ra, OK!”

 

 

“...”

 

 

Mã Tinh Vũ nói xong hừ một tiếng, nhìn cũng chả thèm nhìn Ngôn Mẫn, liền đắc ý rời khỏi.

Ngôn Mẫn cô vừa nghe cái gì? Mã Tinh Vũ là vị hôn thê của Bách Thiếu Nam? Mặc dù khi gặp lại anh, thấy anh thành công, chững chạc, cô đã thầm cho rằng anh đã lập gia đình. Nhưng khi chính tai nghe được thì cô lại không vững vàng như lúc đó. Nghe Mã Tinh Vũ không chỉ một lần nhấn mạnh “chồng sắp cưới” thì tim cô lại nhói đau một lần.

 

 

Bách Thiếu Nam, chúng ta... thật sự hết rồi sao?

 

 

Dù Ngôn Mẫn luôn đinh ninh rằng cô và Bách Thiếu Nam đã hết nhưng đoạn tình cảm đó dù muốn hay không vẫn in đậm trong trái tim cô, không thể muốn xóa là xóa, không thể muốn không đau thì sẽ không đau nữa. Nhưng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này cũng chỉ là khúc nhạc đệm mà thôi, điều quan trọng của cô hiện tại là ước mơ của mình.

 

 

Ngôn Mẫn cùng Tịch Hân ăn xong liền quay trở về Ngôn gia.

 

 

Từ Ngọc kết thúc công việc quay về nhà liền nhìn thấy Ngôn Mẫn đang tỉ mỉ gọt hoa quả, sau đó liền mỉm cười vừa bước đến vừa lên tiếng:

 

 

“Mẫn Mẫn nhà chúng ta có chuyện vui hay sao mà lại tốt bụng thế kia.”

 

 

Ngôn Mẫn nghe giọng nói của Ngôn thái hậu vang lên liền nhanh nhẹn cắt nốt quả lê dở, liền đứng lên vui vẻ nắm tay mẹ mình:

 

 

“Thái hậu đại nhân đã về rồi à. Con chờ người muốn dài cả cổ luôn đây này.”

 

 

“Thôi đi cô, đã 26 tuổi rồi. Đâu phải con nít. Sao, có chuyện gì mà làm con vui vậy? Con đây, còn Rosy đâu?”

 

 

“Hì hì. Rosy ngủ ở phòng khách. Con đã ký được hợp đồng với Long Tường rồi.”

 

 

“Chỉ thế thôi.” Từ Ngọc nghe con gái nhắc đến Công ty Long Tường liền nhíu mày, nhưng lại dãn ra ngay lập tức, liền có như không lên tiếng.

 

 

“...” Thái hậu à, người không thể tỏ vẻ vui mừng một tí hay sao?

 

 

Nhìn thấy con gái tỏ vẻ mất mát, Từ Ngọc liền mỉm cười lên tiếng:

 

 

“Coi con tỏ vẻ ai oán kìa. Có cần mẹ giúp không?”

 

 

“Có a~ Con đầu quân về công ty của mẹ cơ mà.”

 

 

“Được rồi. Ngày mai con đến công ty đi.”

 

 

“Yes, madam. Bái bai mẹ, con đi làm việc tiếp đây. Mẹ ăn trái cây rồi đi ngủ nhé. Moa~”

 

 

“Con bé này...”

 

 

Từ Ngọc nhìn con gái lấy lợi ích xong liền vứt bỏ mình chạy như bay lên lầu, ánh mắt bà liền lóe lên. Bà biết chắc rằng con bé đã gặp lại Bách Thiếu Nam vì bà biết cậu ta là tổng giám đốc của Long Tường, người mà con bé muốn hợp tác lần này. Nhìn vui vẻ như thế, nhưng bà biết chắc con bé cũng sẽ đau lòng không ít.

Từ Ngọc chỉ lẳng lặng thở dài một tiếng liền quay về phòng.

 

 

...........................................

Đúng bảy giờ, Ngôn Mẫn và Tịch Hân có mặt tại trước sảnh Ngôn thị. Từ Ngọc liền sắp xếp để thư ký của mình là Lệ Ty đưa hai người đến phòng Thiết kế. Hiện tại phòng Thiết kế đang trống ghế Trưởng phòng nên bà sắp xếp để Ngôn Mẫn tạm thời thay vị trí đó.

 

 

Lệ Ty dẫn hai người đến nơi thì nhân viên của phòng đã có mặt đầy đủ. Lệ Ty hắng một tiếng, làm cho các nhân viên chú ý đến mình, liền ôn hòa nói:

 

 

“Mọi người chú ý một chút!”

 

 

Phòng Thiết kế của Ngôn thị nằm ở tầng ba, tổng cộng có mười hai nhân viên, gồm mười nữ và hai nam. Mọi người nghe Lệ Ty lên tiếng liền rối rít nhau ngẩng mặt lên, có một cô gái ngồi ở vị trí chính giữa văn phòng trông rất hòa đồng lên tiếng:

 

 

“Thư ký Lệ! Đây là ai?

 

 

“Giới thiệu với mọi người, đây là cô Ngôn Mẫn, bên cạnh là trợ lý của cô ấy, cô Rosy. Từ bây giờ trở đi, cô ấy sẽ là Trưởng phòng của phòng Thiết kế.”

 

 

“Xin chào mọi người, mong được giúp đỡ.”

 

 

Ngôn Mẫn nghe Lệ Ty giới thiệu xong liền lễ phép lên tiếng, dù cô có là Trưởng phòng đi chăng nữa thì vẫn là người mới, vẫn cần sự giúp đỡ.

 

 

“Phòng của em bên kia. Chị đi trước đây.”

 

 

Lệ Ty chỉ tay về phía căn phòng to bên trong, gấp gáp nói. Cô còn không ít việc phải làm đâu.

 

 

Ngôn Mẫn nhìn về phía Rosy, sau đó nhìn qua mọi người trong phòng, ánh mắt ôn hòa lóe lên một cái liền vào phòng. Từ lúc Lệ Ty thông báo cô đảm nhiệm vị trí Trưởng phòng, cô liền cảm thấy một ánh mắt u oán nhìn chằm chằm cô, dù lướt qua rất nhanh nhưng cô vẫn có thể bắt được. Ngôn Mẫn không nghỉ ngày đầu tiên đi làm mà cô đã chọc phải người ta rồi. Cuộc sống của cô sau này chắc sẽ không yên ổn đi?

 

 

“Chị Minh Diệp, cô ta là ai? Vừa vào đã được làm Trưởng phòng.” Cô gái lúc nãy vừa lên tiếng nhìn thấy Ngôn Mẫn vào phòng liền nhịn không được tò mò quay sang cô gái ngồi sát bên mình thỏ thẻ hỏi.

 

 

“Không biết. Nhưng chắc chắn phải có chỗ dựa.” Minh Diệp nghe vậy liền nhíu mi tâm, thờ ơ lên tiếng.

“Nhưng cô ấy đẹp thật!”

 

 

“Tâm Tâm, đẹp không quan trọng. Quan trọng là tài năng. Chị phải xuống xưởng một lát, em chuẩn bị bản thảo đi.”

 

 

Cô gái kia nói xong liền đứng dậy ra khỏi phòng.

 

 

Tâm Tâm cảm thấy rất khó hiểu. Chị Minh Diệp là Phó Phòng Thiết kế, mà chiếc ghế ấy đã trống gần một tháng rồi. Theo như cô thấy thì chị Minh Diệp luôn cố gắng để có được vị trí kia, hôm nay vừa vặn lại có một người mới đến lại lập tức ngồi lên. Tại sao chị ấy lại bình thản như vậy, chí ít cũng phải có một chút gì đó gọi là buồn chứ nhỉ? Thật khó hiểu.

 

 

Một lát sau mọi người liền thấy Rosy bước ra, truyền lại chỉ thị của vị tân Trưởng phòng: trong vòng ba giờ, tất cả phải có bản thảo thiết kế mình ưng ý nhất về đề tài bất kì và tập trung tại phòng họp.

 

 

.......................................................

Bách Thiếu Nam sau khi gặp lại Ngôn Mẫn liền không quay trở về nhà nữa, mà làm việc và nghỉ ngơi luôn tại văn phòng. Anh thật sự cần một chút thời gian để điều chỉnh lại tâm lý của bản thân. Dù anh đã được sự chấp thuận của người kia, nhưng cửa ải quan trọng nhất của anh – chính là cô. Lần hợp tác này chí ít anh và cô sẽ gặp nhau dài dài, anh không thể để mình thất thố được.

 

 

Bách Thiếu Nam đang chăm chú đọc lại hợp đồng một lần nữa trước khi đi ký kết, tiếng gõ cửa liền vang lên.

 

 

“Vào đi.”

 

 

“Bách tổng, đã đến giờ.” Lộ Phong nhìn lướt qua đồng hồ trên tay liền nhàn nhạt lên tiếng.

 

 

“Đi thôi.”

 

 

Bách Thiếu Nam vừa đi đến tiền sảnh liền nghe tiếng cãi nhau ở quầy lễ tân.

 

 

“Cô biết tôi là ai không?”

 

 

Mã Tinh Vũ tức giận hét to. Đám người này nghĩ mình là ai cơ chứ. Cô chỉ đến đây để tìm anh Nam, vậy mà họ dám không cho cô vào, còn nói cô không hẹn trước thì không thể gặp được anh Nam. Mã Tinh Vũ cô là ai cơ chứ, cô đường đường là vị hôn thê của anh Nam, là phu nhân tổng giám đốc của bọn họ. Bọn họ lại dám không cho cô vào, thật nực cười mà.

 

 

“Xin lỗi, dù cô có là ai thì không hẹn trước thì không thể gặp Tổng giám đốc được ạ.” Cô gái kia lễ phép lên tiếng.

 

 

“Cô... tôi đường đường là phu nhân của tổng giám đốc các người, còn cần hẹn trước sao?”

 

 

“...”

 

 

Không những cô mà những lễ tân còn lại đều cảm thấy thật bi ai cho Boss của bọn họ. Tại sao Boss lại phải cưới một cô gái như thế này làm phu nhân cơ chứ. Nhìn cô ta xem, trên người đắp toàn hàng hiệu như nhà giàu mới nổi, quá tục tằng.

 

 

Mã Tinh Vũ còn muốn mắng liền nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên, lạnh đến mức cô run lên:

 

 

“Dù Mã tiểu thư có là vợ của tôi cũng phải hẹn trước. Huống hồ hiện tại Mã tiểu thư còn chưa phải.”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play