Mã Tinh Vũ thấy người đang đi tới là Bách Thiếu Nam liền trừng mắt với cô nhân viên lễ tân kia, giống như muốn nói: ‘cô chết chắc rồi!’, sau đó nhìn về phía Bách Thiếu Nam, giọng nói trách móc vang lên:
“Anh Nam, anh nhìn xem. Chỉ là một nhân viên quèn cũng dám cản đường, không cho em lên gặp anh.”
Bách Thiếu Nam nhìn cũng chả nhìn đến cô ta, ánh mắt liền đưa về phía cô nhân viên kia, gật đầu với Lộ Phong đang đi phía sau, nhàn nhạt lên tiếng:
“Cô làm rất tốt. Tháng này tiền thưởng gấp đôi.”
“...”
“...”
Mã Tinh Vũ nghe anh nói như thế liền tức giận đến mức ngực phập phồng cả lên, nhìn anh bằng ánh mắt giống như một oán phụ, không dám tin lên tiếng:
“Anh… anh… sao có thể.”
Còn những nhân viên kia thật sự như thấy quỷ a~ Ai có thể nói cho bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra không? Cô nhân viên kia khi dễ Đại thiếu phu nhân tương lai đấy, vậy mà không những không bị Boss trách phạt… còn được thưởng gấp đôi. Cmn, bọn họ thật ngốc mà, tại sao lại không đứng ra ức hiếp cô ta ngay từ đầu chứ.
Bách Thiếu Nam nói xong liền bước thẳng ra khỏi công ty, anh thật sự chán cái cô Mã Mã gì đấy. Ách, anh không nhớ tên của cô ta, chỉ nhớ cô ta họ Mã thôi. Cô ta không việc gì cứ bám lấy anh, còn dám ngậm trong miệng câu ‘Phu nhân tổng giám đốc’, ngậm hay mở đều là câu nói đó. Cô ta nghĩ muốn ngồi lên vị trí đó mà dễ à.
Mã Tinh Vũ thấy Bách Thiếu Nam không thèm đếm xỉa đến mình liền đi mất thì tức đến dậm chân, không có chỗ bạo phát liền hướng mắt đến chỗ mấy nhân viên lễ tân kia, hậm hực quát:
“Các người chờ đó! Tôi mà thành Đại Thiếu phu nhân của Bách gia, người tôi đuổi việc đầu tiên là các người.”
“…”
Mã Tinh Vũ nói xong liền dậm chân đi mất. Anh Nam đi mất rồi, cô cũng chả có lý do gì để tiếp tục ở đây nữa. Có lẽ cô phải đến Bách gia một chuyến.
Dừng xe trước biệt thự Bách gia, quyết tâm muốn làm Đại Thiếu phu nhân của Mã Tinh Vũ càng mạnh mẽ hơn trước. Cô bước vào sân liền có một quản gia đến tiếp đón, ân cần lên tiếng:
“Mã tiểu thư hảo. Phu nhân đang thưởng trà ở sân sau ạ.”
“Tôi biết rồi. Dẫn tôi đến đó.” Mã Tinh Vũ hất cằm ra lệnh.
Ôn quản gia dẫn Mã Tinh Vũ đến sân sau liền đi mất.
Mã Tinh Vũ nhìn thấy Bách phu nhân một thân sườn xám đang ngồi thưởng trà vô cùng nhàn nhã, liền vui vẻ lên tiếng:
“Dì Hà, con đến rồi nè.”
Hà Thanh ngước mắt lên liền nhìn thấy Mã Tinh Vũ tung tăng chạy đến, liền lên tiếng trách móc:
“Này…, sắp cưới chồng đến nơi rồi mà con vẫn còn con nít thế à.”
“Dì….” Mã Tinh Vũ nghe Hà Thanh nhắc đến việc lấy chồng, liền ngượng ngùng, nhưng rất nhanh liền ảm đạm hẳn.
Hà Thanh nhìn Mã Tinh Vũ lúc trước mới vui vẻ nhí nhảnh, năm giây sau liền một bộ dáng ỉu xìu, liền nhạy cảm phát hiện điều gì đó, nghi hoặc lên tiếng:
“Tinh Vũ, sao vậy con? Có phải cái tên nghiệt tử nhà dì lại ức hiếp con không?”
“A... không có đâu dì. Dì đừng trách anh Nam, là tại con không tốt.”
“Xem xem con kìa, dì còn chưa nói sẽ xử lý nó mà con đã cuống cuồng cả lên rồi. Nó thật là có phúc mà không biết hưởng mà.”
“Dì à. Mọi chuyện còn chưa chắc chắn mà. Có khi anh Nam còn không chịu cưới con đâu.”
“Nó dám không cưới. Con cứ yên tâm chờ làm con dâu của dì, mọi việc dì sẽ làm chủ cho con.”
Hà Thanh thầm nghĩ bà nên đốc thúc đám hôn sự này nhanh một chút. A Nam của bà cũng đã 28 tuổi rồi, bà còn muốn có một thằng cháu trai bụ bẫm.
Mã Tinh Vũ nghe ra ý của Bách phu nhân liền vui đến nở hoa, cô biết chắc bà ấy sẽ đốc thúc đám cưới này thật nhanh cho mà xem, sau đó cô liền cười một tiếng, nhu thuận lên tiếng:
“Dì Hà, để con đưa dì vào nhà nhé. Ngồi dưới ánh nắng mặt trời quá nhiều không tốt cho da đâu ạ.”
“Ừ được.”
………………………………………….
Bách Thiếu Nam sau khi kết thúc buổi kí kết liền lên xe trở về công ty, đang tập trung suy nghĩ liền bị một tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang, nhìn đến tên hiển thị trên màn hình, thái dương anh không ngừng giật giật, chậm chạp bắt máy:
“Alo…”
“Alo, xin chào Bách tổng.”
“Mẫn… à, xin lỗi, không biết cô Reendy gọi cho tôi có việc gì không?”
“Xin lỗi đã làm phiền Bách tổng. Tôi chỉ muốn hỏi anh có thời gian rảnh hay không, tôi muốn gặp anh để bàn kĩ hơn về buổi trình diễn, cũng như bù đắp lại bữa cơm kí hợp đồng.”
“A~ được chứ. Tôi lúc nào cũng rãnh cả.”
“…”
“…”
Ngôn Mẫn nghe anh nói ‘lúc nào cũng rãnh’ thật sự làm cô mở rộng tầm mắt, một vị Boss như anh mà dám nói lúc nào cũng có thời gian.
Không chỉ riêng Ngôn Mẫn, cả Lộ Phong đang lái xe cũng phải bái phục vị Boss của mình. Anh vô tình lướt qua kính chiếu hậu, thấy ánh mắt giết người của Boss, liền chột dạ đưa mắt tập trung lái xe, nhưng vẫn thầm mắng trong lòng:
“Boss à, hiện tại anh vẫn còn một núi công việc ở văn phòng chưa giải quyết đấy ạ. Anh đừng vì gái mà hất mớ khoai lang ấy lên đầu em nhá.”
Bách Thiếu Nam hắng một tiếng, lại đem sự chú ý vào chiếc điện thoại, ôn hòa lên tiếng:
“Được chứ, cô muốn khi nào chúng ta gặp mặt?”
“Bảy giờ. Nhà hàng An Kỳ.”
“Được.”
“Tạm biệt.”
Thấy cô cúp máy xong, Bách Thiếu Nam liền cảm thấy vô cùng bất ngờ: cô vẫn còn sử dụng số điện thoại đó.
Năm năm trước anh và cô từng đặt một cặp sim điện thoại tình nhân, sim của mỗi người sẽ có đuôi là ngày tháng năm sinh của người kia, cũng đã hứa dù có chuyện gì cũng sẽ mãi mãi sử dụng nó. Anh không ngờ… cô vẫn còn dùng nó, anh cứ ngỡ cô đã vứt nó đi từ lúc đó rồi.
Bách Thiếu Nam vui mừng đến mức khóe mắt nhếch cả lên, nhưng liền ủ rũ trở lại: cô còn sử dụng chiếc sim đó đâu có nghĩa là cô còn yêu anh, anh đã làm tổn thương cô như thế cơ mà. Nghĩ đi nghĩ lại, anh cũng cần tút lại vẻ đẹp của mình một lát, anh cũng đã mấy ngày không về nhà rồi, quần áo dự trữ trong văn phòng cũng hết sạch.
Bách Thiếu Nam nghĩ vậy liền nhàn nhạt lên tiếng:
“Lộ Phong, đến Bách gia. Sau đó cậu quay trở về công ty xử lý công việc còn lại hộ tôi.”
“…” Một chàng trai nào đó đang lái xe nghe Boss phá án tử liền lảo đảo, trầm mặc im lặng.
“Lộ Phong…” Bách Thiếu Nam không vui lên tiếng.
“Không làm.” Lộ Phong suy nghĩ một lát liền kiên quyết lên tiếng. Cmn, Boss quá đáng.
“Không làm?”
Lộ Phong thấy Boss đang bắn tia đạn về phía mình, dù tâm lý chao đảo một ít nhưng lập tức yên tĩnh lại, liền lên tiếng kháng nghị:
“Đại ca à, anh có biết ở công việc còn lại mà anh nói là một núi không hả? Anh vì gái mà bán đứng anh em vậy à?”
“Lão Nhị, cậu nhất quyết không làm?”
“Không làm, nhất quyết không làm.”
“Gấp đôi.”
“…” Gấp đôi, tiền thưởng gấp đôi a~
“Gấp ba.”
“…” TMD, lão đại vì gái mà bỏ hết vốn liếng, tận gấp 3 a~
“Gấp bốn.”
“…” A~~~ Trái tim nhỏ bé của vị Lộ thư ký nào đó sắp vỡ òa rồi.
“Lộ Phong, gấp năm. Nếu cậu không chấp nhận…”
Bách Thiếu Nam dùng giọng điệu nguy hiểm đó làm cho trái tim Lộ Phong rách tan tành, lâp tức nôn nóng trả lời:
“Chấp nhận, em chấp nhận nha. Lão Đại đi chơi vui vẻ.”
Bách Thiếu Nam nhìn Lộ Phong đang vui vẻ lái xe vì được gấp năm lần tiền thưởng, liền gian trá mở miệng:
“Tôi nghĩ cậu không chấp nhận gấp năm, thì tôi sẽ nâng lên gấp mười.”
“…”
Lộ Phong nghe Bách Thiếu Nam muốn nâng giá lên gấp mười lần liền trực tiếp thắng xe, tấp vào lề, hận không thể niệm ‘xúc động là ma quỷ’ hàng nghìn lần để giảm cơn tức của bản thân.
Cmn, tức a~ Không kìm chế được, Lộ Phong liền tức giận rồ ga thật mạnh, sau đó quay đầu ra ghế sau, mắng thật to:
“Đồ gian thương.”
Bách Thiếu Nam thấy Lộ Phong tức giận đến mức mắt đỏ ngầu liền phì cười, lạnh nhạt lên tiếng:
“Lão Nhị à, xúc động là ma quỷ a~”
‘’…’’ Cmn ! Lão đại, anh được lắm !
Bách Thiếu Nam quay về Bách gia liền nhìn thấy Hà Thủy đang ngồi ngẩn người ở phòng khách. Dường như nghe được tiếng bước chân của anh, bà liền ngẩng mặt, dùng giọng trách móc lên tiếng:
“Con còn biết đường về nhà sao?”
“Con bận nhiều việc.”
Bách Thiếu Nam nói xong liền đi thẳng lên phòng, anh không muốn nấn ná ở lại ngôi nhà này một chút nào. Anh biết chắc tiếp theo mẹ anh muốn nói về chuyện gì rồi, chỉ cần anh ở nhà thì mỗi lần gặp nhau, mẹ anh lại mang chuyện đấy ra hối thúc anh.
“Con... con đứng lại cho mẹ.”
“Có chuyện gì tối rồi nói. Con mới về nhà, mẹ không thể để con yên à.”
“...”
Hà Thủy nghe con trai nói liền tức đến phồng cả phổi. Bà lo cho ai chứ, bà lo cho con trai của mình mà cũng không được hay sao? Bà không trị được con mình, không lẽ không có người trị được sao? Nghĩ vậy, Hà Thủy liền gọi một cú điện thoại, chỉ một lát liền có người bắt máy, bà vội vã lên tiếng:
“Alo, chị Mã, chúng ta gặp nhau một lát được không?”
“...”
“À. Được. Cứ quyết định vậy đi.”
“...”
“Vâng vâng, tạm biệt chị.”
Hà Thủy cúp máy liền đưa mắt nhìn lên phòng con trai, thầm mắng: ‘Bách Thiếu Nam, con chờ đó!’
......................................................
Ngôn Mẫn mất cả ngày mới có thể tiêu hóa hết mớ tài liệu cả tháng nay không ai xử lý.
Ngôn Mẫn kí xong tài liệu cuối cùng, liếc mắt đến chiếc đồng hồ trên tay, thầm giật mình, đã đến giờ tan làm rồi à. Cô thế mà lại tập trung đến mức không chú ý thời gian.
Sực nhớ buổi tối mình còn có hẹn, Ngôn Mẫn liền thu dọn túi sách, ra khỏi văn phòng. Chính cô không ngờ khi bước ra, cô lại thấy tất cả nhân viên còn chưa tan làm, tất cả đều tập trung trên giấy viết viết vẽ vẽ. Tiểu Huệ đang nằm dài trên bàn giải lao liền chú ý đến cô, lập tức phản xạ có điều kiện đứng phắt dậy, vội vàng xin lỗi:
“A~ Trưởng Phòng Ngôn, em xin lỗi. Em tiếp tục làm việc ngay đây.”
“...”
Ách, chắc là do cô đi. Trong cuộc họp lúc nãy, cô thật sự rất tức giận vì không một ai có lấy một bản thảo hoàn hảo. Người thì thiết kế quá phô, người thì thiết kế quá tục tằng, người thì thiết kế nhằm xu hướng... Một dàn nhân viên như vậy, cô không biết mảng thời trang của công ty sẽ phát triển như thế nào, liền phát Hỏa lệnh: ‘Trước giờ tan làm, tất cả phải có được bản thảo mới, nếu không tất cả tăng ca.’ Vì câu nói đó mà đến giờ nhân viên vẫn có mặt đầy đủ đi.
Ngôn Mẫn liền mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng:
“Xin lỗi mọi người, lúc nãy tôi có hơi quá. Mọi người có thể tan làm rồi. Bản thảo có thể nộp vào ngày mai.”
“...” Tất cả nhân viên trầm mặc. Thật à?
“Mọi người tan làm đi!” Ngôn Mẫn lên tiếng lần nữa.
Là thật đó! Xác nhận là không nghe nhầm, tất cả liền lập tức thu dọn tài liệu, hối hả ra về. Bọn họ còn rất nhiều việc phải làm nha, cứ tưởng hôm nay phải tăng ca thì bọn họ thật tội nghiệp mà.
Ngôn Mẫn lắc lắc đầu, quay đầu liền nhìn thấy Rosy đi tới, vui vẻ lên tiếng:
“Tịch Hân!”
“Bảy giờ có hẹn với Long Tường.”
“Ồ.”
“Đi luôn hay về?”
“Về.”
“...”
Haha, nhìn đi, cuối cùng cô cũng làm cho con bé Tịch Hân này á khẩu được một lần rồi. Thành tựu nha, em nghĩ chị không làm mặt lạnh như em được à.
Tịch Hân nhìn Ngôn Mẫn cười hề hề vì chọc được mình, khóe miệng nhếch lên một độ công nhỏ, cũng không đáp lại mà đi ra khỏi phòng.
Bảy giờ, nhà hàng An Kỳ.
Khi Bách Thiếu Nam cùng Lộ Phong đến trước cửa nhà hàng, liền có một nam phục vụ tiếng tới, lễ phép lên tiếng:
“Xin chào Bách Tổng, cô Ngôn đã ở phòng Vip chờ ngài rồi ạ.”
“Được. Phiền dẫn đường.” Lộ Phong lạnh nhạt lên tiếng.
Nam phục vụ kia dẫn Bách Thiếu Nam và Lộ Phong đến phòng Vip, liền cúi người xin phép rời đi.
Hai người tiếng vào liền nhìn thấy Ngôn Mẫn và Rosy đang vui vẻ nói chuyện phím.
Ngôn Mẫn nhìn thấy anh liền mỉm cười:
“Bách tổng hảo. Mời ngồi.”
“Xin lỗi đã để hai người đợi lâu.”
“Không có chi nha, là do chúng tôi đến sớm thôi. Mời!”
Bốn người ngồi vào bàn liền có phục vụ bưng món ăn đến gõ cửa, bốn người thầm cảm thấy tốc độ làm việc của nhà hàng này rất nhanh a~
Sau khi phục vụ rời đi, Ngôn Mẫn liền nâng một ly rượu vang lên, hướng Bách Thiếu Nam lịch sự lên tiếng:
“Tôi kính Bách tổng một ly, xem như bồi tội lần trước, cũng cảm ơn anh đã bỏ chút thời gian cùng tôi ăn bữa cơm này.”
Ngôn Mẫn nói xong liền uống một hơi hết cạn ly rượu.
Bách Thiếu Nam thấy vậy liền nhíu mày, khó tin lên tiếng:
“Mẫn Mẫn, em... lại biết uống rượu? Không phải em bị dị ứng rượu sao?”
Ngôn Mẫn nghe anh gọi mình là Mẫn Mẫn, lòng liền nhói lên một cái, nhưng trôi qua rất nhanh, sau đó liền có như không lên tiếng:
“Bệnh nào cũng có thể chữa được. Bách tổng không nghe câu ‘lấy độc trị độc’ sao?”
Lấy độc trị độc? Cô phải uống nhiều đến mức nào mà đến nỗi chứng dị ứng cũng mất đi như thế. Mẫn Mẫn, tại sao em lại uống nhiều rượu như thế? Em có giống như anh không...?
Sau đó cả căn phòng liền tràn ngập im lặng, chỉ có tiếng động dao nĩa vang lên liên tục.
Không quá năm phút, không gian tĩnh lặng ấy liền vang lên một tiếng hét chói tai, cũng thành công thu hút sự chú ý của cả bốn người có mặt trong phòng:
“Ngôn Mẫn, cô đang làm gì thế hả?”
Updated 34 Episodes
Comments
🖤Nhan🖤
Cậu đọc giữa câu "Chào Bách tổng" và "Bách tổng, hảo." câu nào trang trọng hơn. Câu sau mình viết trong trường hợp lần đầu gặp mặt và có ý xa cách trong mối quan hệ đó b
2022-12-06
1
Thanh Tiên
Viết " Chào Bách tổng " cho dễ hiểu..." Bách tổng hảo " chêm từ " hảo " đọc thấy khó chịu quá...
2022-12-05
0
Bảo Trân
lại là cái con quỷ cái "ngựa" tinh vũ
2021-06-02
4