Sau đó cô chủ động trở về nhà, dì Nhung thấy cô về liền rất vui mừng chạy ra đón cô.
"Cô Lương đã khỏe chưa? Sau lại tự ý xuất viện về một mình như thế? Lúc sáng cậu chủ có đến bệnh viện thăm cô nhưng biết tin cô đã xuất viện nhưng không về nhà nên đã rất tức giận, cho người tìm cô khắp nơi. Bây giờ đang ở trên thư phòng." Dì Nhung lo lắng hỏi thăm cô.
Anh ấy tức giận khi không thấy cô và cho ngươic tìn cô sao? Có phải anh ấy bắt đầu quan tâm đến mình rồi không? Nghĩ đến đây cô vui lên hẳn, liền quên mất những chuyện tối qua. Cô chào dì Nhung rồi đi lên thẳng lên thư phòng của anh.
Cốc cốc...
"Chẵng phải tôi đã dặn khi chưa có tin tức của cô ấy thì không ai được làm phiền rồi sao? Mau cút đi."
" Trần Nam, là em đây."
Nghe giọng nói quen thuộc, anh vội vàng chạy ra mở cửa, xuất hiện trước mặt anh là khuôn mặt xanh xao của cô. Chẵng ai biết được anh đang vui cỡ nào khi thấy cô ở ngay trước mặt anh. Anh ôm lấy cô thật chặt rồi khẽ nói: "Anh xin lỗi, tối qua là do anh say đến mất hết lí trí."
" Không sao, em không giận anh."
Thật ra cô không tư cách để giận, vì cô biết dù mình có giận thì chỉ làm Trần Nam thêm chán ghét cô thôi.
Trần Nam để cô đứng trước mặt mình, tìm vết thương trên gương mặt cô: "Nào! Để anh xem vết thương. Em còn đau không? Hay là mình đến bệnh viện kiểm tra lại đi."
Đây là lần đầu tiên anh quan tâm cô như vậy, trong lòng Nguyệt Anh như có dòng nước mát chảy ngang sau bao ngày khô cằn.
Nguyệt Anh mỉm cười ngọt ngào, mọi chuyện buồn đêm qua cứ thế biến mất khỏi tâm trí cô: "Em không đau. Bác sĩ nói chỉ là bị thương ngoài da thôi. Không có gì đáng lo cả."
Nghe cô nói không sao, anh thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi. Mấy ngày tới em cứ nghĩ ngơi, xin nghĩ học vài hôm đi, không cần nấu ăn cho anh nữa. Em phải nghĩ ngơi cho thật tốt. Ngoan, không được cải lại."
Cô còn chưa kịp nói gì là bị anh chặn họng luôn nên đành ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Những ngày sau đó cô chỉ việc ở nhà ăn rồi ngủ. Vết thương cũng đã dần lành lại. Có lẽ vì cảm thấy có lỗi nên anh rất quan tâm đến cô khiến cô rất vui .
Buổi chiều hôm ấy anh đi làm về, sau khi dùng xong bữa tối anh hỏi cô có muốn ra ngoài đi dạo không? Đương nhiên là cô muốn rồi, mong còn không kịp nữa. Cô nhanh chóng lên lầu thay ra một chiếc váy sau đó tô thêm chút son rồi xuống nhà cùng anh ra ngoài.
Trên đường, hai người một cao một thấp đi ngang nhau nhưng chẵng ai nói gì cả.Để phá vỡ bầu không khí cô bèn hỏi anh
"Sao hôm nay lại muốn cùng em đi dạo?"
Thật ra anh cũng không biết vì sao. Anh chỉ biết là lúc đó anh nghĩ mình muốn được ở bên cạnh cô. Nhưng vì sao anh lại muốn ở cạnh cô thì anh lại không biết. Có lẽ vì thói quen chăng?
"À, anh chỉ muốn có người cùng mình đi dạo thôi."
"Thật ra như vậy cũng tốt, chỉ cần được ở cạnh anh như thế này em cũng đã rất vui! " Cô mỉm cười nhìn anh, chỉ cần mỗi ngày trải qua êm đềm như thế thôi cô đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi. Cô yêu anh, yêu đến mê muội, yêu đến phát điên.
Trong lòng anh có chút xót xa khi nghe những lời này thoát ra từ miệng Nguyệt Anh một cách thản nhiên như thế, anh có chút bực bội hỏi lại: "Nguyệt Ạn, em không cần phải cho đi nhiều như thế."
Lí trí anh muốn cô có thể nghĩ cho bản thân mình một chút, nhưng trái tim lại có chút ích kỷ muốn cô luôn như hiện tại chỉ nghĩ cho anh. Vì khi chỉ nghĩ cho anh thì Nguyệt Anh sẽ luôn bên anh, còn khi cô học được cách yêu bản thân mình thì có lẽ cô sẽ rời xa anh.
Hiện tại, anh muốn ich kỷ một chút, muốn giữ Nguyệt Anh lại bên mình.
"Là do em cam tâm tình nguyện. Dù anh không yêu em nhưng em yêu anh."
Có lẽ cô điên rồi. Điên vì yêu anh, dù anh không yêu cô, anh làm tổn thương cô thì cô vẫn yêu anh.
Lúc đầu cô muốn được ở bên anh vì cô yêu anh. Nhưng anh ở bên cô vì nhờ cô anh mới có được cảm giác Hà Vy ở bên cạnh anh.
Anh không hiểu sao dạo gần đây anh lại bắt đầu quan tâm đến những thứ cô thích và không thích. Anh dần quên mất những thứ thuộc về Hà Vy. Lo lắng không biết cô có còn yêu anh không? Anh lo lắng sau những việc anh làm cô sẽ bỏ đi. Cứ có thời gian anh lại suy nghĩ về cô, hình ảnh cô gái nhỏ nhắn bước vào cuộc sống của anh, giúp anh xoa dịu nổi đau. Dù anh không yêu cô, làm cô tổn thương nhưng cô vẫn tha thứ cho anh. Lúc nghe tin cô nhập viện anh đã rất lo lắng, sau đó cô lại biến mất khiến anh như sắp điên lên vì không tìm thấy cô. Anh làm sao vậy? Chắc là cô ấy quá giống Hà Vy!
"Đi dạo đủ rồi. Chúng ta về nhà thôi."
Trời xui đất khiến như thế nào anh lại nắm tay cô dắt cô về nhà. Đây là lần đầu anh chủ động thân mật với cô như vậy khiến hay tai cô đỏ bừng lên. Anh cũng không hiểu mình đang làm gì nữa nhưng dù sao cũng nắm rồi thì nắm luôn.
Về đến nhà anh mới chịu buông tay cô ra rồi đi thẳng lên thư phòng bỏ cô đứng giữa phòng khách với khuôn mặt đỏ bừng vì ngại. Cô chạy thẳng lên phòng vùi đầu vào gối và cười khúc khích như đứa trẻ được cho kẹo.
Sau vài ngày nghĩ cô trở lại trường học. Vì là năm cuối, cô lại là sinh viên ngành Thiết kế thời trang nên rất bận rộn với đống đồ án tốt nghiệp. Vì nghĩ mấy ngày nên bài tập rất nhiều, khi trở lại trường cô liền vùi đầu vào đống bản vẽ còn dang dở mà quên mất thời gian.
Đến 8 giờ tối mà cô vẫn chưa về, có một người đang tức giận ở nhà đợi cô về làm bữa tối. Đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Điện thoại thì lại thuê bao nên Trần Nam quyết định lái xe đến trường tìm cô.
Đang loay hoay vẽ thì một cánh tay đưa ra giật viết làm cô giật mình. Cô tức tối ngước mặt lên nhìn xem là ai thì liền xìu xuống vì gương mặt này là thần tượng của cô đây mà...
"Đàn anh, anh chưa về sao? Đã trễ lắm rồi?"
"Em còn biết nói là trễ rồi sao? Vậy sao em không về. Thân con gái lại ở trường một mình giờ này rất nguy hiểm biết không? Nào thu dọn đồ đạc đi về mai lại làm tiếp."
Cô đành dẹp dọn đồ đạc sau đó bước Huỳnh Khải - thần tượng học trưởng của cô về thôi.
"Em có xe không? Hay để anh đưa em về nhé?" Huỳnh Khải chủ động cầm túi xách giúp cô.
"Không cần đâu ạ! Em tự về được rồi!"
"Được không? Em con gái đi nguy hiểm lắm đấy!"
Hai người vừa đi vừa nói ra tới cổng trường, Nguyệt Anh nhận lại túi xách, rồi từ chối: "Không sao...." Em tự về được ạ. Còn chưa nói dứt câu thì một chiếc xe chạy thẳng tới chỗ cô đang đứng, người trong xe quát lớn, làm cô giật bắn người.
"Lên xe."
Updated 28 Episodes
Comments