Chương 17: Bị thương nặng

Có một việc mà Trình Thiếu Phàm không ngờ tới rằng, trong lúc hắn bận giải quyết Lã Triết ở trong phòng, những người dọn vệ sinh theo giờ vô tình quét bớt lớp bột của hắn đi theo một chiều hướng khác nằm ngay bên cạnh nhưng tấm kính lớn, có vài hạt còn vướng lên cả pha lê ở gần đó...

Trình Thiếu Phàm đặt Lã Triết ngồi phía sau tấm rèm, hắn dùng thiết bị nhiễu âm mô phỏng lại giọng nói của Lã Triết ra thông báo với những người ở bên dưới...

"Thưa quý ông và quý bà đang hiện diện tại nơi này, phiền mọi người di chuyển đến gần những dải pha lê lớn, tôi còn một việc rất quan trọng cần được tuyên bố..."

Mọi người nghĩ rằng Lã Triết sắp tặng cho bọn họ một thứ gì đó làm quà nên nhanh chóng di chuyển lại phía những dải pha lê lớn đẹp mắt. Ngay sau khi hội tụ được một nhóm người, Trình Thiếu Phàm bắt đầu dùng bật lửa thả xuống khe rãnh nơi hắn vừa đổ bột...

Đùng...!

Tiếng nổ lớn kinh hoàng vang lên, những mảnh kính lẫn pha lê bắn tứ tung khắp hội trường rộng lớn...nhưng hướng của chúng chủ yếu đâm mạnh về phía Lã Triết đang ngồi lẫn Trình Thiếu Phàm đứng phía sau. Chẳng lẽ hắn đã sai ở bước nào rồi sao...!

Trình Thiếu Phàm nhìn thấy vị trí bắn của pha lê mạnh hơn bao giờ hết, không những khiến người bên đổ máu còn khiến da thịt của bọn họ bị cứa thành nhiều mảnh. Ngay cả hắn cũng bị thương vô cùng nặng từ phần cánh tay lan xuống khắp cơ thể, may sao vẫn có Lã Triết chịu đòn thay hắn nên không ảnh hưởng đến mạng sống là mấy...

Trình Thiếu Phàm cầm miếng thủy tinh lên xem thử liền thấy có chút bột dính trên đó, hắn đoán rằng có người vô tình làm chúng bay lên bao phủ lấy thủy tinh và pha lê. Nhưng e rằng nhìn hội trường bây giờ vẫn giống một vụ tai nạn nổ pha lê hơn là một vụ thảm sát được sắp đặt sẵn...

Bột thuốc nổ mà Trình Thiếu Phàm sử dụng chỉ cần năm phút sau liền tan biến hết, không để lại bất kì giấu vết gì. Nhưng vấn đề đáng ngại nhất chính là vết thương trên người hắn vô cùng nặng, máu chảy nhiều đến mức thấm cả ra áo...đây cũng chính là lần hắn bị thương nặng nhất trong suốt thời gian làm nhiệm vụ...

Trình Thiếu Phàm nặng nề đứng dậy, hắn chậm chạp lê thân thể trọng thương bước ra ngoài ban công liền nhìn thấy người của Tu Cường đã đợi sẵn từ bao giờ...

"Ha...tốt lắm..."

Tu Cường cười cười tỏ ý khen thưởng Trình Thiếu Phàm, ông nhanh chóng đưa cái tên Mr.K đã bị giết chết vào bên trong hội trường của vụ thảm sát, nhân tiện đưa người vào hộ tống Trình Thiếu Phàm ra ngoài...

"Lần này cậu cỏ vẻ bất cẩn đấy, bị thương nặng như thế kia..."

Trình Thiếu Phàm thở nặng nề dùng tay bịt chặt miệng vết thương đang chảy máu, mặc dù vậy hắn vẫn không muốn đến bệnh viện. Nếu chẳng may lộ ra tin tức sát thủ hàng đầu bị trọng thương nặng, e là hắn sẽ chết nhanh hơn...

"Đưa tôi về nhà..."

Tu Cường gật đầu như đã hiểu rồi liền lái xe đưa hắn trở về căn nhà kia. Có lẽ nơi này không chỉ có mỗi Trình Thiếu Phàm nên hắn mới cảm thấy yên tâm như thế...

"Cậu sống cùng người phụ nữ lúc trước à, tôi tưởng cậu vứt bỏ cô ta từ rất lâu rồi cơ chứ..."

Tu Cường đặt Trình Thiếu Phàm ngồi trên ghế, ông ta định đập cửa phòng ngủ gọi Vân Hi dậy nhưng lại bị hắn ngăn cản...

"Đừng...cô ấy đang ngủ..."

Trình Thiếu Phàm sợ rằng Vân Hi lại giận dỗi vô cớ đòi bỏ đi, không muốn giúp hắn đầu tư chứng khoán nữa nên không muốn gọi cô dậy. Hắn cũng nhanh chóng đuổi Tu Cường ra khỏi nhà mình vì ông ta thật sự rất ồn ào...

"Hừ...tôi còn bận đi đòi nợ những kẻ khốn khiếp, không rảnh rỗi đến mức chịu chết như cậu..."

Tu Cuòng rời đi để lại cho căn nhà bầu không khí yên tĩnh, mãi cho đến mười phút sau mới nghe thấy tiếng mở cửa trong phòng của Vân Hi...

"Anh...làm gì mà ồn thế...?"

Vân Hi nheo mắt bật đèn lên liền nhìn thấy một thân đầy máu của Trình Thiếu Phàm khiến cô khẽ rùng mình khiếp sợ. Chẳng lẽ vừa rồi hắn bị người ta ám sát hay sao mà ra nông nỗi này chứ...

"Trời ạ..."

Vân Hi đóng sầm cửa lại để thay một bộ quần áo tử tế bước ra ngoài, cô lục tìm trong ngăn kéo hộp cứu thương nhưng chợt dừng lại suy nghĩ gì đó. Liệu rằng cô có nên để hắn cứ như vậy mà chết đi hay không, dù sao hắn cũng buông lời sỉ nhục cô thậm tệ, thậm chí còn bán cô vào những nơi trụy lạc hòng hạ thấp nhân phẩm của cô...

Nhưng Vân Hi vốn không phải loại người tàn độc như Trình Thiếu Phàm, cô không muốn trở thành kẻ mà bản thân mình ghét nhất nên cũng đành mang hộp cứu thương ra băng bó giúp hắn...

"Ha...tôi tưởng cô muốn tôi chết đi rồi cơ chứ, cô không sợ máu à..."

Vân Hi không sợ trời không sợ đất thì vài ba vết thương như thế này thì nhằm nhò với cô cớ chứ. Nhưng có lẽ đây chính là cơ hội tốt để cô lấy lòng hắn...

"Nói cho anh biết, tuy tôi là tiểu thư của Lạc gia thật...nhưng không có việc gì là tôi không dám làm cả...nên anh im ngay đi trước khi tôi bỏ mặc anh tự sinh tự diệt..."

Trình Thiếu Phàm hừ lạnh một tiếng, hiện tại mất máu quá nhiều khiến đầu óc của hắn cũng không hoàn toàn tỉnh táo mà đôi coi với cô về chuyện này. Trước hết cứ nhịn để Vân Hi băng bó cho hắn trước đã, sau này còn nhiều cơ hội để dạy dỗ cô sau...

Chapter
1 Chương 1: Liều mạng
2 Chương 2: Xin anh nhẹ nhàng [H+]
3 Chương 3: Tôi thỏa mãn cô [H+]
4 Chương 4: Đừng hòng mang thai
5 Chương 5: Bị bán làm kỹ nữ
6 Chương 6: Góc tối nhất của xã hội
7 Chương 7: Tỏ ra thanh cao
8 Chương 8: Sống như tôi thì khác nào chết rồi
9 Chương 9: Dù sao cũng không chết được
10 Chương 10: Nể mặt
11 Chương 11: Tủi thân đến mức chỉ muốn khóc nấc lên
12 Chương 12: Thiếu tiền hay thiếu đàn ông
13 Chương 13: Không có thiện cảm
14 Chương 14: Không hiểu lời cô nói
15 Chương 15: Ủy khuất [H+]
16 Chương 16: Nhiệm vụ nguy hiểm
17 Chương 17: Bị thương nặng
18 Chương 18: Đề nghị giúp đỡ
19 Chương 19: Mối quan hệ không thể xác định
20 Chương 20: Ngoan ngoãn nghe lời
21 Chương 21: Trong mắt người khác chính là bênh vợ trước tiên
22 Chương 22: Giận dỗi như đứa con nít
23 Chương 23: Bí mật bị giấu kín
24 Chương 24: Cái giá phải trả
25 Chương 25: Tốt nhất không nên lấy ai
26 Chương 26: Nghiện mà còn ngại
27 Chương 27: Tâm tình không tồi
28 Chương 28: Muốn cầm bó hoa đập vào bản mặt dương dương tự đắc của hắn
29 Chương 29: Điều kiện trao đổi
30 Chương 30: Chỉ muốn ôm cô
31 Chương 31: Sự thật phũ phàng
32 Chương 32: Đưa cô đi xem năng suất làm việc của đám thuộc hạ
33 Chương 33: Một người nhớ đến nụ cười của tôi
34 Chương 34: Cùng quan điểm không thích đồ Tây
35 Chương 35: Bà dùng cái tay bẩn thỉu nào đánh cô ấy
36 Chương 36: Lý do chính là ông ta đánh người của hắn
37 Chương 37: Sẽ không ai dám đánh cô
38 Chương 38: Không theo đúng kế hoạch
39 Chương 39: Cảnh cáo
40 Chương 40: Điều kiện trao đổi
41 Chương 41: Chỉ còn tôi và cô
42 Chương 42: [H+]
43 Chương 43: Cô là của tôi [H+]
44 Chương 44: Một nam một nữ đang ôm nhau ngủ
45 Chương 45: Giận thì giận nhưng ôm vẫn phải ôm
46 Chương 46: Hai đứa trẻ mới lớn
47 Chương 47: Bắt đầu triển khai kế hoạch
48 Chương 48: Cho đến khi có ai đó giết hắn
49 Chương 49: Rơi vào bẫy
50 Chương 50: Anh ấy không yêu nhưng anh ấy thương chị dâu lắm!
51 Chương 51: Mười sáu vết thương
52 Chương 52: Trò đùa của kẻ say xỉn
53 Chương 53: Giả vờ
54 Chương 54: Tàn nhẫn nhất vẫn chính là lòng người
55 Chương 55: Cảnh yêu đương nồng thắm
56 Chương 56: Anh đừng có ôm tôi
57 Chương 57: Sợ hãi chính bản thân mình
58 Chương 58: May cho anh
59 Chương 59: Bị sốt
60 Chương 60: Dự định chuyển đến nơi khác
61 Chương 61: Con sói lớn bị thuần phục
62 Chương 62: Ám sát (1)
63 Chương 63: Ám sát (2)
64 Chương 64: Số tiền lớn cho sau này
65 Chương 65: Có thể sẽ không trở về
66 Chương 66: Tự mãn
67 Chương 67: Đêm cuối cùng
68 Chương 68: Bất ngờ lúc 6 giờ tối
69 Chương 69: Thuốc phát huy tác dụng
70 Chương 70: Cảm giác mất mát
71 Chương 71: Công việc mới
72 Chương 72: Hành động trái ngược với lời nói
73 Chương 73: Thưởng thức ẩm thực
74 Chương 74: Những nơi mà cô muốn đi
75 Chương 75: Đánh cắp mã gen
76 Chương 76: Cô thật sự mang thai rồi
77 Chương 77: Cô không ghét đứa trẻ này
78 Chương 78: Phát hiện
79 Chương 79: Trốn cũng không thoát
80 Chương 80: Minh chứng khẳng định cô thuộc quyền sở hữu của hắn
81 Chương 81: Ngay cả người ngoài cũng cảm thấy cô đau đớn
82 Chương 82: Cô dám mang thai con của kẻ khác
83 Chương 83: Lời xin lỗi phải đi kèm với hành động
84 Chương 84: Vô tình trở thành anh hùng cứu mĩ nhân
85 Chương 85: Không phải người xấu
86 Chương 86: Con trai của cựu đại sứ quán
87 Chương 87: Đừng làm chuyện hồ đồ giống ông ấy
88 Chương 88: Anh có yêu tôi không?
89 Chương 89: Anh là đồ tệ bạc
90 Chương 90: Tôi cũng yêu em
Chapter

Updated 90 Episodes

1
Chương 1: Liều mạng
2
Chương 2: Xin anh nhẹ nhàng [H+]
3
Chương 3: Tôi thỏa mãn cô [H+]
4
Chương 4: Đừng hòng mang thai
5
Chương 5: Bị bán làm kỹ nữ
6
Chương 6: Góc tối nhất của xã hội
7
Chương 7: Tỏ ra thanh cao
8
Chương 8: Sống như tôi thì khác nào chết rồi
9
Chương 9: Dù sao cũng không chết được
10
Chương 10: Nể mặt
11
Chương 11: Tủi thân đến mức chỉ muốn khóc nấc lên
12
Chương 12: Thiếu tiền hay thiếu đàn ông
13
Chương 13: Không có thiện cảm
14
Chương 14: Không hiểu lời cô nói
15
Chương 15: Ủy khuất [H+]
16
Chương 16: Nhiệm vụ nguy hiểm
17
Chương 17: Bị thương nặng
18
Chương 18: Đề nghị giúp đỡ
19
Chương 19: Mối quan hệ không thể xác định
20
Chương 20: Ngoan ngoãn nghe lời
21
Chương 21: Trong mắt người khác chính là bênh vợ trước tiên
22
Chương 22: Giận dỗi như đứa con nít
23
Chương 23: Bí mật bị giấu kín
24
Chương 24: Cái giá phải trả
25
Chương 25: Tốt nhất không nên lấy ai
26
Chương 26: Nghiện mà còn ngại
27
Chương 27: Tâm tình không tồi
28
Chương 28: Muốn cầm bó hoa đập vào bản mặt dương dương tự đắc của hắn
29
Chương 29: Điều kiện trao đổi
30
Chương 30: Chỉ muốn ôm cô
31
Chương 31: Sự thật phũ phàng
32
Chương 32: Đưa cô đi xem năng suất làm việc của đám thuộc hạ
33
Chương 33: Một người nhớ đến nụ cười của tôi
34
Chương 34: Cùng quan điểm không thích đồ Tây
35
Chương 35: Bà dùng cái tay bẩn thỉu nào đánh cô ấy
36
Chương 36: Lý do chính là ông ta đánh người của hắn
37
Chương 37: Sẽ không ai dám đánh cô
38
Chương 38: Không theo đúng kế hoạch
39
Chương 39: Cảnh cáo
40
Chương 40: Điều kiện trao đổi
41
Chương 41: Chỉ còn tôi và cô
42
Chương 42: [H+]
43
Chương 43: Cô là của tôi [H+]
44
Chương 44: Một nam một nữ đang ôm nhau ngủ
45
Chương 45: Giận thì giận nhưng ôm vẫn phải ôm
46
Chương 46: Hai đứa trẻ mới lớn
47
Chương 47: Bắt đầu triển khai kế hoạch
48
Chương 48: Cho đến khi có ai đó giết hắn
49
Chương 49: Rơi vào bẫy
50
Chương 50: Anh ấy không yêu nhưng anh ấy thương chị dâu lắm!
51
Chương 51: Mười sáu vết thương
52
Chương 52: Trò đùa của kẻ say xỉn
53
Chương 53: Giả vờ
54
Chương 54: Tàn nhẫn nhất vẫn chính là lòng người
55
Chương 55: Cảnh yêu đương nồng thắm
56
Chương 56: Anh đừng có ôm tôi
57
Chương 57: Sợ hãi chính bản thân mình
58
Chương 58: May cho anh
59
Chương 59: Bị sốt
60
Chương 60: Dự định chuyển đến nơi khác
61
Chương 61: Con sói lớn bị thuần phục
62
Chương 62: Ám sát (1)
63
Chương 63: Ám sát (2)
64
Chương 64: Số tiền lớn cho sau này
65
Chương 65: Có thể sẽ không trở về
66
Chương 66: Tự mãn
67
Chương 67: Đêm cuối cùng
68
Chương 68: Bất ngờ lúc 6 giờ tối
69
Chương 69: Thuốc phát huy tác dụng
70
Chương 70: Cảm giác mất mát
71
Chương 71: Công việc mới
72
Chương 72: Hành động trái ngược với lời nói
73
Chương 73: Thưởng thức ẩm thực
74
Chương 74: Những nơi mà cô muốn đi
75
Chương 75: Đánh cắp mã gen
76
Chương 76: Cô thật sự mang thai rồi
77
Chương 77: Cô không ghét đứa trẻ này
78
Chương 78: Phát hiện
79
Chương 79: Trốn cũng không thoát
80
Chương 80: Minh chứng khẳng định cô thuộc quyền sở hữu của hắn
81
Chương 81: Ngay cả người ngoài cũng cảm thấy cô đau đớn
82
Chương 82: Cô dám mang thai con của kẻ khác
83
Chương 83: Lời xin lỗi phải đi kèm với hành động
84
Chương 84: Vô tình trở thành anh hùng cứu mĩ nhân
85
Chương 85: Không phải người xấu
86
Chương 86: Con trai của cựu đại sứ quán
87
Chương 87: Đừng làm chuyện hồ đồ giống ông ấy
88
Chương 88: Anh có yêu tôi không?
89
Chương 89: Anh là đồ tệ bạc
90
Chương 90: Tôi cũng yêu em

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play