Mười lăm năm trước.
Cô khi đó mới mười hai tuổi, sinh sống ở một khu phố nhỏ, gia đình cô nghèo nên cô không được đi học. Tâm Tử Hy phải đi bán vé số từ sáng đến tối để kiếm tiền. Ba cô là một kẻ làm biếng không chịu đi làm, suốt ngày nhậu say rồi về đánh đập mẹ con cô.
"Đừng đánh mẹ mà ba!"
Tâm Tử Hy ôm chặt mẹ, tấm lưng mỏng manh chắn phía trước, thay bà chịu đòn. Cảm giác đau đớn, nước mắt không ngừng rơi.
"Đừng mà! Xin ông đừng đánh nữa! Con đau đấy!" Mẹ cô khóc òa lên khi nhìn cô, nhìn cơ thể cô hứng chịu những cú đá vô cùng tàn nhẫn.
Bà ấy cố kéo cô lùi ra sau nhưng càng lùi ông ấy càng tiến tới. Ông ta ném chai rượu rỗng xuống đất, tiếng mảnh thủy tinh vang lên chói tai, vỡ thành những mảnh vụn.
Ba cô loạng choạng cơ thể, mùi hôi nồng nặc, vẻ mặt say xỉn nhìn hai mẹ con cô. Mỗi lời nói ra, hơi thở mang theo mùi rượu sộc thẳng vào mũi.
"Tiền đâu!? Đưa đây! Tao còn phải đi mua...mua rượu... Không là hai mẹ con bà chết!" Ông ta vừa nói vừa nấc cụt vài cái.
Cô nhấc cơ thể đau đớn ngồi dậy, móc trong túi ra mấy tờ tiền đưa cho ông ta.
"Sáng giờ con bán có nhiêu đây... Ba lấy đi! Ba đừng đánh mẹ nữa!"
Ông ta giật lấy số tiền trong tay cô, dí sát chúng lại để nhìn rõ hơn.
"Năm chục! Đủ tao mua rượu rồi!" Vừa nói xong là loạng choạng bước từng bước ra khỏi nhà.
Đợi ông ta đi, cô đỡ mẹ ngồi trên chiếc ghế sofa cũ nát. Tâm Tử Hy chạy vào phòng lấy hộp sơ cứu, cô cẩn thận thoa dầu cho bà.
Mẹ cô nhìn cô không khỏi đau lòng, tay vuốt nhẹ mái tóc đen rối bời của cô, dịu dàng nói:
"Lần sau đừng đưa tiền cho ba con nữa!"
Tâm Tử Hy dừng lại, ngước lên nhìn bà, có thể nhìn thấy sâu trong ánh mắt có phần biến đổi theo thời gian là sự buồn bã và tuyệt vọng.
"Ba sẽ đánh mẹ!"
"Số tiền đó là công sức con làm ra để dành học thanh nhạc... Nếu con đưa cho ông ấy thì con...
"Mẹ!" Không để bà ấy nói hết, Tâm Tử Hy đã ngắt lời:
"Con không chịu được cảnh ba ngày nào cũng đánh mẹ như vậy. Nếu ông ấy không phải ba con thì..."
Mẹ cô thở dài, chuyển hướng nhìn những vết bầm trên cánh tay Tâm Tử Hy.
"Đừng hận ba con! Trước đây ba con là một người hiền lành, chăm chỉ nhưng vì hoàn cảnh mới thành ra như vậy."
Tâm Tử Hy im lặng, cô tiếp tục thoa dầu cho bà. Đột nhiên mẹ cô cầm lấy chai dầu trên tay cô, bà quay người cô lại rồi nói:
"Cởi áo ra đi! Mẹ thoa cho con!"
Tâm Tử Hy không biết rằng ngày hôm sau sẽ xảy ra một chuyện làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô, đẩy cô vào sâu đáy vực thẳm.
Đêm hôm sau.
Trời đổ cơn mưa lớn, Tâm Tử Hy phải đội mưa về nhà, cả người cô ướt như chuột lột. Vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng la hét kèm với tiếng đồ đạc vỡ nát phát ra từ bên trong. Linh tính mách bảo có chuyện không lành, cô liền xông cửa vào thì thấy ba đánh mẹ cô đến thừa sống thiếu chết. Tâm Tử Hy quá sợ hãi, không biết phải làm gì, cô đã xông vào người ba khiến ông ta té từ trên cầu thang xuống, đầu đập mạnh vào bậc thang, chảy nhiều máu mà chết. Tâm Tử Hy sợ hãi nhìn thân xác ba nằm im dưới lầu, máu nhuộm đỏ sàn nhà. Cô vì quá hoảng sợ mà hét toáng lên làm kinh động đến hàng xóm. Những người hàng xóm gõ cửa nhà cô, mẹ cô liền ôm cô vào lòng, không ai ra mở cửa. Qua năm phút, tiếng gõ cửa không ngừng dồn dập, hàng xóm không yên tâm nên đã hợp sức phá cửa và nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, bọn họ báo cảnh sát. Cảnh sát đến khiêng xác ba cô đi và Tâm Tử Hy bị bắt.
Đứng trước tòa, cô chịu những ánh nhìn hà khắc, những lời bàn tán khinh miệt. Đây là chấn động tâm lý đối với một cô bé mười hai tuổi. Cô bị kết tội nhưng vì chưa đủ tuổi vị thành niên nên lãnh án mười lăm năm tù. Mẹ cô khi nghe xong bản án, liền lên cơn đau tim, ngất xỉu tại chỗ.
"Mẹ! Mẹ!" Tâm Tử Hy hét lên thảm thiết, cô muốn chạy nhanh về phía bà ấy nhưng lại bị hai cảnh sát đưa đi.
Một tuần sau.
Dì Liễu đến thăm cô, bà ấy là hàng xóm của nhà cô. Bà hiểu hoàn cảnh của mẹ con cô nên rất thương hai người.
"Dì Liễu! Mẹ con đâu?"
Dì Liễu nhìn cô lưỡng lự, bà không kìm được nước mắt mà khóc. Tâm Tử Hy hoảng sợ, cô nắm chặt lấy tay dì Liễu, hỏi lại lần nữa nhưng chất giọng có vẻ run và yếu ớt hơn:
"Dì... Dì Liễu, mẹ con đâu?"
"Mẹ con... Mẹ con... Mất rồi..."
Nghe như sét đánh ngang tai, Tâm Tử Hy không tin. Cô vừa khóc vừa cười, bàn tay run run.
"Không thể nào! Mẹ con... Không thể nào... Dì đang giỡn phải không?" Cô nhìn dì Liễu, khóe mắt đỏ ngầu ướt đẫm, không ngừng điên cuồng hét:
"Phải không? Phải không? Mẹ con... Không thể nào... Không thể..."
"Tử Hy, bình tĩnh đi mà con... Mẹ con là lần đó... Trên tòa bà ấy lên cơn đau tim, không may qua đời... Dì đã lo hậu sự cho mẹ con xong mới dám đến thăm con."
Tâm Tử Hy vỡ òa, từng tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng, hai tay ôm đầu tuyệt vọng.
Tại sao?
Cô còn chưa báo hiếu cho mẹ, tại sao cả ba và mẹ đều lần lượt ra đi?
Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy?
Tại sao lấy đi hết tất cả của cô?
Updated 48 Episodes
Comments