Chương 8: Dùng bữa

Dương Tư cầm xấp tiền hôm qua đã lấy đi, đưa sang cho Bạch Nhược, mắt hắn không dám nhìn thẳng cứ đảo mắt nhìn xung quanh. Bạch Nhược khó hiểu không biết đây là ý gì?

"Anh cho tôi, toàn bộ chỗ này sao?"

Hắn độc mồm độc miệng mà nói: "Nếu không thì sao đây? Cô nghèo đến như thế, tôi không nỡ nhìn cô vì đói mà chết đi.”

Đúng là cách cho tiền khiến người ta phải tức đến hộc máu. Nói đúng hơn là hoàn trả lại khoản tiền đã lấy đi, vậy là từ bây giờ Bạch Nhược chính thức cầm số tiền của Cố Mặc. Nhưng có dùng đến nó hay không là quyết định của cô.

Bạch Nhược đưa tay cầm lấy, dù có không dùng đi nữa cũng phải cầm trước đã, cô nói: "Giọng điệu của anh có thể nói dễ nghe một chút không? Người nghe sẽ cảm thấy rất tổn thương."

"Hứ! Không thể, không nghe được cũng phải nghe." Hắn vừa nhai vừa hỏi Bạch Nhược "Sao lại ra nông nỗi này, có phải…" ngập ngừng trong chốc lát, bởi vì tiếp theo đây thật sự rất khó nghe "Có phải bị người ta cưỡng hiếp không?"

Con người đối diện của cô thật khó đoán, ban đầu còn đoán phát nào ra phát đó. Bây giờ thì hồ đồ hết chỗ nói, Bạch Nhược còn đang chọn lựa những từ nào vừa chua vừa chát để đáp trả, thì Dương Tư lại nói tiếp.

"Không thể trách tôi, là do nhìn cô có chút thê thảm vết thương đầy trên mặt, có cả tay chân đều xanh xanh tím tím."

Đây là lần đầu cô có cảm giác mình bất hạnh như vậy, trước đây có bị đánh thế nào cũng chỉ có từ 'ấm uất' để diễn tả. Thế mà qua miệng của Dương Tư cô lại có cảm giác mình là một người bất hạnh, Bạch Nhược hỏi ngược lại: "Không giống bị bạo hành hơn sao?"

Dương Tư lắc đầu ngay lập tức: "Suy đoán ban đầu cô là một tiểu thư của gia tộc nào đó, bị gia đình đuổi đi. Sau đó... đi trên đường gặp mấy tên vô lại, làm xong chuyện thì bỏ đi nhưng cô lại mạnh mẽ không bị đánh bại vì loại chuyện đó quyết định tiếp tục sống. Sau đó nữa thì gặp bọn tôi.”

"Sao anh lại nghĩ tôi là một tiểu thư của gia tộc nào đó, chỗ nào nhìn giống sao?" Có bao nhiêu người biết đến nhị tiểu thư nhà họ Bạch đâu chứ?

Chỉ vào đôi mắt của hắn, xem như là có chút tò mò mà nói: "Là đôi mắt, nó có màu xanh lam. Thường thì là gen di truyền của những quý tộc, nhà bình thường sẽ không có xuất hiện, cô được di truyền từ ba hay mẹ?"

Người đàn ông vô tâm vô phế kia mang đôi mắt màu đen, vậy chắc là được di truyền từ mẹ. Điều này Bạch Nhược cũng không dám khẳng định bởi vì cô chưa từng xem qua di ảnh của mẹ mình bao giờ, ông ấy không giữ lại tấm ảnh nào.

Bạch Nhược chỉ qua loa đáp lại về chuyện đôi mắt: "Không biết, tôi xuất thân từ một gia đình bình thường. Mẹ mất sớm, cha lại đem một người phụ nữ lạ mặt về, cùng với đứa con gái trạc tuổi của tôi, đơn giản là bị bạo hành gia đình.”

Nghe xong những lời này Dương Tư không vui cũng không buồn mà nói: "Là tôi đoán sai từ đầu đến cuối hả? À! Có đúng đoạn cuối, xem như vớt vát được một ít."

Không phải là hắn đoán sai từ đầu đến cuối, trọng tâm là khúc giữa, còn lại đều đúng. Bạch Nhược không muốn lừa gạt hắn, câu chuyện mà cô kể không khác biệt là mấy, chỉ là khác ở hai chữ 'gia cảnh' cũng không tính là lừa gạt. Bạch Nhược chọn cách nói dối bởi vì sự thật mà được tiết lộ thì cô nghĩ có gì đó sẽ thay đổi.

Trong lời nói của Dương Tư không có chút ý vị thương hại, lại không muốn động chạm đến vết thương cũ. Xem ra cũng không đến nỗi vô tâm vô phế cũng không phải loại vô duyên, chỉ là cách ăn nói khiến người ta phải tức đến sôi máu, là cái kiểu thiếu đánh.

Cùng nhau dùng cơm, là một loại hơi ấm. Đối với Dương Tư chắc hẳn cũng chỉ là bữa cơm bình thường như mọi ngày. Còn với Bạch Nhược nó mới lạ lắm, trước đây chỉ đứng xem ba người kia dùng bữa diễn trò gia đình hạnh phúc, cái gọi là bữa cơm gia đình chưa từng tồn tại trong kí ức của Bạch Nhược.

Dùng xong cô giúp hắn đem bát, đũa trở về phòng dự định còn rửa giúp một tay.

Hắn đẩy cửa phòng bước vào, mời Bạch Nhược: "Vào đi, bát, đũa cứ đặt ở đó."

Bạch Nhược bị doạ một phen, có thật là phòng của Dương Tư không? Cô hoàn toàn nghi ngờ không dám bước vào: "Phòng này, có thật là của anh không?"

Dương Tư xoay người lại, khó hiểu mà nói: "Không, đây không phải phòng của tôi, là một buổi tối mát mẻ nào đó, tôi đột nhập vào giết chủ nhân căn phòng này rồi chiếm đoạt nó luôn. Cô thấy sao? hợp lý lắm phải không?"

"Tôi không phải ý đó, chỉ là thấy nó rất gọn gàng. Đồ nội thất xịn như vậy, là do tiền trấn lột của người khác à?" Bạch Nhược có đánh chết cũng thấy rất không hợp lý.

Một căn phòng nhỏ, một chiếc tivi có thiết kế mỏng với kích thước là ba mươi hai inch. Một cái tủ lạnh cao hơn người của Bạch Nhược. Chiếc Macbook Air Supreme phiên bản bạch kim của thương hiệu apple còn đang bật mở. Bố trí của căn phòng thật sự rất hài hoà và mấy chú gấu trắng làm bằng thú nhồi bông, giống với chủng loại của con được in trên tạp dề nằm vào một gốc thật ngay ngăn.

Nói sao đây? Tên trấn lột đậm chất của giang hồ của ngày hôm qua, thực chất hắn rất giàu.

Dương Tư bị sự ngốc nghếch của Bạch Nhược làm cho bật cười, hắn cười đến chảy nước mắt, gật đầu liên tục: "Đúng rồi, tối nào cũng hành nghề, nên thành quả được như thế đấy!"

Không thể trách Bạch Nhược, rõ ràng là con người Dương Tư khó đoán. Hắn làm cô đi từ sự hoang mang đến yên lòng, bất ngờ cứ tiếp nối bất ngờ.

“À!” Bạch Nhược gật nhẹ đầu, xem lời của hắn nói để một bên.

Trước mắt Bạch Nhược không nắm rõ về cái người tên Dương Tư này, lời hắn nói cô không biết nên tiếp nhận thế nào, cứ có cảm giác là đùa giỡn nhưng lại không rõ hắn thực sự là dạng người gì? Dù sao cũng không liên quan đến cô, cứ mặc hắn.

Hot

Comments

🍇•Nhạc Nho

🍇•Nhạc Nho

hổng ấy mik đổi na9 đi tg ☆⌒(> _ <)

2022-02-04

10

🍇•Nhạc Nho

🍇•Nhạc Nho

Hình như Tư là fan gấu trắng hở

2022-02-02

1

🍇•Nhạc Nho

🍇•Nhạc Nho

Dương Tư giàu z (◍•ᴗ•◍)

2022-02-02

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Kiếp trước
2 Chương 2: Trùng Sinh
3 Chương 3: Cam chịu
4 Chương 4: Thay đổi
5 Chương 5: Rời đi
6 Chương 6: Xuất hiện
7 Chương 7: Oan gia ngõ hẹp
8 Chương 8: Dùng bữa
9 Chương 9: Đến trường
10 Chương 10: Gặp lại
11 Chương 11: Tiếp cận
12 Chương 12 Nợ tiền
13 Chương 13: Về nhà
14 Chương 14: Tình địch kiếp trước
15 Chương 15: Cự tuyệt
16 Chương 16 Cô ghét tôi sao?
17 Chương 17: Hương vị của sữa
18 Chương 18: Trả nợ
19 Chương 19: Gọi điện
20 Chương 20: Chạm mặt
21 Chương 21: Bộ ba cố chấp
22 Chương 22 Tôi cho anh tức điên
23 Chương 23: Đại Bạch xuất hiện rồi
24 Chương 24: Cái nhìn của người đứng ngoài cuộc
25 Chương 25: Chúng tôi cho bà nợ
26 Chương 26: Cố Mặc có chỗ khó nói
27 Chương 27: Rắc rối cứ bám lấy
28 Chương 28: Bước chân vào cấm địa
29 Chương 29: Hắn lại xuống bếp
30 Chương 30: Cố Mặc! Hắn vẫn không thay đổi
31 Chương 31: Phu nhân, hãy bình tĩnh!
32 Chương 32: Người bạn khi xưa của phu nhân
33 Chương 33: Cuối tuần, lời hứa không được thực hiện
34 Chương 34: Thích mèo
35 Chương 35: Im lặng trước cơn thịnh nộ
36 Chương 36: Quán bar
37 Chương 37: Không nói lý
38 Chương 38: Cố phu nhân sao lại xuất hiện?
39 Chương 39: Hoà giải
40 Chương 40: Hiểu lầm nhỏ
41 Chương 41: Chẳng phải tôi vì em sao?
42 Chương 42: Bước ngoặc
43 Chương 43: Cuộc gọi lạ
44 Chương 44: Bữa cơm ấm áp
45 Chương 45: Nhầm lẫn
46 Chương 46: Ai mới là kẻ say?
47 Chương 47: Muốn nói chuyện cùng nhau
48 Chương 48: Đối chọi
49 Chương 49: Biển lặng
50 Chương 50: Gợn sóng
51 Chương 51: Nổi gió
52 Chương 52: Chiếc thuyền chứa đựng bí mật ra khơi
53 Chương 53: Cố gia
54 Chương 54: Là Mèo!
55 Chương 55: Sợ hãi
56 Chương 56: Hôn lễ ở đời trước
57 Chương 57: Có thai?
58 Chương 58: Thực sự được ăn rồi!
59 Chương 59: Nhà mới
60 Chương 60: Lý Thanh Diệp
61 Chương 61: Đi tìm Bạch Nhược
62 Chương 62: Từ đâu mà ra?
63 Chương 63: Du lịch
64 Chương 64: Đối lập
65 Chương 65: Khó xử
66 Chương 66: Sóng phủ đầu
67 Chương 67: Hiềm khích
68 Chương 68: Tiểu Dương Tư
69 Chương 69: Động thai
70 Chương 70: Nhà họ Thẩm
71 Chương 71: Mặc chuyện người, ta đi thi
72 Chương 72: Mua điểm thi?
73 Chương 73: Bàn điều kiện
74 Chương 74: Người bạn ở quá khứ của bà, hẳn là thất vọng lắm!
75 Chương 75: Một người vì cô mà đau, người kia thay cô lo lắng đủ đường.
76 Chương 76: Cô cho hắn cơ hội!
77 Chương 77: Sự khác biệt
78 Chương 78: Tiểu Uyển
79 Chương 79: Thời cơ
80 Chương 80: Yêu đơn phương khổ thật!
81 Chương 81: Đại thiếu gia không phải là hư danh
82 Chương 82: Biển Xanh (1)
83 Chương 83: Biển Xanh (2)
84 Chương 84: Kẻ lạ mặt
85 Chương 85: Người đó điên rồi
86 Chương 86: Phòng bị
87 Chương 87: Cuộc sống trên đảo (1)
88 Chương 88: Cuộc sống trên đảo (2)
89 Chương 89: Cuộc sống trên đảo (3)
90 Chương 90: Lại tìm bóng hình Bạch Nhược.
91 Chương 91: Manh mối
92 Chương 92: Hành trình tìm lại cô ấy!
93 Chương 93: Lên Đảo
94 Chương 94: Nổi sợ
95 Chương 95: Hạ màn
96 Chương 96: Chọn lễ phục
97 Chương 97: Hỗn lễ
98 Chương 98: Kết thúc giấc mộng ba năm
99 Chương 99: Xuất viện
100 Chương 100: Về nhà!
101 Chương 101: Có một số chuyện vẫn chưa sẵn sàng
102 Chương 102: Sự thay đổi là thật hay giả
103 Chương 103: Gây hoạ
104 Chương 104: Chiến tranh lạnh
105 Chương 105: Thăm tù
106 Chương 106: Công việc đột xuất
107 Chương 107: Đến công ty
108 Chương 108: Bạch Thị không có phần của tôi
109 Chương 109: Đi gặp người trong nhà
110 Chương 110: Rốt cuộc là có năng lực gì?
111 Chương 111: Trò chơi mạo hiểm
112 Chương 112: Có qua có lại
113 Chương 113: Chuyện cổ tích
114 Chương 114: Nhận lại người thân
115 Chương 115: End
Chapter

Updated 115 Episodes

1
Chương 1: Kiếp trước
2
Chương 2: Trùng Sinh
3
Chương 3: Cam chịu
4
Chương 4: Thay đổi
5
Chương 5: Rời đi
6
Chương 6: Xuất hiện
7
Chương 7: Oan gia ngõ hẹp
8
Chương 8: Dùng bữa
9
Chương 9: Đến trường
10
Chương 10: Gặp lại
11
Chương 11: Tiếp cận
12
Chương 12 Nợ tiền
13
Chương 13: Về nhà
14
Chương 14: Tình địch kiếp trước
15
Chương 15: Cự tuyệt
16
Chương 16 Cô ghét tôi sao?
17
Chương 17: Hương vị của sữa
18
Chương 18: Trả nợ
19
Chương 19: Gọi điện
20
Chương 20: Chạm mặt
21
Chương 21: Bộ ba cố chấp
22
Chương 22 Tôi cho anh tức điên
23
Chương 23: Đại Bạch xuất hiện rồi
24
Chương 24: Cái nhìn của người đứng ngoài cuộc
25
Chương 25: Chúng tôi cho bà nợ
26
Chương 26: Cố Mặc có chỗ khó nói
27
Chương 27: Rắc rối cứ bám lấy
28
Chương 28: Bước chân vào cấm địa
29
Chương 29: Hắn lại xuống bếp
30
Chương 30: Cố Mặc! Hắn vẫn không thay đổi
31
Chương 31: Phu nhân, hãy bình tĩnh!
32
Chương 32: Người bạn khi xưa của phu nhân
33
Chương 33: Cuối tuần, lời hứa không được thực hiện
34
Chương 34: Thích mèo
35
Chương 35: Im lặng trước cơn thịnh nộ
36
Chương 36: Quán bar
37
Chương 37: Không nói lý
38
Chương 38: Cố phu nhân sao lại xuất hiện?
39
Chương 39: Hoà giải
40
Chương 40: Hiểu lầm nhỏ
41
Chương 41: Chẳng phải tôi vì em sao?
42
Chương 42: Bước ngoặc
43
Chương 43: Cuộc gọi lạ
44
Chương 44: Bữa cơm ấm áp
45
Chương 45: Nhầm lẫn
46
Chương 46: Ai mới là kẻ say?
47
Chương 47: Muốn nói chuyện cùng nhau
48
Chương 48: Đối chọi
49
Chương 49: Biển lặng
50
Chương 50: Gợn sóng
51
Chương 51: Nổi gió
52
Chương 52: Chiếc thuyền chứa đựng bí mật ra khơi
53
Chương 53: Cố gia
54
Chương 54: Là Mèo!
55
Chương 55: Sợ hãi
56
Chương 56: Hôn lễ ở đời trước
57
Chương 57: Có thai?
58
Chương 58: Thực sự được ăn rồi!
59
Chương 59: Nhà mới
60
Chương 60: Lý Thanh Diệp
61
Chương 61: Đi tìm Bạch Nhược
62
Chương 62: Từ đâu mà ra?
63
Chương 63: Du lịch
64
Chương 64: Đối lập
65
Chương 65: Khó xử
66
Chương 66: Sóng phủ đầu
67
Chương 67: Hiềm khích
68
Chương 68: Tiểu Dương Tư
69
Chương 69: Động thai
70
Chương 70: Nhà họ Thẩm
71
Chương 71: Mặc chuyện người, ta đi thi
72
Chương 72: Mua điểm thi?
73
Chương 73: Bàn điều kiện
74
Chương 74: Người bạn ở quá khứ của bà, hẳn là thất vọng lắm!
75
Chương 75: Một người vì cô mà đau, người kia thay cô lo lắng đủ đường.
76
Chương 76: Cô cho hắn cơ hội!
77
Chương 77: Sự khác biệt
78
Chương 78: Tiểu Uyển
79
Chương 79: Thời cơ
80
Chương 80: Yêu đơn phương khổ thật!
81
Chương 81: Đại thiếu gia không phải là hư danh
82
Chương 82: Biển Xanh (1)
83
Chương 83: Biển Xanh (2)
84
Chương 84: Kẻ lạ mặt
85
Chương 85: Người đó điên rồi
86
Chương 86: Phòng bị
87
Chương 87: Cuộc sống trên đảo (1)
88
Chương 88: Cuộc sống trên đảo (2)
89
Chương 89: Cuộc sống trên đảo (3)
90
Chương 90: Lại tìm bóng hình Bạch Nhược.
91
Chương 91: Manh mối
92
Chương 92: Hành trình tìm lại cô ấy!
93
Chương 93: Lên Đảo
94
Chương 94: Nổi sợ
95
Chương 95: Hạ màn
96
Chương 96: Chọn lễ phục
97
Chương 97: Hỗn lễ
98
Chương 98: Kết thúc giấc mộng ba năm
99
Chương 99: Xuất viện
100
Chương 100: Về nhà!
101
Chương 101: Có một số chuyện vẫn chưa sẵn sàng
102
Chương 102: Sự thay đổi là thật hay giả
103
Chương 103: Gây hoạ
104
Chương 104: Chiến tranh lạnh
105
Chương 105: Thăm tù
106
Chương 106: Công việc đột xuất
107
Chương 107: Đến công ty
108
Chương 108: Bạch Thị không có phần của tôi
109
Chương 109: Đi gặp người trong nhà
110
Chương 110: Rốt cuộc là có năng lực gì?
111
Chương 111: Trò chơi mạo hiểm
112
Chương 112: Có qua có lại
113
Chương 113: Chuyện cổ tích
114
Chương 114: Nhận lại người thân
115
Chương 115: End

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play